Trong ngôi nhà ngói u ám, Thẩm Dao nằm trên cái giá đỡ cũ kỹ nhìn tấm màn đã vàng ố, đến ngày thứ sáu, cô cứ như vậy mà xuyên không thành Thẩm Dao người của thôn nhà họ Thẩm. Thân thể đau nhức, cô không còn nghi ngờ bản thân đang nằm mơ nữa.
Bên ngoài phòng loáng thoáng có tiếng nói chuyện, không lâu sau Vương Vân Chi bưng một bát khoai lang cùng một chén trà tráng men đi vào: “Dao Dao, xem mẹ mang đến cho con đồ tốt gì này.”
Bà cẩn thận đỡ Thẩm Dao ngồi dậy, đưa cái chén cho Thẩm Dao rồi nói: “Cha con hôm nay đi họp ở công xã Hương, mang về thịt kho tàu.”
Bà nói như đó là một món bảo vật vô cùng quý giá, nước dùng hòa quyện với thịt kho tàu, bên trong có hai khối thịt ba chỉ to nhỏ. Vương Vân Chi đem chén khoai đưa tới, nói: “Cơm trưa nay con ăn không vào, mẹ mang cho con đồ vẫn còn nóng, mùi hương rất thơm hòa quyện với nhau.”
Bà một mặt đem chén kia để bên cái rương ở đầu giường, bưng cái chén múc hai muỗng nước dùng của thịt tưới vào bát cơm rồi khuấy đều, lại lấy một miếng thịt thả vào bát nói: “Buổi trưa mới ăn hai muỗng, chỗ còn lại mẹ giữ cho con đến tối trộn cơm ăn.”
Cho tới bây giờ Thẩm Dao chưa từng nghĩ tới đời này có một ngày cô phải ăn đồ ăn thừa trộn lẫn với cơm, từ trong trí nhớ của nguyên chủ cô biết được, đồ ăn tốt chỉ có đội sản xuất của gia đình mới có thể được ăn, nhất định là Nam Hầu phủ đã nuông chiều con vợ cả nên bản thân cô ấy mới có thể chịu đựng được như thế này.
Thẩm Dao cũng cho rằng như thế, nhưng sự tự tôn cùng kiêu ngạo của bản thận không thể nào chấp nhận được việc năm ngày liên tiếp ăn cháo khoai, cùng cơm là khoai lang, những thứ đó ăn vào thiêu đốt dạ dày, nhưng lý trí lúc này toàn bộ đã trống không, cơ thể trống rỗng, cô đón lấy chén canh thịt trộn lẫn cơm xúc một muỗng đưa vào miệng, canh thịt hòa quyện với từng hạt cơm mùi hương tỏa ra bốn phía, cảm giác đây là món ngon nhất từ trước đến nay mà cô từng ăn, cô vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Vương Vân Chi thấy nữ nhi vừa ăn vừa rơi nước mắt thì hoảng hốt hỏi cô có phải là còn đau đầu hay không.
Thẩm Dao lắc đầu, cố gắng nén khóc nói: “Mẹ, ăn ngon.”
Cô không thể nói côđược ăn thịt mà bình thường không được ăn mấy lần nên thương tâm mà khóc được, cũng không thể để lộ ra rằng cô không phải là Thẩm Dao, chỉ có thể cố gắng học theo cách mà Thẩm Dao bình thường hay nói chuyện để nói với bà.
Không sai, Thẩm Dao chính là một cô nương ngốc nghếch, đã mười bảy tuổi nhưng tâm trí lại chỉ có năm sáu tuổi.
Thẩm Dao té ngã trên núi nên xảy ra chuyện, cô là vì che chở cho Nhị Hoàn tử đụng vào vách đá, hai người các cô dụng phải nhau như vậy không chết mới là lại, hoài nghi giữa cô và Thẩm Dao hẳn có uyên duyên gì hay không? Có phải là trao đổi linh hồn với nhau hay không? Nếu quả thật như vậy, mẹ phát hiện ra cô trở nên ngu ngốc nên rất thương tâm.
Vương Vân Chi nghe cô nói như vậy thì rơi nước mắt, sờ đầu Thẩm Dao, trong mắt tràn đầy yêu thường: “Mấy ngày nữa chính là mùa vụ gặt, chờ gặt xong thì trong đội sẽ làm heo, nộp lên cho đội theo nhiệm vụ thì cũng còn dư lại nữa cái đầu heo, đến lúc đó nhân công sẽ được chia phần, ba con cũng được cho mang về sẽ cùng con ăn.”
Lúc này bà vừa mới nhắc đến Thẩm Cương, Thẩm Cương liền quay về, nghe được giọng nói của chị, anh ta đi vào, vừa đi vào phòng ánh mắt liền liếc đến cái chén chỉ còn nhìn thấy được đáy chén dính mấy hạt cơm, gạo nấu với khoai lang đỏ cắt nhỏ làm cho hạt cơm thêm màu sắc, Thẩm Cương mười ba tuổi không nhịn được nuốt nước miếng.
Mấy ngày nay trong bụng Thẩm Dao không được xoa dịu lại được nửa chén cơm canh trộn thịt chữa khỏi hơn nửa, cô là một người chị, lại còn ăn một mình, đấy lòng thấy có lỗi, bưng chén cơm trên rương gỗ múc một nửa canh và thịt, thêm miếng nhỏ thịt kho tàu đưa cho Thẩm Cương.
Thẩm Cương vừa đưa tay nhận lấy thì bị Vương Vân Chi đánh một cái ở mu bàn tay: “Chị con bị ngã u đầu còn chữa khỏi hẵn, con để lại cho chị con buổi