Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 107: Chương 107: Đàn ông là phải như thế




Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Nắm đấm mang theo lửa giận của Doãn Khoáng nặng nề rơi xuống. Nhưng mà trên thực tế nó lại không đập trúng Đường Triệu Thiên.

Vì sao?

Bởi vì phía trước đột nhiên xuất hiện một tấm chắn bằng nước mỏng như giấy. Tấm chắn mong manh như vậy nhưng khi nắm đấm của Doãn Khoáng đập lên phía trên, chỉ khiến nó nổi lên một chút gợn sóng nhỏ. Màn nước chẳng những tiếp nhận toàn bộ sức mạnh của Doãn Khoáng mà còn phản đòn hất tay Doãn Khoáng ra ngoài.

Lớp 1204 nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Mọi người chỉ cần suy nghĩ một chút thôi cũng biết là “trợ giảng” tới rồi.

Không thể không nói, tổ ba trợ giảng đã để lại ấn tượng đầu khó có thể xóa nhòa trong lòng sinh viên lớp 1204. Kỷ Văn hờ hững, Trạch Nam âm trầm, Hùng Bá tàn bạo, chỉ cần là một ai trong số họ thôi cũng đủ khiến mọi người cảm thấy sợ hãi và bất lực.

Thật ra, Doãn Khoáng cũng rất sợ phải đắc tội với ba trợ giảng. Hắn đã hoàn toàn thấy được, những học viên cấp dưới ở trước mặt học trưởng không có bất cứ chút nhân quyền nào. Cho nên, mặc dù hắn hận không thể xông lên đánh cho Đường Triệu Thiên một trận thật đã đời nhưng vẫn phải biết điều lùi sang một bên, khẽ cúi đầu xuống.

Kể cả Đường Triệu Thiên vừa mới lồm cồm bò dậy, tất cả mọi người trong lớp giống như đám học sinh tiểu học phạm sai lầm, đều cúi đầu chờ “thầy cô” phạt.

Nhưng mà ba trợ giảng dường như chẳng thèm để chuyện vừa rồi vào trong lòng. Hùng Bá chỉ nhìn thoáng qua Đường Triệu Thiên một cái rồi nói:

– Chỉnh lại quần áo của cậu đi, hoặc là thay hẳn một bộ mới. Cả cậu cũng thế nữa.

Câu sau là Hùng Bá nói với Doãn Khoáng. Hùng Bá chỉ vào một cô gái đeo khuyên mũi đứng trong đám sinh viên, nói:

– Tháo trang sức, đổi lại kiểu tóc, bỏ khuyên mũi ra. Ngay lập tức!

Cô gái kia nghe vậy thì run lên, nhỏ giọng “vâng” một tiếng, sau đó một cột sáng chùm lên người cô ta. Khi cô ta xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa thì ánh mắt của cả bọn không nhịn được sáng lên.

Cô gái vốn nhìn tầm thường kia nháy mắt trở thành hoa hậu học đường. Người cao dáng đẹp, ngực tấn công mông phòng thủ, tóc ngắn đen nhánh, mắt bồ câu, mũi dọc dừa, khuôn mặt trắng nõn mịn màng trông như em bé. Với vẻ đẹp mặt học sinh dáng người phụ huynh thế này đã đưa tới không ít ánh mắt của nam sinh trong lớp.

Mặc dù khuôn mặt của nữ sinh phối hợp với quần áo mặc trên người thực sự có chút kỳ quái… nhưng dường như cô ta có vẻ thích chơi trội.

Hùng Bá chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua nữ sinh đó một cái rồi không nhìn tới nữa, hỏi:

– Còn hai người nữa đâu?

Hùng Bá vừa nói xong thì một người liền hô lên:

– Học… học trưởng, ở đây ạ!

Sau đó, một người mặc áo T-shirt màu đen cười giả lả đi vào. Doãn Khoáng vừa liếc mắt cái là nhận ra, người này chính là cậu nam sinh vừa đụng phải mình.

Và ở sau lưng nam sinh mặc T-shirt đen kia, Vương Ninh cũng đang chậm rãi tiến vào phòng học. Hắn ta liếc mắt nhìn phòng học một lượt rồi lặng lẽ đứng sang một bên, không thể không nói, cảm giác tồn tại của người này thật sự rất thấp.

Hùng Bá đưa mắt nhìn Vương Ninh một cái, sau đó quay ra nói với mọi người.

– Nhớ rõ, không muốn chết thì khi đi theo sau lưng tôi nhớ quản tốt cái miệng mình. Tôi làm cái gì học mà làm theo. Các anh các chị làm mất thể diện của tôi thì đừng hòng tôi nể mặt nể mũi.

Nói xong, Hùng Bá xoay người, bước ra khỏi phòng học. Kỷ Văn cùng với Trạch Nam thản nhiên theo phía sau.

Trong phòng học, mọi người vội vàng chen chúc đi ra, đuổi theo bước chân của ba trợ giảng.

Còn tên Đường Triệu Thiên kia, mặc dù trong lòng hận không thể ném Doãn Khoáng và nam sinh mặc T-shirt đen kia vào “hồ Tịnh Linh” nhưng cũng chỉ đành cụp đuôi lẩn vào trong đám người.

– Này! Vừa rồi xin lỗi nhé. Không làm cậu bị thương chứ?

Trên đường đi, nam sinh mặc T-shirt đen kia đi tới bên người Doãn Khoáng, cất lời có phần áy náy. Doãn Khoáng lắc đầu nói:

– Không sao, tôi không có chuyện gì.

– Vừa rồi tôi nghe mọi người nói cậu đánh cho thằng họ Đường kia một trận à?

– Nó xúc phạm bố mẹ tôi, không đánh nó thì đánh ai?

– Er, đúng là phải đánh. Nhưng mà thằng đấy đổi huyết thống cường hóa. Cậu không bị thương à?

– Nếu như cậu tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện với nhau, cậu sẽ biết là tôi đánh bại nó chứ không phải nó đánh tôi bị thương. – Doãn Khoáng trả lời.

“Sợ rằng… hiện tại Vương Ninh cũng biết mình đánh Đường Triệu Thiên rồi nhỉ? Vừa rồi mình xúc động quá… nhưng vậy cũng tốt, tạm thời cho nó biết, Doãn Khoáng này cũng không phải dạng vừa đâu!”

Nghĩ vậy, Doãn Khoáng làm bộ quét mắt khắp bốn phía, tầm mắt rời tới trên người Vương Ninh. Dường như Vương Ninh cũng có cảm giác, gần như đồng thời giương mắt nhìn về phía này.

Bốn mắt nhìn nhau, sau đó “ăn ý” gật đầu chào hỏi.

– Er… – Nghe Doãn Khoáng nói vậy, nam sinh mặc T-shirt kia ngạc nhiên kêu lên:

– Cậu? Đánh bại thằng đó?

– Không tin à?

– Tin sao được chứ? – Người kia nói:

– Trời ạ, Đường Triệu Thiên là người duy nhất trong lớp chúng ta đổi huyết thống cường hóa đấy. Còn trông cậu thế này… xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý xem thường cậu, nhưng thật sự là…

– Ha ha, ai nói đổi huyết thống cường hóa thì nhất định rất lợi hại?

– Nhưng dù sao cũng lợi hại hơn những người bình thường chúng ta chứ?

– Vậy còn phải xem ai sử dụng nó. – Doãn Khoáng trả lời.

– Không nói cái này nữa, thật vô bổ. Tự giới thiệu trước, tôi là Doãn Khoáng, Khoáng trong tâm khoáng thần di (vui vẻ thoải mái).

Doãn Khoáng cảm thấy, gây thù hằn quá nhiều trong lớp sẽ không hay, tốt nhất là có thể kết thêm bạn. Thêm một người bạn nghĩa là bớt một kẻ thù, an toàn cũng tăng thêm một bậc. Nam sinh trước mắt này cho Doãn Khoáng ấn tượng đầu tiên không tệ lắm, có thể thử kết giao xem sao.

– Tôi tên là Bạch Lục. Lục trong sát lục (giết chóc). – Bạch Lục nói.

– Bạch… Lục? Tại sao lại là Lục trong giết chóc?

– Er, vấn đề này thì… vậy tại sao Khoáng trong Doãn Khoáng của cậu lại là Khoáng kia? – Bạch Lục hỏi ngược lại.

Doãn Khoáng cười cười nói:

– Ha ha, vấn đề này vô bổ thật đấy!



Dọc đường đi, mọi người nhỏ giọng cười cười nói nói, xuyên qua rất nhiều tòa nhà màu đỏ sậm, những khu vườn quỷ dị, cuối cùng đi tới một cái lều khổng lồ.

Cái lều trước mắt này lớn đến thế nào đây?

Có lẽ, nó căn bản không gọi là lều. Nếu như nhìn cẩn thận, ta sẽ phát hiện ra, gọi nó là mũ phù thủy sẽ càng thích hợp hơn. Bởi nó là một chiếc mũ phù thủy khổng lồ.

Phòng ăn đây sao?

Lúc này, bên ngoài “phòng ăn” có hình mũ phù thủy đã tụ tập rất nhiều người. Dõi mắt nhìn lại, đầu người nhung nhúc chen nhau, căn bản chẳng thể đếm được xem rốt cục là có bao nhiêu người.

Nhưng mà lạ một cái là tụ tập nhiều người như thế lại chẳng nghe được tiếng nói chuyện nào, yên tĩnh tựa như đêm đông.

Cả đám 1204 tò tò đi theo ba trợ giảng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Xuyên qua đám người, mặc dù các nam sinh nữ sinh cũng quay trái quay phải nhưng không một ai dám mở miệng.

Đi được một lúc, một nam thanh niên có vóc người cao gầy tiến tới gần ba trợ giảng. Hắn nhỏ giọng nói:

– Hùng Bá, rốt cục thì mấy người cũng tới rồi.

Nam thanh niên này mặc một chiếc áo khoắc không tay, một bộ đồng phục thân sĩ đen nhánh, cầm trên tay một cây gậy ba toong, trên khuôn mặt tái nhợt luôn treo một nụ cười giả tạo như có như không. Hình tượng của nam thanh niên này giống như một gã lãnh chủ quý tộc Âu Châu thời Trung Cổ.

Bá Tước, sinh viên năm hai cường hóa Vampire.

– Bá Tước, không ngờ ngươi lại tới sớm vậy. – Hùng Bá cũng hạ giọng nói.

Nam thanh niên tên là Bá Tước sau khi chào hỏi Kỷ Văn cùng với Trạch Nam xong liền quay ra trả lời:

– Cậu biết rồi còn gì, hội trưởng ghét nhất là người đi muộn.

– Ừm.

– Đúng rồi, tôi nghe nói hình như “người kia” cũng sẽ tới thì phải. Không biết rốt cục người đó có mục đích gì.

– Cậu nói Phong… anh ta tới làm gì?

– Suỵt!

Bá Tước lắc đầu, nhỏ giọng nói:

– Tôi nghe nói, lần trước ở trong “Biên niên sử Narnia”, hội trưởng cùng người kia đánh nhau to, xong rồi còn đánh động cả tới sư tử thần Aslan. Cuối cùng, hội trưởng và người kia trọng thương trở về, đến giờ vẫn không biết như thế nào nữa.

– Ghê… ngay cả “Aslan” cũng bị đánh động cơ à, vậy chẳng phải nói…

Aslan trong “Biên niên sử Narnia” là một sư tử thần hóa thân của trí tuệ và lòng nhân ái. Một sự tồn tại gần như thần linh!

– Không đảo loạn “trật tự không gian”, mấy học trưởng còn chưa lợi hại như thế. Nhưng mà lại liên lụy tới rất nhiều người dân Narnia vô tội.

– Bá Tước, ông càng ngày càng to gan rồi đấy. Ngay cả tin tức của học trưởng Sùng Minh mà ông cũng dám đi thu thập à.

Kỷ Văn đột nhiên hung tợn trừng mắt với Bá Tước. Bá Tước so vai. Hắn ta vốn gầy đét, giờ so vai càng giống như cây cột.

– Bé bé cái mồm thôi! Cô không biết là hai học trưởng trong lúc chiến đấu đã liên lụy tới rất nhiều người sao? Chuyện này liên quan đến cái mạng mình, làm sao không quan tâm cho được?

Kỷ Văn bất mãn nói:

– Chẳng lẽ ông không có lòng tin với học trưởng Sùng Minh?

– Một người đàn ông có nhược điểm và một người đàn ông vô tình. Mấy người nói xem ai là kẻ cười cuối cùng? – Bá Tước thở dài nói:

– Tôi cũng không có ý gì khác đâu. Các cậu cũng biết đấy, mặc dù trải qua hết một năm đại học rồi nhưng trên đầu chúng ta vẫn còn năm ba nữa. Ai chẳng muốn sống sót tới cuối cùng… Aiz, cho dù có sống đến năm ba rồi thì vẫn còn năm bốn trong truyền thuyết kia nữa… những ngày tháng thế này, vẫn còn kéo dài.

– Cậu có thời gian ở đây mà than ngắn than dài thì sao không dùng để đi tu luyện đi. – Kỷ Văn hừ lạnh với Bá Tước:

– Thay vì nghĩ tới quan hệ giữa hai học trưởng, sao cậu không nghĩ xem có cách nào đối phó với đám Long Minh đi. Đừng quên, “thi chung” của năm hai sắp tới rồi.

– …

Bá Tước vừa nghe thấy hai từ “thi chung” đã tái mét hết cả mặt.

– Mẹ nó chứ! Lại “thi chung”!

– Mỗi năm học chỉ có một lần, cậu còn oán trách cái gì nữa. – Trạch Nam nói.

– Hừ… – Bá Tước liếm cánh môi tái nhợt của mình, nói:

– Cái loại cuộc thi thế này, đối với những người của “lớp đại trà” như chúng ta đúng là ác mộng.

– Tsk! “Lớp đại trà” thì làm sao? “Lớp đại trà” làm mất mặt mũi của ông à? – Trạch Nam cười nhạt hỏi lại.

Hùng Bá đột nhiên ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, nói:

– Được rồi, bình tĩnh chút xem nào. Hội trưởng và mấy học trưởng cũng sắp tới rồi.

Ánh mắt Trạch Nam lập tức tỏa sáng. Đôi mắt vốn không lớn lắm kia đảo loạn khắp nơi như đang tìm kiếm cái gì đó. Bá Tước trông bộ dáng của Trạch nam, bỗng nhiên đổi sắc mặt, nạt nộ:

– Cảnh cáo ông đó, Trạch nam. Ông mà còn liếc ngang liếc dọc cẩn thận tôi móc mắt ông ra đấy. Ông đừng có mà hại chết cả chúng tôi.

Trạch Nam hừ một tiếng:

– Vậy thì tôi không đi cùng mấy người nữa. Hai tháng rồi tôi chưa gặp học tỷ Không Minh. Mấy người sợ chết chứ tôi thì không!

Nói xong, hắn xoay người, chỉ để lại cho ba người một bóng lưng. Bá Tước oán hận mắng:

– Mẹ cái thằng điên!

Hùng Bá nói:

– Thôi thôi… Trong đại học thiếu gì điên. Có người sợ chết và cũng chẳng thiếu người không sợ chết. Kệ cậu ấy đi.

– Hừm…



Lại thêm một đoạn thời gian ngắn nữa, dường như tất cả sinh viên của các lớp đều đã đến hết, tám trợ giảng trong sắc áo màu đen cũng đã chào hỏi lẫn nhau. Sau đó, các trợ giảng dẫn từng lớp mình phụ trách đi vào “phòng ăn” có hình mũ phù thủy khổng lồ kia.

Vào phòng ăn rồi, mọi người mới phát hiện, không gian bên trong lớn hơn so với nhìn từ bên ngoài rất nhiều. Dường như phòng ăn cũng làm theo nguyên lý của quan tài, cho nên không nhiều người kinh ngạc thốt lên nữa. Dĩ nhiên, có thì vẫn có nhưng cũng bị mấy trợ giảng liếc mắt ngăn lại.

Trong phòng ăn, những dãy bàn thật dài đặt song song với nhau. Trên bàn ăn có bày những bộ chén đĩa tinh xảo. Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy kỳ lạ đó là không có chút thức ăn nào trên đó, ngay cả một giọt nước cũng không.

Cho nên, mấy sinh viên ngồi vào bàn rồi chỉ biết ngó trái ngó phải nhìn mặt nhau mà không biết làm gì tiếp.

Nhưng mà tình trạng thế này cũng không kéo dài lâu. Sau tiếng hô “học trưởng đến, tất cả nghiêm”, yên tĩnh trong phòng ăn bị đánh vỡ trong tích tắc.

Tất cả các trợ giảng đều vụt đứng dậy, tiếp đó đám sinh viên năm nhất cũng đứng lên theo.

Sau đó, các trợ giảng đều sửa sang lại cổ áo, ống tay áo rồi cúi đầu chờ đợi. Các sinh viên thấy thế cùng ào ạt làm theo.

Ngay sau đó, gần như tất cả mọi người trong nhà ăn đều cảm thấy có một luồng khí nóng rực thổi qua, bao trùm lên toàn bộ cơ thể.

Bọn họ vẫn còn chưa kịp cảm thụ đầy đủ luồng khí nóng đó thì đột nhiên một hơi thở rét lạnh lại xuất hiện, giống như muốn lưu chuyển chiếm lĩnh toàn bộ không gian phòng ăn.

Một nóng một lạnh đối chọi nhau, không chỉ sinh viên năm nhất mà cho dù là các trợ giảng năm hai cũng đều sợ hãi phát run.

Tiếp đó, tiếng hai người nói chuyện với nhau truyền đến. Họ vừa trò chuyện vừa đi vào phòng ăn.

– Hầu Gia, không biết thương thế của anh thế nào rồi? Không còn gì đáng ngại chứ?

Thanh âm nhẹ như mây lướt như gió, xen lẫn tiếng cười nhẹ rất dễ nghe, làm cho người ta cảm giác như mình được tắm trong gió xuân.

– Sùng Minh, xem sắc mặt cậu hồng hào thế này, chắc hẳn tai họa ngầm “Aslan” lưu lại đã được xóa bỏ hết rồi hả.

Âm thanh lạnh như đá cứng như thép, giống như khối băng vạn năm không tan, sắc lẹm như mũi nhọn của lợi khí.

– Ha ha, dù sao cũng là một kẻ mạnh như thần, chỉ cần một tiếng gầm cũng khiến chúng ta nếm đủ.

Tiếng nói tao nhã của Sùng Minh truyền vào tai mỗi người, hoặc nói đúng hơn là vào trong tậm tâm linh của họ.

– Chỉ mong là trong “cuộc thi” tiếp theo, hai người chúng ta có thể phát huy được toàn bộ thực lực. Nếu không, lại khiến cho “người ngoài” chê cười, cho là chúng ta dễ bị bắt nạt.

– Hừ… – Âm thanh lạnh lùng kia thốt ra một tiếng đáp lời cứng ngắc.

– Không biết tố chất sinh viên năm nay thế nào? Cậu nói đi.

– Chắc là không tệ lắm đâu. Dù sao, có thể tiến vào chỗ này cũng là những thành phần Hiệu trưởng đặc biệt lôi tới… người bình thường đâu có phúc phận đó.

– Nói vậy kể cũng đúng! – Cái người tên Hầu Gia kia nói:

– Còn một năm nữa thôi, chúng ta cứ dõi mắt chờ xem lũ sinh viên mới lần này có thể có được thành tích gì.

– Ha ha, thật ra mấy đứa năm hai cũng được đó chứ.

– Chỉ tạm được thôi.

Hai người dường như nói chuyện với nhau rất hợp, nhàn nhã như đang lững thững đi dạo trong sân.

Mọi người trong phòng ăn đều thẳng sống lưng, đầu cúi thấp, không dám thở mạnh.

Bọn họ thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên coi xem hai vị học trưởng được các các trợ giảng nhắc tới rốt cục là thần kỳ như thế nào!

Cả đám giống như lũ những thần dân hèn mọn đang nghênh đón hoàng giả cao quý nhất!

– Ừm, đến đủ rồi đấy hả? – Đây là tiếng của Sùng Minh.

Một giọng nữ cung kính hồi đáp:

– Hội trưởng, đến đủ hết rồi ạ. Tổng cộng 36 lớp, 1080 học sinh mới, toàn bộ đều ở đây hết.

– Ừ.

Sùng Minh lại tiếp tục nói:

– Mọi người cứ ngẩng đầu lên đi, không cần câu nệ như thế đâu.

Cùng một lúc, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, sau đó hướng mắt về phía trước.

Giờ khắc này, bọn họ mới may mắn được trông thấy “học trưởng Sùng Minh” trong truyền thuyết và “Phong Hầu Gia” cũng nổi danh không kém kia.

Một người là nam tử ôn văn nhã nhĩ mặc áo dài cổ trang.

Một người là võ sĩ thần bí khoắc áo bào đen.

Không ai có thể thấy rõ khuôn mặt của bọn họ bởi vì không ai có thể đón nhận cái nhìn của bọn họ mà không cảm thấy đau đớn như sắt nung đâm vào mắt.

Hai người bọn họ giống như một quả cầu ánh sáng chói mắt, sợ rằng chỉ mới liếc nhìn một cái cũng khiến người ta bị mù, khiến người khác khó tới gần.

Đằng sau họ còn đi theo mấy người.

Sau lưng học trưởng Sùng Minh, đi bên trái là một nam thanh niên mặc áo đuôi én màu trắng, đeo mắt kính tơ vàng, trước ngực cài một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át. Đi bên phải là một cô gái mặc áo dài cổ trang màu trắng trông như tiên nữ hạ phàm. Cô tự nhiên ôm cánh tay Sùng Minh, vẻ mặt thân thiết đầy hạnh phúc.

Sau lưng Phong Hầu Gia cũng là một nam một nữ. Nam thì tuấn tú lịch sự, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười ôn hòa nhưng lại không giấu đi nét toan tính. Anh ta đang cúi đầu nghịch con dao găm màu bạc trong tay. Nữ thì xinh đẹp lạnh lùng, vẻ mặt giống như là ai cũng có thù với mình vậy. Nhưng mà dường như cô gái này hơi “phẳng” một chút?

Sáu người này chính là điểm sáng chói mắt trong bóng tối, cho dù người ta có nhắm mắt lại cũng vẫn có thể cảm nhận được họ ở đó. Hay nói đúng hơn, anh căn bản chẳng thể bỏ qua sự tồn tại mãnh liệt này.

Bởi vì, bọn họ rất có thể chính là đỉnh kim tự tháp trong đại học này.

– Đàn ông… là phải như thế.

Doãn Khoáng nghĩ như vậy, Lê Sương Mộc nghĩ như vậy, Vương Ninh nghĩ như vậy, Tăng Phi nghĩ như vậy, gần như mọi người cho dù là nữ sinh cũng thầm nói một câu như thế ở trong lòng.

“Đàn ông là phải như thế, mình nhất định phải làm được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.