Levi di chuyển cẩn thận qua sình lầy và những tảng đá trơn trượt. Con sông
phản chiếu ánh sáng làm gã nhớ lại một chút gì đó khi gã còn là đứa trẻ. Nó như một nhịp điệu, một khuôn mẫu, như cái ống nhòm phản chiếu bố hắn một năm trước khi ông ấy qua đời vì ung thư. Con đường mòn rẽ vào vùng
dốc thoải và Levi dùng cánh tay còn lại kéo rễ cây và cây con để gã có
thể leo lên đường đất sét trơn trượt. Gã chống mạnh những cạnh giày để
bám vào mặt đường. Khi leo lên đến đỉnh, đường phẳng, gã dừng lại lấy
hơi; và khi gã bắt đầu cất bước, ánh sáng phản chiếu từ con sông lấp
lánh đằng sau những cành liễu và thông tro, sồi và thông dài ngón. Trời
tối sầm lại, và đó là lúc gã nhìn thấy những khuôn mặt. Gã thấy vợ gã
cười gã và sau đó bất thình lình ngưng cười, khuôn mặt trở nên tối mù,
đỏ và ướt đẫm, tự nó như vậy. Gã thấy người đàn ông và vợ gã, và thế nào đó, mặt người đàn ông ấy cũng trở nên sai lạc, đỏ lựng lên.
Và những âm thanh.
Levi cố gắng ngừng suy nghĩ; gã muốn gột rửa đi những hình ảnh ra khỏi đầu
mình, bơm nước vào một bên tai súc rửa những bẩn thỉu tràn ra phía bên
kia. Gã muốn trống rỗng, muốn dọn mình đón nhận lời Chúa. Sau đó gã vui
mừng, cho dù nó chỉ là một chữ lặp đi lặp lại nhiều lần. Một cái tên
vang trong đầu hắn như chuông nhà thờ.
Sofia.
Levi nghe lại lần nữa.
Tên cô bé.
Gã tiếp tục bước đi và cảm thấy dòng nước ấm trên mặt. Phải mất cả dặm
đường trước khi gã hiểu được mình đang khóc. Gã không quan tâm. Chẳng ai thấy gã ở ngoài này, vợ gã không, hàng xóm cũng không, không ai giễu
cợt gã khi người ta nói những điều mà gã không hiểu, hay cười nhạo gã vì sự yên lặng khi gã tìm thấy những con thú vật bị chết dọc đường. Cho
nên gã cứ để những giọt lệ tuôn trào. Gã lắng nghe lời Chúa, và để những dòng lệ nóng tuôn rơi trên khuôn mặt kinh dị của mình.
Gã cố nhớ đêm sau cùng mà gã được ngủ, nhưng không thể nhớ ra. Tuần lễ vừa qua là một chuỗi đủ chuyện chắp thành những hình ảnh mờ nhoè. Đào bới trong
đất cát. Đi bộ.
Những gì gã làm...
Những gì.
Levi
nhắm nghiền đôi mắt, quá mệt mỏi; và khi chân của gã quỵ xuống, gã ngã
gục trên nền đất sét trơn trượt. Gã trơn trượt xuống trườn dốc qua những tảng đá xé rách da thịt gã. Gã đập đầu vào một cái gì đó cứng, thấy
vùng ánh sáng chợt loé lên, và cảm thấy nỗi đau điếng bùng nổ một bên
người. Nó đâm xuyên người gã, kinh khủng, gai tua tủa và trơ sống. Gã
cảm thấy một cái gì đó như văng bể ra, lộn nhào hung tợn, và phát hiện
ra cái thùng đã bay mất tiêu. Hai tay gã đập níu, một lần chạm phải nhựa dẻo và cảm thấy nó tụt đi mất.
Nó ở dưới dòng sông.
Ôi Thượng đế, nó biến mất trong tăm tối.
Levi trố mắt nhìn vào dòng nước đen ngòm và ánh sáng yếu ớt long lanh. Đôi tay to lớn của gã ghì chặt. Levi không biết bơi.
Gã lo lắng trong khoảng một giây đồng hồ, nhưng rồi cũng lao xuống nước
trước khi Chúa bảo gã nhảy. Gã rơi xuống, chân doãi ra, hai tay dang ra, và cảm thấy nước bẩn đang thốc vào mồm gã. Gã trồi người lên nhổ toé
ra, rồi lại ngụp lặn trong làn nước, hai tay ầm ầm dưới nước, nước chảy
siết và lạnh cóng giữa các ngón tay. Gã vùng vẫy, sặc nước và sợ hãi
rằng mình có thể toi mạng, rồi sau đó nhận ra nước chỉ cao ngang ngực
gã. Gã đứng dậy và lội bì bõm xuôi dòng nước, xé qua những tia sáng mong manh cho đến khi tìm được kiện hàng xoay vòng hờ hững đằng sau một cái
cây đổ.
Gã vất vả khổ sở mang nó vào bờ, bò ngược lên bờ sông
trên cao, mặc kệ sự đau đớn có thể làm gã tàn phế. Một lần nữa gã lại
nghĩ về vợ gã.
Lẽ ra cô ta không nên làm những gì đã làm.
Gã ôm cứng lấy kiện hàng. Đau đớn hành hạ thân xác. Một điều gì đó không bình thường đang diễn ra trong cơ thể của gã.
Cô ta lẽ ra không nên làm như vậy.
Cuối cùng, Levi nằm vật xuống, vẫn co quắp vòng quanh kiện hàng, rên la quằn quại.