Khúc Ca Của Bóng Đêm

Chương 28: Chương 28: Gặp lại




“Em ăn đi.”

Đẩy dĩa hoa quả đến trước mặt Diệp Vy, Luân cười dịu dàng.

Diệp Vy trừng mắt nhìn anh, không thèm mở miệng.

“Em nhìn anh như vậy cũng vô dụng.”

Lấy một quả nho, Luân ép Diệp Vy mở miệng rồi nhét quả nho vào trong, bắt cô nuốt xuống. Nhìn gương mặt vì tức giận đến đỏ gay của cô, anh nhịn không được bật cười. Lấy thêm một miếng táo, Luân lại dùng cách cũ bắt Diệp Vy ăn. Được một lúc, Diệp Vy đành im lặng tự ăn hết chỗ hoa quả trên dĩa. Đến khi cô ăn xong thì Luân mới tháo sợi dây trói trên chân cô xuống. Diệp Vy vội vàng đứng lên.

Luân ấn mạnh lên vai cô, ý bảo cô ngồi lại: “Em gấp cái gì?”

Diệp Vy không tình nguyện ngồi về chỗ cũ.

“Tôi muốn về.”

Anh nói: “Em biết đường về?”

Cô tức giận: “Mặc kệ tôi.”

Anh cười vui vẻ: “Vẫn còn sớm, đợi lát nữa anh đưa em về, dù sao anh cũng không muốn hắn tới đây. Với sức mạnh của hắn, nơi này chắc chắn sẽ bị tàn phá, thiệt hại về mạng và đồ vật sẽ không đếm được. Tấn bi kịch đó, anh không muốn xảy ra.”

Diệp Vy không trả lời, cô nghĩ Luân đang nói chuyện một mình. Những vết thương trên người tự động lành lại không để chút dấu vết trầy trụa đã khiến Diệp Vy thao thức một đêm dài. Richard nói anh không biến cô thành ma cà rồng. Nghi vấn lớn dần hình thành, Diệp Vy nghiêm túc suy nghĩ. Cô không khát máu, không phải ma cà rồng. Nhưng vết thương có thể tự lành. Chuyện kinh dị này quá cổ quái rồi.

Vậy thì… cô là thứ gì đây?

“Hoàng tử!” Kiệt từ ngoài bước vào, thấy Diệp Vy thì hơi sững người.

“Chuyện gì?” Luân không để ý, chỉ nhàn nhạt hỏi.

Nhìn thoáng qua Diệp Vy, Kiệt im lặng không nói.

Luân cất giọng: “Nói đi.”

Kiệt khó xử nói: “Người đó đến rồi.”

Lông mày Luân bỗng nhiên chau lại, chưa kịp truyền lệnh đã trông thấy tấm rèm bị kéo lên. Một dáng người cao lớn xuất hiện. Jay sải chân đi vào, thái độ tùy tiện không xem ai ra gì. Ông nhìn qua Luân, phát giác trong phòng còn có người khác, đáy mắt không giấu được tia kinh ngạc. Khi nhìn đến người ngồi bên góc phòng, con ngươi sẫm màu càng thêm đậm sắc, đọng lại hương vị đùa cợt chứa đầy mùi tử khí.

“Ô, nhân vật quan trọng nào đây?”

Diệp Vy nhớ mặt ông, cúi đầu lo lắng, trong lòng bắt đầu bồn chồn không yên.

Lại là một người muốn lấy mạng của cô!

Jay vỗ nhẹ vào vai Luân: “Ngươi làm việc luôn khiến người khác hài lòng.”

Luân cau mày nhìn ông, tâm trạng ngày càng phức tạp.

Khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười nhàn hạ đáp xuống cánh môi, Diệp Vy hướng ánh mắt căm phẫn nhìn Luân chằm chằm. Là một cái bẫy. Quanh đi quẩn lại, những người này điều nhắm vào cô. Không đúng. Người họ muốn nhắm vào, là chúa tể của ma cà rồng. Tất cả bọn họ luôn tìm cách triệt hạ Richard nên không ngừng truy lùng điểm yếu của anh. Trước đây không tìm được. Bây giờ thì có rồi. Họ phải dùng.

Bắt được cái nhìn miệt thị của Diệp Vy, Luân giải thích: “Không như em nghĩ đâu.”

Mọi chuyện chỉ là trùng hợp!

“Anh đưa em về đó trước, chuyện này lần sau chúng ta nói rõ.”

“Không cần phiền như vậy, giao cho ta.”

Jay lên tiếng ngăn cản, đồng thời tiến đến trước mặt Diệp Vy.

Dù đang có ác cảm với Luân, nhưng Diệp Vy chẳng thà để anh ta đưa cô về còn hơn phải đi chung với người có ma lực đáng ngờ vừa xuất hiện. Ông ta cũng là một ma cà rồng mạnh, vậy tại sao lại ở Động sói? Theo như cô được biết, ma cà rồng và tộc sói căn bản không hòa thuận. Người đàn ông trung niên này… rốt cuộc là ai?

Vèo.

Một cơn gió thổi qua, Luân siết chặt nắm tay, hận không thể đuổi theo.

Diệp Vy gập người thở dốc, chống tay vào thân cây.

Jay đứng cạnh, dựa lên thân cây rồi lạnh lùng nhìn cô.

Cách di chuyển của ông nhanh đến mức làm hơi thở của Diệp Vy bỗng chốc bị đông cứng. Gió thổi qua tai như tiếng than khóc. Cảnh vật xung quanh lướt nhanh ở tốc độ kinh hoàng. Đến khi ông dừng lại, Diệp Vy suýt chút đã ngất xỉu. Cô không dám nói, chỉ biết dùng ánh mắt đề phòng ông. Cũng không dám run, vì không còn sức.

“Hội đồng sẽ trừ khử ngươi.”

Thoáng nhìn qua cổ Diệp Vy, Jay quỷ dị châm chọc.

Diệp Vy cảnh giác nhìn Jay, cánh tay lại đặt lên dao bạc được giấu trên người.

Tách.

Leng keng.

Jay phất tay, dao bạc rơi xuống bên chân Diệp Vy. Cô trợn mắt kinh hãi. Ông cười giảo hoạt, bước đến khom người nhặt dao bạc. Tầm mắt Jay dừng lại, ông ngắm kĩ con dao trong tay. Lấy dao ra khỏi vỏ, ông chậm rãi cong miệng cười đầy ngụ ý. Nét trạm trổ trên dao bạc vô cùng quen mắt, kí hiệu hoàng tộc cũng thật đặc biệt. Ông miết dọc đường lưỡi dao, mang hơi thở lạnh lẽo truyền sang không khí. Không biết nghĩ gì trong đầu, Jay đột nhiên xoay dao bạc trong tay. Ông đứng thẳng người, đưa dao bạc cho chủ nhân của nó. Ông dùng sức mạnh, gắt gao nắm chặt tay cô.

Diệp Vy dồn hết lực giằng lấy dao bạc, Jay bất ngờ buông tay.

Diệp Vy ngã về sau, rất nhanh đã đứng vững. Jay hướng móng vuốt về phía cô, tấn công chớp nhoáng. Diệp Vy xoay người định chạy, ông nhanh hơn, túm lấy cổ áo kéo mạnh cả người cô. Không còn cách nào khác, dù đánh không lại, nhưng Diệp Vy vẫn chĩa dao về phía ông. Jay tỏ vẻ thích thú, chụp tay cô, bẻ mạnh về sau. Theo quán tính, Diệp Vy nhanh nhẹn xoay người. Cô vung tay chém vào ông.

Ông nhẹ nhàng tránh được, dùng chân chắn ngang, dồn Diệp Vy vào thế bị động.

Cô thuận đà đưa chân lên, nhưng không làm Jay ngã, trái lại tự mình khiến mình ngã xuống đất. Jay híp mắt, chuẩn bị nhào đến. Diệp Vy lập tức bật dậy, thay đổi cách cầm dao. Lần này dao bạc nằm gọn trong tay cô, thủ thế cũng thuật tiện hơn. Chỉ là những đòn tấn công của cô đều bị Jay bắt được, ông tránh né liên hồi. Diệp Vy bắt đầu hoài nghi, tại sao… ông không chủ động tấn động?

Nghĩ đến đó, bên ngực đột nhiên nhói đau.

Diệp Vy dừng lại, giữ chắc dao bạc trong tay, dùng tay còn lại ôm ngực.

Jay tặc lưỡi: “Kém quá.”

Diệp Vy ngẩng đầu, Jay đã ở trước mặt, ông đưa tay bắt lấy cổ cô. Cái đau đớn trong lồng ngực như muốn nuốt chửng Diệp Vy khiến cô nhíu chặt mi tâm, không thể nghĩ được điều gì. Jay kéo Diệp Vy đến gần hơn, ông nhếch lên khóe miệng tà mị, cúi đầu xuống. Diệp Vy biết ông sẽ làm gì, nhưng không thể chống cự. Jay dùng lưỡi đảo quanh răng nanh, ánh mắt đầy nguy hiểm. Ông chậm rãi đẩy hai cái răng sắc bén của mình vào cổ Diệp Vy, cảm nhận hương vị tuyệt vời của máu người.

Hai mắt ông sẫm tối, lập tức đẩy Diệp Vy ra.

Máu tươi tanh nồng hòa quyện vào hơi thở của gió, lẩn trong hương thơm ngát còn xuất hiện chút dư vị cao quý. Hai hàng máu chảy dài trên da thịt, dính vào cổ áo tạo ra những đóa hoa xinh đẹp động lòng người. Jay dùng tay lau sạch khóe miệng, hít vào một hơi lạnh, con ngươi đặc quánh mùi bóng đêm, quỷ dị kiều diễm.

Roẹt.

Xé mạnh tay áo của cô, Jay ném sang cho Diệp Vy.

“Lau đi.”

Cô chụp lấy miếng vải nhỏ, đưa lên cổ lau sạch vết máu. Dấu răng của Jay vẫn còn in sâu, khiến máu không ngừng chảy ra. Diệp Vy đành ấn mạnh miếng vải vào cổ một lúc lâu. Jay đi đằng trước, tựa như không quan tâm, bóng lưng lạnh lẽo toát ra loại bá khí nguy hiểm. Cô lạch bạch đi theo sau ông, giữ khoảng cách an toàn.



Lâu đài DW hiện ra trước mắt, Diệp Vy chủ động bước nhanh hơn. Lúc cô sắp vượt mặt được Jay, ông hừ lạnh một tiếng rồi lập tức biến mất. Cô không lấy làm lạ, những cảnh tượng thế này nhìn nhiều sẽ quen. Diệp Vy đi vào lâu đài, Tả và Hữu nhìn thấy cô chỉ gật nhẹ đầu rồi tiếp tục nhiệm vụ canh gác. Nhưng cô vừa đi qua, cả hai người họ liền ngây người, mắt nhìn chằm chằm lên bộ đồ trên người cô.

Diệp Vy không biết Richard đã về chưa, cô không dám đi qua đại sảnh. Vì thế dựa theo linh tính, Diệp Vy đi vào theo lối hành lang. Một vài tên thuộc hạ trông thấy cô thì không khỏi ngạc nhiên, chúng dùng ánh mắt kì quái nhìn qua Diệp Vy hồi lâu nhưng không nói gì. Diệp Vy không để ý những cái nhìn đó, chăm chú đi thẳng.

“Cuối cùng em cũng biết tìm đường về!”

Thiên khoanh hai tay trước ngực, nhìn Diệp Vy đang đi tới.

Cô kinh ngạc: “Anh về khi nào vậy?”

Thiên đực mặt ra.

Cô nói: “Không phải mọi người đi Tây Âu sao?”

Anh gật đầu, hỏi: “Sao em biết?”

Diệp Vy định nói Như Nhất đã cho cô biết, nhưng nghĩ không ai tin, nên im lặng.

Liếc qua vết máu trên cổ áo Diệp Vy, Thiên cất giọng: “Có người nói em bỏ trốn.”

Cô lập tức muốn phản bác, nhưng không thốt ra lời. Như Nhất một mặt muốn giết chết cô trong lúc Richard không ở lâu đài, mặt khác lại tung tin cô bỏ trốn. Diệp Vy khẳng định Như Nhất đã nhìn thấy Luân cứu cô, bằng không sẽ không dám tùy tiện rêu rao chuyện cô bỏ trốn. Diệp Vy không hiểu mình đã tạo nghiệt gì mà lại phải chịu đựng những chuyện này. Ai cũng muốn lấy mạng cô. Còn gì thê thảm hơn!

Thiên có lòng tốt nhắc: “Diệp Vy, nếu không muốn chết, đi thay quần áo đi.”

Diệp Vy gật đầu, bước vội qua người Thiên.

Cô cúi xuống nhìn lại chiếc áo sơ mi cỡ lớn trên người mình, hận không thể tìm chỗ trốn. Quần áo của cô không còn chỗ nào lành lặn, mặc trên người chỉ khiến đàn ông dòm ngó muốn xé bỏ. Luân quăng cho cô cái áo này và một chiếc quần ngắn, bảo cô mặc tạm. Diệp Vy quên béng. Giờ thì cuối cùng cô đã hiểu ánh nhìn kì quái của những ma cà rồng kia. Họ đang nhìn cái áo rộng thùng thình trên người cô.

Không phải!

Là họ đã ngửi được mùi của tộc người sói, ánh mắt không phải kì quái, mà là ánh mắt thù hằn. Ma cà rồng và tộc sói là kẻ thù truyền kiếp. Diệp Vy mang theo mùi hương của người sói trở về lâu đài DW, dĩ nhiên khiến cho ma cà rồng cảnh giác trước cô. Nếu không phải vì thân phận đặc biệt của cô, có lẽ họ đã nghiền nát cô rồi.

Đợi Diệp Vy đi khuất, Thiên đưa tay ra lệnh cho một tên thuộc hạ.

“Báo với chúa tể, Diệp Vy đã về.”



Cạch.

Đẩy cửa phòng ra, Diệp Vy bước vào, xoay người đóng cửa.

Nhanh như cắt, thân thể của cô bị người ta kéo lại, đè mạnh lên cánh cửa.

Diệp Vy mở to mắt nhìn, Richard giận dữ bóp chặt cổ cô. Hai ánh mắt giao nhau tức khắc, lửa giận của anh ngùn ngụt bốc lên. Cô khó thở, ra sức giẫy giụa. Anh chẳng những không buông tha mà còn dùng sức bóp mạnh hơn trước. Diệp Vy bị ép chặt vào cửa, lưng cũng dần đau nhức. Cô cựa quậy, bấu chặt vào cánh tay của anh.

Richard cảm thấy lòng bàn tay nhớp nháp, chậm rãi dời mắt. Rõ ràng anh không dùng móng vuốt làm cô bị thương, vậy mà trên cổ lại chảy máu. Thả tay ra, anh nâng cằm Diệp Vy sang một bên, quan sát vết thương trên cổ cô hồi lâu rồi nhíu mày. Đợi một lúc, lửa giận vẫn không thuyên giảm, anh không tự nguyện buông cô xuống.

“Khụ… khụ…”

Diệp Vy ôm cổ, ho liên tục, nước mắt vô thức chảy ra.

Richard lạnh lùng cất giọng: “Giải thích.”

Cố nhịn đau, Diệp Vy lí nhí nói: “Em không biết ông ta là ai, chỉ nhớ ông ta đã từng đến lâu đài và là người có ý giết em. Vết thương… ông ta chỉ cắn chứ không hút máu. Là ông ta đã đưa em về lâu đài. Ông ta đến Động sói tìm Luân, sau đó thì trông thấy em. Không phải em bỏ trốn. Richard… em… là Luân đã cứu em, anh ta biết ban đêm ở Tiêu Dao nguy hiểm nên đưa em về Động sói trước. Luân đã định đưa em về lâu đài, nhưng không ngờ người đó lại xuất hiện, cho nên… cho nên…”

“Cho nên em mặc thứ này về đây cho tôi xem?”

Richard giúp cô hoàn thiện lời nói, gương mặt không mang chút cảm xúc.

Diệp Vy vội nói: “Không phải, quần áo của em rách rồi, đây Luân cho em mượn.”

Richard lạnh nhạt nhếch miệng: “Rách rồi?”

Diệp Vy sợ hãi lắc đầu: “Anh hiểu lầm rồi.”

Anh thâm trầm: “Em chứng minh là mình có thể quyến rũ được đàn ông?”

Cô liên tục lắc mạnh đầu, hốc mắt cay sè: “Không phải…”

Rầm.

Đập mạnh lên cánh cửa sau lưng Diệp Vy, Richard mạnh mẽ ép buộc cô phải ngẩng cao đầu đối diện cái nhìn lạnh đến thấu xương của anh. Khi anh từ Tây Âu trở về lâu đài, tin tức đầu tiên nghe được chính là: Diệp Vy bỏ trốn. Lũ thuộc hạ của anh khi đó chỉ thấy đáy mắt âm u, ngay cả hít thở cũng phải dè chừng. Anh khoan dung độ lượng, cho cô thời gian một tiếng đồng hồ để trở về. Một tiếng sau, anh mang theo luồng bá khí mãnh liệt chuẩn bị đi tìm người thì nhận được một tin báo tốt lành.

Đến thẳng phòng cô, dáng vẻ mà anh nhìn thấy chính là cô mặc chiếc áo sơ mi của đàn ông. Áo to đến mức giúp cô che đi chiếc quần ngắn dưới chân. Mùi hương nhàn nhạt trên áo tỏa ra, Richard cảm thấy bản thân như điên lên. Anh không cần quản chuyện gì nữa, dù phải giết chết con bé trước mắt, như vậy anh mới hả giận. Nhưng khi thấy cổ cô bắt đầu chảy máu, anh lại nhẫn nhịn, tạm thời tha mạng cho cô.

Richard kề mặt sát Diệp Vy, đanh giọng: “Vy, đến quyến rũ tôi.”

Lời của anh mang thanh sắc từ tốn, chậm rãi đâm một nhát lên tim của cô.

Diệp Vy rưng rưng khóc, cũng không dám nấc lên.

Richard chán ghét đẩy cô sang một bên, tức giận bỏ đi. Ngay lập tức, Diệp Vy nhào qua ôm chặt thắt lưng anh. Trong lòng Richard càng lạnh hơn. Anh không hề nhẫn nại, chớp mắt đã gỡ bỏ được cánh tay của Diệp Vy. Nhưng Diệp Vy cứng đầu không chịu từ bỏ, cô lại bắt lấy anh, ôm chặt đến mức anh cũng cảm nhận được. Richard hung hăng kéo mạnh tay khiến Diệp Vy đau đớn buông ra. Anh nhìn cô chằm chằm như hận không thể nghiền nát cô ra làm trăm mảnh: “Sợ tôi đi giết hắn sao?”

Diệp Vy chỉ muốn giữ anh lại để giải thích, không ngờ anh nghĩ như vậy. Cô điên cuồng lắc đầu, nước mắt cũng chảy ra, lăn dài trên gò má. Ngoài khóc ra cô cũng chẳng biết làm gì khác. Nhìn nước mắt của cô, Richard càng tức điên. Diệp Vy nhận thấy được điều đó, vội vàng nâng tay lau sạch nước mắt. Richard dường như không để tâm động tác của cô lắm, hừ nhạt một tiếng rồi lạnh lùng mở cửa phòng.

Diệp Vy ôm lấy anh, dùng mọi sức lực để ôm thật chặt.

Chính cô cũng không ngờ được chính mình đang dần bộc lộ tình cảm với anh!

Richard tàn nhẫn hỏi: “Em dùng cách này để quyến rũ hắn?”

Nếu là cách này… trước người phụ nữ yêu thích của mình, đàn ông sẽ rất khó kìm lòng được! Richard đã sớm nhìn ra hoàng tử của tộc sói có ý đồ với Diệp Vy. Mục đích hắn thôi miên cô không phải chỉ để gây hại cho anh. Hắn muốn cho cô được sự tự do mà cô mong muốn. Một hành động cao thượng. Đổi lại là anh, nếu Diệp Vy muốn có tự do, anh dĩ nhiên không cho phép. Tên hoàng tử đó… Anh sẽ giết hắn!

Cô sững sốt, cánh tay hơi thả lỏng.

Anh một lần nữa đóng mạnh cửa phòng, xoay người đem Diệp Vy đặt lên cánh cửa lạnh lẽo rồi mạnh bạo ngấu nghiến đôi môi mộng nước của cô. Bàn tay thô ráp lần tìm đến da thịt bên trong áo sơ mi, động tác không có chút nhẹ nhàng. Richard hôn Diệp Vy thật sâu, dùng răng và lưỡi khuấy đảo khoang miệng cô. Tay anh chẳng hề do dự, đặt lên bờ ngực nhỏ, mạnh mẽ nắm lấy, ngang tàn xoa nắn. Cô bị đau nhưng không thể la, chỉ yếu ớt chống đối anh. Cô kháng cự, anh càng tàn bạo xâm chiếm.

Từ cánh cửa đến giường ngủ, chỉ bằng vài bước chân.

Richard chẳng hề thương tiếc, quăng mạnh cô lên giường. Diệp Vy choáng váng đầu óc, sức lực như bị rút cạn. Anh nằm phủ lên cơ thể bé nhỏ của cô, hung hăng cắn vào chiếc cổ đã sưng đỏ rồi bá đạo thưởng thức máu tươi. Anh cắn rất mạnh, làm cô đau đớn bấu chặt hai tay vào người anh, móng tay chạm đến da thịt anh, hơn nữa còn bấu rất mạnh, khiến làn da lạnh lẽo xuất hiện vết nhỏ đỏ hồng sắp bật máu.

Diệp Vy cảm nhận được Richard đang muốn hút cạn máu trong người cô, trong đầu trống rỗng một mảng lớn, ý thức mơ hồ chập chờn. Cô dần buông tay khỏi anh, mê man khép mắt. Một giây kế tiếp, anh dời răng nanh khỏi cổ cô, dùng ngón tay lạnh lẽo tì mạnh lên vết cắn. Diệp Vy đau đớn mở mắt, hơi thở gấp gáp, vô cùng sợ hãi.

“Không được ngất.” Anh lạnh lùng ra lệnh.

Cô có vẻ đã tỉnh táo, mấp máy môi: “Richard, anh tin em đi, không giống…”

Anh cười nhạt: “Tin em?”

Dáng vẻ anh lúc này thật xa lạ, ngữ khí không còn hòa nhã như trước.

Đáy mắt nhìn xuống viên kim cương đỏ, anh nói tiếp: “Tôi tin em.”

Diệp Vy bị giọng nói trầm lắng của anh đánh bại, cô đờ đẫn ngắm gương mặt anh.

Anh lại nói: “Nhưng không tin hắn.”

Roẹt.

Richard vung tay xé rách áo sơ mi, trực tiếp quăng nó xuống sàn. Diệp Vy sợ hãi đưa tay lên, cũng chẳng biết sẽ làm gì. Richard nhanh như cắt túm lấy cô, giữ chặt trên giường. Anh dùng thân người che đi khoảng trống trước ngực cô, như không muốn để bất kì ai nhìn thấy, và cũng chỉ một mình anh mới có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp bí ẩn này. Nhường nhịn như vậy đã đủ. Anh không thể mặc cho cô càn quấy.

“A…” Diệp Vy run giọng la lên.

Một bàn tay to lớn của anh phủ lên bờ ngực cô, trêu đùa đầy ác ý. Richard cúi người thấp xuống, miệng anh ngậm chặt nụ hoa nhỏ không ngừng khiêu khích. Diệp Vy cong người chịu đựng loại cảm giác khó tả, cơ thể nóng lên như muốn bốc cháy. Da thịt mịn màng xuất hiện nhiều vết tích. Mỗi nơi đi qua, Richard đều cố tình để lại những dấu vết nóng bỏng. Bàn tay vuốt ve đến đùi Diệp Vy, chậm rãi đi qua từng thớ da thịt non mềm, nhẹ nhàng di chuyển như muốn bức chết người khác.

Môi anh dừng trên môi cô, anh trầm giọng: “Có bị chạm vào không?”

Diệp Vy nhớ lại nụ hôn của Luân, nhưng kết quả cô kiên quyết lắc đầu.

Đó là sự cố!

Cô cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của Luân, giống như một con thú đói đã nén mình rất lâu, cũng không thể khiến mình thỏa mãn. Nụ hôn cuồng vọng của anh ta chỉ thuộc về anh ta, cảm xúc của cô không hề giống vậy. Cô chỉ muốn Luân dừng lại, đêm hơi thở tránh xa cô ra. Nhưng trước Richard, mọi thứ của anh, cô muốn chiếm lấy. Diệp Vy nhận thấy cơ thể của anh đã thay đổi rất lớn. Đáy mắt không điềm tĩnh như ngày thường, ẩn sâu bên dưới là sắc màu của một ham muốn cuồng nhiệt. Nếu biết Luân đã hôn cô, dù cô nói mình không thể phản kháng, nhưng Richard sẽ không thèm tin, anh nhất định sẽ giết cô ngay lập tức. Tốt nhất không nên nói ra. Nhưng để sau này anh phát hiện ra, chẳng lẽ cô sẽ chết không khó coi?

Vẫn là… nên thành thật khai báo.

Richard dùng ngón tay ve vãn cánh môi Diệp Vy, khiến cô rùng mình.

Cô bắt lấy tay anh, khẽ nói: “Richard, em và Luân chỉ… hôn…”

Anh đen mặt: “Môi?”

Ít nhất cô đã ngoan ngoãn khai báo, không để anh tự mình tra ra!

Cô nhỏ giọng: “Là Luân… em có phòng vệ… nhưng… không làm lại…”

Richard không trả lời, anh cúi đầu hôn lên môi Diệp Vy, lại vừa hôn vừa cắn. Ngón tay của anh từ từ chuyển động, dò xét khu vực bên dưới cơ thể Diệp Vy. Không hề báo động, ngón tay trực tiếp đâm vào. Diệp Vy muốn hét lên, nhưng âm thanh đã bị nụ hôn của anh nuốt trọn, không nghe ra bất kì thứ gì ngoài tiếng ú ớ khó hiểu. Căn phòng nhuốm mùi dục vọng, hơi thở nóng, thân nhiệt tăng cao, ý thức không còn.

Đến khi tiềm thức bị anh chơi đùa mê mệt, Diệp Vy vô lực nhắm mắt.

Bàn tay lành lạnh của anh sờ lên mặt cô, bắt cô mở mắt. Diệp Vy ngây ngây dại dại hé mắt nhìn anh, phát hiện quần áo trên người anh cũng đã biến mất. Cô không cần nghĩ cũng biết bước tiếp theo hai người sẽ làm chuyện gì. Nhưng bây giờ tứ chi rã rời, sức để cử động cũng không còn, mà cản anh thì cũng không có khả năng thắng.

Cô gọi khẽ: “Richard.”

Anh hôn lên mi mắt của cô, khàn giọng: “Vy, tôi muốn em.”

Diệp Vy thở dốc, chợt nhớ đến một chuyện, cô ủy khuất thăm dò anh: “Richard, nếu em nói có người hại em, anh có tin hay không? Anh rất thiên vị người đó. Người đó được phép gọi tên của anh, còn nói chuyện thân thiết với anh. Người đó muốn em phải chết. Em nghe lời anh không đi lung tung. Cũng nghe theo anh, em đã nói với người đó, em là người của anh. Người đó không tin, còn đánh em. Richard, em thấy anh dạy sai cách rồi. Nói em và anh quen biết thì sẽ khiến em chết nhanh hơn. Người đó nói em không có tư cách gọi tên anh, càng không có tư cách làm người của anh.”

Mọi động tác của Richard dừng hẳn lại, tâm trí đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Diệp Vy không để ý, chỉ buồn bã nói tiếp những điều đang nghĩ: “Trước khi về đây em đã bị thương, còn suýt mất mạng. Nhưng… vết thương tự lành lại, em cũng hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Lúc em rơi xuống vách đá, may là có Luân xuất hiện. Thật sự Luân đã cứu em một mạng. Nếu không có anh ta ở đó, em đã thịt nát xương tan. Do va chạm với cây khô nên quần áo mới rách…vậy nên… Em thật sự không gạt anh.”

Richard ngồi thẳng dậy, dùng động tác nhanh nhất mặc quần áo vào. Anh đem áo khoác phủ lên cơ thể trần truồng của Diệp Vy, sau đó đỡ cô ngồi dậy. Người phụ nữ của anh đã bị thương, còn suýt chết, vậy mà anh lại không hề hay biết? Kẻ làm chúa tể như anh có phải quá vô dụng rồi không? Richard tự chế giễu chính mình, vuốt nhẹ lên gò má Diệp Vy, nét mặt dịu dàng hẳn, anh hỏi cô: “Tại sao từ đầu không kể rõ?”

Diệp Vy thừa nhận: “Trên người không có vết thương, sợ anh sẽ không tin.”

Anh vỗ lên đầu cô: “Chỉ cần em nói.”

Cô buồn tuổi cúi đầu: “Nụ hôn… là trả ơn cứu mạng, anh ta nói như vậy.”

Richard nâng cằm cô lên: “Không nhắc chuyện này nữa.”

Diệp Vy ủy khuất gật nhẹ đầu, biết vậy ngay từ đầu cô đã bình tĩnh ngồi kể lại sự việc một cách chi tiết cho anh nghe rồi, như thế ngoài việc không bị anh bóp cổ đến chết lại còn nhận được sự dịu dàng từ anh. Nhưng nghĩ kĩ lại, cô không có cách nào bình tĩnh nói chuyện với anh. Bộ dạng hung dữ của anh dọa cho linh hồn đơn thuần của cô chạy mất dép, nghĩ không được gì, làm thế nào có thể bình tĩnh cho được.

Nhẹ nhàng ôm Diệp Vy vào ngực, Richard cất giọng: “Vy, xin lỗi.”

* * *

“Richard, anh gọi em.”

“Quỳ xuống.”

“Richard?”

“Quỳ xuống.”

Thấy sắc mặt Richard không được tốt, Như Nhất đành tuân lệnh. Cô quỳ một gối xuống sàn nhà, những ngọn lửa trong đại sảnh đột nhiên bừng sáng dữ dội. Cô khó hiểu ngẩng mặt lên nhìn anh. Nét mặt Richard lạnh như tiền, đôi mắt màu tím ánh lên tia sáng chết chốc, con ngươi chứa sự giận dữ hữu hình. Không gian hai bên va chạm vào nhau, tạo ra những ngọn gió rét buốt, thấm sâu vào tận xương tủy.

“Đưa ngọc bội cho ta.”

Như Nhất nhíu mày, tỏ vẻ bất đồng: “Nó là của em.”

Richard gằng giọng: “Nó không thuộc về em.”

Như Nhất nhỏ giọng: “Nó vẫn là của em.”

“Như Nhất, vì mối giao tình giữa ta và em, hôm nay ta không giết em.”

“Em không làm sai điều gì!”

“Đừng thách thức tính nhẫn nại của ta.”

Bỗng nhiên, Như Nhất đứng phắt dậy: “Con bé đó mách lại với anh?”

Xoẹt.

Một đạo bá khí xuất hiện, đánh thẳng vào bụng Như Nhất. Cô bị hất văng ra xa rồi nằm vật xuống giữa làn khí lạnh lẽo. Như Nhất cười như không cười, đây là lần đầu tiên Richard đánh cô. Lý do… là vì một con người. Chỉ vì một con người. Cặp mắt vốn dĩ trong trẻo lại bị tia thù hận lấn át. Như Nhất ngước nhìn Richard, nhoẻn miệng cười. Dùng tốc độ nhanh nhất biến mất. Richard cau mày, lập tức đuổi theo cô.

Nơi Như Nhất tìm đến chính là phòng của Diệp Vy.

Như Nhất mặc kệ tất cả, hận ý trong mắt cô cuồn cuộn dâng lên. Richard từng là người đàn ông chỉ chú ý đến một mình cô, vì cái gì mà bây giờ lại bị một con người chiếm hữu. Cô không cam tâm, càng không thể buông tay. Cho nên chỉ cần con người này vĩnh viễn biến mất thì anh sẽ lại chú ý đến cô. Dù vô hình hay hữu hình thì Như Nhất cũng bị cuồng vọng yêu đương quấn lấy, cô không thể dứt ra được.

Diệp Vy bị tiếng động lớn đánh thức, cô ngơ ngác mở mắt liền trông thấy nét mặt khó coi của Như Nhất bên giường. Còn chưa đủ kinh ngạc, khi Như Nhất vung tay định làm gì đó với cô thì đột nhiên có một vầng sáng xuất hiện. Nhanh đến không kịp nhìn thấy. Như Nhất bị đánh văng đến khung cửa sổ. Thân người đập mạnh lên thành cửa khiến thủy tinh nứt nẻ, một loạt âm thanh tinh tế vang lên khắp lâu đài.

Xoảng.

Diệp Vy ngồi bật dậy, dùng hai tay bịt kín tai, gương mặt tái nhợt.

Trong phút chốc, Diệp Vy chỉ kịp nghĩ, bọn họ rõ ràng không muốn cô ngủ yên!

Dáng hình cao lớn quen thuộc chắn trước tầm mắt, mùi hổ phách nhẹ nhàng quẩn quanh cánh mũi. Richard đứng quay lưng lại với Diệp Vy cho nên cô không nhìn thấy được vẻ mặt phẫn nộ cực độ của anh, nếu không cũng sẽ sợ hãi hét lên. Những gương mặt quen thuộc dần dần tìm đến căn phòng xảy ra ẩu đả. Họ nhàn hạ tựa lưng vào cửa, đứng chắn cả lối vào, đưa mắt xem chừng cuộc vui, mặt hớn hở đến lạ.

Nhìn thấy nhóm người Thiên, Bắc Thần và Tây Độc, Diệp Vy định bụng sẽ chạy qua chỗ họ cho an toàn. Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy chúa tể của họ sẽ có thuật phép mạnh hơn họ nhiều, cô im lặng ngồi trên giường, không lên tiếng. Thật tình Diệp Vy không muốn mọi chuyện đi đến phương hướng khó giải quyết này, vì cô và Như Nhất dường như không thù không oán. Nhớ lại tình cảnh sắp chết của mình, cô nhịn không được muốn kể hết với Richard, chỉ là để tìm nơi trút giận.

Cũng một phần… cảm nhận sự quan tâm của anh!

Như Nhất đứng dậy, nhìn vết thương trên người: “Richard, anh thay đổi rồi!”

Richard lạnh giọng: “Đừng để ta phải đưa em ra xét xử theo luật lệ.”

Cô khập khiễng bước đi: “Em chưa từng thấy ý muốn bảo vệ một ai đó của anh.”

Lúc Như Nhất sắp đến trước mặt, Richard vươn tay triệu hồi một thanh gươm. Không hề do dự. Không hề chần chừ. Không hề suy nghĩ. Anh hướng thẳng đường gươm lên người Như Nhất. Thanh gương sáng quắc, quỷ dị hiển hiện. Sắc mặt Richard trở nên lạnh lẽo khó đoán. Như Nhất không tiếp tục đi về phía anh, ngược lại đứng yên, cất giọng hỏi: “Richard, anh nói cho em nghe, rốt cuộc thì em phạm phải tội gì?”

Thiên nghiêm túc cất giọng, thay Richard trả lời: “Mạo phạm phu nhân của chúa tể.”

Vài giây sau, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệp Vy.

Phu nhân… của chúa tể?

Mặc kệ bầu không khí quỷ dị, Thiên nói tiếp: “Như Nhất, trong gia tộc, cô là người biết rõ phép tắc, không lý nào làm sai không nhận. Chỉ cần Richard đưa cô ra xét xử theo luật, với một tội này, không chết cũng sẽ không thể sống được. Chuyện này giải quyết như vậy đã là nể tình với cô. Richard không làm lớn chuyện, cô nên biết ơn vì điều đó. Người đến từ đâu thì trở về nơi đó. Đừng tạo phiền toái cho chúng tôi.”

Nghe xong những lời Thiên nói, Như Nhất đứng thất thần một thời gian dài. Đến khi không thể khống chế chính mình được nữa, cô phất tay, đem cơ thể đầy thương tích biến mất theo làn gió. Diệp Vy còn chưa tiếp thu hết sự việc, nháy mắt trông thấy Richard chuẩn bị rời đi. Vội vội vàng vàng đứng trên giường, cô với tay giữ anh lại một lúc rồi nói: “Chúa tể, anh oai phong thật đấy! Vũ khí rất lợi hại!”

Diệp Vy đã thực sự bị dọa một phen, nhưng nhìn động tác đứng chắn phía trước bảo vệ của Richard, lòng Diệp Vy chợt thấy ấm áp khó tả. Vóc dáng hiên ngang, thần sắc vô cảm. Nhất là khi cô đã trông thấy thứ vũ khí cổ quái trong tay anh. Thanh gươm sáng chiếm trọn tầm nhìn, bàng bạc tỏa ra luồng khí thanh khiết. Diệp Vy từng thấy nó một lần, những vẫn vô cùng ngạc nhiên, rồi hiếu kỳ, sau đó thích thú.

Tiếp sau đó, Diệp Vy nhảy phốc khỏi giường, lon ton chạy qua chỗ Thiên: “Này, anh cũng rất có khí chất. Bình thường thấy anh nói nhiều nói em, nhưng hôm nay trước phong thái đầy quyền uy của anh, em đã thật sự kính nể. Mạo phạm phu nhân của chúa tể. Tội này cũng có sao? Nhưng mà… phu nhân… của chúa tể… ”

Nhắc đến đây, Diệp Vy bất ngờ lớn giọng: “Cái gì phu nhân của chúa tể chứ? Lại còn dùng cụm từ kỳ cục đó? Nhìn cái gì hả! Em không phải phu nhân của chúa tể.”

Trong lúc di chuyển, sợi dây chuyền nằm yên trong áo cũng chuyển động theo bước chân của Diệp Vy. Khi cô dừng lại trước mặt Thiên, một vật thể huyền bí liền thu lấy tầm nhìn của anh và cả hai người đứng gần anh. Sắc đỏ tía quen mắt của viên kim cương quý giá trong gia tộc. Thứ vật dụng chỉ người có quyền lực lớn mạnh mới có khả năng sử dụng được đang nằm chình ình trên cái cổ tím tái của Diệp Vy.

Đó là nguyên nhân khiến Thiên không đụng chạm vào cơ thể Diệp Vy như trước!

Bắc Thần nhướng mày: “Lễ vật cũng đã nhận, còn làm bộ làm tịch.”

Diệp Vy không vui đáp: “Bắc Vương, tôi đã giúp anh phục chức đó!”

Bắc Thần tỏ vẻ không đồng tình: “Cô nằm mơ giữa ban ngày à?”

Diệp Vy đối đáp lưu loát: “Bây giờ là ban đêm.”

Bắc Thần hừ một tiếng, không thèm so đo: “Vô liêm sỉ!”

Diệp Vy trừng mắt, môi cũng mím chặt, cô còn chưa mở miệng thì phía sau lưng đã truyền tới một thanh âm trầm thấp khó lường. Richard bước tới cạnh Diệp Vy, hai mắt nhìn chòng chọc vào người Bắc Thần. Sát ý trên mặt còn chưa tan hết.

“Mắng lại xem?”

Bắc Thần: “…”

Đến cả việc này mà chúa tể cũng muốn nhúng tay vào!?!

Được một lúc, Bắc Thần chột dạ nói với Diệp Vy: “Đừng gọi tôi là Bắc Vương.”

Diệp Vy ậm ừ cho qua, nhìn thấy Thiên và Tây Độc đang dán chặt mắt lên cổ mình thì cô lại muốn nhảy dựng lên. Cô sợ họ sẽ thấy dấu vết đỏ đỏ trên cổ, bắt đầu suy nghĩ linh tinh rồi vẽ ra nhiều chuyện mờ ám nên vội vàng đưa tay kéo cổ áo. Nhưng sau đó quan sát cẩn thận, Diệp Vy phát hiện hai người đó không hề nhìn vết tích ám muội ở cổ của cô. Thật ra thứ họ quan tâm là viên kim cương đang phát sáng.

Cái tay nhỏ nhắn bắt lấy viên kim cương, đong đưa qua lại: “Đẹp lắm đúng không?”

Thiên không hiểu ý cô nên khẽ nhíu mày.

Tây Độc còn tưởng Diệp Vy cố tình khoe mẽ, còn trợn mắt với cô.

Cùng lúc đó, Diệp Vy đột nhiên nói lớn: “Là đồ giả đó!”

Richard không tỏ vẻ khó chịu, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Vy, đừng làm tôi mất mặt.”

Cả hai bức tượng điều không còn gì để nói, im lặng quay về phòng mình.

Diệp Vy lại quay sang Richard, khẽ hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Richard vuốt tóc cô.

Chỉ về những mảnh vỡ thủy tinh, cô nói: “Phòng của em…”

Anh bế cô lên: “Đến phòng tôi.”

Diệp Vy không quen ngủ trong quan tài, nhưng mà…cỗ quan tài có mùi hương của anh, vô tình khiến trong lòng cô cảm thấy rất dễ chịu. Bên cạnh là vòng tay rắn chắc của Richard, cô uể oải khép mi mắt. Diệp Vy muốn hét lớn, trên người chúa tể ma cà rồng có mị lực. Mỗi lần được anh ôm như thế này thì cô luôn có ý muốn dựa dẫm và ỷ lại vào anh, ngoan ngoãn ngủ trong lòng anh, như một con mèo nhỏ.



“Ngươi làm gì ở đây?”

Nghe một giọng đàn ông vang lên, Diệp Vy vội vàng quay lại. Trước mặt cô là một người có gương mặt không mấy xa lạ, nhưng cô không thể nhớ rõ. Hình như cô và người này đã từng giao đấu. Đúng rồi, chính là anh ta! Diệp Vy nhớ ra, nét mặt dần thả lỏng. Cô đứng yên nhìn Mị Ảnh đang từ từ tiến lại gần, tâm tình bình ổn.

Mị Ảnh khoanh hai tay trước ngực, lên án: “Ngươi lại đi lung tung.”

Diệp Vy khẽ hỏi: “Anh tên gì vậy?”

Mị Ảnh nhíu mi: “Ngươi hỏi làm gì?”

Cô dè dặt: “Tiện xưng hô.”

“Mị Ảnh.”

“Tôi là Diệp Vy.”

“Ngươi là thuộc hạ mới tới đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Lần đó đấu với ngươi rất vui, có hứng làm lại không?”

“Hả?”

“Ma cà rồng lai yếu hơn loại thuần chủng nhiều, nếu ngươi không chăm chỉ tập luyện sẽ bị bỏ lại rất xa, trong quá trình đi săn có khi còn bị biến thành con mồi. Để ta dạy ngươi vài kĩ thuật tấn công, tăng cơ hội sống, không thì ngươi sẽ chết rất nhanh.”

Diệp Vy cười gượng: “Tôi… không phải ma cà rồng lai.”

Mị Ảnh trừng mắt: “Vậy chẳng lẽ ngươi là con người?”

Cô gật đầu thừa nhận.

Hắn trợn mắt: “Chúa tể nhận con người làm thuộc hạ?”

Cô tiếp tục gật đầu.

Hắn lại xua tay: “Lai lịch của ngươi chắc là không bình thường.”

Mị Ảnh bảo Diệp Vy lấy dao bạc ra, hắn nghiêm chỉnh chỉ dẫn những kĩ thuật dùng khác cho Diệp Vy. Cách hắn dạy rất chi tiết, lời nói cũng dễ nghe, Diệp Vy đột nhiên trở nên nghiêm túc học theo. Đến lúc hắn hỏi cô đã từng tập luyện với ai, sao lại có kĩ năng phòng vệ tốt như vậy thì Diệp Vy thật thà nhắc đến Tây Độc. Mị Ảnh nghe xong đã trợn mắt, không ngờ cô còn quen biết Tây Vương. Trong lòng hắn lại càng nể Diệp Vy, một con người mà có thể giao thiệp rộng rãi với ma cà rồng như cô quả là sở hữu lai lịch không tầm thường. Hắn nhìn cô thuận mắt, không nghĩ nhiều lại tiếp tục chú tâm hướng dẫn Diệp Vy một vài cách thức tấn công dứt điểm.

“Được rồi, bây giờ chúng ta thử đến tốc độ đi.”

“Chúng ta làm gì?”

Đừng thi chạy là được!

Diệp Vy nghiêm túc nhìn Mị Ảnh, hắn cũng nhìn cô: “Trèo cây.”

Dứt lời, Mị Ảnh nhanh như cắt đã đứng trên một cành cây cao.

Diệp Vy ngẩng đầu nhìn lên, muốn từ chối cũng không được. Ai bảo cô nghiêm túc với người ta, học được vài chiêu võ mới rồi, chẳng thể phủi tay bỏ đi. Leo trèo cũng khá cần thiết trong việc lẩn trốn. Thầm nghĩ, Diệp Vy để dao bạc vào vỏ, sau đó đi thẳng đến thân cây to lớn. Cô đưa tay bám vào vỏ cây, chậm chạp tìm cách leo lên.

Mị Ảnh nhìn động tác của Diệp Vy, bắt đầu khinh bỉ cô. Hắn thở dài, dùng thuật phép giúp Diệp Vy bay đến một cành cây chắc chắn. Diệp Vy hoảng hốt đưa tay ôm chặt thân cây, không dám nhúc nhích. Nhưng dưới ánh mắt hối thúc của Mị Ảnh, cô đành mắt nhắm mắt mở tiếp tục leo lên cao. Chưa được bao lâu, cô bắt đầu thở hì hục như vừa trải qua cực hình. Mồ hôi rơi đầy trên mặt, lem luốc khó coi.

Diệp Vy đạp lên một nhành cây mảnh, bất ngờ nó kêu “rắc” một tiếng, cô hụt chân rơi thẳng vào không trung. Mị Ảnh nhanh nhẹn bắt được Diệp Vy, để cô đứng lên cành cây cứng hơn. Diệp Vy thở phào một hơi, quay sang định cám ơn Mị Ảnh thì thấy ánh mắt hắn nhìn cô rất lạ. Cả hai đồng thời im lặng. Chưa đầy một giây, cành cây nọ lại phát ra âm thanh quen thuộc. Rắc. Gãy xuống. Rất nhanh.

Diệp Vy và Mị Ảnh một lần nữa rơi vào khoảng không. Lần này, hắn cũng vội vàng bắt được cô. Hai người rớt xuống đất. Diệp Vy tin tưởng vào khả năng của Mị Ảnh nhưng hắn lại làm cô thất vọng. Vốn tưởng hắn sẽ chụp lấy cô rồi hai người cùng đứng trên đất mỉm cười, ai ngờ hắn cũng ngã nhào. Lúc đáp đất, Mị Ảnh buông tay khỏi người Diệp Vy, cả hai người cùng nhau lăn tròn một vòng trên đất.

Diệp Vy đau đớn bật ra tiếng kêu: “Á.”

Mị Ảnh cũng khá đau, nhưng lại vội vàng đứng lên.

Diệp Vy dùng tay xoa trán, vô tình đem bụi bẩn trên tay lau lên mặt. Gương mặt lấm tấm mồ hôi dính đầy vết bẩn, nhìn giống như một con mèo vừa chui vào lò than ăn vụng rồi lén lút chui ra ngoài mang theo vết bẩn trên mình. Mị Ảnh bước tới trước mặt Diệp Vy, bộ dạng nghiêm nghị, quỳ một gối xuống, lập tức cất giọng.

“Chúa tể phu nhân, thuộc hạ mạo phạm rồi!”

“…”

Gì vậy?

Mị Ảnh không dám đứng lên, cúi đầu nhận tội.

Diệp Vy khó hiểu nhìn hắn rồi ngồi xuống bên cạnh, hắn trợn mắt nhìn cô.

“Chúa tể phu nhân, người…”

“Gọi cái gì vậy? Tôi không phải chúa tể phu nhân.”

Mị Ảnh nhắc khéo: “Nhưng… cái đó… kim cương…”

Diệp Vy ra vẻ đã hiểu, giải thích: “Là đồ giả đó!”

Hắn ngây người: “Giả?”

Hắn chưa từng nghe kim cương đỏ có thể làm giả được!

“Lễ vật cũng đã nhận, còn làm bộ làm tịch.”

Diệp Vy sững sờ, câu nói mập mờ của Bắc Thần vang lên trong đầu. Cô ngồi bất động hồi lâu, cuối cùng nhịn không được sờ lên bề mặt viên kim cương đỏ. Không phải tự nhiên mà bọn họ nói như vậy. Nhớ đến thái độ của mọi người, Diệp Vy lại bắt đầu nghi hoặc. Cô nghiêm túc hỏi Mị Ảnh: “Cái này… có thể là giả đúng không?”

Mị Ảnh kiên quyết lắc đầu, kim cương đỏ rất quý, không thể làm giả.

Vật báu của gia tộc ma cà rồng nếu làm giả được thì cả gia tộc họ đã không trân quý và kính trọng viên kim cương đỏ này như vậy. Nó đại diện cho quyền lực. Dưới một người nhưng trên vạn người. Kẻ nào dám làm giả chứ? Đem mạng mình ra đùa giỡn không phải tác phong của ma cà rồng. Chúng không dám chê mạng mình dài đâu.

Diệp Vy kéo Mị Ảnh đứng lên, hắn bất ngờ phủi tay cô ra. Cô khó hiểu nhìn hắn thì hắn lại cúi người xem như không có chuyện gì. Để xác thực độ đáng tin của viên kim cương đỏ trên cổ, Diệp Vy đưa viên kim cương ra khỏi cổ áo. Cô hiên ngang bước vào lâu đài, theo sau là Mị Ảnh với nét mặt nghiêm nghị đến lạ thường.

Mị Ảnh đang hồi tưởng lại quá trình hắn đày dọa chúa tể phu nhân, chuyện này mà để chúa tể biết được, chắc chắn hắn sẽ mất mạng. Trước đó hắn còn dám nói cô là con mồi mới, còn dám đánh nhau với cô, còn bị chúa tể bắt gặp. May cho hắn là khi ấy sợi dây chuyền chưa được trao tặng, bằng không… Hắn không dám nghĩ nữa.

“Chúa tể phu nhân!”

“Chúa tể phu nhân!”

Mỗi một tên thuộc hạ đi qua người Diệp Vy, ban đầu đều tỏ vẻ như không nhìn thấy cô giống hệt thường ngày. Nhưng ánh mắt chúng lại bị viên kim cương đỏ đang lấp lánh trên cổ Diệp Vy tóm lấy. Chúng dừng bước chân, nghiêm túc cúi gập người hành lễ trước cô, như mỗi lần chúng nhìn thấy chúa tể. Diệp Vy bị dọa sợ, đợi thuộc hạ của Richard đi thật xa mới dám thở phào nhẹ nhõm. Đùa hơi quá rồi!

“Chúa tể phu nhân!”

Diệp Vy dừng chân, đợi tên thuộc hạ đó đi qua.

Mị Ảnh khó hiểu hỏi cô: “Chúa tể phu nhân, người đang làm gì vậy?”

Cô nói nhỏ: “Trọng trách quá lớn, đè tôi sắp chết rồi!”

Mị Ảnh không hiểu, Diệp Vy cũng không nói gì thêm.

“Chúa tể phu nhân!”

“Chúa tể phu nhân!”

“Chúa tể phu nhân!”

“Chúa tể!” Mị Ảnh cúi người, nghiêm giọng.

Diệp Vy tưởng Mị Ảnh cố tình học theo bọn thuộc hạ vừa đi ngang qua, tiếp tục gây đả kích cho cô. Nhưng hắn lại không nói hai chữ “phu nhân” cuối cùng mà chỉ đơn giản dừng lại ở hai chữ “chúa tể” ở đầu câu. Diệp Vy ngớ ra một lúc, khi định thần lại đã nghe thấy tiếng bước chân dừng phía sau lưng. Mị Ảnh chỉ cúi chào rồi lập tức bỏ đi, tỏ ra vô cùng bận bịu, trong khi hắn vừa mới cùng cô… đi dạo lâu đài.

Richard định nói gì đó, nhưng thấy Diệp Vy xoay người lại, lông mày anh bỗng nhiên co chặt. Anh tức giận định giáo huấn cô. Vài tên thuộc hạ đúng lúc đi ngang qua lại cúi người hành lễ, anh phất tay, ý bảo chúng đi nhanh lên, ở lại sẽ chết rất thảm. Diệp Vy cười cười với anh hai lần, vội giấu sợi dây chuyền vào trong cổ áo.

“Bộ dạng gì đây?”

“…”

“Em dùng dáng vẻ này thể hiện chức vị, không ngại mất mặt nhưng tôi ngại.”

“…”

Hít mạnh một hơi, Diệp Vy lách qua người anh.

Richard trầm giọng gọi: “Diệp Vy.”

Cô dừng bước, mỗi lần anh gọi như vậy điều là điềm báo tử.

Anh vẫn đứng yên, giọng nói lạnh tanh: “Em phải học quy tắc.”

Diệp Vy nặng nề lên tiếng: “Em không muốn làm chúa tể phu nhân.”

Richard đi nhanh đến trước mặt cô, đưa tay xoay người cô, để cô đối diện với cặp mắt sâu hoắc của anh. Thở dài bất lực, anh dùng chiếc khăn gấm sạch sẽ trên người lau đi vết bẩn trên gương mặt đơn thuần của Diệp Vy. Nếu cô đã nhận ra tầm quan trọng của dây chuyền kim cương đỏ thì anh sẽ không tiếp tục giấu giếm.

Richard không nghĩ sẽ mang dây chuyền kim cương đỏ níu chân một người, vật định tình quan trọng như vậy không thể sử dụng tùy tiện. Nếu là Diệp Vy, anh có thể suy xét một chút. Ở lại bên cạnh một người uy phong như anh, cô cần có một danh phận tương xứng. Sau này Diệp Vy muốn bỏ trốn cũng sẽ rất khó, viên kim cương đỏ là thứ trói buộc cô bên anh vĩnh viễn. Vật định tình của gia tộc là thứ khiến hai tâm hồn hòa hợp làm một, đem hai sinh mệnh đặt chung một chỗ. Ràng buộc khó gỡ.

“Vậy em định dùng danh phận gì để ở lại bên tôi?”

“Chuyện này…”

“Nếu là con mồi, cuối cùng phải chết.”

“Em…”

“Tôi không nuôi nhân tình.”

“…”

“Cũng không cần sủng vật.”

Diệp Vy mím môi, thế con quạ tên Tước chẳng lẽ không phải sủng vật của anh?

Anh đột nhiên hỏi: “Em chê chức vụ nhỏ, muốn làm chúa tể?”

Cô cười gượng: “Cái ghế đó một mình anh ngồi là đủ rồi!”

Anh hài lòng vỗ vào tóc cô: “Ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi.”

Diệp Vy kéo áo anh: “Richard… em… không nhận nổi chức vị cao quý thế này!”

Richard không đáp, vỗ vỗ lên đầu Diệp Vy rồi đi thẳng. Nhìn theo bóng lưng cao quý của anh, cô hận không thể đánh vào đó. Anh nghĩ cô nói đùa à? Cái ghế chúa tể phu nhân còn chưa ngồi lên đã bị truy sát thảm hại, nếu cô thật sự ngồi lên thì phải hứng chịu thêm những chuyện tàn nhẫn nào nữa. Vị trí cao như thế, Diệp Vy không dám mơ tưởng. Con mồi, nhân tình, sủng vật đều không thể làm. Chỉ còn một chỗ có thể ngồi vững, khả năng bị thương cũng sẽ giảm thiểu: Thuộc hạ của chúa tể.

Nghĩ đến đây, cô hấp tấp đuổi theo anh.

Nghe tiếng bịch bịch sau lưng, Richard nghi hoặc dừng bước.

Diệp Vy thở hồng hộc, cất giọng gấp gáp: “Để em làm thuộc hạ của anh đi.”

Rất lâu sau Richard mới mở miệng: “Thuộc hạ của tôi?”

Cô quả quyết gật đầu, đáy mắt đầy hy vọng và ý chí kiên định.

Anh thâm thúy nhìn cô: “Em chắc chắn?”

“Chắc chắn!”

“Được.”

Chỉ như vậy thôi sao?

Diệp Vy ngẩn người, nhìn theo dáng vẻ tiêu sái bất thường của Richard.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.