“Chúng ta nhanh đi thôi. Cảnh sát sắp tới rồi“. Doãn Khoáng nhìn thoáng qua sân tập như nhân gian luyện ngục này, lại lướt qua Đường Triệu Thiên, yên lặng rời đi.
Những người còn lại nhanh chóng đuổi kịp.
Bọn hắn ước gì sớm rời khỏi chỗ quỷ quái này. Ai biết Tử Thần đang phát điên kia có thể làm cho cả nhà thể dục này sập xuống hay không. Hơn nữa nếu không lập tức rời đi cảnh sát đến thì phiền, lại bị kéo về cục thẩm vấn.
Bên kia Đường Triệu Thiên thấy đám người Doãn Khoáng rời đi, cũng lén lút nhanh chóng rời khỏi.
May là lúc này đây toàn bộ nhà thể dục đều bị bao trùm bởi không khí bi thương nặng nề, hoặc là yên lặng càu nguyện hoặc mặc niệm, không ai chú ý tới có người rời khỏi.
Diêu Dao và hai nam sinh khác vẫn bị sợ đến choáng váng, giống như đầu gỗ, ngay cả “bạn cùng lớp” rời đi cũng không biết.
...
Trên một lối đi nhỏ dùng để rời khỏi sân trường.
Đám người Đường Triệu Thiên đột nhiên vọt ra từ ngã ba. Đường Triệu Thiên giống như đầu tàu gương mẫu, khí thế hung hăng đi tới trước mặt Doãn Khoáng, không nói hai lời, một quyền nhắm vào mặt Doãn Khoáng.
Doãn Khoáng có 13 điểm cảm giác, lúc Đường Triệu Thiên đột nhiên lao ra đã biết rõ là hắn không có ý tốt, thấy hắn không nói một lời liền đấu võ, tuy kỳ quái và tức giận nhưng cũng không ngu ngốc mà hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?“. Mà hắn trực tiếp dùng một quyền đáp trả!
Một âm thanh khó chịu vang lên, hai nắm đấm chạm vào nhau trên không trung.
Lực phản chấn đẩy Đường Triệu Thiên lui về phía sau hai bước, mà Doãn Khoáng chỉ lui về sau một bước nhỏ.
“Ngươi muốn đánh nhau? Ta tiếp!“. Doãn Khoáng lạnh lùng nói.
Đường Triệu Thiên xiết chặt nắm đấm, đột nhiên chỉ Doãn Khoáng cắn răng nói: “Ngươi ngay từ đầu đã biết Tử Thần sẽ sắp đặt chúng ta cho nên ngươi mới cố ý tránh ra phải không? Ngươi muốn mượn Tử Thần hại chết chúng ta, đúng hay không?“.
Một đám người sau lưng Đường Triệu Thiên cũng trợn mắt nhìn.
Lưu Hạ Thiên nói: “Doãn Khoáng, Vương Ninh, không nghĩ tới các ngươi lại âm hiểm như thế. Mọi người tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp, cần phải tuyệt tình như vậy sao?“.
“Đúng rồi! Ngay cả bạn cùng lớp mà cũng hãm hại, các ngươi còn có nhân tính hay không?“.
Chỉ có duy nhất một nam sinh thân hình lùn và mập đứng đằng sau không nói gì.
Bọn hắn vốn bị Tử Thần làm cho bàng hoàng, lúc này đột nhiên tìm được chỗ xả, tất nhiên là phải phát tiết ra ngoài rồi. Tuy lời nói không phải là thô tục, nhưng đều là những câu ác mồm ác miệng.
Doãn Khoáng còn chưa lên tiếng, Vương Ninh đã híp mắt, cười cười đẩy gọng kính, nói: “Lưu Hạ Thiên, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói loạn. Cẩn thận họa từ trong miệng mà ra“.
Doãn Khoáng cùng Lê Sương Mộc âm thầm liếc nhau, nghĩ thầm: “Đáng đời Lưu Hạ Thiên, chọc ai không chọc lại chọc Vương Ninh“.
Lưu Hạ Thiên hiển nhiên không biết Vương Ninh đáng sợ thế nào, thét to một tiếng nói: “Mọi người nghe đi, bị ta nói trúng liền thẹn quá hoá giận. Bây giờ muốn trực tiếp động thủ giết người đây mà“.
Lê Sương Mộc khoan thai lấy ra một điếu thuốc, thắp lên, hít sâu một hơi, phun khói vào mặt Lưu Hạ Thiên, nói: “Lưu Hạ Thiên, trả 30 học điểm cho ta. Từ nay về sau chúng ta không nợ nần gì“.
Doãn Khoáng nghe xong cười thầm: “Không nợ nần nhau nữa, không có nghĩa là...“. Vì vậy hắn cũng nói: “Cả 30 điểm của ta nữa. Lưu Hạ Thiên, tình nghĩa đồng đội của chúng ta dừng ở đây. Còn ngươi nữa“. Nói xong, Doãn Khoáng chỉ vào một nam sinh: “30 điểm“.
Nam sinh bị Doãn Khoáng chỉ vào bối rối cúi đầu xuống, dù mặt dày đi nữa, nhưng cũng không dày đến độ thiếu nợ không trả chứ.
Hai ngươi đều tự động nhìn về phía Đường Triệu Thiên cầu cứu.
“Ta trả giúp bọn họ“. Đường Triệu Thiên nhổ cục đờm, nói: “Không phải chỉ là 120 học điểm thôi sao? Chút học điểm vớ vẩn này ta vẫn còn. Cho các ngươi!“. Nói xong, hất tay giống như đuổi ăn mày đi.
Doãn Khoáng gật gật đầu, xác định đã nhận được học điểm, sau đó đột nhiên vọt tới trước mặt Lưu Hạ Thiên, đánh ra một quyền!
Bịch!
Máu tươi văng ra, hai cái răng cửa rơi xuống đất.
Doãn Khoáng lại đưa tay bắt, Lưu Hạ Thiên còn chưa kịp ngã xuống, đã bị nắm đầu lên gối một cái!
Aaaaa.
Một tiếng kêu thảm vang lên, mọi người hoảng sợ.
Ai cũng không ngờ, Doãn Khoáng thoạt nhìn văn văn nhược nhược (ND: yếu đuối), dáng người lại không cao lớn, ra tay lại tàn nhẫn như thế, không lưu tình chút nào.
“Ngươi làm gì vậy?'. Đường Triệu Thiên kêu lên.
Nhưng là không đợi hắn tiến lên, Lê Sương Mộc đã đứng trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đường Triệu Thiên chằm chằm: “Nói thật, Đường Triệu Thiên, ngươi là người thứ nhất làm cho ta phải ghi hận“. Nói xong, thuận miệng phun khói vào Đường Triệu Thiên. Tuy hành động này rất không hợp vói khí chất và hình tượng của hắn, nhưng không thể không nói, động tác này rất ngầu!
Đường Triệu Thiên theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng mà, khi hắn nhắm mắt, Lê Sương Mộc liền đấm một quyền vào bụng dưới của hắn.
“Á!“. Đường Triệu Thiên phát ra một tiếng kêu quái dị, nằm co trên mặt đất giống như một con tôm hùm bị nướng chín.
Dựa vào tố chất cơ thể của huyết thống spiderman cũng không thể chịu được một quyền của Lê Sương Mộc?! Vậy sức mạnh trên một quyền này của Lê Sương Mộc là bao nhiêu đây!
Ánh mắt mọi người nhìn Lê Sương Mộc đều thay đổi. Dù là Vương Ninh cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Ai cũng không nghĩ tới, thanh niên anh tuấn như ánh mặt trời này, tựa hồ không thấy hắn đổi bất kỳ huyết thống gì, vậy mà có thể một quyền K.O Đường Triệu Thiên. Đường Triệu Thiên ngay cả thời gian phản ứng cũng không có!
Lê Sương Mộc không để ý đến ánh mắt của mọi người, lại rút ra một điếu Marlboro, nhàn nhã đốt lên, sau đó đảo qua cả đám đối diện: “Vốn có thể không cần như vậy. Thế nhưng các ngươi nhìn xem, các ngươi đã làm nên trò gì? Đề thi chung lần này chính là dùng lớp làm đơn vị tiến hành. Là một mô thức tự cứu mình và cứu người, bỏ học điểm qua một bên không nói, chỉ cần điểm tích lũy đã liên quan tới tương lai của cả lớp. Còn các ngươi thì sao? Động não chút đi, ngẫm lại xem các ngươi đã làm gì? Nếu như ta đoán không sai, các ngươi nhất định là đi tìm người để giết, cho rằng như thế có thể trả nợ cho Tử Thần? Nói thật, ta không muốn nghi ngờ chỉ số thông minh của các ngươi, đồng thời cũng không cho rằng các ngươi giết người có gì không đúng, nhưng các ngươi thử nghĩ lại, các ngươi đã làm rồi, có ích gì không?“.
“Chúng ta tới nơi này, cũng là bất hạnh lớn nhất. Nhưng nhìn lại một lớp chúng ta, đã làm nên trò gì?Nghi kỵ lẫn nha? Công kích lẫn nhau? Sau đó, người chết, điểm tích lũy không có, một lớp học thật tốt, hiện tại biến thành cái dạng này, đây chính là thứ các ngươi muốn? Chết rồi, học điểm cũng không nhận được, không thể đổi năng lực vũ khí, tất nhiên lại sẽ bi giết chết, một vòng tuần hoàn ác tính cứ thế tiếp tục, các ngươi thấy mình có bao nhiêu tuổi thọ để hiệu trưởng trừ? Các ngươi thật sự muốn chết phải không?“.
“Ta không quản các ngươi nghĩ như thế nào“. Lê Sương Mộc thổi ra một vòng khói, biểu tình nhởn nhơ thong thả đột nhiên nghiêm lại, ánh mắt ngưng tụ, một cỗ khí thế khó nói thành lời lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh, đánh vào trong lòng mỗi người: “Ta muốn sống sót! Kiếm lấy học điểm, đổi năng lực cường đại, làm cho mình ngày càng mạnh lên, sau đó, nhận bằng tốt nghiệp, trở lại thế giới cũ, hoàn thành sự nghiệp còn dang dở! Đây chính mục tiêu của Lê Sương Mộc ta. Các ngươi làm như thế nào, ta không quan tâm. Nhưng nếu ai cản trở ta, tin ta đi, ta có nghìn vạn thủ đoạn có thể khiến cho các ngươi hối hận vì đã được sinh ra đấy. Bởi vì ta họ Lê!“.
Nói xong, Lê Sương Mộc bễ nghễ nhìn Đường Triệu Thiên trên mặt đất, nói: “Nếu như ta không đoán sai, ngươi hẳn là người của Đường gia Cẩm Thành. Tính ra, còn là thân thích với Đường Nhu Ngữ. Học cô ấy một ít đi, đừng để cho Thục trung Đường gia của ngươi phải hổ thẹn“.
“Ngươi!!“.
Lê Sương Mộc dưới chân dùng sức, lực lượng cường đại áp chế Đường Triệu Thiên: “Nếu như tại thế giới hiện thực, ngươi ngay cả tư cách bị ta đánh cũng không có. Đường Triệu Thiên, làm chuyện ngươi nên làm đi. Ta không muốn động thủ giết ngươi“.
Đến giờ phút này, Lê Sương Mộc, tiềm long (ND: rồng ẩn mình) nhắm mắt, cuối cùng cũng không kìm được mà rẽ nước bay lên!
Tuy rằng chuyển biến có chút vượt quá dự liệu của tất cả mọi người, nhưng trên thực tế, mọi người lại có cảm giác giống như đây là chuyện đương nhiên... Tựa hồ, Lê Sương Mộc vốn nên là như thế này mới đúng.
Đây là một nam nhân sâu không lường được!
“Tốt rồi“. Lê Sương Mộc buông chân ra, nói: “Bắt đâù từ bây giờ, chia lại đội. Lưu Hạ Thiên, ngươi, và Đường Triệu Thiên, trừ ba người các ngươi ra. Những người còn lại, tự xem xét“.
...
“Chị, chúng ta...“.
Đường Nhu Ngữ nói: “Đừng động“. Nói xong kín đáo thở dài: “Không ngờ hắn thật sự là người Lê gia...“.
...
Doãn Khoáng nhìn Lê Sương Mộc, trong nội tâm thầm than: “Biết ngay, hắn nhất định sẽ nhịn không được đứng ra... Nhưng mà, ài, danh tiếng đều bị đoạt. Cũng tốt, nếu như đổi lại là mình, chỉ sợ toàn bộ đội ngũ đã sớm giải tán. Mình tự nhận mình không phải là một lãnh đạo tài năng. Hơn nữa, mình chỉ muốn sống sót trở về thế giới cũ...“. Nhún nhún vai, liền nhìn về phía đám người Vương Ninh.
Bạch Lục nhìn Doãn Khoáng, thấy Doãn Khoáng bất động, cũng cũng đứng đấy bất động.
Ngụy Minh, Tăng Phi Tăng Phi, Vương Ninh vẻ mặt không sao cả. Về phần Tiền Thiến Thiến, tuy rằng ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng vẫn kiên định đứng đấy.
...
Đường Triệu Thiên khó khăn đứng lên, hung tợn nói: Chúng ta đi!“.
Lưu Hạ Thiên cùng kẻ vong ơn phụ nghĩa kia đã bị Lê Sương Mộc bác bỏ, tự nhiên chỉ có thể đi theo Đường Triệu Thiên, còn hai người, do do dự dự. Nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, không biết lựa chọn như thế nào.
“Hừ! Các ngươi cho rằng bây giờ đi qua, bọn hắn sẽ tín nhiệm các ngươi sao“. Đường Triệu Thiên cười lạnh nói: “Các ngươi căn bản không có lựa chọn!“.
Hai người còn lại cúi đầu chán nản.
Nhưng mà, một nam sinh béo tròn ục ịch trong đó vẫn cắn răng, cuối cùng vẫn lựa chọn đi ra, đứng ở bên Lê Sương Mộc. Chính là người lúc trước đã nói ra câu thoại của ông bác da đen. Trong mắt Đường Triệu Thiên tràn đầy bất mãn nhìn hắn, hối hận vì lúc trước đã tuyển tên này.
Đường Triệu Thiên lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng liền đi.
Ngụy Minh cười ha ha một tiếng, vỗ nam sinh kia, cười nói: “Ha ha, hoan nghênh hoan nghênh. Họ Đường kia, chính là một tên hèn nhát, điển hình của loại người thành sự không có bại sự có thừa! Ngươi cứ yên tâm đi theo chúng ta. Đúng rồi, ta rất muốn biết, ngươi và Tăng phì phì, ai nặng hơn ai?“.
“Cút!“. Tăng Phi đạp Ngụy Minh một cước.
Nam sinh kia sắc mặt lúng túng: “Haha“.
Nhưng không khí bên này vẫn tốt hơn nhiều so với bên Đường Triệu Thiên.
“Đúng rồi, ngươi tên gì vậy?“. Ngụy Minh hỏi.
Tên này cao lớn, cười rộ lên thì cái miệng rộng ra, làm cho người ta có cảm giác hào sảng, rất dễ dàng đạt được hảo cảm của người khác.
“Ta là Phan Long Đào. Long trong Thiên Long Bát Bộ, Đào trong sóng lớn mãnh liệt“.
Bạch Lục “ặc” một tiếng, ha ha nói: “Ta cảm thấy, 'sóng lớn mãnh liệt' dùng trên người ngươi là chuẩn không cần chỉnh“. Nói xong ánh mắt liền nhìn qua 6 chị em cách đó không xa.
Một hạt mồ hôi lớn như cái đấu chảy ra trên trán Phan Long Đào.
“Tốt rồi“. Lê Sương Mộc nói: “Kế tiếp, phải giải quyết hết tất cả những nhân tố không ổn định, mới có thể toàn tâm toàn ý ứng phó đề thi chung lần này. Không biết mọi người có ý kiến gì hay không mọi người có ý kiến gì hay không?“.
Ánh mắt Doãn Khoáng ngưng tụ.
Mọi người cũng nhìn về phía Lê Sương Mộc.
“Vô luận các ngươi đồng ý hay phản đối, ta cũng phải làm“. Lê Sương Mộc nhẹ nhàng nói: “Những người thuộc nhóm Đường Triệu Thiên kia, đều là tai hoạ ngầm, phải diệt trừ“.
“Cái gì!?“.