Burton Jarvis rời cái chòi lúc sáu giờ hai mươi phút. Gã ta thức cả đêm, uống rượu tequila và phê thuốc lắc, bây giờ một cái cầu chì cháy đỏ trong đôi mắt gã, một
cái gì đó nóng bỏng và sáng rực. Cái gì như là sự sợ hãi. Gã ta giận dữ
và không hài lòng, lòng đầy những ân hận gay gắt không liên quan gì đến
sai trái. Trong đầu gã quay cuồng những ý tưởng của hệ luỵ và rủi ro, sự hiểu biết về những việc lẽ ra gã không nên làm. Những việc có thể dẫn
đến chuyện gã bị bắt bớ.
Nhưng vẫn...
Gã lắc lư trong cái không gian ẩm thấp dưới những tàng cây, cảm thấy vết cắt của sự nhăn nhở lan toả trên khuôn mặt.
Nhưng vẫn...
Nụ cười méo xệch khi gã hì hục với chiếc khóa lớn, chết cứng khi mồ hôi vã trên da thịt. Gã loạng choạng dưới con đường mòn từ cái chòi về căn
nhà. Mắt gã ngứa ngáy, và cảm giác như ai đó đổ sáp nến vào xoang mũi
của gã. Jar không phải gã đàn ông tử tế. Gã biết rõ điều này, nhưng
không quan tâm. Sự thực, gã hãnh diện một cách quái gở khi đứng nhìn
những bà mẹ trẻ lôi con mình đi xuống đường cái xe cộ qua lại chỉ vì
tránh không muốn chạm mặt gã trên lề đường dành cho khách bộ hành. Sau
chín lần bị bắt và mười ba năm tù ngục, quan tâm đến nhu cầu cá nhân trở thành thứ tôn giáo của gã. Gã sáu tám tuổi, mái tóc rễ tre, hai chiếc
răng lung lay, và cặp mắt nhìn như những con hàu sống. Một ngày ba gói
thuốc lá giúp gã giữ mình; xì ke và bia rượu giúp gã không phải nằm tù.
Nó giúp làm nhụt đi khí thế, tạt nước lạnh vào nguồn cảm hứng mỗi khi
cái đầu của gã toan tính đi hoang. Với đủ liều thuốc sái, gã có thể sống qua một ngày. Bình thường.
Jar giữ căn nhà tồi tàn trên mảnh đất rộng mười hai mẫu tây ở ngay bờ rìa thị trấn. Con đường hai làn xe chạy ngang qua nhà hướng ra khu bãi rác. Trước nhà là cây cối và phân súc
vật, chiếc xe Pontiac mười chín tuổi đời, và một chiếc xe tải xịt khói
đen ngòm. Đằng sau nhà là nhiều thùng phi chứa vỏ chai và con lạch đầy
ắp rác rưởi.
Và gã có cái chòi. Nó cất ở phía đằng sau mảnh đất,
trong cái dẻo rừng khá rậm rạp và sâu. Rất có thể chính gã để cây cối um tùm như vậy cho một mục đích: giấu biến đi cái chòi. Nó không nằm trên
bất cứ bản đồ thuế má hoặc bản đồ địa dư nào. Không có giấy phép xây
dựng. Nó là cái chòi, hai dặm rừng rậm và một dòng sông.
Trước
đây Jar từng trông thấy con nít, dĩ nhiên: một cái bóng vụt hiện ở cửa
sổ, một chấm màu nhỏ sâu tận trong rừng. Gã cũng không hiểu những đứa
nhóc tì đó muốn gì, xém một lần gã bắt được một anh nhóc. Gã thấy cậu
nhóc ở cửa sổ phía đằng sau, và gã chui tọt ra ngoài cửa trước, tiến đến gần, yên lặng và nhẹ nhàng. Gã nắm chặt được mớ tóc nhưng chú nhóc tì
vùng vẫy vượt thoát được trước khi gã có thể chộp lấy phần da thịt nào.
Jar rượt theo thằng bé khoảng một phần tư dặm đường trước khi hai lá
phổi của gã đình công. Gã nhớ giây phút đó: cả hai đầu gối gã quỵ xuống
đất, hét vang trời với tất cả sức bình sinh: Trở lại đây một lần nữa tao sẽ giết mày. Tao sẽ... tổ cha... giết mày.
Nhưng chú nhóc đã trở lại, Jar biết thằng bé trở lại hai lần. Gã không hề định sẽ gặp tên
nhóc tì như thế này. Không phải giữa thanh thiên bạch nhật.
Chiếc ô tô đỗ đập vào mắt gã trước tiên. Nó đỗ bên cạnh con đường, hai bánh
xe phía bên trái nằm gần như hoàn toàn dưới mương rãnh. Jar thấy một
mảng thép mạ sáng chói xuyên qua những cái cây và bước ra hàng hiên
trước nhà. Gã đang mặc chiếc quần lót, cũ kỹ và che phủ hạ bộ quanh hai
chân, nhưng gã cóc quan tâm. Đây là con đường cằn cỗi, nhà hàng xóm gần
nhất cũng phải hơn một phần tư dặm đường. Những chiếc xe ô tô nằm ngang
trên đường đến bãi rác, đám nhóc tì kéo lê những chiếc xe cũ kỹ ồn ào
vang trời, và chỉ có thế. Nơi đây là một mảng thiên đàng của gã, và gã
muốn tác oai tác quái như thế nào tuỳ ý. Hơn nữa, giờ này còn sớm. Mặt
trời vẫn chưa vượt quá rặng cây. Chiếc ô tô đậu trước nhà gã để làm cóc
gì. Phần lớn ai qua lại đây biết điều này rõ hơn.
Gã thò tay vào
bên trong và chộp được cây bóng chày dựng đứng dựa vào khung cửa. Nó có
nhiều chỗ móp sứt sẹo từ cái lúc gã dùng nó đập tan tành cái tivi khi
đội của gã bị mất bóng trong một trận tranh vào vòng bán kết. Jar chập
choạng khi gã bước xuống bậc cuối cùng ở hàng hiên, vùng dưới lưng của
gã đau nhức khắp nơi và đau nhói như vết kim đâm sắc bén lạ kỳ. Những
cái cây nghiêng về phía gã khi gã bước bộ. Một cành cây quét vào mặt và
lột một ít da trên gò má của gã.
Tổ cha cái cây.
Gã nện cái cây bằng cây chày, chút xíu nữa té nhào.
Chiếc ô tô là loại xe thùng cũ kỹ: sơn vàng, nội thất bằng gỗ. Vỏ xe đã mòn
gai và cao su chắn nước đã bung ra khỏi ở hai cửa sổ. Nó nhìn trống
trơn. Jar dừng ở cuối con đường đất dẫn vào nhà gã và dõi cặp mắt mệt
mỏi nhìn cả hai hướng của con đường. Không có ai trờ đến. Không có gì
trên đường cái ngoại trừ chiếc xe thùng. Phía đầu cầm cây gậy bóng chày
ấm và trơn bóng, phần thân chày tơi tả đầy những dăm gỗ tua tủa. Nó cào
vào chân gã và đâm xóc dằm vào da gã. Gã dừng chân và thấy những giọt
máu nhìn như những giọt mật sáng chói trên bắp thịt trắng không lông của gã.
Cái chày thổ tả.
Các cửa kính của chiếc xe được hạ
xuống, thằng bé co người ngồi ở ghế đằng trước. Cậu ta mặc chiếc quần
jeans bẩn thỉu và đôi giày rách nát, lông chim hay thứ gì đó đeo trên
cổ. Thật là quái gở. Lồng ngực và hai vai trơ ra những lằn nhìn giống
như bồ hóng. Mặt cậu ta giống như khuôn mặt mà Jar thấy ở cửa sổ nhà gã, dơ bẩn, gầy ốm và toan tính dở trò. Cậu nằm nghiêng người, ngủ, và Jar
có thể mường tượng những ngón tay của gã bóp xung quanh cái cổ xương xẩu của cậu nhóc.
Đây chính là thằng bé lén lút rình mò làm cho Jar
phải cẩn thận trông chừng hàng đêm. Jar vút cái nhìn của gã tới con
đường, rồi nhìn trở vào chiếc xe. Gã thấy ống nhòm dưới gầm xe, chai
nước uống dở còn một nửa và cái máy chụp hình thổ tả. Cái máy chụp hình
đó để làm cóc gì? Thằng bé cầm con dao trên tay, con dao loại bỏ túi, mở bung lưỡi.
Jar lẽ ra đã phá lên cười, nhưng gã quá bận rộn lo
nghĩ chuyện thanh toán mục tiêu. Không có ai trong tầm nhìn. Ba mươi
giây lôi cổ thằng nhóc ra khỏi xe, và khoảng một phút xách nó ra phía
đằng sau căn nhà.
Chuyện này thực hiện được.
Nhưng gã đang say rượu và vụng về, kiệt quệ; và người như gã không thọ lâu trong nhà
tù. Hơn nữa, lại phải lo thêm chiếc xe. Gã phải nhanh chóng phi tang
chiếc xe để không ai dò tìm được tung tích. Nếu anh nhóc vùng vẫy chống
cự, chuyện sẽ tồi tệ. Jar là kẻ nóng tính - gã chẳng phủ nhận chuyện
này. Có một điều mạo hiểm là sẽ có ai đó trên đường: một tài xế ngẫu
nhiên nào đó. Với con đường bẻ cua kiểu này, xe cộ có thể xuất hiện rất
nhanh chóng. Nếu ai đó thấy gã lôi anh nhóc ra khỏi xe, họ chắc chắn sẽ
gọi báo cớm. Và cớm thì đang điên tiết lên về chuyện một đứa con gái bị
bắt cóc.
Và may mắn chỉ đến một mức giới hạn nào đó.
Một
trận giao tranh bùng nổ trong đầu Jar. Thằng nhóc này biết điều gì đó.
Chắc chắn là như vậy. Nếu không, tại sao nó xuất hiện trở đi trở lại làm gì? Chỉ thấy mặt nó đã làm da của Jar nổi ngứa. Phải có điều gì đó về
thằng nhóc này...
Nhưng Jar đang có cuộc sống tốt đẹp. Gã có rượu và không gian, nhiều đêm dài nằm tưởng nhớ ngày tháng tuyệt vời. Gã có
cái chòi và đôi khi là thời cơ. Hai dặm rừng trống rỗng.
Nhưng chỉ được như vậy nếu gã cẩn thận.
Gã tần ngần nửa muốn ra tay nửa muốn không, và sự sợ hãi bắt đầu thắng
thế. Nhiều chuyện lu bu quá. Gã đang say rượu và không được bình tâm cho lắm.
Nhưng anh nhóc này chính là thằng nhóc đó.
Jar nhận
ra gã bắt đầu nhìn chòng chọc vào thằng nhóc hơn một phút, đứng trố mắt
nhìn vào cái quần lót thằng nhóc giữa nơi công cộng. Điều đó giúp gã
quyết định những gì đang diễn ra trong đầu. Suy nghĩ của gã đập nhịp
chậm rãi, và như vậy thì chỉ lành ít dữ nhiều. Gã học bài học đó một
cách cay đắng. Chín lần bị bắt và mười ba năm tù tội chỉ vì những sơ hở
ngu xuẩn. Quên nó đi. Gã ghi lại biển số xe và sẽ tìm thằng nhóc này
sau.
Nhưng thằng nhóc mở choàng đôi mắt, chớp mắt một lần và bắt
đầu hét lên kinh hãi. Jar phóng nhào qua cửa sổ như con chuột chui tọt
vào lỗ cống.