Chiếc xe thùng cũ kỹ
trờ tới và dừng lại ở đoạn cong con đường đen chật hẹp. Đường vắng tanh, tối um, một đoạn đơn độc xa tít ngoài rìa thị trấn, nằm xen kẽ giữa
rừng cây và sự tĩnh lặng. Johnny để ý căn nhà, nơi ánh sáng lờ mờ hắt ra ngoài cửa sổ. Đã hai tuần trôi qua kể từ lần sau cùng cậu có mặt ở đây, nhưng những chiếc xe vẫn đậu rỉ sét dưới những cái cây, vẫn lon bia ấy
đứng không đổ trên thùng thư.
Căn nhà tự nó tiết lộ một gợi ý:
một tia sáng vàng lập loè và nhiều góc sắc cạnh xem chừng không song
hàng với ranh giới mảnh đất. Một thứ nước độc hôi thối thâm trầm xâm
thực từ bãi rác cả dặm ở đằng xa. Ban ngày, hàng đàn quạ bay đến tề tựu
và tiếng súng nổ vang từ phương xa khi người bán đồng nát bắn lũ chuột
và nhặt nhạnh lon đồ hộp. Ban đêm, tiếng dế nỉ non; nhưng đôi khi, không vì một lý do gì, chúng hoàn toàn im bặt. Như thể cái thế giới này bất
thình lình bịt mồm bọn chúng. Johnny luôn chết lặng người trong cái tĩnh lặng ấy, và không khí xung quanh cậu trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo.
Johnny mơ về cái cảm giác ấy nhiều hơn là cậu dám thừa nhận, nhưng cậu
đã làm.
Giữa đêm. Hừng đông.
Sáu lần.
Hàng chục lần.
Burton Jarvis có tên trong danh sách vì hắn ta là kẻ tái phạm. Nó là từ quan
trọng nhất mà Johnny hiểu: nó có nghĩa dữ dằn, một kẻ vô lại bệnh hoạn
và rất có thể sẽ tái phạm. Gã ta là kẻ có tiền án về tình dục và phải
trình diện địa phương nơi gã cư trú, gã sinh kế bằng nghề nhồi bông
những con nai bị bắn tung ruột và kéo rác đi đổ bằng rơ-móc. Biệt danh
của gã là Jar, chẳng hạn người ta nói: “Nhìn kích cỡ con nai khổng lồ
này, Jar. Ông nghĩ có thể nhồi bông con thú to như vậy được không?”
Jar không có những điểm Johnny có thể xem như là bạn, nhưng có vài người
đàn ông nhiều lần tạt ngang nhà gã. Họ trao đổi đĩa máy tính từ những
bàn tay bẩn thỉu và nói chuyện về việc làm thế nào mà Thái Lan vẫn là
nơi tuyệt vời nhất để thoả mãn tình dục. Johnny cũng đã tìm những kẻ đó. Họ cư trú ở đâu. Họ làm việc ở đâu.
Họ có tên trong danh sách của cậu.
Một gã đến nhiều lần hơn tất cả những gã khác. Đôi khi gã mang theo vũ khí, đôi khi không. Cao lớn, mình dây và già, gã có đôi mắt sáng, hau háu,
những ngón tay dài. Gã và Jar nốc rượu từ cùng một chai và nói những
chuyện cả hai đã từng làm tại làng quê nào đó ở Việt Nam. Mắt cả hai đờ
đi khi họ nói về một người con gái nhỏ họ gọi là Út Vàng. Hai gã đã sống ba ngày với cô bé trong một cái chòi bị oanh kích, nơi toàn bộ gia đình cô bé chết thảm trong trận đó. Út Vàng, họ gọi, dốc ngược cái chai, một cái đầu lúc lắc. Ô nhục.
Tiếng cười đểu cáng.
Johnny mất
hai chuyến thám sát mới nảy sinh nghi ngờ về cái chòi đằng sau nhà của
Jar. Nó nằm ở cuối con đường mòn qua rừng cây rậm rạp, khuất khỏi đường
lộ và căn nhà. Tường đúc bằng những khối bọt đá, cửa sổ đóng đinh chặt
và nhồi nhét với gòn cách nhiệt màu hồng và nylon đen. Johnny không thể
nhìn vào bên trong. Ánh sáng không bao giờ lọt ra ngoài. Cái khóa to cỡ
một nửa cái đầu của Johnny.
Cậu bắt đầu từ đó.
Cái chòi.