Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 39: Chương 39: Lấy được T-Virus! (hạ)




Dịch giả: Dương Thiên Mạc

“Hây…”

Doãn Khoáng nâng cái hộp kim loại kia lên quá đỉnh đầu. Mặt kim loại sáng bóng chiết xạ ánh sáng của ngọn lửa làm khuôn mặt Doãn Khoáng nhuốm màu đỏ bừng, con mắt chưa bao giờ sáng ngời như vậy. Trong đêm tối, trông chúng càng giống như hai ngọn đèn chỉ đường.

Hắn mạnh mẽ thở ra một hơi, giống như muốn ép toàn bộ không khí trong khoang phổi ra ngoài. Sau đó, hắn kề chiếc hộp kim loại lạnh như băng kia bên môi mình, hôn lấy hôn để lên nó.

– Rốt cục… rốt cục cũng lấy được! Ha ha ha… rốt cục cũng lấy được rồi!

Dù sao thì vẫn là một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi, trong lúc nhất thời, Doãn Khoáng không thể kìm nén nổi hưng phấn, kích động bật cười sang sảng. Bộ dáng kia giống như một thằng ăn mày đột nhiên vấp phải cục đô la trên đường đời tấp nập, đúng là phất lên sau một đêm!

Giờ phút này, Doãn Khoáng thật sự có cái cảm giác nhà giàu mới nổi đấy.

Những chuyện khác, hắn không vội nghĩ, cho dù tiêm thứ này vào có thể trở thành một quái vật không biết tên, thậm chí còn trực tiếp chết luôn, hắn cũng không băn khoăn. Lúc này trong mắt hắn chỉ có vật phẩm trong tay, nguyên dịch T-Virus do hắn liều mạng mới kiếm được.

Doãn Khoáng cười như điên dại suốt hai phút đồng hồ, cười cho tới khi hết sức rồi mới ngừng lại ho khan. Bây giờ hắn mới tỉnh táo lại được một chút.

Mặc dù cơ thể vẫn còn rất chi chít vết thương nhưng có lẽ vì đã được tiêm thuốc chữa trị, cũng có lẽ vì Doãn Khoáng đã quen với nỗi đau cắt da cắt thịt, bất chấp mọi khó khăn, hắn vẫn đứng dậy.

Hắn đặt nguyên dịch T-Virus vào cột vật phẩm… Đột nhiên, ánh mắt hắn nhìn vào một thứ ở trên cột vật phẩm… chân mày hơi nhíu lại.

– Thôi… cứ dùng T cho an toàn…

Doãn Khoáng thở dài cảm khái rồi khom lưng nhặt khẩu súng trên mặt đất lên. Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Thì ra vụ nổ vừa rồi tạo tiếng động quá lớn, ánh lửa ngất trời, cho nên khó tránh khỏi sẽ thu hút một lượng lớn zombie tới đây. Bởi vì Doãn Khoáng và Nicolas giằng co khá lâu cho nên đến bây giờ, rất nhiều zombie đã tràn vào quảng trường Raccoon.

Dõi mắt nhìn lại, chút ánh lửa yếu ớt trong đêm đen có thể khiến Doãn Khoáng nhìn thấy rất nhiều những cái đầu đang chập chờn di động về phía này, tất cả đều là zombie. Mặc dù tốc độ của chúng rất chậm nhưng sự hấp dẫn của thịt tươi khiến nhịp bước của chúng vô cùng kiên định. Có một ít zombie đặc thù còn cất bước chạy chậm tới đây.

Mùi hôi thôi nồng nặc từ xa truyền tới khiến Doãn Khoáng suýt chút thì nôn mửa!

“Đáng chết! Phải rời khỏi chỗ này thôi, nếu trì hoãn nữa là bị bọn zombie này gặm hết luôn cả xương!” Doãn Khoáng nghĩ thầm trong lòng, sau đó tập tễnh chạy vào trong một con hẻm nhỏ, phút sau đã không thấy bóng dáng…

****************************

– Vương Ninh… cậu muốn làm gì?

Lê Sương Mộc dán chặt lưng vào tường, đầu ngửa lên nhưng mắt lại nhìn xuống. Trên khuôn mặt tuấn tú không hề có sự kinh hoàng hay sợ hãi nào, thậm chí nó còn phẳng lặng như mặt hồ không gió.

Tại sao lại phải ngửa đầu?

Bởi vì trên cổ hắn đang có một lưỡi dao găm đen nhánh, lạnh lẽo như băng. Da cổ của Lê Sương Mộc đã bị rách, một giọt máu đỏ dọc theo lưỡi dao chảy xuống, nhỏ lên mặt đất.

Người nắm con dao này chính là Vương Ninh với nụ cười lạnh nhạt. Vương Ninh nói:

– Tao chẳng muốn gì cả… chỉ muốn tính sổ với mày thôi!

– Tính sổ?

– Không sai, tính sổ!

– Tôi không nhớ rằng mình đã thiếu cậu cái gì… Thậm chí, trước kia tôi còn không quen biết cậu, tại sao lại muốn tính sổ với tôi? – Lê Sương Mộc bình tĩnh nói:

– Hơn nữa, cho dù thật sự có chuyện thì cậu định tính sổ thế này sao?

– Nếu mày có thể vươn tay phải của mày ra, sau đó ném khẩu Desert Eagle xuống đất, có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống, từ từ tính sổ. Dĩ nhiên, tao tin tao có thể cắm “Nanh Sói” của tao vào cổ mày trước khi mày nổ súng.

Lê Sương Mộc thản nhiên nhìn Vương Ninh một cái, chậm rãi đưa tay phải ra, ném khẩu súng xuống đất.

– Giờ được rồi chứ?

Vương Ninh nhún vai, thu con dao găm màu đen kia lại, cất giọng mỉa mai:

– Làm sớm đi có phải bớt phiền không?

Lê Sương Mộc rút một chiếc khăn ra ấn vào vết thương chỗ cổ, liếc mắt nhìn Tăng Phi và Tiền Thiến Thiến đang nằm trên đất.

– Cậu làm gì bọn họ rồi?

– Ô hô! Lê đại thiếu gia có lòng tốt từ bao giờ thế? – Vương Ninh xoay con dao găm trong tay, nói:

– Yên tâm đi, tao chỉ cho chúng ngủ chút thôi, mặc dù khi tỉnh dậy sẽ quên một số chuyện nhưng cũng sẽ không có vấn đề gì.

Lê Sương Mộc nói:

– Nói đi! Cậu muốn gì?

– Tao muốn “Giọt máu trái tim” mày đang giữ. – Vương Ninh nhìn thẳng vào Lê Sương Mộc, nói:

– Ngoài ra, coi như tao thiếu mày một món nợ ân tình.

Lê Sương Mộc cau mày, nói:

– Không phải cậu có một phần rồi sao? Hơn nữa, trên tay cậu còn không có nguyên dịch T… Cậu!?

Đột nhiên, Lê Sương Mộc nghĩ tới cái gì đó, mặt liền biến sắc:

– Vương Ninh, cậu đừng khiến tôi coi thường cậu!

– Ô hô hô! – Vương Ninh cất tiếng cười khả ố, nói:

– Lê đại thiếu gia xem thường tao? Liệu tao có nên cảm thấy vinh hạnh hay không nhỉ?

– Chỉ một món nợ của cậu, còn không đáng để tôi đưa ra Giọt máu trái tim hi hữu này. – Lê Sương Mộc nói.

– Mày còn nhớ Chu Thông Diệu không? – Vương Ninh nở nụ cươi giả tạo, nhìn Lê Sương Mộc.

– Chu…

Giờ phút này, sắc mặt của Lê Sương Mộc rốt cục cũng thay đổi. Mặc dù nó chỉ chợt lóe lên rồi biến mất nhưng vẫn là biến đổi.

– Chính tay tao giết nó! – Vương Ninh nói:

– Nhiệm vụ mày ban bố ở “Liên minh Sát Thủ” do tao nhận. Nhưng mà mày còn chưa trả tiền thù lao cho tao. Đây chính là cái tao muốn tính sổ với mày. Tao nghĩ, đường đường là cậu chủ nhà họ Lê sẽ không chơi quỵt nợ chứ?

Lê Sương Mộc liếc mắt nhìn Vương Ninh, nói:

– Chứng cứ!

Vương Ninh cười một tiếng, sau đó nói:

– Là Lê Sương Mộc cho mày đến giết tao đúng không… tao biết tao biết… là thằng đó, nhất định là nó…

Thanh âm Vương Ninh đột nhiên thay đổi, biến thanh giọng nói của một người khác. Hắn không chỉ bắt chước âm thanh của kẻ đó mà còn bắt chước cả thần thái sợ sệt kia nữa, chỉ duy có nụ cười mỉa vẫn còn ở trên môi. Vẻ mặt kia có tuyệt vọng, có thống khổ, có oán hận, cũng có giải thoát…

– Được! – Khóe miệng Lê Sương Mộc co giật hai cái, vẻ mặt tuấn tú kia dường như vì đè nén điều gì đó mà trở nên đặc biệt âm trầm.

– Mày muốn “Giọt máu trái tim”, tao cho mày!

Lê Sương Mộc vươn tay, một chiếc bình thủy tinh nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Dưới ánh sáng yếu ớt, Vương Ninh có thể nhìn thấy trong bình có chứa dung dịch chất lỏng đỏ lòm. Đó chính là phần thưởng của nhiệm vụ ẩn tang, Giọt máu trái tim của chó dẫn đường Mary!

– Rất tốt! Tao thiếu mày một món nợ ân tình. – Vương Ninh lấy cái bình kia, nói:

– Trong tương lai, mày sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định ngày hôm nay.

Lê Sương Mộc lạnh lùng cười một tiếng, châm chọc nói:

– Món nợ ân tình của một sát thủ… Hừ hừ, mày đừng đâm một dao sau lưng tao là tao đã cảm ơn trời đất rồi!

Vương Ninh chẳng thèm để ý tới lời châm chọc của Lê Sương Mộc, chỉ nói:

– Giao dịch vui vẻ! Được rồi, tạm biệt nhé, hẹn gặp lại ở “đại học”.

– Khoan đã! – Lê Sương Mộc nói:

– Vương Ninh, nể mặt quen biết nhau, tao cho mày một lời khuyên.

– Xin rửa tai lắng nghe.

Lê Sương Mộc nói:

– Tốt nhất là mày đừng có đắc tội với Doãn Khoáng. Nếu không, tương lai mày nhất định sẽ hối hận, nhớ kỹ lời tao nói hôm nay.

Vương Ninh nhíu mày, sau đó lại giãn ra, nói:

– Mày quả là vô cùng xem trọng thằng đấy!

Nói xong, Vương Ninh chạy khỏi con hẻm, lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua con phố, đuổi vào cái ngõ Doãn Khoáng vừa đi.

Lê Sương Mộc nhìn Tăng Phi và Tiền Thiến Thiến nằm trên đất, trong mắt có sự giãy dụa.

Tiếng gào thét của zombie càng ngày càng gần, bây giờ rời đi vẫn còn kịp. Chẳng qua nếu mang theo hai người cùng đi, ngay cả Lê Sương Mộc có sức mạnh hơn người thường cũng phải mệt nhọc không ít.

Nhưng mà nếu để họ lại ở chỗ này, Lê Sương Mộc thật sự…

– Thôi vậy thôi vậy, dù sao cũng từng là đồng đội. Hai người chưa từng phụ tôi, tôi cũng không muốn phụ hai người…

Lê Sương Mộc lẩm bẩm tự nói rồi vác Tiền Thiến Thiến lên vai.

– Mẹ nó chứ! Cái con này trông nhỏ nhỏ xinh xinh mà nặng thế… được cái xúc cảm không tệ…

Đến khi nhìn tới Tăng Phi, Lê Sương Mộc thật sự cảm thấy mình quá xui xẻo.

– Đợi về đến “đại học”, hai người nợ tôi 100 điểm phí vận chuyển, ăn đéo gì mà nặng thế không biết, đúng là hai con lợn!

Tức giận chửi rủa mấy câu nhưng hắn vẫn nâng Tăng Phi lên, chạy chậm vào trong ngõ tối.

– Mong là đừng gặp phải zombie… nếu không, tôi thật sự phải ném hai người đi đấy!

*******************************

– Alô… tiến sĩ Isaac?

– Rốt cục thì cậu cũng nhấc máy, tôi cứ nghĩ cậu sẽ lỡ hẹn cơ, cậu bé Trung Quốc. – Tiếng cười khẽ của Isaac truyền tới từ đầu dây bên kia.

Hiển nhiên, lời Isaac ý là mặc dù hắn có nghĩ tới chuyện Doãn Khoáng “ăn bánh không trả tiền” nhưng cũng không quá mức lo lắng, bởi vì tất cả hành động của Doãn Khoáng đều nằm trong lòng bàn tay hắn!

Doãn Khoáng nói:

– Ông nên tin tưởng chữ tín của người Trung Quốc.

– Vậy thì, người Trung Quốc thành tín… – Isaac nói:

– Cậu có hài lòng với món quà nhỏ tôi đã đưa không? Thành thật mà nói thì đây là tác phẩm cuối cùng của tôi rồi, cho nên lúc điều chế tôi đã rất dụng tâm.

– Tác phẩm cuối cùng? – Doãn Khoáng hỏi:

– Chẳng lẽ ông phải từ chức?

– Ha ha, không ngờ người Trung Quốc cũng có tính hài hước như thế. Phúc lợi của công ty Umbrella rất cao, mỗi tháng còn có ngày nghỉ cố định, công việc tốt như thế làm sao có thể nghỉ được chứ.

Doãn Khoáng nhíu mày. Nghe giọng của Isaac có vẻ thật bình tĩnh, còn nói về phúc lợi công ty Umbrella với mình, hắn muốn làm gì?

Doãn Khoáng cũng không muốn lằng nhằng nhiều, nói thẳng:

– Tiến sĩ, cũng tới lúc tôi trả thù lao rồi. Con chó kia được giấu dưới mặt đất căn nhà tôi vừa đứng. Tôi nhét nó trong tủ lạnh, rất dễ tìm thấy.

– Được, hợp tác vui vẻ, cậu bé Trung Quốc… Đúng rồi, cậu có muốn tôi hộ tống cậu ra khỏi thành phố Raccoon không? Giống như ước định lúc trước của chúng ta.

– Chân thành cảm ơn, không cần! – Doãn Khoáng ước gì cách người công ty Umbrella càng xa càng tốt.

Isaac nói:

– Thế thì tiếc thật! Chúc cậu may mắn, cậu nhóc Trung Quốc.

Cúp điện thoại, Doãn Khoáng liền tiện tay ném nó vào thùng rác, sau đó tiếp tục vịn vách tường bước đi…

Chỉ là mới bước đi được vài bước, hắn liền cảm thấy một thứ lợi khí lạnh lạnh chạm vào cổ mình, chỉ cần hắn tiếp tục bước tới thì sẽ dứt khoát bị trở về “đại học” ngay!

Đồng thời, kèm theo lưỡi dao kia còn là một luồng hơi thở dường như đã từng quen thuộc.

Giờ phút này, ngay cả việc nuốt nước bọt Doãn Khoáng cũng không dám. Bởi vì chỉ cần nuốt xuống thì cổ họng hắn sẽ chuyển động, chuyển động là sẽ chạm vào lưỡi dao lạnh lẽo kia!

– Đưa T-Virus đây! – Một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau lưng, tiếng nói lạnh lùng chẳng có chút tình cảm nào.

– Lê Sương Mộc?

Doãn Khoáng mở to mắt, vẻ mặt thật không thể nào tin nổi… Chỉ là sau một khắc, niềm bi thương dâng lên không thể xua tan nổi!

– Tại sao tao phải đưa cho mày? Đây là thứ tao dùng mạng để đổi lấy, tại sao tao phải làm thế?

Âm thanh Doãn Khoáng đè nén sự tức giận, hai mắt hắn đã đỏ ngầu, vô cùng dữ tợn.

Doãn Khoáng trước nay chưa từng hận ai cái gì nhưng hôm nay nỗi hận ấy lại dâng lên, bốc cao ngùn ngụt trong lòng, gần như đã cắt nuốt hết lý chí của hắn.

– Tao khuyên mày đừng nên hành động thiếu suy nghĩ!

– Mày muốn giết thì cứ giết mẹ nó đi! Cùng lắm thì mất mười năm tuổi thọ, muốn T-Virus của tao à, nằm mơ đi!

Lửa giận của Doãn Khoáng bị sự lạnh lẽo của lưỡi dao kia đè nén xuống, đầu óc bình tĩnh trở lại.

– Ha! – Người sau lưng cất tiếng cười khinh thường, nói:

– Tao có thể lặng lẽ giết mày một lần thì có thể giết mày lần thứ hai… lần thứ ba… Nhưng mà, tao rất nghi ngờ, mày có lần thứ hai hay lần thứ ba để cho tao giết không… Tao nghi ngờ không sai chứ?

– Mày…

– Tao đã suy nghĩ rất lâu, tại sao mày nhất định phải đi đối đầu với đám lính kia, tại sao nhất định phải lấy được T-Virus… Ha ha, cuối cùng tao cũng nghĩ ra. Tao đoán, chắc là tuổi thọ mày vô cùng ít ỏi. Mày luôn luôn cảm nhận được uy hiếp từ cái chết, cho nên mày bất chấp tất cả để lấy bằng được T-Virus, muốn có được biến dị T. Mày nói đi, tao đoán đúng hay sai?

– …

– Không trả lời? Ha ha, thế thì tao đoán đúng rồi? – Thanh âm sau lưng biến thành tiếng cười lạnh:

– Cho dù mày lấy được T-Virus thì thế nào, mày cho là cái thân thể yếu ớt của mày có thể phát huy sự thần kỳ của T-Virus được mấy phần? Điểm khởi đầu của mày quá thấp, ngay cả có được biến dị T thì cũng chỉ tăng cường thể chất của mày thôi… Cho dù tiềm lực trưởng thành của mày là vô hạn nhưng mày có thể bảo đảm trước khi mày lớn mạnh, mày có thể trốn khỏi lưỡi dao của tao không, hả? Thứ kia để mày dùng đúng là lãng phí của trời.

Dần dần, cái trán của Doãn Khoáng thấm đẫm mồ hôi lạnh, từng giọt chảy xuống dọc theo khuôn mặt hắn.

– Cho nên… lựa chọn sáng suốt là giao T-Virus ra. Tao có thể phát huy uy lực T-Virus đến mức lớn nhất. Tao bảo đảm, trong tương lai vào lúc nguy hiểm tao có thể bảo vệ mày ba lần. Mày xem, khoản giao dịch này thế nào?

Tên “Lê Sương Mộc” kia thản nhiên nói:

– Dĩ nhiên, mày cũng có thể lựa chọn cự tuyệt. Như vậy, để báo đáp, tao sẽ giết mày ba lần… Chỉ mong mày có thể trốn thoát được ba lần!

– Quyền lựa chọn… nằm trong tay mày rồi nhá!

Một lúc lâu sau, Doãn Khoáng mới giơ lên cánh tay nặng nề như đeo chì của mình, nói:

– Lê Sương Mộc… Mày nhất định sẽ phải hối hận! Mối thù hôm nay, ngày sau, tao nhất định trả gấp bội!

Trên tay Doãn Khoáng rõ ràng là “nguyên dịch T-Virus” kia. Cái thùng màu xám bạc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

– Lựa chọn sáng suốt lắm, bạn học Doãn Khoáng…

“Lê Sương Mộc” ở sau lưng cười khẽ.

– Chúng ta sẽ gặp lại ở “đại học”…

– Mày…

Máu tươi chảy ra từ động mạnh chủ, cả thân hình Doãn Khoáng dựa vào vách tường, từ từ trượt xuống…

Nhắc nhở: bạn bị vỡ động mạch chủ, sinh mệnh về 0…

Nhắc nhở: sau 5 giây, bạn sẽ về “đại học”.

Nhắc nhở: “Học viên tay mơ” Doãn Khoáng, kiểm tra lần này…

P/S: Hù, bất ngờ chưa:)) Đúng kiểu tuyệt tình lật lọng dạng tiểu nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.