Dư Nhược Nhược oán thầm bất quá cũng chỉ là mấy giây, Nhan Bồi Nguyệt trong thời gian phi thường ngắn ngủi tinh chuẩn nhanh chóng xé toàn bộ quần áo của cô, vẫn là sức lực thần không biết quỷ không hay.
Dư Nhược Nhược có chút im lặng hoài nghi, người này, là thật sự uống say, hay là đang mượn rượu giả điên a. . . . . .
Nhưng mặc dù uống say, cô vẫn là bởi vì sức lực cách xa mà vô lực không hề phản kháng, chỉ có thể gắt gao bị anh đè ở phía dưới thân, tựa như miếng thịt trên thớt, mặc người chém giết.
Dư Nhược Nhược cũng không có đặc biệt kiểu cách giãy giụa, cùng đàn ông uống say so đo. Ngược lại là ôm lấy hông của anh, khẽ dùng cái trán cọ xát trước ngực của anh.
Trên thế giới này mỗi ngày có nhiều người kết hợp như vậy, lại có nhiều người chia ra như vậy, nhiều người như keo như sơn vậy, nhiều người trở thành vợ chồng bất hoà như vậy. . . . . . Mà cô Dư Nhược Nhược, tội gì phải bởi vì chút chuyện, làm hao mòn thời gian cùng Nhan Bồi Nguyệt đi cả đời đây?
Ngươi cho rằng cả đời dài như vậy, thật ra thì đối với người yêu nhau mà nói, ấy là thoáng chốc như thế.
Dư Nhược Nhược hình như cảm nhận được người ở trên người trong nháy mắt cơ hồ ảo giác tựa như cứng ngắc sợ run vậy, ngay sau đó động tác càng phát ra thô lỗ, lột che giấu duy nhất trên người cô, làm loạn lên.
Hai người mấy tháng không có loại hành động thân mật này, nay đã không thể nhịn được nữa, gần đây hai người vừa bởi vì chút nhân tố bên ngoài ngay cả lời hay thiện ngôn cũng không có. Dục vọng thời gian dài, giống như là núi lửa để dành đã lâu, dưới cái ôm Dư Nhược Nhược trêu chọc, nhất thời phụt ra.
Bàn tay khoác lên bộ ngực tuyết trắng mềm mại của Dư Nhược Nhược, khẽ xoa chậm vê.
Lửa nóng đôi môi chạm lên giải đất sau tai nhạy cảm, trằn trọc trở mình.
Nhiệt độ leo lên một chút xíu, dần dần làm cho người đỏ mặt tai nóng.
Hơi thở dồn dập liên tục, dần dần khiến cho người thở gấp không được.
Dư Nhược Nhược bị anh không hề trình tự càn quấy biến thành vô lực chống đỡ, trong giọng nói mềm đến có thể chảy ra nước: "Nhan Bồi Nguyệt. . . . . . Anh không cần bộc lộ ác liệt như vậy a. . . . . . Anh nhẹ một chút. . . . . ."
Rượu cồn cùng bản năng đã kết hợp hoàn mỹ, cùng đẩy mạnh kích thích trong cơ thể anh tiết ra, hành động đã trở nên hoàn toàn không khống chế được chế, chỉ biết là tiến công, tiến công, tiến công. . . . . .
Nghe được Dư Nhược Nhược mềm giọng cự tuyệt như vậy, càng phát thú tính, động tác cũng càng thô lỗ.
Giờ phút này Dư Nhược Nhược đã sắc mặt đỏ bừng, hốc mắt dâng lên đều là nước mắt, lấp la lấp lánh, tay vội chân loạn trong lúc đó lung tung mở ra đèn đầu giường chiếu rọi càng lộ vẻ sáng rỡ.
Tay Nhan Bồi Nguyệt từ từ xuống phía dưới, trượt vào giải đất thần bí nhất dụ người nhất. . . . . .
Dư Nhược Nhược không chịu nổi kích thích, đầu khẽ ngửa lên , trong cổ họng là rên rỉ gần như nức nở nghẹn ngào. Giống như là vô cùng khổ sở, hoặc như là vô cùng hưởng thụ. . . . . .
Hành hạ kéo dài mà sâu nặng rốt cuộc giống như là sóng gợn một dạng hiện mở, trên người cô từ từ biến chua xót, biến vô lực, thủy triều một dạng kịch liệt mãnh liệt hưng phấn “oanh” mà đến. Cô ứng phó không kịp, chỉ có thể há mồm, cắn lấy đầu vai anh, liều mạng , chống lại kêu to thét chói tai. . . . . .
Nhưng là, đối với Nhan Bồi Nguyệt mà nói, đây chỉ là một cái làm nền cùng nhạc dạo ngắn ngủi mà thôi. (chính thức khai tử chị Dư, và khai sinh lão Nhan.)
Một đợt sóng khác cường đại hơn, còn có lực công kích, sắp triển khai. . . . . .
Dư Nhược Nhược bị động tác như vậy hành hạ sống không bằng chết lại chết đi sống lại đến liên tiếp cầu xin tha thứ, cô ban đầu thỏa hiệp hoàn toàn không nghĩ tới sau khi say rượu Nhan Bồi Nguyệt hoàn toàn chính là con thú hoang, không bao giờ thoả mãn.
Trong cơ thể có vũ khí bén nhọn thô chắc nhất tráng kiện nhất, cô chỉ là mềm mại, mặc anh hành hạ, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Một lần lại một lần, giống như vĩnh viễn không ngừng.
Thời điểm Dư Nhược Nhược rốt cuộc lâm vào trong bóng tối, con ngươi Nhan Bồi Nguyệt lại như là ngọc phát sáng trong tối tăm, lóe ánh sáng rốt cuộc đạt được ham muốn.
. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt một đêm cũng không có ngủ, chỉ là ôm Dư Nhược Nhược, một lần một lần mà dùng miệng dùng ngón tay hơi có vẻ thô tháo miêu tả hình dáng cùng dung nhan khi ngủ của cô.
Đêm là yên tĩnh, mà tim của anh, là mềm mại rối tinh rối mù.
. . . . . .
Ngay cả toàn thân bủn rủn tê dại không giống như là của mình, nhưng Dư Nhược Nhược vẫn là đúng giờ mở mắt ra, Nhan Bồi Nguyệt đang ở bên cạnh, hô hấp đều đặn mà chìm.
Anh vốn là đẹp trai không bình thường, bình thường mặc quân trang chính là nét mặt ủ dột mà kiên nghị, mà bây giờ ở trong nắng ban mai dung nhan ngủ là trầm tĩnh mà nhu hòa, giống như là cô, Dư Nhược Nhược bình thường nhất, người chồng bình thường nhất. . . . . .
Nghĩ tới anh tối qua say đến trời đen kịt, vẫn là kéo thân thể còn rất vô lực vén chăn lên, nghĩ chuẩn bị chút canh giải rượu. Còn chưa kịp ngồi dậy liền lại bị một cánh tay kiên cố có lực kéo trở về.
Dư Nhược Nhược xoay người, nhìn người kia ánh mắt lấp lánh sáng lên, hướng về phía bả vai anh liền cắn: "Cầm thú, buông ra!" (quá thú ý chứ >_
"Không cần, lại theo giúp anh ngủ, dù sao em hôm nay nghỉ phép." Người kia lại bắt đầu càn quấy, mang theo râu khẽ đâm người liếm cổ của cô, hàm răng sức lực tế tế mật mật cũng tiêu tan bên tai.
" Nhan Bồi Nguyệt, tối qua anh là say rượu hành hung, bây giờ là chuẩn bị làm gì? !"
"Sau khi giết người không phải là còn phải phóng một trận hỏa sao. . . . . ."
Tay lại vô sỉ càng ngày càng xuống. . . . . .
Dư Nhược Nhược "Ngao...ooo" một tiếng, giờ phút này chỉ số ý thức phản kháng là 99%, chỉ số năng lực chống cự cũng chỉ có 1%. . . . . .
Một vòng mới ăn sạch sành sanh tiếp tục triển khai.
Tỉnh lại lần nữa thời điểm đã là xế chiều, hoàn toàn là trong tiềm thức đói tỉnh. Nhan Bồi Nguyệt bây giờ đã dọn dẹp thỏa đáng, vừa lúc vào cửa, cúi người xuống vuốt vuốt tóc cô rối bời dính vào trán tóc, chuồn chuồn lướt nước hôn môi anh đào của cô một chút: "Đói bụng chưa?"
Dư Nhược Nhược đã bị đần độn u mê ăn hết hai lần, bây giờ đã có chút trông gà hoá cuốc rồi, kéo chăn che bộ ngực: "Anh lại đói bụng?!" (sặc… tập một)
Nhan Bồi Nguyệt cười xấu xa nhếch môi: "Thế nào? Vi phu còn chưa đủ cố gắng?" (sặc ….tập hai)
. . . . . .
Mắt thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần, Dư Nhược Nhược trở mình cuốn chăn chạy trốn tới phòng tắm, trốn ở trước gương khóc không ra nước mắt, theo cái đà phát triển này, gả cầm thú thật sự là cả năm không dễ chịu a. . . . . .
Phía ngoài tiếng gõ cửa vang lên, còn có giọng nói người nào đó hàm chứa trêu chọc: "Nương tử thật sự là khẩu vị tốt a, chờ vi phu trước lấp đầy dạ dày, trở lại hảo hảo cho nàng ăn a. . . . . ." Còn cố ý đem âm cuối kéo cực kỳ dài, tăng cường trình độ lưu manh của anh.
Gương mặt Dư Nhược Nhược cũng nhỏ ra máu, sư tử Hà Đông rống ra ngoài: "Nhan Bồi Nguyệt, anh đi chết đi!"
Mãi cho đến khi trên bàn cơm, Dư Nhược Nhược nhìn món ăn đầy đủ nam bắc nội dung phong phú, mới thu hồi vẻ mặt mẹ kế, trong ánh mắt lóe ra âm u: " Nhan Bồi Nguyệt, anh tối qua là giả say đi?!"
"Làm sao lại như vậy? Anh là thật sự say, cũng không biết là em dẫn anh về nhà." Anh thẳng lưng ưỡn ngực, nghiêm trang.
"Hừ, người bình thường uống rượu say chắc là sẽ không thừa nhận bản thân uống say đâu, cái người này rõ ràng cho thấy giấu đầu hở đuôi." Nói tới nói lui, chiếc đũa của cô nhưng cũng không có dừng qua. Mấy ngày nay vì cùng anh giận dỗi, thật ra thì cũng là đang giận dỗi cùng dạ dày bản thân, mỗi ngày nhìn thức ăn ngon ở trước mặt rêu rao còn phải bày ra một bộ dáng không lạ gì, vì thế vụng trộm nuốt không ít nước miếng của mình. . . . . .
"Đúng rồi, vé máy bay đã đặt xong, đợi lát nữa sẽ đưa tới. Em ký nhận đi, anh đi ra cửa một chuyến." Nhan Bồi Nguyệt vừa lật tạp chí cũ vừa không chút để ý gắp thức ăn.
". . . . . ." Dư Nhược Nhược oán thầm, nếu là cô chết sống không khuất phục, không cùng anh đi Bắc Kinh mừng năm mới, vậy sao sớm đặt vé làm len sợi (vô nghĩa) a?!
"Đây là ảnh em chụp sao? Ồ, thật đúng là khá tốt. Chỉ là chủ yếu là do anh khí phách trời sinh, bản thân điều kiện ưu tú, đứa ngốc chụp một cái, cũng có thể làm trang bìa tạp chí rồi." Nhan Bồi Nguyệt nhìn gương mặt mình ở trên tạp chí hình dáng khắc sâu giống như điêu khắc, hết sức đắc chí.
"Mò mẫm đắc chí, đừng tưởng rằng đó chính là diện mạo vốn có của anh, em có chỉnh sửa qua PS, bằng không kia, còn không dừng lại ở thê thảm không nỡ nhìn đấy. Em là vì khí phách to lớn của mình mưu cầu phúc lợi cho cả đám dân chúng, sợ dơ bẩn mắt của bọn họ."
"Nhưng theo anh được biết, loại này tin tức hình ảnh tường thuật trực tiếp là cần thực tế không thể PS?" Nhan Bồi Nguyệt nhíu mày, nhìn cô.
". . . . . ." Dư Nhược Nhược hung hăng nhai thịt bò, hiểu quá nhiều sẽ tổn thọ không biết chừng a! (Đồng chí Dư! Cách mạng chưa thành công, cần cố gắng!!!)
Quả nhiên, cơm nước xong Dư Nhược Nhược liền phát hiện, Nhan Bồi Nguyệt dịu dàng chỉ là một loại ảo giác. Cô làm sao sẽ cho là một bàn lớn đầy đủ giao cho cô dọn dẹp thì con sói khốn kiếp sẽ dừng cương trước bờ vực chậu vàng rửa tay đây? Vậy còn không bằng tin tưởng Ultraman tiểu quái thú cải tà quy chính rồi sao. . . . . .
Thời điểm đang u oán, Yên Tĩnh liền gọi điện thoại tới đây: "Nhược Nhược, nhanh tới đây, mình phát hiện gian * tình của Nhan Nhan rồi !"
"A? Cái gì?"
"Mình thấy hắn ta cùng một mỹ nữ khí chất cùng nhau tiến vào một quán cà phê rất phong cách rồi, quan hệ hai người xem ra không tầm thường a, cậu mau đến đây đi."
. . . . . .
Dư Nhược Nhược vội bỏ tạp dề, nhìn gương trang điểm, tô son điểm phấn.
Chuyện cười, cô Dư Nhược Nhược, cũng không có hứng thú bại bởi bất kỳ một tình địch nào. Cho dù là bắt kẻ thông dâm loại chuyện này, cũng muốn làm tốt, phù hợp với cô chính thất đoan trang hiền huệ, khí chất hào phóng khéo léo (suy nghĩ của tác giả: = =. . . Dư Nhược Nhược, cô được lắm. . . ).
Đến cuối cùng cơ hồ giận đến đem son nước đều vứt rồi, Nhan Bồi Nguyệt này rốt cuộc là có bao nhiêu chọc hoa đào a?! Sáng sớm mới cùng cô chàng chàng thiếp thiếp lưu luyến không rời, hiện tại quay người lại lập tức lao vào ôm ấp người khác, là chán sống đúng không? !
Lập tức nổi lên bay thẳng đến chỗ một thủ trưởng nào đó cáo trạng tâm tư của anh!
. . . . . . Vừa tới nơi liền bị Yên Tĩnh kéo đến một bên: "Làm gì giày vò lâu như vậy a, nhanh lên, trễ nữa liền gạo sống đã gạo nấu thành cơm rồi."
"Vậy hãy để cho nó nấu khê là được!" Dư Nhược Nhược tức giận, mặc cho ai mới vừa thoáng hết giận liền lại bị vén lên cũng sẽ giống như tính khí phụ nữ thời mãn kinh.
Quán cà phê thật là có phong cách, màn che rèm cửa màu đỏ hiếm có nhẹ nhàng lay động, bị chút gió xúi bẩy, giống như là đóa hoa diễm lệ. Vừa vặn vì từng ghế dài thấp thoáng tạo ra một mảnh che giấu bên ngoài quấy nhiễu yên tĩnh.
Dư Nhược Nhược cùng Yên Tĩnh ngồi ở sát vách Nhan Bồi Nguyệt này một đôi gì kia phu gì kia phụ, chỉ có tiếng đàn vi-ô-lông-xen thật thấp ở trong quán cafe, đối thoại một chút cũng không lọt truyền tới trong lỗ tai cô.
Thật ra thì Dư Nhược Nhược bắt đầu không kềm chế được, chuẩn bị long trọng ra sân, không cho đối phương cơ hội hòa hoãn, trực tiếp liền hắt cà phê nóng đầy mặt và đầu cổ hai người. . . . . .
Thật không nghĩ đến cô gái đó lại là Tô Lệ, Đúng vậy a, không nghĩ tới.
Cô mấy ngày trước mới tiêu diệt kẻ địch, hiện tại lại muốn làm loạn rồi.
Dư Nhược Nhược cắn răng nghiến lợi, Tô Lệ này thật đúng là cứng đầu tính xấu không đổi si tình a. Liền quyết định chủ ý, chỉ cần Nhan Bồi Nguyệt một người không chịu nổi tình cũ hấp dẫn, vậy thì ly hôn, không có thương lượng!
Yên Tĩnh ôm thái độ muốn xem trò hay, cúi đầu gửi một tin nhắn, lần nữa ngẩng đầu: "Mình đi toilet a, cậu đừng kích động, bất kỳ đối sách cũng chờ mình về thương lượng, xúc động là ma quỷ, cậu biết mà."
Dư Nhược Nhược gật đầu một cái, trên mặt không biểu cảm.
. . . . . .
Tô Lệ cũng tuyệt đối không nghĩ tới Nhan Bồi Nguyệt sảng khoái đến nơi hẹn như vậy, cô ngày đó bị Dư Nhược Nhược đánh tan, cơ hồ là hoảng hốt mà chạy, nhưng trong lòng vẫn là không cam lòng. Sau lại suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc mình quá mềm yếu, dễ dàng rụt rè, mới trúng một kích của đối phương.
Mà trong miệng Dư Nhược Nhược mấy thứ ngọt ngào kia, những thứ thề nguyền không đổi kia, cô cũng không có chính mắt thấy.
Tóm lại ở trong lòng Tô Lệ cô, Nhan Bồi Nguyệt chắc là sẽ không dễ dàng như vậy liền quên mất cô, dễ dàng như vậy liền đem tất cả trước kia đều phủ định.
Hai người lẳng lặng nghe toàn bộ khúc diễn tấu đàn vi-ô-lông-xen bằng tay, mới chậm rãi mở miệng.
"Nhìn tạp chí, biết bản lãnh Nhan Thượng tá bày mưu nghĩ kế, thật sự cùng dĩ vãng không giống nhau rồi." Cô khẽ mỉm cười nhìn Nhan Bồi Nguyệt, giọng nói rõ ràng mà sáng trong.
"Nơi nào có cái gì không giống nhau, tôi vẫn là tôi." Nhan Bồi Nguyệt cúi đầu quét mắt điện thoại di động, nhấp miệng cà phê, nhíu mày một cái, Dư Nhược Nhược người kia làm sao sẽ thích cái đồ vật này .
"Nếu vẫn là anh trước kia thì tốt rồi. . . . . ." Cô thổn thức thở dài, "A Nguyệt, em không cam lòng, em cũng không có phá hư tâm tư của các người, nhưng em không cam lòng bị đánh bại. Anh nói cho em biết, em nơi nào không bằng cô ta? Chỗ nào kém so với cô ta?"
"Ban đầu mẹ Nhan đối với em bắt bẻ có thừa như vậy, thay đổi biện pháp gậy đánh uyên ương chia rẽ hai ta, cũng chỉ là bởi vì em không có xứng với gia thế của anh, không phải dòng dõi cao quý (cv là dòng dõi quạ đen nhưng mình thấy không hợp lý nên đổi lại), không phải nhà cao cửa rộng, nhưng cô ta Dư Nhược Nhược, nơi nào là bộ dáng thiên kim tiểu thư?!"
. . . . . .
Nhan Bồi Nguyệt cũng yên lặng nhìn cô ta, một hồi lâu không có lên tiếng.
Dư Nhược Nhược treo ngược một hơi, không có thở ra, cô cũng đang đợi.
"Thật ra thì thời điểm em hỏi như vậy em đã biết rõ bản thân mình thua có đúng hay không? Tô Lệ, em rất tốt, cái gì cũng tốt. Dư Nhược Nhược cái gì cũng so ra kém em, nhưng như vậy mới chính là điểm chết người. . . . . . Muốn mạng của tôi. . . . . ."
"Thứ duy nhất cô ấy có, chính là trái tim của tôi. Ở trong lòng tôi chỗ nào cô ấy cũng so ra kém em. Cũng chỉ là như vậy, mà thôi." Nhan Bồi Nguyệt giọng nói ngày thường vẫn là kiên định mà trầm thấp, liền giống như tiếng đàn vi-ô-lông này. Còn thời điểm nói ra lời này, cũng là mềm nhẹ khác thường, giống như là người đang bắt bướm, sợ âm điệu quá nặng, ầm ĩ đến con bướm đang đậu.
. . . . . .
Dư Nhược Nhược ở sát vách, nghe được rõ ràng, từng chữ cũng không có bỏ sót, trong lòng nổi lên gió hiếm thấy, là kết thúc gió xuân, không phải mang theo se lạnh của mùa đông, mà là ấm áp mùa hạ. . . . . .
Cô từ từ dời bước rời đi, bên ngoài mặc dù là khí trời âm u, ở trong mắt người có tình, thời tiết gì cũng thích hợp hẹn hò.
Tô Lệ trong thời gian rất lâu không có nói một lời, cuối cùng mới chậm rãi ngẩng đầu lên: "Em đã biết."
Đứng dậy, rưng rưng, rời đi.
Thì ra là cô luôn luôn không biết, cô không phải là thua bởi Dư Nhược Nhược, là thua bởi Nhan Bồi Nguyệt, là thua bởi tâm của anh. Ban đầu thất thủ, chính là cả đời mất đi.
Biết rất rõ ràng gặp nhau khó khăn như vậy, vì sao ban đầu lại muốn dễ dàng liền buông tay như vậy?
Yên Tĩnh lúc này mới không nhanh không chậm đi tới, khiêu mắt hoa đào: "Nhan thủ trưởng chuẩn bị cảm ơn tôi thế nào đây?"
Nhan Bồi Nguyệt ưu nhã đứng dậy, vỗ tay phát ra tiếng, người hầu bàn đưa lên một cái hộp nhung tơ: "Đây là người khác nhờ tôi chuyển giao, hắn bây giờ đang ở sân bay, hoặc là không rõ tung tích."
Yên Tĩnh còn chưa kịp tiêu hóa phần quà tặng này cùng lời nói này, điện thoại của Dư Nhược Nhược gọi lại, thời điểm Nhan Bồi Nguyệt nhận mặt tràn đầy gió xuân: "Thế nào? Còn chưa có thu dọn xong?"
Có lúc mất đi chính là ở một ý niệm, lấy được lại cần trèo đèo lội suối, vậy cô, cần gì học Tô Lệ đây?
" Nhan Bồi Nguyệt, chúng ta hẹn hò đi!"
. . . . . .
Thời điểm Nhan Bồi Nguyệt đi tới cửa rạp chiếu phim cô vừa vặn ôm hộp lớn bỏng nổ. Cái thành phố nam bộ này, cho dù là mùa đông cũng rất ít có tuyết rơi, bầu trời cũng đang giờ phút này không hề báo trước tung bay tuyết trắng như đóa hoa.
Dư Nhược Nhược sinh trưởng (sinh ra + trưởng thành) ở địa phương này, số lần gặp tuyết rơi cực ít, rất là hiếm rất là vui mừng xoay tròn, bỏng ngô trong ngực cô bởi vì cô hoạt động mạnh, phía sau tiếp trước nhảy ra ngoài, vẩy đầy đất.
Người chung quanh cũng đều sợ hãi than, rất nhiều người phản ứng so với cô còn cường liệt hơn còn động tác lớn hơn.
Nhưng giờ phút này trong mắt Nhan Bồi Nguyệt chỉ có Dư Nhược Nhược, cô mặc áo khoác ngoài lông cừu màu đỏ, ôm cái hộp màu vàng nhạt xoay tròn, giống như là một con Hỏa Hồ (chắc là hồ ly màu đỏ), những bông tuyết nhỏ rơi vào trên vai cô, trong nháy mắt hòa tan biến mất.
Giờ khắc này, chợt làm anh nghĩ tới cái ngày kết hôn đó.
Chỉ là mới bắt đầu tiệc rượu uống một ly rượu sâm banh hai gò má như lửa, anh cúi đầu dặn dò người đổi rượu, đồ uống của Dư Nhược Nhược, thống nhất đổi thành nước nho.
Cô ở thời điểm đó, thật ra thì so với hiện tại mập hơn một chút, trên mặt luôn là nụ cười doanh nhiên, người nhìn cũng sẽ bị khích lệ.
Khi đó anh đang suy nghĩ cái gì? Là ở cảm thán cho một thiếu nữ đã lập gia đình? Hay là đang vui vẻ, những thứ tốt đẹp này, rốt cuộc đã bị anh làm của riêng?
. . . . . .
" Nhan Bồi Nguyệt, ôi chao tuyết rơi, em lớn như vậy, cái thành phố này tổng cộng có ba lần tuyết rơi, đây là lần thứ tư a, nhìn, đây thật sự là tuyết a, không phải đóng phim a. . . . . ." Dư Nhược Nhược lôi tay áo của anh, vẫn kích động.
"Vậy đi phương Bắc có được hay không, nơi đó tuyết lớn hơn trắng hơn." Anh cười nói.
"Được được, chúng ta ngày mai lên đường hay là ngày mốt lên đường. A!" Cô đột nhiên kêu lên, "Em còn chưa lấy vé máy bay liền tới đây, làm thế nào bây giờ?"
Anh sờ sờ đầu của cô, không lên tiếng: "Phim gì vậy?"
"Em sợ anh không thích xem phim tình cảm, liền chọn phim hành động, ngày hôm qua chiếu phim Chúc mừng, 3D. Được không?" Ánh mắt cô lóe thông mình, cười gian.
Tưởng anh không biết Dư Nhược Nhược cô chỉ thích xem phim hành động à?!
"Không cần miễn cưỡng, vẫn là do em làm chủ, theo khẩu vị của em xem phim tình cảm đi, ừm,《Lệ ánh sáng》 xem ra không tệ, trên poster tuyên truyền nhiều người khóc như vậy, đoán chừng rất cảm động." Anh thuận nước đẩy thuyền.
"Đừng á, hôm nay là tất cả lấy anh làm chủ, anh muốn làm gì liền làm cái đó." Cô hiên ngang lẫm liệt nói.
"Được rồi, vậy anh muốn ăn sạch em." Anh nhỏ giọng ở bên tai cô đùa giỡn một phen, đứng thẳng nhún vai một cái, hết sức thản nhiên.
Dư Nhược Nhược đối phó không được, sắc mặt cùng áo khoác ngoài cũng sắp hợp hai làm một rồi, xoay người không để ý tới anh, tự mình đi mua vé.
Sắp tới cuối năm, đều đã nghỉ phép, trong rạp chiếu phim qua lại như nước thủy triều.
Dư Nhược Nhược không mua được chỗ ngồi tình nhân, chỉ có hai chỗ bình thường gần nhau, mím miệng bị Nhan Bồi Nguyệt kéo vào cửa.
Nói là Chúc mừng, nói là phim hành động, Dư Nhược Nhược xem cuối cùng vẫn là rầm rầm rì rì. Nhan Bồi Nguyệt vẻ mặt không giải thích được, người chung quanh cũng đã đưa ánh mắt về phía này nhìn đánh đánh giết giết cũng có thể khiến cô gái nhỏ khóc không thành tiếng, sau đó lại nhìn về phía Nhan Bồi Nguyệt ánh mắt liền hàm ẩn thâm ý, giống như là ám chỉ "Cô gái tốt như vậy ngươi thế nào khi dễ người ta rồi hả ?" ... Đủ loại khiển trách.
Anh cũng sốt ruột a, định đem cô từ trên chỗ ngồi cả người ôm lấy, đặt ở trên đùi anh, nhỏ giọng dụ dỗ: "Nhược Nhược a, đừng khóc, sao vậy? Có phải hay không phim không hấp dẫn? Vậy chúng ta đi ra ngoài trước, về nhà hay là đi dạo phố cũng tùy em được không"
Cô nức nở rầu rĩ vùi vào trong ngực anh, giọng nói nghẹn ngào: " Nhan Bồi Nguyệt, em yêu anh. Em rất yêu rất thích anh, không biểu đạt được yêu anh nhiều như thế nào."
Đây là lần đầu tiên Dư Nhược Nhược bày tỏ, vẫn là ở trường hợp nhiều người nhốn nháo như vậy, Nhan Bồi Nguyệt kích động đến không thể kiềm chế, quả muốn lập tức đem cô hành quyết ngay tại chỗ nhào nặn vào trong ngực rồi.
Nhưng cố tình nhiều người nhìn trừng trừng, anh chỉ có thể hôn lướt qua gương mặt cô ngăn cản nước mắt, dừng lại nơi cần cổ, mới hấp khí cắn răng oán trách: "Dư Nhược Nhược, em cái tiểu yêu tinh này!"