Dịch giả: Accel
Ngày đầu tiên, có bản có thể nói là bình yên vô sự... Đương nhiên, đây cũng là một ngày mà cơn ác mộng bắt đầu.
Doãn Khoáng quả thực bị thương vô cùng nặng, nếu như đổi người khác, chỉ sợ đã nằm trên giường bệnh cả năm cũng đừng nghĩ đến việc xuống đất. Thế nhưng với tư cách là “sinh viên đại học”, được hiệu trưởng không gì không làm được kia “chúc phúc”, chỉ cần thời gian hơn nửa buổi tối, đến giữa trưa Doãn Khoáng đã khỏi hẳn, bộ dang thong thong thả thả như chưa hề bị thương.
Để không dẫn tới phiền toái không cần thiết, Doãn Khoáng không làm thủ tục xuất viện mà thay quần áo khác, cùng đoàn người Lê Sương Mộc len lén chạy ra khỏi bệnh viện.
Một nhóm 15 người, gồm Doãn Khoáng, Lê Sương Mộc, Vương Ninh, Tăng Phi, Ngụy Minh Bạch Lục, Tiếu Chương, 6 chị em Đường Nhu Ngữ và hai người một nam một nữ từng chịu ơn của Doãn Khoáng, Lê Sương Mộc, nam gọi là Trương Vân, nữ là một cô gái có cá tính khác người (ND: Tác giả dùng cụm từ 非主流: “phi chủ lưu” để miêu tả cô gái này, nó có nghĩa là một số người làm một cái gì đó trong một số cách mà hầu hết mọi người không bao giờ làm, ví dụ thông thường chúng ta nhuộm tóc với các màu đen, vàng, nâu,... nhưng một số kẻ nhuộm tóc với màu xanh lá cây, do đó họ 非主流. Binh thường, 非主流 tại Trung Quốc là một từ tiêu cực, nó có nghĩa là những kẻ có mái tóc là lạ, quần áo là lạ, mà hành vi là lạ...) gọi là Diêu Dao.
Lần này đi thăm bệnh, ngoại trừ phân tích một số vấn đề không biết có tác dụng gì hay không, mặt khác cũng để cho mọi người nhận thức một chút.
Tiếu Chương, Trương Vân, cùng Diêu Dao còn cố ý tỏ vẻ biết ơn với Doãn Khoáng. Tên Tiếu Chương này còn trực tiếp nói rõ: “Cảm ơn, tôi nợ cậu một mạng“. Thấy thế Trương Vân cũng tỏ vẻ cảm ơn Doãn Khoáng, nhân cơ hội trả lại gấp đôi học điểm. Về phần cô gái kia thì lại làm cho Doãn Khoáng đổ mồ hôi lạnh: “Có nhu cầu sinh lý có thể tới tìm ta!“.
Tuy cô gái này sau khi tháo khuyên mũi xuống và đổi một bộ trang phục bình thường một thì cũng coi như xinh đẹp, nhưng vấn đề là, cách ăn mặc khác người của cô ta vẫn không thể thích nổi. Hơn nữa, hiện tại có một thanh đao đang treo trên đỉnh đầu, ai có hứng mà nghĩ tới mấy chuyện đó chứ, nên Doãn Khoáng trực tiếp nói: “Không cần“.
Phần lớn mọi người đều đã coi series Final Destination, mà cho dù chưa xem thì trao đổi với nhau một lát cũng hiểu được sự đáng sợ của Tử Thần rồi. Bởi vậy mọi người cũng không trở về trường cấp 3 Á Lạp Bá Hàn trong trí nhớ (trường học mà hiệu trưởng sắp xếp thân phận), cũng không tìm khách sạn mà ở một chỗ trong thành phố, ở trên quảng trường Lincoln qua nửa buổi tối.
Doãn Khoáng tựa lên phía dưới một bức tượng lớn, gương mặt thanh tú giấu trong bóng tối, tóc rủ xuống che hết nửa gương mặt.
“Chết tiệt... Ngoại trừ một cơ hội mà hiệu trưởng cho từ đầu, căn bản khó mà kiếm được sơ hở của Tử Thần nữa... Còn nữa, Tử Thần thiết kế tử vong đều theo trình tự nhất định. Như vậy, trình tự tử vong của chúng ta như thế nào? Hoặc là đối với những người từ bên ngoài đến như chúng ta thì không có trình tự tử vong?“.
Trong đầu hết vấn đề này đến vấn đề khác cho nên Doãn Khoáng vẫn luôn mặt ủ mày chau.
Lê Sương Mộc cũng tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng rút ra một điếu thuốc, đốt lửa lên. Mỗi khi hít một hơi, những điểm lửa nhỏ sáng ngời kia liền chiếu cho gò má hoàn mỹ của hắn đỏ hồng lên, đồng thời cũng chiếu sáng những phiền muộn trên khuôn mặt đó.
Bốn người Vương Ninh, Ngụy Minh, Tăng Phi, Bạch Lục thì ngồi cùng một chỗ, trò chuyện câu được câu mất, đều cố gắng tìm mấy chủ đề vui vẻ để nói. Ngụy Minh thì thỉnh thoảng lại khoe cơ bắp, chia sẻ với mọi người một chút tâm đặc khi rèn luyện bắp thịt, còn dạy làm như thế nào mới luyện được một thân cơ bắp rắn chắc gợi cảm. Mà Tăng Phi thì cứ mở miệng ra là súng ống, cái miệng sổ ra một đống số liệu như hun mưa mà trên thực tế là không ai hiểu được. Tên Bạch Lục tướng mạo đoan chính ăn mặc nghiêm túc thật không ngờ lại là một nửa trạch nam, là kẻ mê mấy động tác trong phim Nhật, trong lúc nói chuyện còn so sánh động tác của các idol với nhau, “lực lượng” của ai lớn nhất, có bao nhiêu điểm, người nào “phòng ngự” mạnh nhất, ít nhất có bao nhiêu điểm, ai “tốc độ” nhanh nhất, rồi “linh hoạt“..., tên này đều ước tính chỉ số của các nàng, còn nói: “He he, thật muốn cảnh tượng như thế xuất hiện trong cuộc thi a. Không phải là sướng chết sao?“.
Tất cả mọi người đều cười: “Thì ra ngươi mới đích thực là cao thủ râm tiện ẩn mình chốn dân gian a!“.
Về phần Vương Ninh thì không nói gì, chỉ ngồi làm khán giả. Thỉnh thoảng Vương Ninh lại quay đầu nhìn về phía Doãn Khoáng, trên khuôn mặt tươi cười không nhìn ra chút gì khác thường cứng đờ trong nháy mắt: “Tạm thời... tại tràng cảnh này sẽ bỏ qua cho ngươi. Dù sao ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng. Tiếp đến...“. Vương Ninh cũng nhìn về phía Lê Sương Mộc, kẻ địch mà hắn đã xác định, trong lòng không ngừng cười lạnh: “Lê Sương Mộc, ta xem ngươi ẩn giấu được bao lâu“.
Tiếu Chương thì không có gì làm đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm gì đó, thỉnh thoảng nhìn về phía 6 chị em Đường Nhu Ngữ, bộ dạng tựa hồ rất phiền não. Trương Vân trong tay cầm một cái iPhone 4 chém hoa quả, âm thanh hoa quả bị dao sắc cắt vang lên vô cùng quỷ dị. Diêu Dao thì cầm cái gương, dùng một cái đèn pin nhỏ chiếu vào chụp khuôn mặt trét phấn dày đặc, tự cười một mình.
Nói đến không khí hòa hợp thì không ai vượt qua được 6 chị em Đường Nhu Ngữ, cười cười nói nói, thỉnh thoảng cười hì hì, đùa giỡn nhau, không biết là thần kinh thô hay là tố chất tâm lý tốt, hoặc là do có một người giỏi khống chế bầu không khí như Đường Nhu Ngữ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đồng hồ báo thức vang lên lúc 6h sáng giờ New York.
Ánh sáng hiện ra từ phương đông, mặt trời màu cam dần nhuộm đỏ những đám mây nơi chân trời, bò lên lưng chừng tòa nhà cao tầng xa xa, đem ánh sáng ấm áp phủ lên cả thành phố làm cho mọi thứ như được bao phủ trong vầng sáng màu vàng nhạt.
Theo dần gian dần trôi, quảng trường Lincoln vốn trống trải an tính cũng ngày càng náo nhiệt, càng ngày càng nhiều người hội tụ trên quảng trường.
Xoẹt!
Cột nước bắn lên cao, theo cơn gió trên bầu trời tản ra xung quanh, dưới ánh mặt trời mơ hồ tạo ra một chiếc cầu vồng xinh đẹp.
Xoạt xoạt xoạt...
Một đám bồ câu từ từ đáp xuống trên quảng trường, tận hưởng đồ ăn từ những bà lão của nước Mĩ. Thỉnh thoảng sẽ có một con ngẩng đầu, hai con mắt lồi nhìn đông nhìn tây, rồi lại cúi đầu mổ ngũ cốc trên mặt đất.
Bọn bồ câu này đúng là nhàn nhã, tuy nhiên lại làm đám sinh viên lớp 1204 cảm thấy sợ hãi, đều tránh né như ôn thần. Người đã từng xem Final Destination đều biết, những con bồ câu này cũng là một trong các cộng cụ giết người của Tử Thần. Tiếu Chương còn rủa: “Mấy bà già này ăn rồi không có gì làm sao không ở trong nhà chờ chết đi, rảnh rỗi chạy tới đây nuôi chim, không không chừng có ngày bị chúng nó hại chết“.
Tiếu Chương vừa quay đầu mắng chửi không để ý dưới chân, dẫm xuống một vung nước đọng, thân thể nghiêng một cái, liền ngã xuống đất.
“Má ơi!“. Tiếu Chương sợ tới mức giật bắn lên, run rẩy toàn thân.
Hắn nghĩ là Tử Thần tới tìm hắn.
Bạch Lục tức giận đạp hắn một cước, cười mắng: “Ai bảo ngươi không tôn trọng người già, bị Tử Thần tìm tới là đáng đời. Kính già yêu trẻ cũng không biết sao? Ta nói ngươi nên tích nhiều công đức một chút, nói không chừng Tử Thần cũng không có biện pháp bắt ngươi đâu“.
Hàng loạt sự trùng hợp liên hoàn dẫn tới tử vong cũng không xuất hiện như trong dự tính, Tiếu Chương nặng nề thở phào một cái, nói: “Ài, hù chết ông mày rồi. Cứ như vậy, chúng ta không bị Tử Thần giết chết thì sớm muộn gì cũng tự hù chết chính mình a. Thật không sống nổi. Bằng không tự cắt cổ chết trở về cho thống khoái!“. Ai cũng nghe ra là hắn chỉ phàn nàn mà thôi.
“Yên tâm đi“. Doãn Khoáng vốc lên chút nước rửa mặt, đem đôi má chà cho đỏ bừng, nói: “Trước khi tang lễ xảy ra (ND: sự kiện trong phim), Tử Thần sẽ không tìm các ngươi. Hắn chỉ tìm ta. Người đầu tiên bị Tử Thần thiết kế chắc là ta rồi. Nhưng mà hình như tang lễ là ngay ngày hôm nay thì phải. Cho nên các ngươi vẫn còn một thời gian an toàn“.
“Thật sao?“. Tiếu Chương liền hỏi.
“Đoán“.
“Ặc“. Vẻ mặt Tiếu Chương cứng đơ.
“Hay là ăn cơm trước đi. Ăn xong liền đi nghĩa trang“. Lê Sương Mộc ném tàn thuốc trong tay ném xuống đất dẫm tắt: “Sau đó thì đi theo mấy nhân vật phải chết kia cứu bọn họ. Sao hả? Đúng rồi, đám người Đường Triệu Thiên đâu?“.
Vương Ninh nói: “Hôm qua sau khi lấy lời khai ở cục cảnh sát, chúng ta đi tìm Doãn Khoáng bọn họ không đi theo. Có phải cậu... lo lắng điều gì không?“.
Lê Sương Mộc lắc đầu nói: “Không, tôi chỉ hỏi thế thôi“.
Sau đó nhóm 15 người tìm một nhà hàng Trung Quốc ăn no bụng rồi thuê xe đi tới nghĩa trang.
Sau khi nhóm người đến nghĩa trang, nhìn thấy các tình tiết y như trong phim, thủ trưởng hói đầu của công ty đứng trên đài nói nói, nhớ nhung nụ cười của người nào, ai có cống hiến cho công ty, cuối cùng còn nói đến thanh niên Issac chết lúc châm cứu, làm cho “những người may mắn” (ND: những nhân vật chưa chết) phía dưới phát ra vài tiếng cười không đúng lúc... Có lẽ, không tôn trọng người chết, lại trở thành lý do mà Tử Thần nhất định phải giết bọn họ cũng không chừng.
Mặt khác, đám người Doãn Khoáng còn nhìn thấy bọn Đường Triệu Thiên, có vẻ nhàn nhã đối mặt chỉ chỉ chỏ chỏ sang bên này, còn bất chợt lộ ra mấy khuôn mặt cười cười khi nhìn đám Doãn Khoáng, cái này coi như là chào hỏi sao?
“Các cậu nhìn xem, cái bọn kia vẫn cười cười nói nói“. Ngụy Minh vẻ mặt nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ bọn họ đã nghĩ ra phương pháp đối phó với Tử Thần? Họ Đường kia lẽ nào thông minh lên rồi?“.
Trương Vân ngẩng đầu, cất cái iPhone 4 vào túi quần, “Thật sao?“.
“Không sao”, Ngụy Minh nhún vai: “Cậu thử qua hỏi xem?“.
Trương Vân chần chờ một chút, nhìn về phía mấy người Doãn Khoáng, bầu không khí bên này rõ ràng vô cùng trầm lặng, lại nhìn bên Đường Triệu Thiên, cả đám đều có vẻ thư giãn thích thú lắm, giống như đi du lịch, hai bên thật trái ngược nhau. Trương Vân căn răng ra quyết định: “Vậy tôi thử đi hỏi một chút“. Nói xong liền chạy sang bên kia.
“Không thể nào? Ta nói thế mà hắn đi qua thật?“. Ngụy Minh chỉ vào bóng lưng Trương Vân, vẻ mặt ngạc nhiên nói.
Bạch Lục bĩu môi, nói: “Người này vừa nhìn đã biết là loại cỏ đầu tường. Qua thì qua chứ sao. Tốt nhất là đừng về nữa, làm ta mất công để ý tới. Cả ngày không có gì làm liền chơi chém hoa quả, nói không chừng chút nữa bị Tử Thần chém luôn“.
Không cần nói, Trương Vân sau khi đi qua thì ở luôn bên kia.
“Tên này...“. Ngụy Minh oán hận cắn răng: “Đồ vong ân phụ nghĩa, thật muốn đánh hắn một trận. Doãn Khoáng, cậu phải đòi hắn 3 lần học điểm đó!“.
“Được rồi... Ế, nhìn xem, tang lễ xong rồi“. Bạch Lục nhổ một cục đờm nói.
Doãn Khoáng sững sờ, vội vàng nhìn bốn phía, không biết đang tìm cái gì.
“Cậu tìm ông bác da đen sao?“. Tăng Phi thấy Doãn Khoáng Doãn Khoáng nhìn đông nhìn tây liền hỏi.
“Ừm“.
Không chỉ Doãn Khoáng, đám người Lê Sương Mộc cũng đang tìm ông bác da đen kia.
Đúng lúc này, một giọng nói thô thiển mang theo chút hài hước vang lên bên tai mọi người: “Các ngươi đang tìm ta sao“.
Mọi người sợ hãi cả kinh, quay đầu nhìn lại, liền thấy có một người da đen mặc đồ tây màu đen thình lình đứng đó, đầu trọc, hai tay bỏ vào túi, hai vai nhún nhún, trên mặt mang nụ cười hài hước. Cặp mắt sâu xa đầy ẩn ý kia đang nhìn về phía đám Doãn Khoáng.
Ông bác da đen toàn thân đều là đồ đen, giống như bị bao phủ trong đám sương mù màu đen.
Ai cũng không phát hiện ra, người da đen này xuất hiện sau lưng từ khi nào... Mà trên thực tế, lúc nãy bọn hắn cũng có nhìn về phía sau rồi, nhưng không thấy ai cả. Vừa quay đầu một cái, ông ta liền ở sau lưng rồi.
Bầu không khí trong nháy mắt liền ngưng đọng lại.
Chỉ có ông bác da đen vẫn tươi cươi như trước.
“Một đám du học sinh tới từ Trung Quốc“. Ánh mắt ông ta đảo qua tất cả mọi người, người bị ông ta nhìn trong lòng liền phát lạnh, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Doãn Khoáng thêm một giây, sau đó nói: “Các ngươi không nên tới đây, nhưng các ngươi vẫn xuất hiện ở đây, Các ngươi đã làm trái với quy tắc của Tử Thần, còn có...“. Nói được một nửa, ông ta nhếch miệng cười sau đó lắc đầu, nói: “Các ngươi đã lừa gạt, không chỉ là Tử Thần...“.
Ngụy Minh vội vàng thẳng thắn nói: “Ông bác da đen, chúng tôi cần sự trợ giúp của ông“. Hắn thậm chí trưc tiếp gọi ông ta là “người da đen”, phải biết rằng, cách gọi như vậy ở nước Mĩ một loại sỉ nhục, không chừng sẽ bị xem là kì thị chủng tộc nữa.
“Tất cả, phải xem lựa chọn của các ngươi...“. Ông ta liếc Ngụy Minh, không có chút không vui nào, vẫn là một bộ dạng nhàn nhã, nói: “Chúc các ngươi may mắn, các cô bé cậu bé đến từ phương đông thần bí. Hy vọng, chúng ta không cần phải gặp nhau lần nữa...“. Nói xong, ông ta liền huýt sáo, bước xuyên qua mọi người, đi về phía đám nhân vật chính cách đó không xa.
Y như trong phim, một màn xuất hiện của ông bác da đen lại diễn ra, để lại một câu: “Tử Thần, không thích bị lừa gạt” liền rời đi, khiến mấy nhân vật kia đầu đầy sương mù.
“Cuối cùng thì ông ta có ý gì?“. Ngụy Minh nhìn Doãn Khoáng hỏi.
Doãn Khoáng thở dài, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Tôi cũng không biết. Nhưng có thể xác định, người da đen này, nhất định là vô cùng cường đại!“.
“Ông ta? Giả bộ thần thần bí bí. Ta không thấy như vậy“. Tiếu Chương chỉ vào người da đen nói.
“Trừ khi ông ta là Tử Thần, bằng không chỉ là giả bộ mà thôi“.
“Cường đại ở đây không phải là mạnh, còn có thứ gì đó... ví dụ như trí tuệ... Ta không thể nói rõ được“. Doãn Khoáng lắc đầu: “Chỉ là một loại cảm giác. Được rồi, không quan trọng. Đám nhân vật chính đã rời đi, chúng ta nhanh theo sau nào. Nguy hiểm thật sự bây giờ mới bắt đầu“.