Khuê Tú Cổ Đại Ở Năm 70

Chương 14: Chương 14




Lâm Tư Tư ở nhà cũng không biết ý nghĩ hiện tại của Chu Tùng Bách nên ngủ rất say, khí trời thoáng lạnh nên ngủ rất ngon, ngủ một giấc đến tận sáng ngày hôm sau.

Cả người đều ngủ no rồi.

Sau khi rửa mặt, tự mình uống xong chén linh tuyền thuỷ, sau đó liền múc gạo đem vo, rồi đặt lên bếp lò và chặt thịt.

Sáng nay nàng nấu cháo thịt nạc.

Chờ lúc Chu Tùng Bách trở lại thì Lâm Tư Tư đã làm xong.

Cháo thịt nạc cùng với rau xanh hái ở sau vườn, ngọt giòn tươi sống lại ngon miệng.

Chu Tùng Bách vừa trở về liền muốn ôm vợ anh hôn, nhưng bị Lâm Tư Tư lẩn trốn: "anh đi rửa mặt trước đã."

"Em dám chê chồng em sao?" Chu Tùng Bách trợn mắt nói.

Lâm Tư Tư mấy ngày nay đã hiểu rất rõ tính tình của anh, một chút không sợ, nói : "Em không chê, em thương chồng em lắm."

Chu Tùng Bách cười: "Vợ, cái miệng của em sao còn ngọt ngào hơn miệng của anhvậy?"

"Nồi nào úp vung nấy thôi chồng à." Khi Lâm Tư Tư nói câu này đã bưng sẵn chậu rửa mặt tới.

Chu Tùng Bách liền cười đi rửa mặt, đem mặt mũi rửa sạch sẽ, sau đó mới quay về ăn điểm tâm, nhìn thấy anh khôi phục hăng hái như mọi khi, Lâm Tư Tư không cần hỏi cũng biết là do linh tuyền thuỷ hẳn đã có tác dụng.

Quả nhiên trên bàn cơm ăn cháo thịt nạc thơm ngào ngạt, cùng với rau dưa tươi mới hái, Chu Tùng Bách không cần nàng hỏi liền tự mình mở miệng nói: "Vợ, tối nay em đixin thêm ít nước thần cho anh thêm được không?"

"Có hiệu quả?" Lâm Tư Tư với vẻ mặt cực kì kinh ngạc nói.

"... Đây không phải là vợ nói à?" Chu Tùng Bách thấy nàng như vậy liền thất thần hỏi.

Vợ anh không chắc là có hiệu lực sao? Vậy sao tối qua còn nói chắc chắn như thế.

"Em thấy anh nóng ruột quá nên trấn an anh thôi mà." Lâm Tư Tư thuận miệng nói.

Chu Tùng Bách liền đặc biệt hết chỗ nói rồi, tối qua thấy mấy con heo con bắt đầu khôi phục thèm ăn, tâm tình của anh tốt thôi miễn bàn tới, vốn nghĩ rằng đều là nhờ công lao nước thần do nàng dâu nhà mình cầu đến, chẳng lẽ là không phải sao?

"Vợ, nhưng nước thần thực sự có hiệu quả." Chu Tùng Bách vẫn không nhịn được có chút tin tưởng.

Bằng không thì làm sao giải thích việc đám heo con bỏ ăn kia đột ngột lại ăn mạnh trở lại chứ?

Trước đó nhìn còn buồn bã ỉu xìu, hôm nay nhìn đã tốt hơn rất nhiều.

"Còn nói em mê tín, kỳ thật anh còn mê tín hơn cả em, nếu anh muốn thì tự mình đicầu đại tiên đi." Lâm Tư Tư cười tủm tỉm nói.

Ở thôn bọn họ có tương truyền là ở trên núi có một vị Bạch đại tiên, rất là linh nghiệm, nếu có chuyện gì ở nhà là có thể hướng về phía ngọn núi thành tâm lễ bái cầu phù hộ.

Kỳ thật trước kia là trực tiếp đi lên núi lễ bái, còn phải mang tế phẩm lên đó, bất quá bây giờ không thịnh hành cái này, ở nhà bái là được.

"anh thì không được đâu, anh không đủ thành tâm, cho dù có bái cũng không nhất định có tác dụng." Chu Tùng Bách nghe vậy, lập tức lắc đầu nói.

Lòng anh nghĩ sao anh tự biết rõ hơn ai hết, anh vốn cũng không tin điều này, cho nên muốn cầu nước thần với đại tiên, thì việc này phải là vợ anh cầu mới được.

"Được rồi, buổi tối em sẽ cầu cho anh một bầu." Lâm Tư Tư liền thuận lý thành chương hứa với anh.

Chu Tùng Bách nghe vậy cười nói: "Chờ bên kia chia tiền lời ra, đến lúc đó anh mua cho em một sợi dây chuyền vàng đeo chơi!"

"Em chờ." Lâm Tư Tư gật đầu nói.

Nàng một chút cũng không ngần ngại trượng phu nhà mình mua quà tặng mình, lúc nam nhân muốn tiêu tiền vì mình, thì nhất định cũng không cần bảo họ tiết kiệm, cứ để cho họ mua sắm, số tiền hắn mua tặng cho mình càng nhiều, thì càng sẽ thương mình bấy nhiêu.

Đó cũng là lời dạy chốn khuê phòng mà mẹ nàng nói cho nàng nghe, nói nữ nhân phải hiểu quy tắc, nhưng không nên quá biết quy tắc, nói phải săn sóc, nhưng không nên quá săn sóc.

Chu Tùng Bách cũng đã mệt mỏi, tối qua anh đi làm sớm, cho nên ăn điểm tâm xonganh liền trở về phòng đi ngủ.

Tối qua mưa suốt một đêm, hiện tại trời tuy không mưa, nhưng bên ngoài vẫn ướt đẫm, Lâm Tư Tư cũng không muốn ra khỏi cửa, cho gà và chó ăn xong, Lâm Tư Tư trở về phòng thêu thùa.

hiện tại đã sắp tháng Năm, trong thôn cuối tháng này sẽ bắt đầu tiến vào việc thu hoạch vụ hè.

Bên thôn này thu hoạch có hơi sớm, nghe nói có nhiều nơi phải tới cuối tháng sáu.

Nhưng bên thôn của bọn họ bắt đầu thu hoạch vụ hè là vào cuối tháng năm, đến lúc đó Chu Tùng Bách cũng phải xuống đất làm công.

Bởi vì thời tiết lúc này khá thất thường. Trời đang nắng chang chang, phút chốc mây đen bỗng ầm ầm kéo đến, là quãng thời gian cần gặt gấp.

Trong thôn ai cũng phải đi làm, cho dù là nguyên chủ, quãng thời gian này cũng sẽ đihỗ trợ.

Còn có cả nhà anh thứ hai, cũng đều sẽ xin phép riêng từ thị trấn trở về giúp đỡ gặt gấp.

Nhưng Lâm Tư Tư lại thật sự không muốn đi, vốn là không muốn, hiện tại lại đangmang thai, ba tháng đầu thuộc giai đoạn nguy hiểm, nàng đương nhiên cũng muốn bảo trọng nhiều hơn.

Bất quá bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng, chờ đến thu hoạch vụ hè rồi nói sau.

Chu Tùng Bách đang ngủ, Lâm Tư Tư thì thêu thùa, không bao lâu bên ngoài cánh cửa liền vang lên, là thanh âm của Chu lão thái.

Lâm Tư Tư bước ra mở cửa ngay.

"Tại sao nương lại tới đây?" Lâm Tư Tư mở cửa cho bà đi vào, nói.

"Mẹ nghe Kiến Quốc nói nó vừa gặp Lục thúc của nó, Bách nhi lại đi ra ngoài bắt gà sao?" Chu lão thái hỏi.

"anh ấy thích bận rộn suốt, con có nói với anh ấy rồi, nhưng anh ấy không nghe." Lâm Tư Tư cũng nói.

Nếu đã bị bắt gặp, vậy khẳng định cũng chỉ có thể nói theo thôi.

"hiện tại nó đang làm gì?" Chu lão thái lại nói.

"Ngủ rồi, nương nếu có việc chờ anh ấy thức dậy rồi hẵng nói." Lâm Tư Tư nói.

Chu lão thái nhìn người con dâu này thật muốn thở dài một hơi.

Mới trước đây thôi, con dâu bà cái gì cũng muốn quản, cái gì cũng muốn tham gia mộtchút, nhưng bây giờ thì sao, cái gì cũng không quản, ngay cả chồng mình khuya khoắt rời nhà ra ngoài đi đâu làm gì, hỏi nàng một câu thì đã có ba câu không biết.

"Nương, tháng này kinh nguyệt của con không có tới, hiện tại trời đã hết mưa, nương có muốn đi cùng con lên trạm y tế xã không?" Lâm Tư Tư thấy vẻ mặt lo lắng của bà, liền nói.

"không có tới?" Chu lão thái vừa nghe chuyện này thì làm sao còn nhớ đến chuyện kia,trên mặt liền tràn đầy vui mừng: "Bách nhi nói thân thể con không khoẻ thôi mà?"

"Là không thoải mái lắm, nhưng kinh nguyệt cũng không có tới." Lâm Tư Tư nói.

"Vậy con mau thu thập một chút, cùng nương lên trạm y tế khám xem, con và Bách nhi cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nương ở tuổi của các con, đã có đến thằng ba ở trong bụng rồi." Chu lão thái thúc giục.

Lâm Tư Tư cũng không có gì muốn thu dọn, đóng cửa kĩ lại liền theo Chu lão thái đến trạm y tế xã.

Quả thật đã mang thai, chỉ vừa mới tượng hình khoảng một tháng, tính toán thời gian, giống như chính là từ khi nàng vừa xuyên đến ít ngày liền mang bầu?

Lâm Tư Tư còn đang suy tư, Chu lão thái cũng đã cao hứng không chịu được.

"Tư Tư à, thời gian kế tiếp con phải bảo trọng tốt thân thể, công việc nặng nhọc conkhông được làm, đều giao hết cho Bách nhi làm đi!" Ra khỏi trạm y tế, Chu lão thái lập tức nói.

"Nương, không phải nương nói con mang thai, thì nương sẽ chuyển sang đây ở sao?" Lâm Tư Tư cũng lại hỏi.

Nàng thực sự muốn Chu lão thái sang đây ở, bởi vì lão phu nhân đều luôn nghiêng về hai vợ chồng bọn họ, sang nhà nàng ở thì ít ra bà cũng không cực khổ nữa.

Hơn nữa sau khi mang thai, nàng đích xác có rất nhiều công việc đều không thể làm, phu quân nhà mình lại bận rộn, lúc này thỉnh lão phu nhân sang ở thật sự là không thể tốt hơn nữa.

"Nhưng mà nếu nương dọn qua, thì gánh nặng cho các con cũng không nhỏ." Chu lão thái nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.