Khúc Biến Tấu Goldberg

Chương 3: Chương 3: Tại sao lại cứu tôi chứ?






Dịch: Bánh

Dù đã sớm đoán được chuyện có lẽ Bùi Ôn sẽ không nhận ra mình, nhưng khi bị người kia dùng giọng điệu lạnh nhạt như thế để hỏi một câu "Ai vậy ạ?", Cố Khải vẫn thấy có chút buồn.

Cô y tá đứng bên cạnh còn tưởng Bùi Ôn bị tổn thương đến não bộ thì lại nghe thấy lời giải thích của Cố Khải:

"Tôi là Cố Khải, cậu không nhớ sao? Tôi là bạn cùng lớp thời cấp ba của cậu, chúng ta đã học chung trường suốt hai năm."

Cô y tá nghĩ thầm: Hóa ra là thật sự không quen biết nhau, vậy anh bạn này cũng tốt quá nhỉ.

Bùi Ôn không nói gì, hiển nhiên là cậu không có chút ấn tượng nào về Cố Khải.

"Chính là, người mà......" Cố Khải vắt hết óc để hồi tưởng, "...... Người đã đóng vai Hoàng Hậu trong đại hội thể thao, cậu nhớ không?"

Nhận thấy khóe môi đang cố nín cười của cô y tá, Cố Khải sờ mũi.

Anh cũng không muốn đem lịch sử đen của bản thân ra để khơi gợi hồi ức của người khác, nhưng lúc học cấp ba, anh đúng là quá kín tiếng. Ngoại trừ lịch sử đen được lưu truyền rộng rãi trong các bạn học, anh thật sự không biết lấy gì ra để khiến Bùi Ôn nhớ lại cả.

Thời còn học cấp ba, thể lực của Cố Khải cũng không quá vượt trội, ban khoa học tự nhiên có rất nhiều học sinh nam, thế nên anh cũng không phải tham dự vào các hoạt động có liên quan đến thể dục thể thao.

Thế nhưng khi đó, học sinh nữ trong lớp đúng là có thể được so với động vật quý hiếm, vào năm lớp 11, lúc bàn bạc khâu chuẩn bị cho đại hội thể thao, cả lớp quyết định vào vai hoàng đế giá lâm, và chủ nhiệm lớp của bọn họ sẽ là người mặc long bào đi đi ở phía trước.

Việc lựa chọn người đóng vai Hoàng Hậu đã trở thành một bài toán khó.

Hầu hết mọi người đều đồng ý với phương pháp để học sinh nam vào vai này, cuối cùng, không biết tại sao, trời xui đất khiến thế nào, sau một hồi tranh tới tranh lui, vị trí đó đã được đẩy qua cho Cố Khải.

Trước sự kỳ vọng của cả lớp, Cố Khải chỉ có thể vì tập thể mà hy sinh cái tôi của mình.

Nhớ lại bộ ngực giả cùng chiếc áo cúp ngực khi đó, mặt Cố Khải tối sầm.

Thế nhưng hiệu quả của lịch sử đen kia đúng là rất tốt, anh vừa nhắc tới nó, Bùi Ôn đã nhớ ra ngay lập tức.

"Ồ......" Bùi Ôn ngơ ngác nhớ lại chuyện xưa, "Là cậu đó hả."

Mấy năm nay, trí nhớ của cậu càng lúc càng kém, nhưng vẫn có thể liên tưởng được người trong trí nhớ cùng với người đang đứng trước mặt mình.

"......" Cố Khải ho nhẹ một tiếng, cố gắng giữ vững định lý nếu bạn không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác mà tỏ vẻ thản nhiên, "Nhớ ra là được rồi."

Anh tiếp tục giải thích: "Ngư Sương Sương gọi điện cho tôi, nói cậu đã xảy ra chuyện. Cô ấy có việc, giờ đang ở sa mạc, không thể về ngay được, mà tôi lại ở Hải Thành, rất gần, thế nên cô ấy mới nhờ tôi qua xem cậu thế nào."

Cố Khải phát hiện ra một điều, tuy đôi mắt của Bùi Ôn đang nhìn anh rất chăm chú, nhưng tư duy của cậu lại rất mơ hồ, không biết có nghe được những gì mà anh nói không nữa.

Sau hai giây im lặng, Cố Khải nghe thấy tiếng của Bùi Ôn: "Cảm ơn."

Giọng của Bùi Ôn thật nhẹ nhàng, tựa như một cơn gió thoảng qua.

"Cô ấy nói những gì với cậu rồi?"

Cố Khải đánh giá sắc mặt của Bùi Ôn: "Chỉ nói là cậu bị đuối nước thôi, ngoài ra thì không nói thêm gì cả."

Bùi Ôn không đáp, cậu rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Cám ơn cậu vì hai ngày vừa qua, giờ tôi đã tỉnh, cậu có thể về được rồi."

Cố Khải khẽ nhướng mày, hỏi: "Tôi đi rồi thì ai sẽ chăm sóc cho cậu đây? Ngư Sương Sương đang ở sa mạc, có khi một tuần nữa cũng chưa về tới."

Có lẽ là do người này thấy cả hai vốn không thân nên không muốn làm phiền mình đây mà.

Nghĩ thế, Cố Khải nở một nụ cười ôn hoà:

"Cậu không cần nghĩ là mình sẽ làm phiền tôi, tôi đã hứa với Ngư Sương Sương là sẽ ở đây lo cho cậu cho đến khi cô ấy quay về rồi. Với cả, công việc của tôi cũng không bận bịu lắm, thế nên sẽ không bị trễ nãi gì đâu."

"Cậu cứ yên tâm mà nghỉ dưỡng cho khỏe lại đi."

"Cho dù không phải tôi thì cậu cũng phải đi tìm y tá mà đúng không? Y tá thì làm sao thân quen như bạn học cũ được."

Cố Khải đã nói tới mức đó rồi, Bùi Ôn cũng không từ chối được, sau một lúc im lặng, giọng điệu của cậu cũng dịu đi được một chút: "Cảm ơn."

Bùi Ôn mới tỉnh lại, vẫn còn rất yếu, nói được vài câu đã cảm thấy khó thở.

Y tá ngắt video, báo cho Cố Khải biết giờ người bệnh vẫn còn cần phải nghỉ ngơi, không nên trò chuyện quá nhiều.

Thế nhưng tỉnh lại được là tốt rồi.

Ít nhất điều đó có nghĩa là Bùi Ôn sẽ không trở thành người thực vật.

Cố Khải nhắn tin cho Ngư Sương Sương, báo tin tốt này cho cô.

Nhưng người kia không trả lời, có thể là do đang ở nơi có tín hiệu kém, thế nên vẫn chưa nhận được tin nhắn.

Cố Khải lại nhắn tin cho Sử Dương Minh, cho thằng nhóc nhiệt tình kia biết tin này.

Biết được chuyện Bùi Ôn đã tỉnh, Sử Dương Minh vui cứ như được thăng chức tăng lương, lại còn dặn đi dặn lại với Cố Khải rằng từ giờ về sau phải biết quan tâm đến em trai của mình.

Cố Khải không đính chính, hắn nói gì cũng đồng ý hết.

Tuy đã tỉnh, nhưng Bùi Ôn vẫn không thể ra khỏi phòng ICU.

Giờ cậu vẫn đang trong tình trạng mê nhiều tỉnh ít, sức khỏe rất không ổn định.

Lúc Bùi Ôn còn ở trong phòng ICU, Cố Khải vẫn luôn ở tại "Ký túc xá dành cho thân nhân người bệnh", thi thoảng anh sẽ về nhà để tắm rửa thay quần áo, còn phần lớn thời gian, anh đều đợi ở ngoài phòng ICU, đôi khi còn gọi video với Bùi Ôn, tâm sự với cậu, cổ vũ cho cậu.

Nói thật, những ngày như thế trôi qua thật gian nan, chủ yếu là vì chúng quá buồn chán.

Nhưng tới ngày thứ sáu, khi Bùi Ôn được chuyển từ phòng ICU qua phòng bệnh bình thường, vẻ bất ngờ hiện lên trên mặt người nọ khi nhìn thấy anh vẫn còn đang ở tại bệnh viện làm Cố Khải cảm thấy những gì mình vừa trải qua đều vô cùng xứng đáng.

Cố Khải chạy chậm về phía trước, vừa đi theo giường bệnh vừa lên tiếng hỏi:

"Giờ cậu thấy sao rồi?"

Các chỉ số về thân thể của Bùi Ôn đã ổn định trở lại, nhưng dù đang rất tỉnh táo thì cậu vẫn phải thở oxy.

Da dẻ vẫn cứ tái nhợt như thế, nhưng khí sắc đã tốt hơn so với mấy ngày trước.

Bùi Ôn khẽ gật đầu: "Cũng ổn."

Lúc nói chuyện, cậu có chút hụt hơi, giọng điệu mềm nhũn như bông.

Sau khi được chuyển vào phòng bệnh bình thường, y tá tạm thời rời đi, dặn bọn họ nếu có việc gì thì hãy nhấn chuông, sẽ có người tới ngay.

Không có người ngoài ở đây nữa, Cố Khải nhìn Bùi Ôn, cảm xúc anh lẫn lộn, không biết nên nói gì mới phải.

Dù gì thì bọn họ đúng là không thân thiết thật.

Đây là lần đầu tiên Cố Khải đi chăm người bệnh, anh có chút luống cuống tay chân, không biết mình nên làm những gì, thế là đành hỏi:

"Cậu đói chưa, có muốn ăn gì không? Có lạnh không? Có thấy không thoải mái chỗ nào hay không? Có cần tôi làm gì giúp cậu không?"

Bùi Ôn lắc đầu một cách yếu ớt: "Tôi không sao, cậu không cần lo lắng, tôi không cần cậu giúp gì cả."

Cố Khải nói: "Sao lại không lo được chứ, cậu làm bọn tôi sợ lắm đấy, Ngư Sương Sương khóc muốn bay hết lớp trang điểm luôn kìa."

Nhắc tới Ngư Sương Sương, Bùi Ôn có hơi hoảng hốt, tầm mắt chuyển từ Cố Khải ra phía bên ngoài cửa sổ.

Rèm cửa màu lam nhạt đã được vén qua hai bên, cửa sổ bằng kính được mở ra, một cơn gió nhẹ mang theo hơi ẩm ùa vào từ khung cửa sổ.

Hôm nay hết mưa rồi, nhưng bầu trời vẫn còn u ám.

Bên ngoài cửa sổ là một cây bạch quả* cao bằng năm tầng lầu với những chiếc lá hình rẽ quạt màu xanh đậm đang phát ra âm thanh xào xạc trong gió.

*Bạch quả:



Những quả non màu xanh treo lơ lửng bị những hạt mưa làm ướt, từng giọt nước mưa chảy theo từng phiến lá rung rinh rồi nhỏ xuống đất.

Bùi Ôn không trả lời, Cố Khải cũng không vì thế mà thấy ngại, anh cúi đầu, tiếp tục nhắn cho Ngư Sương Sương, thế nhưng vẫn không tài nào liên lạc được.

Không biết con nhỏ này chui tới cái xó xỉnh nào trên sa mạc rồi.

Cố Khải cất điện thoại đi, nói: "Vẫn không thấy Ngư Sương Sương trả lời..... Nhưng chắc là cô ấy sắp lên máy bay trở về rồi."

Nghe thế, Bùi Ôn quay đầu lại, nói: "Nếu cậu liên lạc được với cô ấy, cứ nói là đừng vội quay về làm gì, hãy cứ làm xong chuyện của mình trước đã."

Cố Khải sửng sốt một chút, gật đầu: "Được thôi."

Bùi Ôn lại ngẩng đầu lên nhìn anh: "Hôm đó cậu là người đã cứu tôi ở chỗ con sông kia sao?"

Sau vài ngày điều trị, những ký ức trước khi hôn mê đã dần trở lại, Bùi Ôn cũng nhớ được những gì đã xảy ra hôm đó.

Cậu nhớ rõ là mình đã rời khỏi nhà một mình, không đem theo dù, dầm mưa đi đến bờ sông rồi nhảy xuống.

Hẳn là có người đã cứu cậu, nhưng cậu lại không biết đó là ai.

"Không phải tôi." Cố Khải cười, anh lấy điện thoại ra, nói, "Tôi là do Ngư Sương Sương nhờ qua đây, còn cứu cậu là một người khác."

Cố Khải mở WeChat, click vào profile của Sử Dương Minh rồi đưa cho Bùi Ôn: "Là người này này."

"Tôi đã hỏi thông tin liên lạc cho cậu rồi, cậu ta còn bị thương ở cánh tay, phải may mấy mũi nữa. Nếu cậu muốn cám ơn cậu ta thì chờ xuất viện đã rồi tính."

Bùi Ôn nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn đâu, thật ra tôi đâu có làm được gì, người cứu cậu là cậu ta mà."

Nếu đã nhắc tới chuyện này rồi, Cố Khải cũng hỏi luôn: "Hôm đó mưa to như vậy, cậu ra ngoài bờ sông làm gì vậy, ngắm mưa à? Sao lại té xuống nước chứ?"

Bùi Ôn: "Đi dạo chút thôi."

"Dạo xuống dưới sông luôn?"

Bùi Ôn liếc anh: "Trượt chân."

Không ngoài dự đoán, Bùi Ôn sẽ không thừa nhận gì cả, Cố Khải nghĩ thầm, quá không thẳng thắn, có quá nhiều điều đè nặng trong lòng người này.

"Vậy từ giờ về sau cậu phải tránh xa những nơi sông nước rồi," Cố Khải pha trò, "Mạng cậu kị nước đấy."

Bùi Ôn nở một nụ cười nhẹ tênh, gật đầu: "Ừm."

Cố Khải nhìn nụ cười yếu ớt thoảng qua nơi khóe môi cậu, nói: "Cậu cười rộ lên vẫn đẹp hơn, y hệt như năm đó vậy."

Bùi Ôn hơi nghiêng đầu, năm đó?

"Thế nhưng chắc là cậu không nhớ được đâu," Cố Khải bắt đầu hồi tưởng, "Lúc đó cậu chính là 'đứa con cưng của ông trời', thầy cô bạn bè ai cũng thích cậu, còn có rất nhiều bạn nữ tỏ tình với cậu nữa."

Cuộc sống những năm cấp ba có thể nói là một kỷ niệm đẹp trong lòng Bùi Ôn, nhưng ký ức của cậu lại sứt sẹo một cách nghiêm trọng, có rất nhiều thứ cậu không thể nhớ nổi.

"Vậy sao?" Cậu chỉ nói thế.

"Chứ còn gì," Cố Khải nghĩ ngợi, nói, "Chúng ta... đã không gặp nhau tám năm rồi nhỉ?"

Bùi Ôn thử tính: "Ừm."

Cố Khải cười nói: "Cậu vẫn giống như lúc đó, không thay đổi gì cả, chỉ là gầy hơn một chút, gầy hơn cả lúc học cấp ba nữa."

Bùi Ôn nói: "Lý do công việc thôi."

Nói tới đây, Cố Khải nhận ra có vẻ Bùi Ôn không còn sức, cũng không muốn nói chuyện nữa, anh vội hỏi:

"Cậu mệt rồi à, có muốn nghỉ ngơi hay không? Tôi sẽ không quấy rầy cậu."

Bùi Ôn lắc đầu, đáp: "Tôi hơi khát."

"Để tôi lấy nước cho cậu." Cố Khải đứng dậy, lấy một ly nước ấm rồi đưa cho cậu.

Bùi Ôn tháo mặt nạ dưỡng khí xuống để uống nước, nhưng có vẻ là do uống hơi vội, cậu bị sặc và bất ngờ ho dữ dội.

"Chậm chút thôi," Cố Khải nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu, "Đừng uống vội, cậu không sao chứ?"

Bùi Ôn vừa ho khan vừa lắc đầu, mặt cậu đỏ bừng.

Trông không ổn chút nào.

Cố Khải nhíu mày, anh phát hiện ra hơi thở của Bùi Ôn càng lúc càng dồn dập, ho cũng càng lúc càng nhiều mà không có xu hướng dừng lại, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

"Đừng hoảng sợ," Cố Khải nhấn chuông, "Bác sĩ sẽ tới ngay, đừng sợ, không sao đâu."

Bùi Ôn gật đầu một cách yếu ớt, tuy được Cố Khải đỡ nằm xuống, nhưng cậu vẫn còn thở hổn hển.

Y tá chạy tới rất nhanh, sau khi nhìn thấy Bùi Ôn thì hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Cố Khải chỉ vào ly nước: "Cậu ấy uống nước rồi bị sặc......"

Y tá lập tức đeo mặt nạ thở vào cho Bùi Ôn, kiểm tra các chỉ số cho cậu.

Sau đó, dưới chỉ thị của bác sĩ, Bùi Ôn được tiêm thuốc.

Bùi Ôn vẫn còn đang thở hổn hển, đầu óc cậu choáng váng vì thiếu dưỡng khí, hai mắt nhằm nghiền, đôi môi tái nhợt khẽ hé mở.

Nhưng oxy dù có thế nào cũng không thể chui được vào khí quản, sự thống khổ cùng sợ hãi lúc đứng trước cái chết khiến Bùi Ôn giãy giụa theo bản năng, thân thể cậu không ngừng vặn vẹo.

"Bùi Ôn," Cố Khải nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Bùi Ôn, "Đừng sợ, bác sĩ đã tới, có bác sĩ ở đây rồi, đừng sợ."

Bàn tay của Bùi Ôn mềm nhũn không có chút sức lực nào, dáng vẻ lúc thở gấp của cậu khiến người khác phải hoảng hốt, Cố Khải cũng vì thế mà trở nên khẩn trương, anh dùng sức nắm lấy bàn tay của người kia.

Cứ như thể nếu làm thế thì sẽ đem lại sức mạnh cho Bùi Ôn, hoặc là cho cậu chút an ủi nào đó.

Bác sĩ ở bên cạnh nói thật nhanh, hướng dẫn cho Bùi Ôn, giúp hơi thở của cậu thả lỏng, không cần gấp, hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ.

Ý thức của Bùi Ôn vẫn còn tỉnh táo, cố gắng làm theo chỉ dẫn của bác sĩ.

Nhưng cảm xúc lại đột nhiên không khống chế được, cậu thở gấp một hồi, sự đau khổ đến nghẹn thắt bỗng ập tới.

Bùi Ôn nghẹn ngào, thầm nghĩ: Tại sao lại cứu tôi chứ?

Không hiểu sao nước mắt lại trào ra nơi khóe mi, chảy dọc qua thái dương rồi rơi xuống gối đầu, chỉ để lại một vệt nước nhàn nhạt nơi khóe mắt chàng trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.