Dịch giả: Accel
“Các ngươi không nên tới nơi này“. Ông bác da đen nhẹ nhàng đẩy một cỗ thi thể từ từ đi tới, nói: “Nơi này là nơi nghỉ ngơi của người chết. Người sống đến đây chỉ quấy nhiễu bọn họ...“. Nói xong, ông ta tự mình đặt thi thể mới song song với thi thể cũ, không để ý đến ai đeo khẩu trang và găng tay màu trắng lên, tựa như muốn bắt đầu công việc - xử lí thi thể.
“Nhưng...“. Ông bác da đen đột nhiên quay đầu, liếc Doãn Khoáng và Tiền Thiến Thiến sau lưng hắn, giọng nói trầm thấp xuyên qua chiếc khẩu trang: “Jason nói, các ngươi không quấy rầy đến hắn. Xem ra các ngươi cũng là những vị khách rất lễ phép. Tiếc là hiện tại là giờ làm việc, nếu như các ngươi muốn thì có thể ngồi xuống, uống chén trà“. Nói xong, ông ta liền không để ý tới Doãn Khoáng và Tiền Thiến Thiến nữa, bật chiêc đèn làm việc lên, cúi đầu kéo khóa chiếc bọc đựng xác ra.
Lúc thấy thứ được đựng trong bọc, Tiền Thiến Thiến trợn to mắt, vừa muốn hét lên thì thấy ông bác da đen ra hiệu “suỵt”, cô liền dùng tai che miệng sau đó cúi đầu xuống trốn sau lưng Doãn Khoáng. Doãn Khoáng có thể cảm giác được cô đang run rất mạnh.
Cho dù Doãn Khoáng đã học qua môn “Giải phẫu sinh lý”, lúc này nhìn thấy ông bác da đen lấy từ trong cái bọc ra từng đoạn tay chân gãy, nội tạng, ruột lòng phèo phổi các thứ sau đó ghép lại thành hình người sau đó nói với cái xác kia: “Nhìn xem, Jason, ta đã tìm cho người một người bạn mới. Chỉ mong các ngươi có thể vui vẻ với nhau” cũng bị dọa sợ.
“Doãn... Doãn Khoáng, chúng ta hay là mau đi đi...“. Cái trán Tiền Thiến Thiến dán vào lưng Doãn Khoáng tuy rằng hơi có một chút cảm giác an toàn nhưng vẫn còn rât sợ hãi.
Lúc này trong mắt Tiền Thiến Thiến ông bác da đen dù không phải Tử Thần thì cũng đáng sợ không thua gì Tử Thần. Điều này thật ra không liên quan đến tố chất tâm lý, nhát gan hay không nhát gan, trừ loại người biến thái ra không thích nhìn “màn trình diễn” nói chuyện với người chết này. Ngay cả Doãn Khoáng cũng đã có chút chùn bước, nhưng hắn nhìn lại quyển bút ký trên mặt bàn, bình ổn lại tinh thần, sau đó nhỏ giọng nói: “Tiền Thiến Thiến, nếu như cô sợ, cứ đi ra bên ngoài chờ tôi. Có một số việc, tôi nhất định phải hỏi rõ ràng”
Tiền Thiến Thiến ngập ngừng, sau đó vội vàng lắc đầu: “Tôi... Tôi không muốn“.
Doãn Khoáng khẽ cau mày, lại lập tức giãn ra, lắc đầu không nói gì.
Sau đó Doãn Khoáng liền nhìn thấy ông bác da đen khâu vá những đoạn tay chân cụt lại, để nội tạng về vị trí như cũ, rồi lại dùng cách đặc thù nào đó che vết khâu đi. Toàn bộ quá trình thuần thục vô cùng, giống như đã luyện tập vô số lần. mà ông ta ngoài trừ mấy câu lúc đầu ra cũng không nói gì nữa, vô cùng chăm chú, dường như hai người Doãn Khoáng đã bị quên lãng.
“Đây là...“.
Doãn Khoáng đứng một bên nhìn, sắc mặt biến đổi liên tục, khi thì nhíu mày, khi thì cắn môi, khi thì mắt híp lại, khi thì trừng mắt, khi thì nghi hoặc, khi thì hiểu rõ, khi thì trầm tư. Tốc độ thay đổi sắc mặt này không kém một nghệ sĩ chuyện nghiệp bao nhiêu. Vì sao? Bởi vì. Doãn Khoáng ngạc nhiên phát hiện, cảm giác của hắn đối với người da đen này ngày càng yếu, càng ngày càng yếu. Dù ông ta đang ở cách hắn không xa, ở ngay trong tầm mắt, vậy mà hắn gần như không còn cảm thấy được ông ta! Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, ông ta đột nhiên hoàn toàn biến mất, chung quanh cũng biến mấtm chính mình cũng biến mất, đó là một loại cảm giác... không thể diễn tả bằng lời. Trời đất phảng phất như trở về trạng thái ban đầu, không có bất kỳ thứ gì hết, tất cả đều không tồn tại!
Giờ khắc này, Doãn Khoáng thậm chí cảm giác mình như muốn tiêu tán đi... như đám sương mù tiêu tán giữa thiên địa, từ nay về sau không còn tồn tại trong thiên địa nữa, đã không còn hỉ nộ, đã không còn vui buồn, không còn gì nữa... Thẳng đến khi, một âm thanh kim loại thanh thúy vang lên trong lỗ tai hắn, Doãn Khoáng mới sợ hãi run lên một cái. Sau đó, hắn lại thấy được tay chân của mình, lại thấy được ông bác da đen đang làm việc cách đó không xa, Tiền Thiến Thiến run rẩy sau lưng, tất cả đều trở về như ban đầu! Giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Tựa như có một tiếng thở dài thất vọng mà tiếc nuối, không biết bắt đầu từ đâu... Doãn Khoáng cũng không có để ý tới.
Nhưng mà lúc Doãn Khoáng muốn tìm lại cảm giác khi nãy thì lại phát hiện... Không có! Không có cái gì? Không có gì cả! Không có chính là không có, không có gì cả!
Doãn Khoáng đột nhiên cảm thấy có một cơn bực bội không tên tích tụ trào dâng lên một cách rất khó tả, đè nén trong lòng vô cùng khó chịu.
“Bạch!“. Hắn tự tát mình một cái, sự đau đớn đã kích thích tri giác của hắn, phân tán lực chú ý của hắn. Có như vậy, Doãn Khoáng mới cảm thấy khá hơn chút.
Công việc của ông bác da đen cũng đã hoàn thành, ông ta chậm rãi ngẩng đầu, tháo găng tay và khẩu trang ra, dùng vải che bộ thi thể vừa xử lý lại, trong miệng nói: “Anh bạn, nghỉ ngơi cho tốt. Yên tâm, ta cam đoan ở đây sẽ không có ai tới quấy rầy ngươi“.
Sau đó ông ta lại nói với thi thể bên cạnh: “Jason, ngươi hãy giúp đỡ Tom một chút“. Nói xong cũng vải che lại.
“Tốt rồi“. Ông bác da đen phủi tay, ngẹo đầu cười nói với Doãn Khoáng: “Hiện tại là thời gian dành cho những vị khách không mời mà tới này rồi. Tuy răng nơi này không thích hợp để đón khách“. Ông ta đi tới trước cái bàn, nhẹ nhàng khép quyển sổ lại, nói: “Ta đã tha thứ cho các ngươi tội làm lộn xộn đồ đạc của ta. Như vậy, bây giờ mời nói mục đích các ngươi tới nơi này“.
Doãn Khoáng há to miệng, vẫn không nói gì, cái đầu nhỏ của Tiền Thiến Thiến liền vươn ra từ sau lưng Doãn Khoáng, vội vội vàng vàng nói: “Chú ơi, cháu muốn hỏi, làm sao mới tránh được sự đuổi giết của Tử Thần?“. Tiền Thiến Thiến không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa, cho nên cô muốn hỏi thật nhanh, vô luận có được đáp án hay không, sau đó thì có thể rời đi rồi. Một loli nhỏ xinh đẹp yếu ớt, mở miệng kêu chú... Được rồi, nếu như là nơi khác mà không phải phòng để xác, đổi lại một người khác chứ không phải ông bác da đen đang mim cười quỷ dị thì... cảnh tượng này có thể làm người ta mơ tưởng viển vông...
Chỉ tiếc, nơi này chính là phòng để xác, có một ông bác da đen đầu trọc. Đôi mắt đen của ông ta liếc Tiền Thiến Thiến, khóe miệng nhếch lên, nói: “Một người được pháp tắc yếu ớt bảo vệ... Ha ha, xem ra Tử Thần lại gặp được một phiền phức rồi...“. Giọng của Ông bác da đen tràn đầy trêu tức, không để ý tới biểu lộ nghi ngờ của Tiền Thiến Thiến, ông ta nhìn về phía Doãn Khoáng: “Thật sự là thần kỳ a... Lại là một người được pháp tắc bảo vệ, chỉ tiếc... Có lẽ đây là một loại an bài từ cõi tối tăm... cho các ngươi đi tới chỗ này của ta. Nhưng các ngươi phải thất vọng rồi, nơi này không có đáp án mà các ngươi muốn“.
Nói xong, ông ta lấy ra một cây viết, sau đó mở quyển sổ kia ra, viết một chữ “X” thật to lên mỗi trang.
“Bí mật của Tử Thần đã bị tiết lộ rồi, như vậy thì nó không còn là bí mật nữa“. Ông ta đưa quyển sổ tới trước mặt Doãn Khoáng, nói: “Ta tặng nó cho ngươi. Tôn trọng người chết là một loại mỹ đức vô thượng đáng khen ngợi. Có lẽ nó có thể giúp ngươi, có lẽ không thể. Tất cả đều xem ở ngươi“.
Doãn Khoáng sững sờ nhìn ông bác da đen, sau đó đưa tay tiếp nhận quyển sổ.
Sau đó, hắn nhận được nhắc nhở của hiệu trưởng.
“Nhắc nhở: Ngươi đạt được “Bút Ký Tử Vong” do Tử Thần dự bị tặng“.
“Vật phẩm: Bút Ký Tử Vong không trọn vẹn“.
“Giới thiệu: Kẻ tránh thoát 10 lần thiết kế của Tử Thần sẽ trở thành “hậu tuyển Tử Thần“. Kẻ tránh thoát 100 lần có thể trở thành “người giám sát Tử Thần“. Kẻ luôn luôn tránh thoát thiết kế của Tử Thần có thể tìm hiểu “Tử Vong Pháp Tắc”, từ đó mà trở thành “Tử Thần dự bị”, trở thành kẻ thoát khỏi “Tử Vong Pháp Tắc“. Đây là ghi chép của một “Tử Thần dự bị”, ghi chép về những sự kiện tử vong. Nó giới thiệu cặn kẽ sự cố tử vong lần thứ nhất, cũng ghi chép về từng người bị “Tử Thần hợp cách” nhắm vào. Là bản không trọn vẹn. Tất cả ghi chép về thiết kế tử vong đều đã mất hiệu quả“.
(ND: hậu tuyển là ứng cử viên thôi, đủ tư cách ứng tuyển =))
“Bình xét cấp bậc: Vật phẩm truyền kỳ (ngụy)“.
“Tác dụng: Đọc“.
“Bình luận: Người đến từ bên ngoài, coi như là ngươi có được nó, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được nó!!“. (ND: Chắc ý là bản trọn vẹn:D)
Chữ ký của câu nói này rõ ràng là... Tử Thần!!
Sắc mặt Doãn Khoáng lập tức tái nhợt, trừng to mắt nhìn ông bác da đen: “Ông!!“.
Ông bác da đen cười cười, nói: “Người đến từ bên ngoài, ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, ngươi đã biết thân phận của ta“. Ông ta phảng phất như một trí giả thông hiểu hết thảy mọi điều. Nói xong, ông ta nhún nhún vai, quay đầu nhìn về phía hai cỗ thi thể cách đó không xa: “Người chết, nên được tôn trọng... Hi vọng ngươi có thể tiếp tục giữ được loại mỹ đức này. Rời khỏi nơi này đi, chúc các ngươi may mắn. Tử Thần, vẫn dõi theo các ngươi như trước“.