Khúc Cầu Hồn

Chương 22: Chương 22: Chương 21




Levi tỉnh dậy, mất phương hướng, tầm nhìn mờ đi, và tiếng súng nổ đánh thức hắn. Gã không nghĩ nó ở gần đây, nhưng âm thanh vọng lên từ hướng sông. Tiếng súng có thể đến từ bất cứ nơi nào.

Gã chớp mắt cho đến khi mắt sáng rõ trở lại. Gã nhớ là gã bị đau, và khi gã cố ngồi, sự đau đớn cũng bị đánh thức. Một cái gì cưa đứt bụng gã, và khi gã đặt tay lên bụng, bàn tay đỏ máu. Gã nhìn và thấy một cành cây gẫy thò ra khỏi bao tử. Nó dày cỡ cây gậy đánh bi-a, một khúc rễ gì đó sắc cạnh thò ra phía bên phải, ngay dưới miếng xương sườn cuối cùng. Gã thọc ngón tay vào một đầu lởm chởm và cảm nhận được nó thọc sâu vào bên trong nội tạng. Gã chớp mắt để không khóc và cố gắng kéo khúc cây gãy ra ngoài.

Lần thứ hai tỉnh giấc, gã khôn ngoan hơn, gã để yên vậy. Nó gây đau đớn khi gã chuyển động nhưng không quá tệ đến mức gã không thể nhúc nhích được tí nào. Gã phải cố không nghĩ về nó nữa - do vậy gã nghĩ đến chuyện không suy nghĩ về nó. Gã cố gắng quỳ lên, tì trán lên cái thùng, và dang rộng cánh tay. Gã van nài Chúa để có sức mạnh sống thêm một ngày, để làm chuyện cần làm. Gã tin chắc Chúa sẽ nói chuyện với gã, nhưng khi gã mở mắt, gã gặp con quạ đậu trên cành cây. Mắt đen và không nhúc nhích, nó chằm chằm nhìn cái thùng, và Levi chờn rợn một nỗi sợ hãi. Gã không tin những con chim. Chúng nó quá điềm tĩnh, quá chăm chú vào việc con người làm. Và có nhiều chuyện về quạ đen, chuyện từ ông bà cụ kỵ từ thời xa xưa kể về quạ đen và linh hồn người mới chết.

Những truyện cổ tích về linh hồn bị xoắn chặt và đốt cháy trên đoạn đường dài thăm thẳm rớt xuống hỏa ngục.

Levi dang rộng hai tay và dựa vào cái hộp ngay bên trên kiện hàng. Trong giây phút dài, con quạ để ý gã, sau đó vỗ cánh bay lên một ngọn cây khác. Thân cây cháy xém đen vì bị sét đánh trúng, và cái chạc cây ở phía nhánh sông chết khô chuyển qua màu trắng. Con quạ hạ cánh giữa hàng chục con cùng loài, ngoác mỏ kêu một tiếng, rồi im bặt. Không một cái lông chuyển dịch. Chúng nó nhìn Levi, tim gã lạnh cóng. Nó là những con quạ giết người trên đỉnh một cái cây chết khô. Gã nghe như một lời thì thào.

Đàn quạ.

Giọng nói vang lên làm gã giật nẩy mình. Không phải giọng của Chúa. Giọng nói này êm ái và ngọt ngào, làm ấm trái tim gã và làm dịu ngọt vị nếm trong mồm gã. Gã cố đứng dậy, sự đau nhức lan tỏa khắp người làm mắt cá chân gã ngã quỵ. Gã cắn môi trong đau đớn tột cùng, sau đó lăn người nằm ngửa ra. Hơi nóng bốc lên xung quanh, và khi gã nhìn lên trên, đàn quạ đập cánh xào xạc và phần phật làm cho cái cây chết khô cũng phải cựa mình rên rỉ. Levi nắm mắt cá chân và cảm thấy có điều gì không ổn, da thịt gã sưng tấy lên như quả dưa. Gã bị bong gân, có thể gãy xương, và gã đoán chừng nó xảy ra khi gã vội vã chạy xuống lòng sông. Lúc ấy gã không hề hay biết. Nhưng bây giờ thì cảm nhận được; gã đứng lên và cảm thấy nhức nhối trong những tế bào thần kinh, đột ngột xảy ra khiến gã bật khóc.

Gã nhìn lên đường rạch của bầu trời đen màu thép súng và nghe giọng nói lạ lùng quen thuộc thì thào.

Đàn quạ.

Giọng nói làm gã sợ. “Ngài đang ở đâu đấy?” Gã van lạy, và gã vừa nói chuyện với Chúa. Nhưng không ai trả lời. Trên bầu trời không còn con quạ nào, và khúc gỗ mục vẫn di chuyển, lên và xuống, từ bên này qua bên kia, một thời gian khá lâu sau khi đàn quạ đã bay đi.

Phải mất một giờ đồng hồ để gã tìm lại can đảm thử bước một lần nữa. Khi sự nhói đau quay trở lại hành hạ hai mắt cá chân, gã quyết định gã phải bò. Và gã làm thế, dọc theo bờ sông, lên phía trên cao, rấm rứt khóc trong khi gã kéo lê cái kiện hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.