Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 153: Chương 153: Cơn mưa lửa (1)




Dịch giả: Accel

“Này! Có ai ở đây không?“.

Tại một góc trống của nhà kho, anh chàng da đen Nathan đang vừa gặm bánh mì vừa đi loạn về bốn phía, gương mặt đen nhẻm đầy nghi hoặc, cũng không có vẻ hoảng sợ mấy. Không biết là hắn gan lớn thật hay là thần kinh thô nữa. Đối với việc tại sao mình lại xuất hiện tại nơi này, hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái. Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là người thân của đốc công Roy kia đang trả thù mình. Về phần tại sao khi tỉnh dậy bên cạnh lại có... một ổ bánh mì, hắn lại không nghĩ nhiều, dù sao cũng đói bụng, liền gặm thôi.

“Hặc hặc. Ta biết ngươi đang ở đây! Mau đi ra đi, đừng để ta phải bắt ngươi ra, lúc đó thì ngươi nhất định phải chết!“. Nathan khạc một bãi đờm, hung hung cắn một miếng bánh mì. Sau một giây, hắn liền kêu lên đau đớn, sau đó chỉ thấy hắn đưa tay vào trong miệng, móc ra một sợi dây kẽm...

“Cái gì? Còn để dây kẽm bên trong!? Fuck!“. Nathan tức giận ném ổ bánh mì xuống đất, dẫm lên hai phát, sau đó quát lên: “Cút ra đây cho ta, con mẹ chúng mày. Tìm ta báo thù thì tới đi, ra đây!“. Sau đó hắn một cước đá bay ổ bánh mì.

Chỉ thấy nửa ổ bánh mì bị giẫm bẹp bay một đường vòng cung trên không trung, đụng trúng thùng dầu ở bên cạnh cái hòm gỗ, thùng dầu đổ xuống đất kêu loảng xoảng, chất lỏng bên trong vung vãi đầy đất. Nhưng vì cái hòm gỗ chặn tầm nhìn nên Nathan không nhìn thấy chất lỏng bóng loáng đang từ từ chảy trên măt đất.

Anh chàng lại bị tiếng động do thùng sơn đổ dọa sợ, liền giận dữ mắng một tiếng: “Fuck“.

Sau khi nhìn loạn xung quanh, hắn lại đi tới bên chiếc giá sắt, thò tay muốn lấy cây sắt được bày bên trên để tự vệ. Nathan không tính là cao, chỉ đến dưới cây sắt. Có lẽ là vì trên giá bày quá nhiều thứ, hắn rút hai cái mà cây sắt không ra. Nathan hung hăng đạp mạnh vào chiếc giá, chiếc giá thoạt nhìn khá chắc chắn vậy mà đổ ngay xuống đất, những đồ vật trên giá rơi vãi lung tung, âm thanh va chạm của kim loại vang lên loảng xoảng.

Hắn lật lật tìm tìm trong đống sắt đó cuối cùng cũng tìm được cây sắt kia, rút ra cầm trên tay quơ quơ, vẻ mặt đắc ý: “Ta còn không đạp đổ các ngươi xuống hay sao“. Nói sau bước đi ra, không ngờ lại giẫm phải mấy viên bi thép đã nằm trên mặt đất từ lúc nào không hay, cả người đổ một cái nằm trên đất.

Hắn theo bản năng lấy tay chống lên đất định đứng dậy, một cơn đâu kịch liệt truyền đến, nơi hắn đặt tay không ngờ lại toàn là đinh sắt gỉ nhọn hoắt!

“Aaaaa... Chúa ơi, gặp quỷ rồi, đau chết ta!“. Nathan bật lên như lò xo, hít một ngụm khí lạnh, ném cây sắt vừa mới vất vả lấy được sang một bên, đưa tay rút từng cái đinh ra, hai tay lập tức máu chảy đầm đìa. Tiếp theo hắn thoáng nhìn thấy một cuộn vải trắng cách đó không xa, liền đi tới, giật vải trắng xuống quấn len tay của mình. Sau đó hắn lại nắm lại cây sắt, đập mạnh lên chiếc rương một cái như để phát tiết, khuôn mặt dữ tợn.

Một khối sắt trên trần nhà đột nhiên tróc ra, trực tiếp rơi xuống đầu Nathan. Hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên, buột miệng: “Shit!“. Liều mạng lao về phía trước, khối sắt kia liền rơi xuống sau lưng hắn, chạm đất phát ra một tiếng vang cực lớn, đổ ầm về phía hắn. Nathan kinh hồn bạt vía, chạy té ra ngoài, chỉ suýt nữa thôi, khối sắt lớn như vậy đã đè lên người hắn.

Cho đến giờ phút này, Nathan cuối cùng cũng cảm thấy không đúng. Quá trùng hợp rồi, giống như được tính toán kỹ càng vậy, quá quỷ dị.

“Chẳng lẽ là...“. Hắn nghĩ tới cái chết của Roy, Isaac: “Mình không phải... không phải đã có được sinh mạng của Roy sao? Tại sao...“.

Vừa lúc đó, hắn lại nghe thấy tiếng động vật gì đó rơi xuống ở sau lưng, quay đầu nhìn lại mới thấy, đó là một cái mô hình đầu lâu cháy đen. Miệng của nó mở ra như đang cười ha ha với hắn...

“Không, không! Đây không phải là thật. Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!!“. Nathan vừa giận dữ vừa sợ hãi, hắn bước từng bước nặng nề đi tới, cầm cây sắt trong tay đập xuống mô hình đầu lâu. Cái đầu lâu lập tức bị đập bay ra ngoài, vừa vặn đụng vào chiếc súng bắn đinh. Chiếc súng bắn định liền rơi xuống đất, họng súng chĩa ngay vào Nathan.

Phập phập phập!

Từng chiếc đinh cắm lên trên người Nathan. Nếu như không phải hắn kịp lấy tay che đầu thì chỉ sợ đầu hắn đã đầy đinh.

Chỉ cần là sinh vật, trời sinh sẽ có dục vọng muốn sống rất lớn. Cho dù trên người càng lúc càng nhiều đinh thép, Nathan vẫn không từ bỏ, hắn co người lại, lăn tới hướng có mấy chiếc hòm chồng chất. Mà cây súng bắn định cũng dịch chuyển họng súng theo vị trí của Nathan?

Nathan không để nhiều như vậy, chỉ dùng hết sức lăn, dùng hết sức bò, cuối cùng cũng trốn được ra sau hòm gỗ lớn.

“Hộc... hộc...“. Nhìn thây trên tay chân mình toàn là đinh, vẻ mặt Nathan biến đổi, giống như khóc giống như cười, không biết là vì đau mà khóc hay là vì hưng phấn mà cười!

Nhưng khi hắn nhìn thấy chất lỏng bóng loáng trên tay, cơ mặt lập tức đông lại, cận thận cảm nhận một chút, hình như dưới thân cũng ẩm ướt?

Lúc này cây súng bắn đinh mới bắn một phát cuối cùng, nhưng cây đinh đó lại bắn lên cây sắt Nathan ném trên đất...

“Đinh” một tiếng, tia lửa bắn ra...

“Không!!!“.

...

“Doãn Khoáng, cái dây kẽm bên trong bánh mì là cậu để sao?“. Đường Nhu Ngữ tò mò hỏi.

Doãn Khoáng lắc đầu, khẽ cắn môi: “Là Tử Thần!“.

Âu Dương Mộ, Tăng Phi, Tiền Thiến Thiến bên cạnh sắc mặt không khỏi biến đổi.

Hiên tại tất cả đang ở một góc trên trần nhà kho bí mật theo dõi tình hình, cho dù bị mưa rơi ướt cũng không để ý tới. Bầu trời tối đen âm trầm như lòng sông, cũng không biết trận mưa này bao giờ thì mới ngừng lại.

“Các cậu nhìn kìa, thùng dầu bị đổ“.

Mọi người nhìn về phía Doãn Khoáng. Doãn Khoáng lắc đầu: “Tôi làm sao có thể tính đến chuyện hắn sẽ đá bay bánh mì?“.

“Giá sắt cũng đổ rồi...“.

Doãn Khoáng nói: “Tôi vốn dự tính là cái giá trực tiếp đè lên hắn“.

“...”

Doãn Khoáng cười khổ: “Kế hoạch có biến! Chúng ta quá coi thường Tử Thần rồi, cũng đánh giá chính mình quá cao. May là tạm thời vẫn còn trong tầm khống chế. Mọi người chuẩn bị đi...“.

Thẳng đến khi ánh lửa chói mắt bùng lên, Doãn Khoáng mới thấp giọng ra hiệu một tiếng: “Động thủ!“.

Đường Nhu Ngữ vội vàng bóp câu trảo con dơi trong tay, móng vuốt bắn ra, vô cùng tinh chuẩn bắt được cánh tay của Nathan, sau đó Doãn Khoáng vội vàng nắm dây thừng kéo, 10 điểm lực lượng liền kéo bay Nathan từ trong đống lửa ra, Tăng Phi đã sớm có chuẩn bị cầm bình chữa cháy lên phun lên người Nathan.

“Nhắc nhở: Sinh viên đại học năm nhất Tăng Phi thành công giải cứu một người hẳn phải chết lần thứ hai. Ban thưởng 1500 học điểm,1 điểm đánh giá cấp F, 4 điểm đánh giá tổng hợp, 4 điểm học phần“.

“Nhắc nhở: Toàn thể sinh viên lớp 1204 may mắn còn sống sót chú ý, bởi vì thành công giải cứu một người hẳn phải chết lần thứ hai, điểm tích lũy +10“.

“Nhắc nhở: Toàn thể sinh viên lớp 1204 may mắn còn sống sót chú ý, bởi vì “Quy tắc” hạn chế, trong 48h Tử Thần không thể thiết kế người được cứu“.

“Thành công...“.

Doãn Khoáng nặng nề thở ra một hơi: “Mọi người nghỉ ngơi một chút đi“. Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra bấm số của Lê Sương Mộc: “Lê Sương Mộc, việc bên này xong rồi. Bên đó thì sao?“.

Lúc này, vầng sáng mặt trời rọi xuống, trời sáng rồi!

-------------

Trong một kiến trúc ba tầng trong thành phố, Lê Sương Mộc thu hết đám cảnh sát đang loạn chuyển bên dưới vào mắt, khóe miệng cười khinh thường: “Ngay cả Delta Force của các ngươi cũng không làm gì được ta, chỉ bằng mấy nhân vật bé nhỏ này? Hừ!“.

Lúc điện thoại vang lên, Lê Sương Mộc tiện tay dặt ở lỗ tai.

“...”

“Yên râm, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Nói như vậy, Peter đã vô dụng?“. Nói xong, Lê Sương Mộc đưa mắt nhìn nơi góc phòng, chỗ Peter râu ria lởm chởm đang bị trói.

Chỉ có điều Peter bây giờ đã không còn phong thái như trước, chỉ có vẻ mặt mờ mịt, thỉnh thoảng cười ngớ ngẩn hơi điên điên. Tuy không bịt miệng nhưng hắn cũng không la hét kêu gào gì, chỉ yên lặng.

Lê Sương Mộc làm như thế nào để đứa hắn ra, kỳ thật cũng vô cùng đơn giản. Tìm luật sư, đập xuống rất nhiều đô la, nộp tiền bảo lãnh là được rồi. Lúc đó Bạch Lục ngơ ngác nhìn Lê Sương Mộc: “Thế này cũng được à?“. Lê Sương Mộc chỉ nhún nhún vai.

Sau khi nhận điện thoại của Doãn Khoáng, hắn liền rút súng lục ra, đi tới trước mặt Peter, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ ngươi có thể nói ra di ngôn của mình“.

“...”

Trong mắt Peter cuối cùng cũng có một chút sinh cơ, nhưng sau đó lại là tử chí mông lung. Chỉ thấy hắn dùng sức móc tay, mở ra, một chiếc vòng tay bằng nhựa plastic xuất hiện trong lòng bàn tay: “Ta chỉ có thể nói, cảm ơn... Chỉ cần ngươi giúp ta, và Candice được chôn cùng một chỗ. Vật này, liền tăng cho ngươi...“. Nói xong, hắn liền nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Candice... Anh tới Thiên Đường cùng em đây...“.

Cái vòng tay nhựa plastic kia, lại chính là vòng tay may mắn trên tay Candice.

Tay cầm súng của Lê Sương Mộc cứng đờ, trong nội tâm thở dài: “Ngươi đã có ý muốn chết, ta đây chỉ có thể xin lỗi... Chỉ mong, ngươi và bạn gái của ngươi, có thể đoàn tụ cùng nhau ở trên trời“.

ĐÙNG!

Một đóa huyết hoa nở nộ ra từ mi tâm của Peter...

Gần như cùng lúc đó, trên chiếc TV cách đó không xa kênh khoa học kỹ thuật đang phát một chương trình... Một ngọn núi lửa đang mặc sức phun trào, hoa lửa sáng lạn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.