Thời điểm bữa trưa ở phòng ăn gặp phải Phàn Tiểu Trà, lửa giận trong lòng cô tích tụ nhưng không có chỗ xả, tức giận ngồi ở đối diện: "Phàn chủ biên, ngài cho là ngài tự tiện chủ trương đem chuyển cương vị của tôi như vậy, thích hợp sao? Phúc hậu sao?"
Phàn Tiểu Trà nhún vai một cái, dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý: "Lời này cô trực tiếp có thể tìm chủ biên đương nhiệm của cô cùng Trần tổng tố cáo."
Dư Nhược Nhược lắc lắc bả vai, một bộ dáng khổ não: "Trà tỷ, Trà mỹ nữ, Trà đại thần, vậy chị có thể nói cho em biết tại sao trúng đạn chính là em không? Em nghĩ không thông a, cái này chẳng lẽ là cấp trên bốc thăm quyết định sao? Vậy vận số của em phải là có quá nhiều thối nát a. . . . . ."
"Dư Nhược Nhược, việc này đối với ai mà không phải là chuyện tốt a, cũng giống như thăng chức, làm ít chuyện cầm tiền nhiều hơn, cả công ty báo chí thì tuần san quân sự thoải mái nhất rồi. Người người cũng đỏ mắt không dứt, chỉ có cô bày ra vẻ mặt khổ qua giống như là tôi bạc đãi cô vậy."
Dư Nhược Nhược thuận tiện suy nghĩ một chút, cũng không sai, trước kia trong công ty có lưu truyền đứng vị trí số một là người làm báo quân sự, vị trí số hai là người làm báo kinh tế, đứng vị trí số ba là người làm báo đô thị, một cách nói truyền thống động vật mới làm báo giải trí này. Dĩ nhiên, lúc đầu dùng từ so sánh với động vật nên khó nghe nhiều lắm.
"Nhưng em không thích chuyện không giải thích được, em phải tìm cách giải thích. ‘Thăng chức’ không minh bạch như vậy em không chịu nổi."
"Em là thuộc loại hình được tiện nghi còn khoe mẽ không có việc gì tìm hiểu, không phải bất cứ chuyện gì đều cần truy vấn tận gốc, việc không chuẩn chính là người chủ biên tuần san quân sự không cẩn thận coi trọng em."
A a, không đúng, cái này không phải trọng điểm: "Em chẳng lẽ cứ kém cỏi như vậy?"
"Em không phải là kém cỏi nhất, nhưng cùng so với Khâu chủ biên, em chính là không đủ tư cách của bộ tộc hoa si nhất. Phụ nữ trong báo quân sự, kết hôn hay chưa kết hôn ai không phải bị ông ấy mê hoặc thần hồn điên đảo tự nguyện xông pha khói lửa . . . . . ."
Dư Nhược Nhược hồi tưởng một chút, giống như thời điểm chủ biên kia cùng cô bắt tay hướng cô nói hoan nghênh phía sau quả thật có một mảnh tiếng hút khí không đè nén được vang lên. . . . . .
Trời, tại sao ư, cũng không phải là nắm tay có thể cầm ra được nhân dân tệ, kích tinh thần động cái gì chứ?
"Thật không nghĩ tới một người tuổi hơn bốn mươi còn có sức quyến rũ như vậy a, ha ha. . . . . ." Dư Nhược Nhược hất đến đồng chúc phòng làm việc đồng nghiệp mới đi tới, vội cười ha hả nói.
. . . . . .
Trên bàn cơm tối Nhan Bồi Nguyệt nhìn cô có chút kỳ quái, một đôi mắt xoay chuyển, cùng thần thái Nhan Bắc Bắc lúc nổi lên ý xấu giống nhau như đúc.
Nhất thời trong lòng nổi lên phòng bị: "Sao vậy?"
Nào biết tính tình hai người là rõ ràng bất đồng, Dư Nhược Nhược mở miệng chính là nói thẳng hỏi: " Nhan Bồi Nguyệt, chẳng lẽ anh cùng quản lý cao cấp công ty bọn em có thương lượng?"
Nhan Bồi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, tư thái thản nhiên thanh thản, nghĩa chính ngôn từ: "Dư Nhược Nhược, chẳng lẽ em hi vọng trên lưng chồng của mình gánh tội danh quân thương cấu kết?"
"Không có không có." Cô một hồi mãnh liệt khoát tay lắc đầu, khốn hoặc không dứt, "Em chỉ là không vì sao biết sao đột nhiên điều em đến một chức vụ nhàn hạ, hôm nay cả ngày nhiệm vụ đều là xem báo chí, từ vũ khí nhẹ đến tội phạm quân sự đều nhìn một lần, ngày mai còn phải tiếp tục. . . . . ."
Nhan Bồi Nguyệt vẻ mặt càng thêm chính khí nghiêm nghị: "Làm một quân tẩu (vợ quân nhân), làm truyền thông mà không hiểu rõ quân sự thì quá mất mặt, phải nắm được kiến thức thông dụng."
"Mấu chốt là điều động chức vị này là không có đầu không có não a, công ty lại không ai biết em là vợ quân nhân a, tư cách và sự từng trải của em căn bản không đủ tư cách làm việc đưa tin quân sự a. . . . . ."
Nhan Bồi Nguyệt có chút nhức đầu, đột nhiên cảm thấy, nếu Dư Nhược Nhược giống như Nhan Bắc Bắc dễ gạt như vậy cũng tốt. Cố tình cô lại cố chấp, để tâm vào chuyện vụn vặt, mọi việc cũng phải theo đuổi tra ra manh mối chân tướng rõ ràng. . . . . .
Ngược lại thật sự là có tiềm chất làm ký giả.
"Ăn cơm trước, không nên tùy tiện suy đoán tâm tư của cấp trên, em đoán không ra." Nhan Bồi Nguyệt không biến sắc gắp thức ăn cho cô, ngắt lời nói. Cái này nếu để cho cô truy vấn ngọn nguồn biết là Ngũ Việt phụng mệnh động tay chân, còn không cùng cậu ta vạch rõ giới hạn cả đời không qua lại với nhau sao. . . . . .
"Ừ, Nhan Bồi Nguyệt, em phát hiện tài nấu nướng của anh lại thụt lùi, sườn sào chua ngọt này không có ăn ngon bằng trước kia rồi." Cô ăn không nói có xoi mói.
"Thụt lùi hay không thụt lùi anh không biết, anh chỉ biết một điều là cả bàn ăn anh chỉ ăn có hai miếng." Anh lau miệng, ưu nhã rời chỗ, "Bát nhớ phải dùng nước ấm rửa, lần sau phát hiện không rửa sạch sẽ một lần nữa em có thể trực tiếp tiết kiệm cơm tối."
". . . . . ." Dư Nhược Nhược trong miệng đầy sườn, lườm anh, biết làm cơm thì giỏi lắm sao!
. . . . . .
Sau cơm tối Nhan Bắc Bắc liền gióng trống khua chiêng tiến dần từng bước, xách theo bao lớn bao nhỏ, thật xa đã nghe được tiếng cười như chuông bạc. Dư Nhược Nhược hoảng hốt một chút, nếu như là cũng ở năm tháng đó mà gặp phải Nhan Bồi Nguyệt, sẽ là hình dáng gì?
Lập tức tự giễu cợt, làm gì có nếu như, vận mạng an bài đều là như vậy không thể nói trùng hợp, ở thời điểm thỏa đáng, thời điểm nên gặp phải, dĩ nhiên là gặp được, cho dù là đã từng cách thiên sơn vạn thủy, cho dù ngày trước là ở hai thế giới.
. . . . . .
Dư Nhược Nhược cảm giác chỉ cần Nhan Bắc Bắc vừa tới, nhà chừng trăm thước vuông liền thay đổi nhỏ, mặc dù bản thân cô ấy luôn là trực tiếp ỷ lại trong ngực Nhan Bồi Phong, nhưng là bao lớn bao nhỏ nghiễm nhiên đã đem ghế sofa còn lại nhét đầy khe hở rồi. . . . . .
Cô rót hai ly trà sữa đi ra liền há hốc mồm, đã không có một chỗ cho cô ngồi rồi.
Đưa vị chocolate cho Nhan Bắc Bắc: "Em là muốn đem cả siêu thị cũng mua về sao Bắc Bắc."
"Hắc hắc, đây là hôm nay cùng Nhan Bồi Phong đi cửa hàng miễn thuế ở Hongkong mua a, rất nhiều là mua cho bạn học kí túc xá của em. Đúng rồi, chị Nhược Nhược, em cũng mua quần áo cùng mỹ phẩm cho chị đấy. Em không biết số đo của chị, vẫn là gọi điện thoại hỏi Nhan Bồi Nguyệt." Nhan Bắc Bắc vẻ mặt mỏi mệt, nửa hí mắt cười, thanh âm vẫn như cũ tất cả đều là kích động.
Dư Nhược Nhược đầu tiên là cúi đầu quét nhìn thân hình của mình một cái, sau đó kinh hãi quay đầu nhìn về phía Nhan Bồi Nguyệt vừa vặn nhàn rỗi chờ trả lời không cần cám ơn: "Làm sao anh biết số đo của em?"
Nhan Bồi Nguyệt vẻ mặt chuyện đương nhiên: "Phụ nữ toàn Trung Quốc, kích cỡ hiếm thấy và hết hy vọng giống như em, vẫn thật là không nhiều lắm."
~~o(>_
****
Thời điểm Nhan Bắc Bắc nói không muốn động đậy, tối nay ở chỗ này nghỉ ngơi Nhan Bồi Phong Nhất trước sau như một cưng chiều chấp nhận.
Vẻ mặt hai người Dư Nhược Nhược cùng Nhan Bồi Nguyệt trong nháy mắt đều trở nên vi diệu không thể nói.
Dư Hơn Nhược Nhược là trên mặt là vui mừng không lời nào có thể miêu tả nói được, trong lòng càng thêm mừng thầm, rốt cuộc lại có thể ở trong cánh tay dày rộng của Nhan Bồi Nguyệt yên ổn ngủ một giấc rồi, mà Nhan Bồi Nguyệt lại ở trong đầu đem mình lăng trì một trăm lần, ban đầu vì sao phải làm bộ ngụy quân tử một tiếng đồng ý yêu cầu của cô ấy, trực tiếp mãnh hổ cường công mới là tác phong từ trước đến giờ của an chứ. Khiến cho hiện tại thịt trong ngực lại rơi vào trạng thái bị động không ăn được, phần đau khổ bức bách khổ não này lại có ai hiểu rõ a. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt càng nghĩ càng muốn vỗ ngực liên tục lên.
Phụ nữ có một thiên tính, chính là giỏi về so sanh, trong xương thì có không cam lòng với bị so sánh đi xuống bội số. Dư Nhược Nhược trong lòng biết mình đối với Nhan Bắc Bắc một trăm lần ghen tỵ cùng hâm mộ, rửa mặt xong liền noi theo học tập, trực tiếp nghiêng người tiến vào trong ngực Nhan Bồi Nguyệt. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt đang nằm ở trên giường nhìn tài liệu, trong ngực đột nhiên xuất hiện một cái đầu, cô mắt to có hồn, hơi thở thơm như hoa lan: "Nhìn cái gì chứ?"
Anh vốn là đã kìm nén đến sắp phát hỏa lâu như vậy rồi, giờ phút này bị bộ dáng sinh động của cô trêu chọc, ánh mắt từ từ trở nên sâu thẳm, chầm chậm đặt xuống báo cáo, thanh âm trầm thấp từ tính, hơi thở mang theo nguy cơ tứ phía.
"Em nên hỏi anh muốn làm gì."
Dư Nhược Nhược không có kinh nghiệm cũng không có thường thức ở phương diện này, vẫn u mê như cũ, không biết mình đang đùa với lửa, xòe năm ngón tay ra hướng về phía đèn ngủ trong phòng, để lộ đầu ngón tay dưới ánh sáng ấm áp mà mềm mại.
"A, vậy anh muốn làm gì?"
Nhan Bồi Nguyệt nhìn cô vẻ mặt mờ mịt bộ dạng ngu ngốc, vô cùng thất bại, người vợ này, thiếu dạy dỗ a. . . . . .
Lật người đè cô ở dưới thân: "Em nghĩ sao?"
Dư Nhược Nhược lúc này mới phát hiện ra có cái gì không thích hợp rồi, chỗ đùi bị một vật cứng rắn lửa nóng chống đỡ, nhiệt độ vẫn lan tràn đến lồng ngực cùng đại não của cô.
Nhiệt độ dưới áp lực mạnh, người là không có năng lực suy tư . . . . . .
Dư Nhược Nhược bắt lấy cổ áo ngủ của anh, vẻ mặt rối rắm tâm động, thân thể không khỏi xê dịch, ánh mắt đăm đăm, vô ý thức đáp: "Em không biết. . . . . ."
Nhan Bồi Nguyệt cảm giác mình thật sự tới cực điểm rồi, dứt khoát ném tất cả ra sau ót, chỉ có triền miên là thượng phẩm. . . . . .
Hôn dày đặc như mưa rơi rơi xuống, đến chỗ nào, đều là lửa nóng. . . . . .
Dư Nhược Nhược mặc chính là bộ quần áo ngủ bảo thủ, phía trước là gương mặt của Doraemon bằng sợi tổng hợp cực lớn, dần dần ở lỗ tai hôn xuống bị cọ thành một đống nếp nhăn. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt vẻ mặt toàn là lửa, không đốt cháy hầu như sẽ không bỏ qua, giờ phút này trở nên càng phát ra càn rỡ, tay ở trên lưng cô từ từ tới lui tuần tra. Nhan Bồi Nguyệt hàng năm ở trong bộ đội, trong khi huấn luyện trên tay đã sớm luyện thành vết chai thật dầy, thô sáp xẹt qua, hơi đau đớn là lửa nóng tê dại.
Dư Nhược Nhược từ từ liền bắt đầu vô lực chống cự rồi, cả người như nhũn ra, chỉ là bản năng ôm cổ anh, tới gần, hàm răng trở nên sắc bén mà khát máu, bởi vì không đè nén được dục vọng, vô ý thức cắn. . . . . .
Buổi tối không có kéo lên rèm cửa sổ, ánh trăng ở lấp ló ở sau sương mù có vẻ vẩn đục, không cố kỵ gì lưu luyến cấp cho thiên hạ trong phòng, phủ thêm một tầng ánh sáng mông lung, dịu dàng mà tản mạn.
Da thịt Dư Nhược Nhược, dưới ánh trăng chiếu rọi, là một loại sứ ngọc bạch sáng rọi hoàn mỹ, càng làm cho người ta máu nóng sục sôi.
Mà Nhan Bồi Nguyệt giờ phút này giống như là trong thành phố người sói, vừa thấy ánh trăng, bản tính hung tàn phút chốc lộ rõ. . . . . .
Dư Nhược Nhược rên rỉ ra ngoài, mang theo mị hoặc: " Nhan Bồi Nguyệt, anh nhẹ chút. . . . . ."
Nhan Bồi Nguyệt nơi nào lo lắng nhiều như vậy, ngoài miệng ừ a đáp lời, ở trên người cô quấy phá sức lực trên tay lại càng phát ra không khống chế, hôn cũng càng ngày càng lửa nóng, càng ngày càng đi xuống. . . . . .
Vào thời khắc mấu chốt Nhan Bồi Nguyệt còn phải bắt chước khuôn mẫu (cv là giả khuông giả thức) giả bộ sói đuôi dài, lôi kéo thanh âm nặng nề hỏi: "Nhược Nhược, có thể không?"
Dư Nhược Nhược đều muốn hết ý kiến, đã thống lĩnh vạn quân bao vây lại còn vẻ mặt chân thành hỏi tướng soái đối phương: "Ta có thể đánh phá cửa thành của ngươi hay không?" Loại cá tính đáng đánh đòn này chỉ có Nhan Bồi Nguyệt tài năng hiếm lạ này có đi?
Nhan Bồi Nguyệt trực tiếp đem ánh mắt vô cùng quyến rũ có chút khinh bỉ của cô phiên dịch thành cam chịu, rốt cuộc động thân tiến vào. . . . . .
Dư Nhược Nhược biết sẽ đau, nhưng lại không biết thế nhưng đến trình độ tê tâm liệt phế. Lại kiêng dè anh cả cùng chị dâu nhỏ ở sát vách, cô không dám kêu ra tiếng, hàm hàm hồ hồ “ưm” một tiếng bật ra từ trong miệng đang cắn cơ bắp rắn chắc của anh.
Nhan Bồi Nguyệt thấy cô đau đến mồ hôi lạnh trên trán toát ra, cũng đau lòng, ở sau tai cô hô hấp cùng hôn nhẹ nhàng đảo qua, trấn an cô không thể giải quyết đau đớn. Dư Nhược Nhược giờ phút này vô cùng nhạy cảm, khi anh môi lưỡi ẩm nóng công kích đến thẳng phía sau, tay trèo cánh tay bền chắc cường tráng của anh, vô ý thức xẹt qua. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt giờ phút này tất cả lỗ chân lông cũng bị nhuộm lên □, bởi vì động tác vô tâm của Dư Nhược Nhược, thần kinh khắp nơi cũng đã bị khơi lên, đã không nhịn được biến thủ thành công rồi. . . . . .
Áo ngủ hai người đã sớm bị ném không biết bóng dáng, Dư Nhược Nhược xụi lơ ở phía dưới anh, trằn trọc rên rỉ, trong âm điệu tinh tế tất cả đều là vô ý dụ người, càng thêm làm cho trận Chu công chi lễ bịt kín một tầng đau khổ khác.
Nhan Bồi Nguyệt giống như là một con mãnh hổ bị đói bụng ba tháng, huyết mạch bành trướng, ăn không thoả mãn, mà Dư Nhược Nhược, chút khí lực ở dưới thân anh giãy giụa giống như con thú khốn đốn tranh đấu, chỉ càng làm cho cuộc đấu này triền miên tăng thêm điểm tình thú mà thôi. . . . . .