Diệp Vy ba ngày sốt nhẹ, hai ngày sốt nặng, tinh thần mơ màng nửa tỉnh nửa mê khiến Richard không thể yên lòng, đành trì hoãn mọi công việc của mình, túc trực bên cạnh canh chừng cô. Lâu đài DW chìm trong sự im lặng kì lạ khoảng một tuần liền, đám thuộc hạ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thần sắc của chúa tể mỗi khi đến sảnh bàn việc thì chúng đoán được chuyện đã xảy ra có vẻ rất nghiêm trọng. Dạo gần đây, việc nghiêm trọng nếu xảy ra… đều có liên quan đến một người.
“Wil về chưa?”
Một tên thuộc hạ nghiêm túc bẩm báo.
“Thưa chúa tể, vẫn chưa ạ!”
Richad gật nhẹ đầu, ngón tay xoay nhẹ lên chiếc nhẫn bạc.
“Tạm thời việc đến làng nhận lương thực do ngươi chịu trách nhiệm.”
“Chúa tể, phu nhân không được khỏe sao ạ?”
Tên thuộc hạ lớn gan thăm dò.
“Ngươi điên à? Dám hỏi những chuyện không nằm trong phạm vi bàn luận!”
Một tên khác thúc mạnh vào hông hắn, nhỏ giọng nhắc nhở.
Thuộc hạ trong lâu đài đều nhận ra tầm quan trọng của Diệp Vy. Chúa tể của họ chưa bao giờ có nhiều sắc thái biểu cảm như lúc cô gái loài người này xuất hiện. Sự lạnh lùng của Ngài thường đi đôi với những câu từ đanh thép, thần thái, khí chất khiến ai tiếp cận cũng phải lùi về một bước. Nhưng bắt đầu từ một đêm đó, khi chúa tể mang về một con mồi… thuộc giới tính nữ. Từ đó về sau, họ luôn cảm thấy sự lạnh lùng của chúa tể đã giảm xuống một ít, thái độ hung hăng của Ngài cũng ít hơn trước. Họ có chút do dự, hay là họ đổi sang… quan tâm đến cô gái kia hơn.
Diệp Vy vui vẻ, chúa tể của họ sẽ càng vui vẻ.
Diệp Vy bị thương, chúa tể của họ lập tức trở nên rất đáng sợ.
Diệp Vy ngang ngược không nghe lời, chúa tể thậm chí còn phẫn nộ hơn trước.
Richard nhíu mày, lạnh giọng gọi: “Mị Ảnh.”
Mị Ảnh vội cúi người: “Thuộc hạ không có ý gì khác với chúa tể phu nhân, chỉ là mấy ngày nay không thấy người đến phòng tập. Chúa tể đã giao nhiệm vụ cho thuộc hạ là phải đào tạo phu nhân thành người có khả năng tự vệ tốt, vì trọng trách đó cho nên thuộc hạ mới cả gan hỏi thăm phu nhân. Để không gián đoạn quá trình.”
“Ra ngoài đi.”
Rời chỗ ngồi, Richard phất tay ra lệnh, sau đó liền biến mất.
Mị Ảnh nhẹ nhõm thở hắt ra.
Tên thuộc hạ bên cạnh tò mò cất giọng.
“Không biết chúa tể phu nhân có cần thu nhận thuộc hạ hay không?”
Bốp.
Đập vào gáy tên thuộc hạ, Mị Ảnh im lặng đi thẳng ra bên ngoài.
Phân phó công việc cho vài tên thuộc hạ, Bắc Thần vừa xoay người đã bắt gặp bộ dạng thờ thẫn hiếm thấy của Tây Độc. Đợi khi bàn giao công việc xong, anh phất tay hạ lệnh cho thuộc hạ lui xuống. Đi đến cạnh Tây Độc, anh đánh vào vai Tây Độc một cái, bằng một lực đạo vô cùng mạnh mẽ. Còn tưởng sẽ được khiến đấu vài chiêu để thư giãn gân cốt, chẳng ngờ Tây Độc chỉ hừ mũi rồi thôi, tiếp tục thẫn thờ.
Bắc Thần nhíu mày: “Có chuyện gì à?”
Đáp lại anh là giọng điệu chán chường khó gặp: “Biết vậy không về cho rồi!”
Bắc Thần vốn không kiên nhẫn, gắt lên: “Làm sao?”
Lúc này, Tây Độc đột nhiên đứng thẳng người: “Bắc Thần, nếu phát hiện Diệp Vy đã thuộc về phân nhánh phía Tây, cậu nghĩ Richard có tức giận không? Tôi vốn muốn giúp cô ấy có chút thế lực, nhưng còn chưa thực hiện nghi thức ở Tây vực thì Richard đã tặng bảo vật cho Diệp Vy. Đầu tôi đang đau như búa bổ đây này!”
Ấn đường Bắc Thần xuất hiện vệt đen: “Cậu nói lại xem?”
Tây Độc thiểu não cất giọng: “Tôi thừa nhận Diệp Vy.”
Bắc Thần gằng giọng: “Cậu ngại Richard không giết mình, nên làm càn?”
Tây Độc im lặng, chìm vào suy nghĩ.
Anh biết Richard yêu thích Diệp Vy, nhưng yêu thích đến độ quyết định cho cô ngôi vị chúa tể phu nhân thì nằm ngoài dự liệu của Tây Độc. Gia tộc ma cà rồng rất chú trọng nguyên tắc, để được ngồi vào vị trí phu nhân của chúa tể thì người phụ nữ đó cần phải trải qua một quá trình mài giũa nghiêm khắc. Chúa tể phu nhân phải có năng lực ngang bằng hoặc thấp hơn chúa tể một cấp bậc để có thể giúp đỡ được người đàn ông của mình trong việc trị binh. Diệp Vy… chỉ là một con người.
Cô có thể ở bên cạnh Richard với tư cách người phụ nữ của chúa tể, nhưng để ngồi bên cạnh Richard thì cần nhiều hơn nữa. Lúc thập tử nhất sinh, có thể tự mình thoát được. Chúa tể tìm vợ chứ không tìm điểm yếu. Kẻ thù của Richard nhiều vô kể, vì vậy phu nhân của anh phải có cấp bậc nhất định để giữ được mạng sống, không biến thành bước cản ngăn Richard trong lúc quyến chiến. Hơn nữa, nếu chẳng may Diệp Vy bị bắt đi, cô không thể ngồi yên đợi Richard tới cứu. Sinh mệnh của con người rất mỏng manh. Diệp Vy bị bắt. Ngoài cái chết ra thì không còn khả năng khác.
Richard không thể bảo vệ Diệp Vy cả đời.
Thuộc hạ của anh cũng không thể bảo vệ cho cô toàn thời gian.
Rồi sẽ có lúc Diệp Vy phải tự mình cứu mình!
Nếu vậy… cô bắt buộc phải trở thành… ma cà rồng.
Bắc Thần lại nói: “Vấn đề bây giờ không nằm ở Richard, mà thuộc về Diệp Vy. Cậu nhìn cách cô ta nhận được sự quan tâm mà xem. Tây Độc, thuyết phục Diệp Vy đứng về phía cậu là được! Để cô ta tự nguyện gia nhập Tây vực, đồng thời mang chuyện này trình báo cho chúa tể. Cậu đừng ngu ngốc ra mặt, cứ giao phó mọi chuyện cho Diệp Vy, dặn dò cô ta chi tiết một chút. Hạn chế khả năng bị phạt.”
“Ý cậu là… đổ hết trách nhiệm cho Diệp Vy?”
“Đúng.”
“Cậu điên à?” Tây Độc trợn mắt: “Chúng ta bây giờ còn phải chèn ép một con người yếu đuối? Hơn nữa còn là phụ nữ? Tôi thấy rất quá đáng, không làm được.”
“Cô ta là người phụ nữ của chúa tể.” Bắc Thần nghiêm túc suy nghĩ: “Đổi là người khác thì rất khó, nhưng Diệp Vy có thể thuyết phục chúa tể. Mặc dù như vậy là quá đáng, nhưng đối với Diệp Vy thì không hề. Là do cô ta tự chuốc lấy. Nếu cô ta cứ yên phận ở lại chỗ của con người, không mò đến núi Tiêu Dao, sự việc cũng không đi tới bước đường này. Cô ta không thể trách khi bị chúng ta lợi dụng.”
“Bắc Thần, cậu… cậu không còn ghét Diệp Vy.”
Anh đen mặt: “Ai nói?”
Tây Độc cười lớn, vỗ lên vai Bắc Thần: “Cậu cũng thay đổi rồi!”
Bụp.
Một cú đấm thẳng vào bụng, Tây Độc cúi gập người, nghiến răng. Anh vung tay tung một chiêu thức lên người Bắc Thần, Bắc Thần không kịp đề phòng, trúng chiêu văng ra xa. Trụ lại bằng lực chân, anh hầm hầm nhìn Tây Độc. Tây Độc hung hăng xông tới, Bắc Thần nhếch môi, điều khiển một ngọn gió đập thẳng vào Tây Độc. Vì lực gió bất ngờ, cả người Tây Độc bị mất thăng bằng. Trong lúc Tây Độc đang xoay chuyển tình hình, Bắc Thần như nhớ ra một chuyện quan trọng, cặp mắt dần u ám.
“Tây Độc, cậu còn nhớ không?”
“Chuyện gì?” Tây Độc hơi khựng lại, nét mặt nghi hoặc.
Bắc Thần nhăn mặt: “Máu của tôi.”
Chỉ ba chữ đơn giản đó lại khiến toàn thân Tây Độc cứng đờ. Anh thu lại năng lượng trên tay, nét mặt cũng bắt đầu thay đổi. Máu của Bắc Thần không thể biến con người thành ma cà rồng. Nếu một con người sở hữu được dòng máu ấy, vĩnh viễn cũng không thể trở thành ma cà rồng được. Diệp Vy từng tiếp nhận loại máu đó. Cho dù cô có bị bất kỳ một ma cà rồng nào cắn, dù là kẻ mạnh nhất, thì cô vẫn chỉ có thể làm một con người bình thường. Suy nghĩ bọn họ tương thông. Kế hoạch bất thành.
“Chúa tể không định biến cô ta thành ma cà rồng.”
“Tôi cũng nghĩ vậy!”
Hai người rơi vào trầm tư.
Nếu không làm ma cà rồng, mạng sống của Diệp Vy chỉ có hạn.
…
Ngày tiếp theo, Diệp Vy mơ màng mở mắt.
Bóng tối mù mịt trong tâm hồn dần tìm thấy ánh sáng dẫn đường, đưa cô trở về từ cõi mộng. Cô đã mơ thấy mình cùng anh làm chuyện thân mật. Thân thể hai người day dưa không rời, kịch liệt vận động. Cô còn thấy anh làm rất dẻo dai, cơ thể cường tráng lúc nào cũng đè nặng lên cô. Ma cà rồng có tinh lực không đùa được, chỉ cần khiêu khích, sẽ phải bị hành hạ một cách thê thảm. Diệp Vy định cử động, phút giây tiếp theo liền trở nên tỉnh táo. Cô không hề nằm mơ. Những chuyện đó… là thật.
Diệp Vy nhíu mày, chống tay ngồi dậy.
Dưới hạ thân bắt đầu đau nhức kinh hoàng.
Cô mím môi không dám nhúc nhích.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, Richard thấy Diệp Vy đã tỉnh, đáy mắt chợt lóe sáng. Anh bước nhanh đến giường lớn, dùng tay kiểm tra nhiệt độ thân thể giúp cô. Cảm thấy làn da của Diệp Vy đã trở về trạng thái mát lạnh, anh bắt đầu thả lỏng tâm tình. Richard vén chăn lên, ngồi xuống, để cô ngồi yên trong lòng anh. Động tác vuốt tóc có phần dịu dàng hơn trước, gương mặt cũng thay đổi một cách khó hiểu.
Diệp Vy quan sát anh, chợt thấy xấu hổ, lén lút cúi thấp đầu.
Richard quả thật rất lạ, anh nhìn cô vô cùng dịu dàng, giống như cô đã giúp anh giải quyết một chuyện lớn. Chuyện lớn đó có sức ảnh hưởng tới anh. Cảm giác tiếp xúc thân mật cùng anh vẫn còn phảng phất. Diệp Vy cảm thấy đầu óc tê rần qua mỗi lần anh vuốt nhẹ lên mái tóc của cô. Diệp Vy đột nhiên cứng đờ người. Anh vui vẻ. Rõ ràng anh đang cười rất vui vẻ, đôi mắt cũng sâu lắng, chứa đựng sự chiều chuộng.
Ngón tay lạnh kéo nhẹ cằm cô, giọng nói từ tốn: “Còn khó chịu sao?”
Diệp Vy máy móc lắc đầu, không chịu đựng được ánh mắt nóng bỏng của anh, bèn giả vờ ngã vào ngực anh rồi vùi mặt giấu đi. Richard không làm khó cô, anh vòng tay qua eo nhỏ, lại nhẹ nhàng vuốt ve. Giống như đang tìm cách giúp cô bớt đau. Bị anh vuốt qua vuốt lại, Diệp Vy cảm thấy trong người nhồn nhột kì lạ, thế là cô liều mạng bắt lấy cánh tay ma quỷ của anh lại, đè chặt trên eo, cũng không nói gì.
Richard hôn lên tóc cô, khẽ: “Vy, em không biết.”
Biết gì cơ?
Diệp Vy định ngẩng đầu, nhưng bị anh ngăn lại, cô ngoan ngoãn nằm im.
Anh nhỏ giọng: “Con người sẽ chết khi làm tình cùng ma cà rồng.”
Giây tiếp theo, Diệp Vy lập tức muốn thoát khỏi người anh. Nhưng cô vừa cử động mạnh thì thân thể lại đau lên, nó nhắc cho cô nhớ rằng cô đã cùng người đàn ông này vận động kịch liệt một đêm dài. Không ai nói với cô điều này. Nếu biết sự việc có kết quả nghiêm trọng như vậy, dù có cho cô uống tình dược, cô cũng sẽ kiên trì thủ thân, cự tuyệt quan hệ. May mà cô không chết. May mà cô không chết.
“Bây giờ mới sợ?”
Phản ứng của cô nằm trong dự đoán của anh!
Trước cái chết, loài người luôn đặc biệt sợ hãi. Chuyện này có chút buồn cười vì nó là một sự thật rất rõ ràng. Ai cũng sợ chết. Nhưng đối với Richard nói riêng và ma cà rồng nói chung, thấy kẻ khác vẫy vùng giành lấy sự sống là thú vui tao nhã của bọn họ. Càng run sợ thì máu càng trở nên thơm ngon. Ma cà rồng không sợ chết và cũng không có gì trên đời có thể khiến họ sợ hãi, họ chỉ sợ một điều, nếu một ngày nào đó họ thực sự đã săn lùng hết toàn bộ loài người trên Trái Đất để hút máu và chơi đùa, thì về sau họ sẽ phải ăn gì để sống? Chết vì đói… quả thật rất nhục nhã!
“Em thật sự không biết, nếu biết… nếu biết…”
Giọng anh lạnh lẽo: “Em không thích?”
Cô lí nhí: “Nếu biết em sẽ không chạm vào anh.”
“Tôi đã từng cảnh cáo em.”
Diệp Vy im lặng, đúng là như vậy!
Richard nâng mặt cô lên, nhếch miệng gian manh: “Không phải xử nữ?”
Cô trợn mắt nhìn anh.
Anh kề sát vào mặt cô, ma quỷ cất giọng: “Bây giờ thì đúng là như vậy!”
Cô đỏ mặt.
Anh hài lòng hôn nhẹ lên môi cô.
Diệp Vy cúi đầu trốn tránh, Richard âm thầm mỉm cười. Anh cũng không có ý muốn chèn ép cô, nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay cô rồi dùng bá khí truyền một nguồn năng lượng vào cơ thể của cô. Diệp Vy ngơ ngác nhìn luồng khí ấm đang xâm nhập vào từng tế báo bằng đôi mắt hiếu kỳ. Một lúc sau, Richard thu tay lại. Anh không định giải thích hành động của mình, nhưng Diệp Vy lại cất giọng đặt câu hỏi.
“Anh vừa làm gì vậy?”
Richard hỏi ngược lại cô: “Em sợ?”
Diệp Vy lắc đầu, đáp: “Em tò mò.”
“Truyền một ít năng lượng cho em.” Anh khẽ: “Hồi phục nhanh hơn.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy hơi mệt, đành tựa vào ngực anh ngủ thiếp đi.
…
Những ngày tiếp theo, cơ thể Diệp Vy dần dần bình phục.
Mỗi ngày, Thiên luôn canh đúng thời gian mang thuốc đến cho Diệp Vy. Anh quan sát thể trạng của cô rất cẩn thận, chỉ cần xuất hiện bất thường, thời gian uống thuốc cũng sẽ thay đổi. Dưới sự chăm sóc đặc biệt của Thiên, sau vài ngày, Diệp Vy đã có thể bước xuống giường. Cơ thể khỏe mạnh như một người bình thường.
Cô nghe Thiên nói Richard đã đến một quốc gia tại đông nam Châu Âu, anh không nói tên nơi đó vì lý do bảo mật hành tung của chúa tể. Chuyến đi này của anh kéo dài rất lâu, Diệp Vy không biết khi nào anh sẽ trở về. Thiên cũng không nói. Nhưng hầu hết thuộc hạ đắc lực của anh đều ở lại lâu đài. Khi Thiên nói chuyến đi lần này có liên quan đến chiến sự của gia tộc, Diệp Vy đã rất lo. Richard không mang theo thuộc hạ càng khiến cô lo hơn. Hình như lần này anh chỉ đi một mình. Dù Thiên đã bảo cô không cần lo, Richard có thừa khả năng giải quyết. Nhưng Diệp Vy vẫn không thể yên lòng. Anh chưa từng rời lâu đài lâu như vậy mà không mang theo thuộc hạ thân cận. Chuyện này khiến Diệp Vy suy nghĩ rất nhiều.
Mấy ngày sau đó, Diệp Vy tiếp tục tham gia huấn luyện ở chỗ Mị Ảnh.
Mị Ảnh chỉ dạy cho Diệp Vy rất nhiều thứ hay ho và hữu ích, bây giờ cô có thể đấu một một với một ma cà rồng tập sự. Tuy không thắng, nhưng lại trụ được. Những đòn tấn công của Diệp Vy dần dần cứng tay, cô đã có khả năng bảo vệ mình trong vài trường hợp bị tấn công trực diện với ma cà rồng cấp thấp. Để nâng cao khả năng sống sót của Diệp Vy, Mị Ảnh quyết định đưa cô đến gặp Nam Vương.
Khoanh hai tay trước ngực, Thiên nhíu mi: “Ngươi nói gì?”
Mị Ảnh lễ phép: “Nam Vương, Ngài hãy dạy chúa tể phu nhân cách sử dụng súng đi ạ! Thuộc hạ thấy rất cần thiết. Chúa tể phu nhân dùng cung tên tốt, nhưng cung tên so với súng thì có phần chậm hơn về mặt tốc độ. Nếu người dùng súng, số phần trăm sống sót cũng sẽ tăng cao. Tốc độ của đầu đạn có thể sánh với lượt di chuyển của một ma cà rồng. Thuộc hạ nghĩ Nam Vương cũng cảm thấy như vậy!”
Thiên cười: “Mị Ảnh, ngươi đào tạo sát thủ à?”
Mị Ảnh không hiểu lắm, đứng im bất động.
Liếc qua Diệp Vy, Thiên tỏ vẻ tán thưởng: “Không hổ danh là người phụ nữ của chúa tể ma cà rồng nha! Được Bắc Thần đào tạo kĩ năng bắn cung. Được Tây Độc huấn luyện võ thuật. Được Mị Ảnh nâng cao kĩ năng phòng vệ. Được người của gia tộc Mộc Lam theo sau bảo hộ. Bây giờ còn muốn lợi dụng Nam Vương? Diệp Vy ơi Diệp Vy, xem ra anh đã xem thường em rồi! Thuộc hạ của Richard từ bao giờ lại bắt đầu tập trung đào tạo cho em vậy? Đúng là hôm nay đã được mở rộng tầm nhìn.”
Diệp Vy nghiêm túc nói: “Em không muốn tạo phiền phức cho mọi người.”
Thiên gật đầu: “Ý thức trách nhiệm rất cao, không tồi!”
Cô vui mừng: “Anh đồng ý dạy em?”
Anh cười gian xảo: “Có thể không đồng ý? Em cần phải hứa sẽ giúp anh một chuyện trước đã. Bằng không anh sẽ không dạy em. Dù Richard ra lệnh cũng không dạy.”
Cô vui vẻ đồng ý: “Anh nói đi.”
“Đợi em thành thạo mọi kĩ năng, theo anh đi Tây vực một chuyến.”
Diệp Vy không nghĩ nhiều, trực tiếp nhận lời.
Buổi trưa ngày hôm sau, Thiên đưa Diệp Vy vào kho vũ khí. Vì cô đã từng dùng cung tên nên khi chuyển sang một loại vũ khí có tính tương đồng như súng ngắn cũng không quá khó khăn. Dưới sự chỉ dẫn của Thiên, Diệp Vy chỉ tập luyện một ngày là đã có thể thành thạo mọi nguyên tắc. Có điều phương hướng của Diệp Vy vẫn giống như cũ. Không được tốt. Vì vậy… rất tốn đạn.
Thiên thu thập đầu đạn thường cho Diệp Vy sử dụng, không hề dùng đạn bạc. Nhưng anh lại giao cho cô một khẩu súng ngắn có dấu ấn hoàng tộc, bên trong lắp đầy đạn bạc. Giờ đây trên người Diệp Vy lúc nào cũng mang theo ba thứ vũ khí. Thứ nhất là con dao găm bằng bạc treo bên túi nhỏ trên hông. Thứ hai là khẩu súng ngắn có trọng lượng vừa sức với cô, giấu phía sau lưng. Thứ ba là bộ cung tên mà Richard đã cho phép cô được quyền sử dụng. Thời gian đầu di chuyển có hơi khó khăn.
Về sau, cô đã quen dần!
…
Tây vực.
Theo đúng như lời hứa, Thiên đưa Diệp Vy đến Tây vực. Lúc đến nơi, cô phát hiện có cả Tây Độc và Bắc Thần. Bắc Thần vẫn lạnh nhạt như trước, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cô. Về phần Tây Độc, anh ăn mặc rất chỉnh tề, có khí thế của một vị thủ lĩnh khu vực. Đây là lần đầu tiên Diệp Vy nhìn thấy dạng vẻ này của anh.
“Lễ truy phong của em đó!”
Thiên thì thầm với Diệp Vy, tiếp đó đẩy cô lên trước.
Diệp Vy ngơ ngác nhìn anh.
“Anh nói gì vậy?”
“Vị này là…”
Dương hồ nghi hỏi nhỏ, Thụ Nhân cũng hơi nhíu mày.
Tây Độc đứng trên cao nói qua một lượt, đám thuộc hạ của anh im lặng lắng nghe vô cùng nghiêm túc. Không còn ánh mắt bông đùa, không còn thái độ thoải mái, và cũng không còn những câu từ vô tư. Khí thế của Tây Độc thể hiện rõ ràng lý do tại sao anh có thể nắm giữ chức vụ Tây Vương. Ngay từ khi Diệp Vy xuất hiện, thuộc hạ của Tây Độc đã biết cô là một con người bình thường. Bên cạnh cô còn có Nam Vương và Bắc Vương, họ liền nhận ra cô không phải một kẻ tầm thường. Nguyên tắc số một của ma cà rồng chính là tin tưởng chỉ huy vô điều kiện. Và chỉ huy cũng chưa bao giờ khiến chúng thất vọng. Nên chúng luôn trung thành vâng lời.
“Được rồi, theo như thông lệ cũ, tiến hành kiểm tra.”
“Nếu là người được Tây Vương chọn thì không cần rắc rối, thu nhận là được.”
Thụ Nhân cất giọng, đám thuộc hạ bên cạnh cũng đồng tình gật đầu.
Dương bổ sung thêm: “Đúng vậy!”
Tây Độc gật đầu.
Bọn người này bình thường lúc nào cũng tỏ vẻ coi thường anh, nhưng mỗi khi anh nghiêm túc dùng thân phận Tây Vương nói chuyện với họ thì thái độ của họ cũng lập tức thay đổi. Chính cách rèn thuộc hạ của Tây Độc đã giúp thống lĩnh những người trung thành tuyệt đối thành đội quân hùng mạnh. Bảo vệ vững chắc chi nhánh phía Tây, làm trợ thủ đắc lực sau lưng chúa tể. Điểm này không thể phủ nhận.
“Chỉ cần nhìn số vũ khí người này sở hữu cũng đoán được khả năng giao chiến.”
Dương từ tốn nói.
Tây Độc hài lòng mỉm cười: “Tốt lắm, coi như các ngươi cũng có mắt nhìn!”
“Tây Vương, vậy vị này sẽ đảm nhận chức vị gì ạ?”
Thụ Nhân khẽ hỏi, đây chính là thắc mắc của anh.
Tây Độc đanh giọng: “Kỵ sĩ của Tây vực.”
Thụ Nhân lặp lại: “Kỵ sĩ?”
Dương bỗng nhiên tò mò: “Tây Vương, Ngài quyết định kĩ rồi ạ?”
Tây Độc thừa nhận, anh đã suy nghĩ rất cẩn thận để đi đến quyết định này. Tuy kỵ sĩ là tước hiệu thấp nhất ở Tây vực, nhưng anh vẫn muốn phong cho Diệp Vy tước hiệu ấy. Cơ bản cô đã có phong hiệu cao hơn nên không cần thêm nữa. Để cô làm kỵ sĩ cũng tốt, không tập trung nhiều gánh nặng trên vai, lại có thể tạo được thế lực trong khu vực phía Tây, làm bệ đỡ giúp cô ngồi lên vị trí chúa tể phu nhân.
Thiên ở bên cạnh giải thích cho Diệp Vy hiểu rõ, cô nghiêm túc nghe toàn bộ rồi chậm rãi gật đầu. Mãi cho đến khi Thiên nói đến một vấn đề, sắc mặt hứng thú của Diệp Vy liền chuyển sang lo sợ. Bọn họ muốn cô tự mình thông báo việc này đến tai chúa tể. Thiên không ngại giải thích thêm, nói rằng Richard rất không đồng tình việc cô trở thành thuộc hạ của Tây Độc và làm người của Tây vực. Nhưng để giúp cô có chút địa vị trong giai cấp phân tầng, bọn họ mới âm thầm huấn luyện cho cô và lén lút truy phong danh hiệu. Những chuyện này nếu lọt vào tai Richard, cả đám sẽ cùng nhau xuống địa ngục. Thiên quyết định đem Diệp Vy thành vật thế mạng.
Bọn họ tự phong tước hiệu cho cô.
Sau đó bắt cô thừa nhận là mình muốn có danh hiệu đó!
Những ma cà rồng này…
Đúng là rất quá đáng!!!
“Đó không phải danh hiệu thấp nhất ư?”
Một trong những tên thuộc hạ đột nhiên lên tiếng.
Diệp Vy thấy Tây Độc nhìn qua cô, cô hiểu ý liền đứng thẳng người.
“Chức vụ càng thấp càng tốt, Tây Vương quả thật rất biết lo nghĩ cho thuộc hạ.”
Ngay cả cách nói chuyện cũng tốt hơn nhiều!
Bắc Thần hơi nhướng mày tán dương, anh không nghĩ Diệp Vy sẽ nói như thế.
“Vật đó là…”
Một âm thanh kinh hãi chợt vang lên, thu hút mọi sự chú ý. Các cặp mắt sắc bén nhanh nhạy nhìn theo ánh mắt của kẻ vừa phát ngôn, đập vào mắt chúng là ánh sáng đỏ tía phát ra từ vật thể quyền quý trên cổ của người đứng gần Tây Vương. Chúng không tin được, há miệng đầy ngạc nhiên. Tây Độc nhìn thấy sắc mắt của thuộc hạ dần thay đổi, anh quay sang Diệp Vy, cô cũng hơi tò mò đáp lại ánh nhìn của anh.
Gần như ngay lập tức, đám thuộc đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
“Tham kiến chúa tể phu nhân!”
Âm thanh kích động vang lớn một vùng trời.
Chứng kiến vẻ mặt kinh hoàng của Diệp Vy, Thiên đoán được cô chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ hành lễ như vậy. Ở lâu đài, thuộc hạ của Richard khi gặp cô chỉ đơn giản cúi người hô “Chúa tể phu nhân” rồi thôi. Nhưng những thuộc hạ ở từng khu vực thì lại khác, cấp bậc của họ thấp hơn người ở lâu đài. Cho nên cách hành lễ cũng sẽ có khác biệt rõ rệt. Thiên làm khẩu hình miệng nhắc nhở Diệp Vy, cô nhìn một lúc lâu mới nhận ra anh muốn cô nói cái gì với họ, bèn miễn cưỡng cất giọng nói.
“Miễn lễ.”
“Tạ chúa tể phu nhân!”
Diệp Vy đen mặt.
Cô không chịu nổi đả kích lớn thế này!
Thiên hướng mắt khen ngợi Diệp Vy, lại làm khẩu hình miệng nói ra ba chữ “Có khí chất” rồi ngoác miệng cười hả hê. Bắc Thần cũng thay đổi thái độ, nhìn Diệp Vy hồi lâu rồi cúi đầu, cong lên khóe môi ít cười của mình. Tây Độc truyền lệnh cho thuộc hạ rồi nói thêm những chuyện cần thiết khác, sau đó mới cho họ lui xuống.
Lúc này cả ba người họ mới có dịp cùng nhìn sang Diệp Vy. Bị mấy cái nhìn của họ chiếu trúng, Diệp Vy vô thức rụt đầu. Họ bắt đầu cảm thấy Diệp Vy có thể đưa đi đào tạo cho ngôi vị chúa tể phu nhân. Ở lâu đài DW thì ngốc nghếch vô cảm với thuộc hạ tay mắt của Richard. Nhưng khi ra ngoài thì lại gan dạ hẳn lên. Không làm mất mặt chúa tể của họ. Quả nhiên thay đổi môi trường sống thì con người ta cũng sẽ thay đổi cách thích nghi. Họ phải đưa Diệp Vy ra ngoài nhiều hơn mới được.
…
“Diệp Vy, trong người cô có máu của Richard?”
Bắc Thần hất mặt hỏi.
Cô thành thật gật đầu.
Thiên đột nhiên nhắc nhẹ: “Cách xưng hô cũng phải thay đổi rồi!”
“Không cần đâu.” Diệp Vy vội xua tay: “Các anh cứ như bình thường đi.”
Bắc Thần tán thành: “Đúng vậy. Chúng ta gọi chúa tể bằng tên còn được, không lẽ phải thủ lễ với cô ta. Như vậy khác nào nâng cao cấp bậc của cô ta. Còn cô, cũng đừng vội đắc ý. Chúa tể phu nhân không phải vị trí dễ ngồi. Phải xem khả năng chịu đựng cực khổ của cô đã. Mong rằng cô có thể không khiến bọn tôi thất vọng.”
Diệp Vy híp mắt, quy tắc mà cô phải học, có lẽ nào đến từ bọn người này?
Richard đã từng nhắc đến thái độ của cô một lần… là một vài lần. Nhưng cô không thấy anh cho người đến dạy dỗ cô. Thiên thuộc hoàng tộc, hiểu biết về lễ nghĩa chắc chắn nhiều hơn người khác. Bắc Thần theo Richard nhiều năm, hiểu biết lễ nghĩa cũng cao hơn người khác. Tây Độc là cánh tay đắc lực của anh, hiểu biết cũng không kém hai người còn lại. Nghĩ đến đây, Diệp Vy đột nhiên ngồi thẳng lưng.
“Em có thể hỏi một vấn đề không?”
Ba người họ im lặng nhìn cô.
Cô cất giọng: “Các anh bây giờ là…?”
Thiên khẽ cười: “Cố vấn của chúa tể phu nhân.”
“Em có một thỉnh cầu.”
“Lắm chuyện thật!” Bắc Thần càu nhàu.
Diệp Vy bắt đầu nói: “Theo như mọi người đã biết, mấy ngày trước, Jen đại nhân đã hạ tình dược vào thức uống của em. Không may là chúa tể đã dùng ly nước đó. Cho nên, em nghĩ, chúng ta cần phải xử phạt hành vi sai trái của Jen đại nhân.”
Thiên gục gặc: “Anh đồng tình.”
Bắc Thần và Tây Độc đồng thanh nói: “Sao tôi/anh không biết?”
“Chuyện này anh chưa kể với hai cậu. Chúng ta phải chúc mừng một chút. Chúa tể đã phóng thích được dục vọng, từ nay về sau, đời sống chăn gối sẽ dễ chịu hơn. Vì có máu của Richard trong người nên Diệp Vy vẫn bình an, cô ấy đã có thể tiếp nhận được sự nhiệt tình của chúa tể. Anh đang nghĩ, chúng ta có nên cho người đào tạo Diệp Vy cách phục vụ hay không? Để chúa tể cảm nhận được hương vị ái tình.”
“Tôi/Anh tán thành!”
Bắc Thần và Tây Độc một lần nữa cùng phát ngôn.
Diệp Vy không còn gì để nói.
“Em muốn xử phạt Jen đại nhân thế nào?” Tây Độc chợt hỏi.
“Cho anh ta uống tình dược.” Nói đoạn, Diệp Vy nhìn Thiên: “Anh nói tình dược không có thuốc giải, điều đó đồng nghĩa với việc Jen đại nhân sẽ phải chịu đựng nỗi khổ gấp đôi.” Dừng lại một chút, cô đột nhiên cười gian trá, ánh mắt có phần giống một người mà cả ba người đang nhìn cô chăm chú đều quen biết: Chúa tể. “Chúng ta hạ tình dược vào thức ăn của Jen đại nhân, sau đó các anh hãy nghĩ cách trói chặt anh ta lại, không cho tìm người giúp giải quyết thống khổ. Để anh ta phải hứng chịu cảm giác bức bách khó chịu cho đến khi thuốc hết tác dụng mới thôi.”
Thiên, Bắc Thần và Tây Độc đột nhiên đứng bật dậy.
Quả nhiên! Quả nhiên! Không gì độc ác bằng lòng dạ đàn bà!!!
Thủ đoạn thật tàn nhẫn!
Bắc Thần suy nghĩ: “Diệp Vy, tình dược không bao giờ hết tác dụng đâu.”
“Sao có thể?” Cô tò mò.
Anh nói: “Đó là thuốc của ma cà rồng, không đơn giản như thuốc kích thích của loài người các cô. Tình dược là thứ khiến ma cà rồng có thể phát điên lên. Nếu không tìm được chỗ giải quyết, sẽ không bao giờ thoát khỏi cảm giác đó. Nhẫn nhịn cũng không được. Bắt buộc phải có chỗ trút đi gánh nặng. Cô như vậy…. rất ác độc!”
Nói vậy, nếu khi đó cô không giúp Richard, anh sẽ phải chịu khổ?
Diệp Vy nghĩ ngợi một lúc, nói tiếp: “Dù sao cũng phải làm như vậy!”
Tây Độc vỗ tay cái bốp: “Anh phụ trách đưa Jen đại nhân về lâu đài.”
Bắc Thần nheo mắt: “Tôi phụ trách trói Ngài ấy.”
Thiên chen vào: “Anh bỏ thuốc.”
Kế hoạch là của cô, còn bọn họ… mới là kẻ động thủ!
Diệp Vy cười cười, là ai vừa nói cô tàn nhẫn vậy?!?
* * *
“Tây Độc, chúa tể chưa từng triệu kiến ta gấp như vậy, ngươi có âm mưu gì?”
Jen đi theo Tây Độc, một mặt không ngừng đa nghi, mặt khác thì vẫn đi theo những bước chân chầm chậm của Tây Độc. Vì là mệnh lệnh được chúa tể ban ra nên Jen bất đắc dĩ phải tuân theo. Chúa tể còn cho thuộc hạ đến Tây Âu tìm anh. Jen giải quyết công việc ở Tây Âu nên không biết Richard đã đi România – một quốc gia tại đông nam Châu Âu mà Thiên có nhắc đến trong cuộc nói chuyện với Diệp Vy.
România là nơi tụ tập của những ma cà rồng có chức vụ cao quý, theo thông lệ hằng năm, Richard đến đó để họp bàn về các mẫu mã vũ khí sẽ được chế tạo trong đợi chuyển hàng sắp tới. Trong đó còn thảo luận về quy cách thay đổi chiến lược sản xuất đầu đầu tư mạnh vào mục tiêu tài chính của gia tộc. Những vấn đề tuyệt mật đó không nằm trong phạm vi quản lý của Thiên hay Bắc Thần hay Tây Độc, nên họ dù biết cũng không quá phận, nghiêm túc tránh nhắc đến những vấn đề tối kỵ đó.
“Jen đại nhân, mời vào.”
Jen bán tính bán nghi bước vào một căn phòng, Tây Độc chỉ cười cười rồi xoay người bỏ đi. Bên trong là Thiên và một nữ ma cà rồng, giữa phòng đặt một chiếc bàn cổ kính, bên trên là hai ly máu thơm phức. Jen bước vào. Thiên làm động tác tao nhã rồi nháy mắt với nữ ma cà rồng bên cạnh mình, cô nàng đem một ly máu đến trước mặt Jen, kính cẩn dâng lên. Jen liếc đến Thiên, đưa tay nhận cống phẩm. Không hề nghi ngờ hay do dự, anh ngửa cổ uống sạch. Thiên cười càng đậm ý. Vẫn im lặng.
“Cám ơn ý tốt của chúa tể!”
Jen cất giọng.
Mỗi khi Richard muốn khen thưởng một ai đó, anh điều để Thiên đại diện đi thông báo. Điều này khiến Jen thả lỏng phòng bị, nghĩ rằng chúa tể thật sự đã tận hưởng một đêm sảng khoái nên mới cho người mang phần thưởng đến trước mặt anh. Một lúc sau đó, Jen cảm thấy hiện tượng bất thường. Anh cố giữ bình tĩnh, đưa ly máu trong tay lên mũi ngửi qua một lần. Lông mày của anh liền dính chặt vào nhau, đáy mắt thâm trầm tỏa ra luồng sát khí nồng đậm. Anh còn chưa kịp xuất chiêu, một đạo lực mạnh mẽ từ đâu xuất hiện, đàn áp lên người khiến Jen bị đánh trúng điểm yếu.
Kẻ biết điểm yếu của anh chỉ có một: Bắc Vương.
Hai người từng nhiều lần giao chiến, hiểu rõ từng chiêu thức của đối phương.
Ngoài người đó, không còn một ai.
Bắc Thần dùng hai chiếc còng tay bằng bạc trói tay Jen rồi móc vào hai thanh sắt kiên cố được dựng sẵn trong căn phòng trống trãi. Để ngăn cản Jen trốn thoát, anh còn cố tình dụng thuật phép lên còng tay, khiến chúng bị dính chặt lên thanh sắt và siết mạnh vào tay Jen. Jen đay nghiến muốn nói chuyện, trong người đột nhiên dâng lên một cỗ nhiệt khốn khiếp. Nhận ra lượng tình dược bị bỏ trong máu nhiều gấp lần liều lượng anh sử dụng để đánh thuốc Diệp Vy, nét mặt anh càng thêm xấu đi.
“Các ngươi…”
“Jen đại nhân, anh chọc nhầm đối tượng rồi!”
“Đúng là khốn khiếp!” Jen phẫn nộ nghiến răng.
“Anh có biết ai đã uống ly nước đó không?”
Jen trừng mắt nhìn Bắc Thần, con ngươi phẫn nộ trở nên đỏ ngầu.
Bắc Thần thản nhiên nhả ra vài chữ: “Chúa tể.”
Jen suýt cắn lưỡi, mẹ nó, anh chơi ngu rồi!
“Biết ai đang trừng phạt cậu không?” Thiên đi tới trước mặt Jen.
Jen quyết định im lặng.
Ai ngờ, Thiên bất ngờ nói: “Phu nhân của chúa tể.”
Jen trợn trừng mắt không tin. Con bé đó? Em gái mà anh hay trêu chọc? Rõ ràng không thể nào! Jen cho rằng Diệp Vy không phải đối thủ của anh, nên anh bất tri bất giác loại cô ra vòng tình nghi nguy hiểm. Diệp Vy rất đơn thuần. Nhưng Jen không hiểu được, dù một người có đơn thuần bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần bạn chọc trúng điểm nhạy cảm của người đó, sự đơn thuần sẽ biến thành chiêu trò siêu ác.
Thiên ra hiệu cho Bắc Thần, hai người vui vẻ đi ra ngoài.
Nữ ma cà rồng nọ cũng rời đi từ lâu.
“Mẹ kiếp!”
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Jen giật mạnh tay, nhưng không thể thoát khỏi còng tay. Ấn đường của anh càng ngày càng tối đen như mực. Hơi thở bắt đầu mang theo dư vị dục vọng. Jen thề trong lòng, anh mà thoát ra được thì nhất định sẽ đòi mạng từng tên một, bằng cách thức tàn nhẫn hơn bọn họ. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Jen hít vào một hơi lạnh, mùi hương của thân thể một người phụ nữ. Anh nhìn về trước bằng cặp mắt rực lửa, còn chưa tính được bước tiếp theo nên làm gì thì đã phát hiện người vừa bước vào là người mà anh tuyệt đối không được phép chạm vào: Diệp Vy.
Cô vào đây làm gì?
Bọn họ không cảnh báo cô sao?
Diệp Vy không đóng cửa, cô đứng cách xa Jen.
“Cho anh biết thế nào là hại người hại mình.”
Jen gầm gừ trong cổ họng.
Diệp Vy xoay người, bước ra ngoài. Nhưng đột nhiên cơ thể cô lại không chịu nhúc nhích. Chuyện gì vậy? Cô dùng hết sức cử động, nhưng cả người cứ bất động. Như có một sức mạnh vô hình đang giam giữ khả năng di chuyển của cô. Ma cà rồng có loại khả năng dị dạng này ư? Không lý nào! Diệp Vy sợ hãi, trong lòng bắt đầu hiện hữu nỗi bất an, cô vẫn không ngừng dùng sức cử động, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Lạch cạch.
Xoẹt.
Jen gầm gừ trong cổ họng, cả người toát ra bá khí dày đặc. Mọi sức mạnh tập trung lên hai cánh tay, đốt cháy còng tay bạc trong nháy mắt. Một âm thanh lớn vang lên trong căn phòng ngập tràn bá khí. Jen bay nhanh tới chỗ Diệp Vy, mạnh mẽ đè cô xuống sàn nhà. Cả người bị đập mạnh khiến Diệp Vy đau đớn nhăn mặt, khẽ phát ra âm thanh. Jen nuốt nước bọt, hơi thở dồn dập, cơ thể nóng bừng như sắp nổ tung.
“Em gái… chạy đi.”
Dùng chút ý chí còn sót lại, Jen thấp giọng cảnh báo.
“Anh giữ như vậy, tôi không ngồi dậy được.”
Diệp Vy bị Jen khống chế hoàn toàn, cô không biết bằng cách nào mà Jen lại có thể dùng suy nghĩ kiểm soát được hành động của cô. Jen chống hai tay xuống, vây chặt cô trong vòng tay. Diệp Vy không thể cử động. Cô muốn chạy. Nhưng không thể nào nhúc nhích nổi. Tâm trí của Jen bị tình dược xâm chiếm, anh thở dốc không ngừng, mạnh mẽ đè lên cơ thể non mềm của người dưới thân. Không biết đám người này đã dùng bao nhiêu liều lượng mà lại khiến anh bắt đầu muốn chiếm lấy cô.
“Jen đại nhân?”
Diệp Vy cứng nhắc gọi anh.
Mất khả năng cầm cự hoàn toàn, Jen cúi đầu hôn lên môi Diệp Vy. Bàn tay nóng như lửa đốt của anh tham lam sờ lên da thịt của cô, thậm chí còn dùng lúc xé rách chiếc áo Diệp Vy đang mặc trên người. Diệp Vy đột nhiên cử động được, cô nhanh chóng dùng tay chặn Jen. Sức lực của cô chẳng nhằm nhò. Jen bắt lấy tay cô, khóa chặt trên đất. Dùng hàm răng của mình cậy miệng cô ra, đẩy đầu lưỡi vào trong.
Diệp Vy ra sức vùng vẫy, cắn mạnh vào lưỡi anh.
Jen thu đầu lưỡi về, dời nụ hôn đến cổ của cô.
Cô vội vàng hét lớn: “THIÊN!”
Không có ai.
“THIÊN! ANH ĐÂU RỒI!”
Rầm.
Một đòn lực mạnh mẽ tấn công thẳng vào người Jen, anh bị hất văng, thân thể đập mạnh vào bức tường phía trong. Khắp phòng ngập tràn mùi vị sát khí. Jen cong người ngồi dậy, tiếp tục bị thuật phép quỷ dị đập vào lồng ngực. Jen ngất lịm. Diệp Vy sợ hãi, tay chân bủn rủn, gương mặt tái nhợt. Một chiếc áo to lớn phủ lên cơ thể mềm mịn của cô, che lại sắc xuân lộng lẫy. Từng sợi vải lành lạnh mang theo một mùi thơm dễ chịu. Cô cúi đầu, cũng may trên người vẫn còn áo lót.
“Thiên, anh…” Diệp Vy run run cất giọng, cô vừa ngước mặt, chức năng ngôn ngữ lập tức ngưng trệ. Người cứu cô không phải Thiên. Mà là Richard. Diệp Vy ngậm miệng. Nuốt nước bọt cái ực. Chuyện không tốt luôn đến được tai của anh. Xuất hiện thật đúng lúc. Richard nhìn cô từ trên xuống, đáy mắt sẫm tối, khí lạnh dày cợm.
“Đến đại sảnh.”
Vứt lại một câu, anh lạnh lùng biến mất.
Mấy phút đồng hồ sau, Diệp Vy cuối cùng cũng lết được đến đại sảnh. Trong sảnh có Thiên, Bắc Thần và Tây Độc đều đang quỳ rạp trên đất. Diệp Vy không dám nghĩ tiếp, cô lảo đảo bước lại gần ba người họ, tự giác quỳ xuống, không đợi nhắc nhở.
“Ta vẫn chưa chết đâu.”
Richard gằng giọng, dáng ngồi trên ghế đầy uy nghiêm.
Từ đầu đến cuối, Diệp Vy giữ nguyên thái độ biết tội của mình, cúi gằm mặt xuống chẳng dám ngẩng lên. Thiên trình bày sự việc cho Richard, thành thật tự nhận bản thân mình làm sai. Cả Bắc Thần và Tây Độc cũng nghiêm túc nhận lỗi. Nếu vừa rồi Richard không về đúng lúc, e là bọn họ đã dùng đầu để đổi mạng cho Diệp Vy.
“Quỷ Khốc Môn, một tháng, mỗi ngày đúng mười hai giờ trưa.”
Đó là khung giờ Quỷ Khốc Môn đón nhận nhiều ánh nắng mặt trời nhất, cũng là khung giờ trừng phạt cấp cao dành cho những kẻ phạm điều cấm kỵ. Richard mạnh tay răn đe. Anh không thích những tên thuộc hạ không biết nghe lời như vậy. Đám người này càng lúc càng không xem anh ra gì. Anh vắng mặt ở lâu đài một thời gian dài, họ thậm chí đã ở sau lưng anh làm ra những chuyện tày trời. Đều là những người có tiếng nói trong lâu đài, lại hồ đồ hùa theo một cô nhóc, thật đáng phạt.
“Tuân lệnh chúa tể!”
Ba người nhận lệnh, thất thiểu đứng lên đi ra ngoài.
Còn lại một mình Diệp Vy vẫn đang quỳ, cô lại càng không dám ngẩng đầu.
“Ngẩng mặt lên.”
Richard ngồi yên trên ghế, đanh giọng ra lệnh.
Diệp Vy chậm chạp nghe theo.
“Ngày càng càn quấy.”
Cô không dám ho he một tiếng nào.
Bây giờ thì Diệp Vy đã hiểu vì sao mỗi lần bị phạt những thuộc hạ của Richard đều nom nóp lo sợ. Trước khí thế điên cuồng của bá vương, nộ khí dày đặc tỏa ra xung quanh. Dường như chỉ một giây sau đó, nộ khí sẽ lập tức biến thành thú dữ hoặc thành một loại vũ khí tà ác có sức hủy diệt kinh thiên động địa. Thứ đó sẽ nhào thẳng vào người kẻ đang quỳ bên dưới, xé rách từng tế bào thần kinh, đâm thủng da thịt một cách tàn nhẫn, cắn nát lục phủ ngũ tạng, đập vụn xương thành bột trắng.
“Ta quá nhẹ tay với em phải không, Diệp Vy?”
Diệp Vy cắn môi, im lặng lắc đầu.
Richard lãnh đạm: “Ngục tối, một tuần.”
Cô thậm chí còn không có sức để cãi lại.
…
Những người có tội đều thực thi bổn phận, mỗi ngày đều đặn lãnh án phạt. Ngược lại Jen cũng bị hành một trận, bị thương không nhẹ. Anh vừa tỉnh lại đã bị Richard đuổi thẳng về Tây Âu, giới hạn quyền đi lại trong vòng một năm, ba năm không được phép bén mảng đến lâu đài DW. Jen buộc phải phục tùng. Mặc dù trong chuyện này anh cũng một phần là người bị hại. Anh không có bất cứ ý đồ nào với Diệp Vy.
Ba vị Vương của lâu đài chịu cực hình đày đọa, lồng ngực bỏng rát đến muốn chết đi sống lại, nhưng vẫn nghiêm nghị cắn răng không kêu than. Đám thuộc hạ khi có dịp đi ngang qua Quỷ Khốc Môn cũng không đám lên tiếng, càng không dám tỏ ra quan tâm. Vì nét mặt của cả ba người đó còn đáng sợ hơn ánh mặt trời mười hai giờ trưa. Họ không muốn trở thành bia đỡ đạn. Đành ngậm miệng âm thầm làm việc.
Diệp Vy cũng không khá hơn bao nhiêu, mỗi ngày cô bị nhốt trong ngục tối, dù sợ vẫn không dám chạy ra. Cửa ngục đã bị khóa. Đúng vào khung giờ ăn, luôn có thuộc hạ thay phiên nhau mang thức đến cho cô. Thật ra trước khi đi chịu phạt, Diệp Vy có nài nỉ Thiên cho cô một vài cây nến và một cái bật lửa. Thiên đã đáp ứng cô.
Cô mang theo “bùa hộ mệnh” đến ngục tối. Nhưng khi đốt nến thì luôn có một luồng gió dữ dội ập qua, thổi tắt hết toàn bộ đóm sáng lung linh trong đêm, thổi tắt luôn tia hi vọng cuối cùng của Diệp Vy. Sau này Diệp Vy mới biết, vào lúc cô bị phạt, phía bên bức tường ngoài cửa ngục tối luôn có người đứng đó. Richard bình thản tựa lưng vào thành tường, hai mắt khép hờ. Đợi khi cô đốt nến thì cố tình tạo gió. Thổi tắt.
Phải bị phạt thì mới biết sợ!
Richard nghĩ Diệp Vy sẽ không chịu đựng được quá ba ngày, âm thầm quan sát động tĩnh trong ngục tối. Diệp Vy trái lại rất kiên trì chịu phạt. Gió làm nến tắt, cô tiếp tục châm lửa. Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần. Đến ngày thứ tư, Diệp Vy chẳng buồn động đến nến nữa. Cô yên lặng chịu đựng trong bóng tối. Thật ra chỉ cần Diệp Vy sợ hãi khóc lên thì Richard sẽ không đành lòng mà thả cô ra. Nhưng cô bé con không biết, vẫn ngoan ngoãn chống chọi. Điều này khiến Richard rất hài lòng.
Đến tối ngày thứ bảy, Diệp Vy được thả ra.
Cô lủi thủi bước ra khỏi ngục tối, Richard trầm tĩnh ở bên ngoài đợi cô.
“Vượt qua được nỗi sợ rồi?”
Cô mếu máo: “Không có.”
Anh hoài nghi: “Em rất bình tĩnh.”
Những lời Diệp Vy sắp nói ra khiến Richard vô cùng ngạc nhiên.
“Vì em biết anh luôn ở bên ngoài.”
Lần đầu tiên Richard hiểu được thế nào là chột dạ!
Cô nghiêm túc nhìn anh, nét mặt rất tự tin. Anh không hiểu cô lý đâu ra sự tự tin đó để nói chuyện với anh, khóe môi nhàn nhạt xuất hiện nụ cười. Diệp Vy đột nhiên giơ cao cánh tay có đeo vòng đá, cười thật tươi. Richard chậm rãi nheo mắt, cô vui vẻ nói với anh: “Vòng đá lúc nào cũng phát sáng nên em không cần đốt nến nữa.”
Sắc mặt anh bắt đầu lạnh lẽo.
Diệp Vy vờ như không nhìn thấy: “Em từng nói với anh cái vòng này rất lạ, khi anh ở gần em hoặc sắp xuất hiện trước mặt em, dù em không ngửi thấy hương thơm của hổ phách, nhưng chỉ cần vòng đá phát sáng là em biết ngay anh vẫn ở bên cạnh em.”
Ngục tối lạnh lẽo và tối đen, ẩm mốc và đáng sợ. Diệp Vy co ro thu mình lại, thầm trách tại sao ngay cả ông trời cũng trêu đùa cô, gọi gió dập tắt lửa nhỏ của cô. Mắt không nhanh không chậm nhìn thấy tia sáng màu lam nhẹ nhàng nhấp nháy. Diệp Vy vui mừng nắm chặt vòng đá. Sự kì diệu này thật quá bất ngờ. Cô đã nói mà, chỉ khi nào Richard ở gần cô thì vòng đá sẽ phát sáng. Tia sáng màu lam mang theo nhịp thở ấm áp, rót mật ngọt vào trái tim, tưới mát tâm hồn thanh thuần. Đó là nguyên nhân khiến Diệp Vy không thèm đốt nến. Vì cô đã có ánh sáng của vòng đá an ủi.
“Nghịch lửa sẽ phỏng tay.”
Diệp Vy im lặng nghe anh giáo huấn.
Richard đưa tay nâng cằm cô: “Lần sau sẽ không đơn giản chỉ phạt em vào ngục tối vài ngày. Thứ nhất, em ở lâu đài tác oai tác quái, phạm vào tội bất kính. Thứ hai, em kéo bè chia phái, phạm tội mưu phản. Thứ ba, em ngông cuồng làm loạn, làm ảnh hưởng đến thuộc hạ của tôi. Vy, khi em thực sự ngồi vào chiếc ghế chúa tể phu nhân thì những hình phạt em phải nhận vì ba tội đó sẽ nhiều vô kể. Em không phải mèo tinh, cái mạng nhỏ của em không đủ để nhận phạt. Có hiểu không?”
Cô gật đầu, nét mặt cực kỳ đáng thương.
Anh không mắng cô, vuốt nhẹ lên tóc cô rồi mang cô về phòng.
Đêm đó, Richard biết cơ thể Diệp Vy đã hoàn toàn hồi phục. Anh lại bắt đầu có ý đồ không tốt. Diệp Vy được anh đưa về, ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ mỏng dính được bọn Tây Độc mua cho. Richard nhìn chòng chọc vào chiếc đầm lụa màu hồng, không muốn truy hỏi kẻ đã mua nó cho cô. Ngay khi Diệp Vy trèo lên giường, anh liền phủ lên thân thể cô, cúi đầu hôn sâu.
Diệp Vy bị nụ hôn của anh làm cho mụ mị đầu óc.
Bàn tay lạnh của anh lần mò vào bên dưới váy áo, di chuyển trên đùi Diệp Vy.
Cô không hề ngăn cản, nhắm mắt nói một hơi: “Thứ nhất, anh vừa về lâu đài sau vài ngày không rõ tung tích, có rất nhiều việc còn chờ anh xử lý. Thứ hai, anh vừa phạt em vì em phạm tội nghiêm trọng, không thể xử phạt không nghiêm. Thứ ba, em biết lỗi của mình, đang tự kiểm điểm nên từ chối tiếp nhận quan hệ xác thịt với anh.”
Richard dừng mọi động tác, im lặng nhìn Diệp Vy.
Diệp Vy mở mắt, tiếp đón cái nhìn của anh: “Richard, em chưa ngồi vào chiếc ghế chúa tể phu nhân thì không thể phục vụ nhu cầu của anh một cách vô điều kiện. Anh là chúa tể, luật lệ này hẳn anh rõ nhất. Chúng ta phải công tư phân minh. Cảm phiền anh buông em ra, sau này hạn chế thân mật. Anh đã ban lệnh, em phải cách xa anh một mét và không được chạm vào anh. Chúa tể, anh còn nhớ hay đã quên?”
Richard sa sầm mặt mày, anh đanh giọng: “Ai dạy cho em?”
Cô không hề kém cạnh: “Cố vấn của chúa tể phu nhân.”
Richard đứng dậy, một thoáng liền biến mất vào không trung.
Anh rất tức giận!
Nhưng mà… ngoài giận dữ… không thể làm gì hơn.
Luật lệ, anh nắm rõ.
Anh là chúa tể, trước mặt cô, đành phải làm gương tốt.