Cảnh sát Taylor đi
đến văn phòng làm việc của Ken Holloway trước tiên. Cô lái xe xuống phố
và rẽ vào một bãi đậu xe lớn ép chặt hai bên cao ốc của Holloway. Cô đi
chậm rãi, tìm kiếm chiếc xe Escalade màu trắng chữ vàng. Không tìm thấy
nó. Đậu chiếc xe tuần tiễu của cô ngay trước toà nhà, Taylor kiểm tra
thắt lưng, sau đó bước qua hai cánh cửa kính lớn. Cô hài lòng với cái
thắt lưng đeo trên hông. Kim loại chắc chắn. Thiết bị cứng cáp. Taylor
yêu thích nghiệp làm cớm. Quyền năng đi theo huy hiệu. Bộ đồng phục xanh không bao giờ nhăn dúm. Cô thích phóng xe thật nhanh. Cô thích bắt bớ
thành phần bất hảo. Đôi giầy của cô tạo ra âm thanh nhỏ trên sàn nhà
ngọc thạch đánh bóng. Một người phụ nữ ngồi đằng sau cái quầy tiếp tân
to lớn, và Taylor cảm thấy được cặp mắt của bà ta từ đằng xa trong không gian bao quát. Người phụ nữ ăn mặc gọn gàng và sang trọng, bà ta có cái nhìn phán xét và giọng nói uy nghiêm. “Cô tìm ai?” bà ta nói, và Taylor không ưa bà ta ngay lúc đó.
“Tôi đến đây để nói chuyện với ông
Ken Holloway.” Cô dùng giọng nói của cớm, cái giọng thể hiện ra, đừng
buộc tôi phải nhắc lại lời tôi vừa nói.
Người tiếp tân nhíu một bên chân mày. Đôi môi bà ta gần như không di chuyển. “Chuyện này liên quan đến việc gì?”
“Nó liên quan đến chuyện tôi muốn gặp ông ta.”
“Tôi hiểu.” Bà ta mím đôi môi mỏng. “Ông Holloway không đến đây hôm nay.”
Taylor lôi ra cuốn sổ ghi chú và bút mực. “Tên của bà là gì?” Người ta không
ưa thích gì sổ ghi chú và bút mực. Họ không thích bị cớm ghi chép. Bà
tiếp tân lừng khừng cho tên và Taylor viết xuống giấy. “Và bà nói ông
Holloway không có ở văn phòng?”
“Phải. Ý tôi là không. Ông ta không đến.”
Bà tiếp tân sợ hãi quy phục, nhưng Taylor không bao giờ cười khi cô áp
dụng uy quyền. Cô giảm tối đa lời nói và giữ bộ mặt chung chung. “Lần
sau cùng bà gặp và nói chuyện với ông Holloway là khi nào?”
“Ông ta đã không đến đây từ hôm qua.”
“Và những người khác trong cao ốc này sẵn sàng xác nhận chuyện này?”
“Tôi tin như vậy.”
Taylor chậm rãi quan sát căn phòng: những bức tranh treo trên tường, những
cuốn danh bạ điện thoại, những cái thang máy. Cô đặt tấm danh thiếp lên
mặt quầy. “Làm ơn nhắn ông Holloway gọi số điện thoại này khi ông ấy đến đây.”
“Vâng, thưa cô.”
Taylor giữ mắt nhìn, rồi trở ra
như lúc cô vào toà nhà, chậm rãi và vững chắc, một tay đặt trên dây thắt lưng nhựa to bản. Trở vào xe tuần tra, cô mở laptop và kiểm tra hồ sơ
đăng bộ với Nha Lưu thông những xe cộ sở hữu bởi ông Ken Holloway. Bên
cạnh chiếc Escalade, ông ta làm chủ chiếc Porsche 911, chiếc Land Rover, và chiếc Harley-Davidson. Taylor đảo mắt quét một vòng bãi đậu xe và
không tìm thấy một trong những chiếc xe kể trên. Cô viết vào cuốn sổ
tay, cạnh tên của người tiếp tân: có vẻ nói thật.
Nhà của
Holloway nằm ở một trong những sân gôn về phía khu nhà giàu của thị xã.
Sân gôn tư nhân, thiết kế bao bọc xung quanh một câu lạc bộ bằng đá và
dây leo um tùm nguy nga như cung điện. Không căn nhà nào trên khu phố
của ông ta giá trị kém hơn hai triệu đô-la, và nhà Holloway là căn to
lớn nhất, một tòa nhà màu trắng xây trên mảnh đất bốn mẫu tây với vườn
cỏ được chăm sóc tươm tất. Trên nửa đường vào nhà, Taylor đi qua một bức tượng người da đen cầm cây đèn bão miệng cười toe toét. Cô ra khỏi xe
và bước bộ trên hành lang xa thăm thẳm. Cửa trước mở ra trên sàn nhà
bằng đá phiến tráng sơn mài. Thoạt, chỉ có sự yên lặng, tiếng một con
chim hót; tiếp theo là tiếng ai đó đang khóc.
Một phụ nữ.
Ở bên trong.
Tay Taylor buông xuống nằm trên báng súng. Cô bật bung đai da, bước đến
cánh cửa mở. Cô thấy cây rìu trên nền nhà sát bên cạnh một đống gẫy vụn
mà trước đó là cây dương cầm. Phần đỉnh bị gẫy vỡ, dăm gỗ đâm tua tủa.
Những cú bủa làm vỡ tan bàn phím và những phím ngà văng tứ tung trên
thảm. Mọi thứ khác trông đều hoàn hảo. Taylor bấm máy liên lạc, gặp tổng đài. Cô thông báo vị trí và yêu cầu tiếp viện; sau đó rút súng, hô to
chức nghiệp, và bước qua bậc cửa. Cô ngửi thấy mùi rượu và thấy vài chai mở dở đặt trên bàn cà phê. Một chai cạn sạch, chai kia cạn một nửa.
Tiếng khóc đến từ nơi nào đó sâu tít trong nhà. Có thể trong nhà bếp. Hay
phòng ngủ. Taylor bước qua khung cửa hình bán nguyệt vào trong phòng
khách. Nhìn qua hướng phải, cô thấy một chiếc gương trên ghế sofa, những vệt dài của thứ bột trắng nhìn giống như bạch phiến cắt theo hàng
thẳng.
Dây đàn bung chằng chịt từ ổ bụng chiếc đàn dương cầm.
“Cảnh sát đây,” tiếng cô vang lên một lần nữa. “Tôi có súng.”
Cô tìm thấy người con gái trong một hành lang ngắn bên ngoài phòng khách.
Cô ta trẻ, có lẽ chỉ mười chín, chân tóc đen đậm, nhuộm bạch kim, da dẻ
mịn màng. Hàm răng khểnh nhưng trắng, hai bàn tay thô và đỏ. Cô ta ngồi
trên sàn nhà, khóc, và Taylor thấy đôi mắt cô ta rất xanh. “Gã ta không
làm gì cả. Tôi không sao.” Âm giọng cho biết cô ta là người miền Đông
Nam. Taylor lớn lên vất vả ở miền đồi cát và biết cả chục cô gái như cô
ta, thất học và đẹp gái, tuyệt vọng tìm một nơi nào đó khả dĩ hơn.
“Cô đứng được không?” Taylor chìa bàn tay ra. Người con gái mặc đồng phục
người ở, phía bả vai bên phải bị rách, những nút áo trước ngực bị bật
tung. Một bên gò má đỏ ửng, và có dấu hiệu những dấu tay giận dữ trên
phần thịt mềm của cánh tay. “Cô chỉ có một mình thôi sao?”
Cô gái không trả lời.
“Có phải Ken Holloway làm chuyện này với cô không?”
Cô ta gật đầu. “Gã gọi tôi là Katherine. Đó đâu phải là tên của tôi.”
“Tên cô là gì?”
“Janee.Với hai vần E.”
“Được rồi, Janee. Cô sẽ không sao, nhưng tôi muốn cô cho tôi biết chuyện gì
đã xảy ra ở đây.” Taylor nhìn chiếc áo bị kéo rách, những nút áo bị kéo
bật tung. Giọng cô từ tốn. “Gã ta có hiếp dâm cô không?”
“Không.”
Có một cái gì đó trong giọng trả lời của cô ta. Ngần ngại. Lẩn tránh. “Cô có qua lại với ông Holloway không?”
“Ý cô là gì?”
Taylor không nói gì, và Janee gật đầu. “Đôi khi. Gã ta cũng có lúc lịch sự, cô biết đấy. Và gã ta, hình như, rất là giàu có.”
“Cô có quan hệ tình dục với ông ta không?”
Cô ta gật đầu, bắt đầu khóc trở lại.
“Và ông ta đánh cô?”
“Sau khi làm chuyện đó,” cô ta nói.
“Tiếp tục đi.”
“Đôi khi gã ta cho tôi những thứ đẹp đẽ; và gã có những lời lẽ tử tế ngọt
ngào.” Cô ta nức nở. “Cô có hiểu ý của tôi không? Như một người đàn ông
lịch thiệp.” Cô ta lắc đầu, lau nước mắt. “Tôi không nên nói với cô là
gã ta gọi tôi bằng tên của người khác. Gã nói gã không tin tưởng tôi,
nhưng tôi nghĩ gã không muốn tôi bắt quả tang gã như vậy. Gã không muốn
tôi biết chuyện.”
“Ông ta gọi cô là Katherine. Ông ta có gọi họ không?”
“Tôi không nghe cái đó. Cô thấy cây đàn dương cầm không?”
“Có.”
“Gã đàn ông đó điên cuồng như vậy. Dường như cái tên đó làm cho gã nổi cơn
thịnh nộ. Gã nói nếu tôi nói chuyện này cho bất cứ ai, tôi sẽ là người
tiếp theo.” Cô ta mím chặt môi và những sợi tóc nhộm vàng rơi phủ qua
đôi mắt của cô ta. “Một lần gã cho tôi cái iPod.”
“Janee...”
“Gã ta là một thằng đàn ông tệ bạc.”