Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 11: Chương 11: Lựa chọn




Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Sáu người vây vào một chỗ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, dường như ai cũng không muốn mở miệng đầu tiên.

Cuối cùng vẫn là Lê Sương Mộc ho khan một tiếng, mở lời trước:

– Mọi người nói ra ý kiến của mình đi. Là đánh bạc tiếp nhận nhiệm vụ này hay là cự tuyệt? Tất cả cùng bàn một chút… Thật ra, bản thân tôi muốn tiếp nhận. Gặp chuyện bàn lùi không phải là tác phong của tôi. Hơn nữa, tôi cảm thấy nếu “cuộc thi nhập học” lần này là để chiếu cố cho những người mới chúng ta, vậy thì phần thưởng cho nhiệm vụ ẩn tàng này đâu thể keo kiệt, đúng không?

Lưu Hạ Thiên nói:

– Tôi thấy… hay là thôi đi.

Hắn sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi mới nói:

– Chẳng phải học trưởng cũng nói rồi sao, phần thưởng của nhiệm vụ ẩn tàng luôn không rõ ràng. Ai mà biết có thể lãng phí thời gian đến bao giờ. Hơn nữa, học trưởng cũng nói nhiệm vụ ẩn tàng có khó khăn và nguy hiểm rất lớn. Mọi người cho là lấy kiến thức ít ỏi của chúng ta về… cái thế giới này, một tay mơ cái gì cũng không biết có thể hoàn thành nhiệm vụ sao? Hơn nữa, nhiệm vụ của chúng ta vốn chỉ là sinh tồn trong năm tiếng đồng hồ thôi, nếu cẩn thận một chút thì cũng không quá phức tạp.

Vương Ninh không đồng ý với lời của Lưu Hạ Thiên:

– Ai nói chúng ta chỉ cần tồn tại hết năm tiếng đồng hồ là ok rồi? Cho xin, người anh em, ánh mắt nên nhìn xa một chút. Cậu đừng có mà chỉ nhìn hiện tại, phải suy nghĩ cho tương lai nữa chứ. Không sai, dựa theo lời của cậu, bình an vượt qua lần này nhưng mà tiếp theo thì sao? Nếu như chúng ta có thể nắm chắc lấy cơ hội trong “cuộc thi nhập học” này, kiếm thật nhiều học điểm, mua những vật phẩm và năng lực cao quý kia… như vậy thì thực lực của chúng ta mới có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, mới có thể sống sót trong tương lai nguy hiểm sắp tới.

Doãn Khoáng trầm ngâm một chút. Hắn há miệng, cũng muốn nói lời tiếp nhận nhiệm vụ này nhưng… hắn đột nhiên nhớ tới một con số. Một con số như thanh gươm Dionysius đang treo trên đầu hắn – 34!

(Thanh gươm Dionysius nôm na là nguy hiểm luôn gần kề, một điển tích bên châu Âu. Tra google để biết thêm chi tiết.)

Hắn chỉ có 34 năm tuổi thọ!

34 năm, sao mà ngắn đến thế! Chớ nói ở thực tế, ở cái trường “đại học” thần kỳ quỷ dị khó lường này, 34 năm tuổi thọ là một bản chế ước trí mạng dành cho hắn.

Hắn chỉ có cơ hội chết một lần, chỉ duy nhất một lần thôi.

Cho nên, hắn theo bản năng cảm thấy mình nên cẩn thận, thật cẩn thận sống sót.

Hắn không muốn chết.

Cái chữ “chết” này, sống suốt 19 năm cuộc đời, hắn chưa từng nghĩ tới nó. Bởi vì hắn cảm thấy hắn hẵn còn rất trẻ, chết, đối với hắn quá xa vời. Nhưng mà hiện tại khác rồi, hắn đã biết tuổi thọ của mình, chỉ có 34 năm thôi. Và hắn chỉ có thể chết một lần ở nơi này! Nếu chết thêm lần nữa đồng nghĩa với việc “vạn kiếp bất phục”.

Giờ khắc này, hắn chân chính cảm thấy, bóng ma tử vong tiến gần đến thế.

Hắn rất sợ, thật sự rất sợ. Hắn sợ chết, rất sợ chết. Nếu như chết rồi, hắn sẽ không còn cái gì nữa, không tình thân, không tình bạn, không tình yêu… Hắn còn chưa kiếm được nhiều tiền, chưa mua được biệt thự lớn cho cha mẹ ở, chưa mua được búp bê Barbie đắt tiền cho em gái… Còn chưa tìm được người mà hắn yêu mến, người có thể cùng hắn vượt qua một đời…

Cái chết… Nguy hiểm… Cái chết…. Nguy hiểm…

Trong lòng Doãn Khoáng dãy dụa… Hắn cảm thấy bản thân quá nhạy cảm. Không phải chỉ là một lần tình cờ mở ra “nhiệm vụ ẩn tàng” thôi sao? Cho dù tiếp nhận, cho dù khó khăn nhưng không có nghĩa là hắn chắc phải chết. Nói không chừng, phần thưởng hậu hĩnh còn đang chờ đợi hắn…

Nhưng mà, tình cảnh đầu Ngụy Minh nổ tung, máu đỏ và óc trắng văng tung tóe hiện trong đầu hắn… Nếu như… Nếu như khi đó người bị zombie cắn là hắn… Nếu như là hắn…

– Doãn Khoáng? Doãn Khoáng?

Vương Ninh ở một bên đẩy người Doãn Khoáng vài cái.

– A?

Doãn Khoáng bị đánh thức từ trong sợ hãi, mờ mịt nhìn mọi người.

– Cậu ngây ngốc gì đấy? Tất cả mọi người đều chờ ý kiến phát biểu của cậu, chờ lâu lắm rồi đấy, chỉ có mình cậu là cứ ngẩn người như vậy…

Lưu Hạ Thiên nói:

– Tôi thấy ý của cậu ấy cũng không khác tôi là mấy đâu! Thật ra không cần thiết đón nhận nguy hiểm này, chỉ cần chúng ta sống vượt qua cuộc thi không phải là vẫn có 200 học điểm sao? Tôi còn nhớ những vật phẩm đổi chác kia, 200 học điểm là đủ để chúng ta lấy rất nhiều thứ.

– 200 điểm… – Doãn Khoáng sợ hãi cả kinh, lại lâm vào trầm tư: “Chỉ có 200 điểm… Đổi một khẩu súng lục cũng đã 200 điểm… Một tờ bùa Liệt Hỏa cũng 200 điểm… Thuốc tái sinh tế bào tổn thương cũng 200 điểm… Huyết thống Người Lùn cũng 200 điểm còn phải thêm một đánh giá cấp F… 200 điểm căn bản không mua được cái quái gì cả!”

“Nếu như không mua nổi vũ khí cường đại, không đổi được huyết thống mạnh mẽ… Cho dù hiện tại giữ được mạng nhưng mình lại có thể giữ tới bao giờ? Doãn Khoáng ơi là Doãn Khoáng, đạo lý thô thiển như vậy mà mày còn không hiểu à, mày từ khi nào lại có ánh mắt thiển cận thế hả?”

Nghĩ tới đây, Doãn Khoáng cắn môi dưới, gần như muốn bật máu ra:

– Tôi đồng ý với thuyết pháp của Vương Ninh. Các học trưởng đã cường điệu rất nhiều lần về “cuộc thi nhập học”. Có thể thấy, nó có tầm quan trọng cao. Hơn nữa, xét về lâu về dài, nếu như trường cảnh hiện tại chỉ là “đơn giản” như trong miệng của các học trưởng… Vậy rất khó tưởng tượng, những trường cảnh sau này sẽ khó khăn và nguy hiểm tới cỡ nào. Không có thực lực, chúng ta chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Doãn Khoáng không muốn chết, hắn có chấp niệm vô cùng mãnh liệt, cho dù thế nào cũng phải sống sót trở về thế giới cũ. Vì nụ cười hiền từ của mẹ, vì khuôn mặt vui mừng khi nhận được búp bê của em gái, vì ánh mắt nghiêm nghị của cha…

Doãn Khoáng tin tưởng mình có thể sống sót. Bởi vì, hắn có bùa hộ mệnh mẹ cho. Giây giây phút phút, hắn đều có thể cảm nhận được sự ấm áp mà lá bùa truyền tới khích lệ hắn.

Đồng thời, hắn cũng đã cầu nguyện. Hắn cầu nguyện Thần Long có trong truyền thuyết của thôn Lưu Long, cầu nguyện ngài phù hộ cho người nhà hắn và cầu nguyện ngài phù hộ cho chính bản thân hắn nữa.

Giờ phút này, Doãn Khoáng không có bất cứ lý do gì để do dự hay lui bước. Hắn phải lợi dụng kỳ ngộ mà “cuộc thi nhập học” này mang lại, kiếm thật nhiều học điểm, đổi lấy những cường hóa cao quý kia!

Cho dù thế nào, liều mạng!

Lưu Hạ Thiên không nghĩ Doãn Khoáng sẽ nói như vậy, trong lòng tức giận, ngoài miệng thì nói:

– Nhưng mà, chẳng lẽ chúng ta lại vì chút tương lai gì đó mà đưa bản thân và nguy hiểm sao. Mấy người như thế này là đánh bạc! Mấy người có khẳng định, tiếp nhận nhiệm vụ xong là có thể hoàn thành, hoàn thành xong sẽ đoạt được hồi báo lớn không?

– Nhưng không tiếp nhận nhiệm vụ thì hồi báo gì cũng không có. – Tăng Phi vẫn một mực không mở miệng đã lên tiếng:

– Nếu muốn thu hoạch thì cần phải trả giá. Tôi cũng không muốn ngồi không chờ đợi thời gian năm tiếng đồng hồ kết thúc, sau đó hai tay trống trơn trở về. 200 học điểm chỉ có thể mua hai viên đạn bạo liệt, cộng thêm một cây AWM. Đây còn là giảm giá rồi. Nếu như cậu nghĩ dựa vào 200 điểm này và sống sót được tốt về sau này thì căn bản là mơ mộng. Cho nên, dù là nhiệm vụ chính hay nhiệm vụ thêm vào, tôi vẫn muốn hoàn thành. Quan trọng hơn, cha tôi từng dạy, gặp phải khó khăn mà chùn bước thì vĩnh viễn cũng không đứng thẳng được sống lưng, đối mặt với nhiệm vụ nguy hiểm mà lùi bước vĩnh viễn là người lính hèn! Còn tôi… đã là một “Người Lính Hợp Cách”.

Tăng Phi nắm chặt khẩu súng bắn tỉa trong tay.

– Tôi muốn chứng minh cho ông ấy thấy, tôi là một người lính giỏi! Ông ấy đá tôi ra khỏi quân đội là tổn thất lớn của ông ấy. Tôi muốn tiếp nhận nhiệm vụ, hơn nữa còn muốn nhất định phải hoàn thành! Đạn của tôi có thể đi rất xa, bắn rất chuẩn!

– Mấy cậu… Mấy cậu thật là…

Lưu Hạ Thiên ảo não nói:

– Sao tôi lại vào cùng một tổ với đám điên mấy cậu cơ chứ. Mấy cậu muốn chết thì cũng đừng lôi tôi theo. Tôi còn muốn giữ lại mười năm tuổi thọ của mình, tôi và mấy người không quen biết. Loại chuyện này… thật không biết nói sao với mấy người nữa. Dù sao, tôi cũng không muốn kết bạn với kẻ xấu.

Hùng Bá vẫn im lặng đứng một bên đột nhiên nói với Lưu Hạ Thiên:

– Nếu cậu muốn về, tôi có thể miễn phí tặng cậu một viên đạn. Dù sao, tôi đã mất một điểm đánh giá tổng hợp, tôi không ngại lại mất thêm điểm nữa, hắc hắc…

Hiển nhiên, hắn rất khinh thường Lưu Hạ Thiên.

Lưu Hạ Thiên kinh hãi, hừ nhẹ hai tiếng rồi cũng không dám nói gì. Hắn không phải thằng ngu. Hắn biết sự nhát gan của mình làm Hùng Bá rất bất mãn, nhưng mà hắn cũng là một kẻ có tôn nghiêm, có sĩ diện. Hắn sẽ không thừa nhận bản thân là kẻ nhát gan, chỉ cắn chặt lấy vấn đề “nhiệm vụ này làm là vô ích” để lấy cớ.

Tiền Thiến Thiến luôn có biểu hiện bình thường yếu ớt nói:

– Tôi… tôi đi cùng mọi người…

Lê Sương Mộc nói:

– Tôi vẫn quyết định giống trước là tiếp nhận nhiệm vụ. Vậy thì, mọi người quyết định chứ, tiếp nhận?

– Tiếp nhận!

Trừ Lưu Hạ Thiên, những người khác đều đồng thanh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.