Dịch giả: Accel
“Xem ra ông ta có một lực lượng thần bí không muốn người khác biết“. Doãn Khoáng sờ lên cằm nói.
Lê Sương Mộc cùng Bạch Lục đều không tự chủ được gật đầu.
Lê Sương Mộc nói: “Có lẽ, sau khi giải quyết xong Vương Ninh, chúng ta sẽ tìm ông bác da đen nói chuyện một chút. Nói không chừng có thể tìm được manh mối gì đó“.
Ngụy Minh vuốt vuốt con mắt nhức mỏi: “Đây là chuyện của sau này. Mấy anh trai à, ta mệt lắm rồi, về thôi, rạng sáng rồi đó“.
Lê Sương Mộc cũng nói: “Ừm. Hôm nay về lấy lại tinh thần, sáng sớm ngày mai đi đối phó Vương Ninh. Tên này một ngày chưa chết, chúng ta sẽ sống không an ổn“.
“Oáp“. Bạch Lục ngáp một cái thật to, nói: “Con mẹ hắn! Các cậu nói, tên Vương Ninh này có thể bị Tử Thần thiết kế chết rồi hay không? Như vậy không cần chúng ta động thủ nữa. Nếu ta có năng lực của Tử Thần thì tốt biết bao, chậc! Haiz, muốn ngủ một giấc thật say quá“.
Ngụy Minh nói: “Chỉ sợ ngươi hai mắt nhắm lại rồi không mở ra nữa a“.
“Ngươi mỏ quạ đen“.
Bạch Lục thấy Doãn Khoáng cúi đầu trầm tư liền hỏi: “Tiểu Doãn Tử, có phải lại nghĩ ra được điểm gì quan trọng hay không?“.
“Hả“. Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, đặc biệt là cái kiểu xưng hô là lạ kia, làm cho Doãn Khoáng chỉ biết câm nín.
“Cũng không có gì... Chúng ta về ngủ thôi“.
“Đúng đúng. Có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói, ngày mai rồi hãy nói“. Ngụy Minh khuôn mặt phờ phạc, mí mắt sập xuống: “Tôi thấy tôi đứng đây cũng ngủ được“.
Bốn người dùng câu trảo con dơi để xuống đất, sau đó đi về phía khách sạn.
Không bao lâu bọn họ đã tới nơi, 1207 Washington, cũng chính là nơi những người còn sống của lớp 1204 đang ở.
Tại bàn lễ tân, Doãn Khoáng nói với mọi người: “Mọi người chịu khó một chút, ngày mai cố gắng dậy sớm, tốt nhất là 5h“.
“Gì?!“. Ngụy Minh há to miệng: “Vkl, bây giờ là 4h kém. Doãn Khoáng, người sắt cũng không chịu được dày vò như vậy đâu“.
Doãn Khoáng nói: “Đây cũng là bất đắc dĩ thôi. Phải giải quyết Vương Ninh đã, mọi người phải đồng tâm hiệp lực“.
“Hừ!“. Ngụy Minh hậm hực: “Đều là do Vương Ninh hại. Con mẹ hắn! Lúc hắn muốn đi không ai giữ lại, bây giờ bị hành hạ như thế này. T mà bắt được thì hắn no đòn“. Sau đó hắn lại hữu khí vô lực nói: “Được rồi được rồi, 5h thì 5h. Ta đi ngủ trước“.
Doãn Khoáng nhắc nhở: “Tất cả mọi người cẩn thận một chút. Thiết kế của Tử Thần lúc nào cũng có thể xuất hiện lúc chúng ta sơ ý nhất“.
Ngụy Minh vẫy vẫy tay, liền lê chân đi tới cửa phòng của mình.
“Rầm” một tiếng, âm thanh của một thứ nặng đổ xuống giường, sau đó là tiếng ngáy như sấm rền.
Lê Sương Mộc nói: “Mọi người nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngày mai gặp“.
“Ngày mai gặp“.
“Ngày mai gặp“.
Doãn Khoáng tiến vào gian phòng của mình, mở đèn lên, nhìn trang trí chung quanh bên trong căn phòng, phát hiện nó vô cùng đơn giản, cũng không phát hiện đồ vật gì có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, thầm nghĩ: “Xem ra lo lắng của mình là dư thừa. Lê Sương Mộc cẩn thận như thế, tất nhiên không thể tùy tiện tìm đại một khách sạn“.
Vỗ vỗ cái đầu hỗn loạn, Doãn Khoáng nằm lên giường, tiện tay kéo chăn quấn người lại: “Phương pháp này có thể thành công hay không đây... Thôi chờ đến nagyf mai rồi tính... Ngày mai...“.
Hô hấp nhẹ nhàng thay thế lời nói mơ hồ, tất cả trở nên im lặng.
------
Cộc cộc cộc!
Đang mơ màng, Doãn Khoáng tựa hồ nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
“Ai vậy? Sáng sớm... Ồn ào quá...“. Doãn Khoáng nói mớ, kéo chăn quấn lên đầu, nói với giọng khó chịu: “Em... Bà cụ non... Để anh ngủ chút nữa... Lát nữa anh mua búp bê cho...“.
Trong chăn đột nhiên yên tĩnh lại, sau một khắc, Doãn Khoáng đẩy mạnh chiếc chăn ra, xoa mặt mấy cái, xoa cho hết tất cả sự mệt mỏi trên khuôn mặt, lúc này mới nhảy xuống.
“Đợi anh... Anh nhất định sẽ trở về!“. Khoảnh khắc đặt tay vào chốt cửa, Doãn Khoáng rất hy vọng, đằng sau cánh cửa sẽ là một đôi mắt giống như búp bê đang nhìn hắn và nói: “Anh lại ngủ nướng rồi!“.
Nhưng giấc mơ và hiện thực luôn có một khoảng cách rất lớn.
Mở cửa, trước mặt là hai nam sinh sắc mặt ngưng trọng. Một là Ngụy Minh, một là Phan Long Đào. Lúc này, trên mặt bọn họ vẫn còn vẻ buồn ngủ, nhưng càng nhiều hơn là một sự sợ hãi tuyệt vọng.
Trong lòng Doãn Khoáng nhảy lên, đột nhiên có một dự cảm xấu: “Làm sao vậy?“.
Ngụy Minh thở dài nặng nề, nói: “Lâm Tú Nhân chết rồi...“.
Doãn Khoáng ngẩn người, chỉ có thể cười khổ và thở dài: “Chuyện xảy ra khi nào?“.
Lâm Tú Nhân đứng thứ 3 trong 6 chị em Đường Nhu Ngữ, một cô gái bình thường, Doãn Khoáng chỉ biết tên còn lại không biết gì cả. Có lẽ là hai người Đường Nhu Ngữ cùng Âu Dương Mộ quá xuất chúng, nên Doãn Khoáng đều không có ấn tượng gì với bốn người còn lại.
Nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, khi nghe tin có người chết, Doãn Khoáng vẫn xúc động rất lâu... Mình có thể cũng sẽ chết một cách không rõ ràng như thế...
Phan Long Đào lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Cách đây không lâu, có thể là do quá tối, đi WC dẫm phải cục xà bông trượt chân đập đầu vào cửa sổ, bị mảnh kính vỡ đâm vào cổ, hít thở không thông mà chết“.
“Mọi người đâu?“.
“Đều ở trong phòng của Đường Nhu Ngữ“. Ngụy Minh nói: “Tâm tình của mọi người đều không tốt. Tôi lo là hành động hôm nay...“.
Doãn Khoáng nắm thật chặt nắm đấm: “Mang tôi đi nhìn xem“.
Ba người tới căn phòng của Đường Nhu Ngữ, tất cả mọi người đang chen chúc trong căn phòng hẹp, không khí rất bi thương. Một nữ sinh che mặt khóc thút thít, tiếng khóc như cứa vào lòng người.
Đường Nhu Ngữ thấp giọng an ủi cô.
Về phần Lâm Tú Nhân đã chết thì được bọc trong một cái chăn để trên giường.
“Doãn Khoáng...“. Bạch Lục ngoắt tay, ý bảo hắn ngồi chỗ bên cạnh.
Những người còn lại trông thấy Doãn Khoáng, nhìn thoáng qua liền cúi đầu xuống, cố nặn ra vẻ tươi cười xem như chào hỏi.
Doãn Khoáng nhìn về phía Lê Sương Mộc, Lê Sương Mộc cũng nhìn về phía Doãn Khoáng.
Doãn Khoáng ý hỏi Lê Sương Mộc làm sao bây giờ. Mà trên khuôn mặt tuấn lãng của Lê Sương Mộc cũng đầy vẻ bối rối, gặp tình huống này hắn cũng bó tay.
Nếu không có ai phá vỡ sự im lặng, không khí bi thương này sẽ tiếp tục mãi.
Đồng hồ đang chỉ 5h30'.
Ánh sáng nhàn nhạt từ từ xuất hiện, một ngày mới, đã bắt đầu, ngày thứ 3 tại thế giới Final Destination.
Cuối cùng, Doãn Khoáng xiết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, nói: “Chẳng lẽ mọi người cứ ngồi như vậy mãi, cái gì cũng không làm? Chờ Tử Thần tới sao? Sau đó bị đoàn diệt? Các người cứ như vậy mà từ bỏ sao?“.
Cuối cùng đã có âm thanh, hơn mười ánh mắt đang ngẩn ngơ không biết đang nhìn cái gì lấy lại tiêu cự.
Âu Dương Mộ hỏi: “Còn có thể thế nào? Chúng ta không làm được gì cả. Bộ phim Final Destination này chính là một bộ phim không có lời giải. Vô luận chúng ta làm như thế nào, trả giá nhiều cố gắng hơn nữa, cũng chỉ vô dụng mà thôi! Kết quả cuối cùng đều như nhau! Chúng ta căn bản không có cách nào tránh thoát khỏi thiết kế của Tử Thần. Toàn bộ chúng ta đều chỉ là người bình thường, làm sao chống lại một vị thần? Ta... Ta thật sự không hết chịu nổi rồi, cả ngày lo lo lắng lắng. Ta tình nguyện chết đi cho rồi, còn tốt hơn hiện tại nhiều. Ngươi còn muốn chúng ta phải làm như thế nào đây?“.
Âu Dương Mộ càng nói càng kích động, đến cuối cùng cơ hồ là hét lên với Doãn Khoáng. Hai hàng nước mắt tuôn ra ào ào.
Có lẽ là tất cả mọi người là đều nghĩ như vậy, hoặc là Âu Dương Mộ đã kích thích mọi người, tâm trạng bị Âu Dương Mộ kéo xuống, một cảm xúc tiêu cực lan tràn khắp căn phòng.
“Hay là từ bỏ đi“. Nữ sinh đang thút thít nỉ non được Đường Nhu Ngữ an ủi kia đột nhiên bắt lấy cánh tay của Đường Nhu Ngữ nói: “Chị, chúng ta không đấu lại Tử Thần đâu. Em không muốn cứ phải sống trong lo sợ như vậy, em không muốn! Em thật sự rất mệt... rất mệt. Em không cần học điểm, không cần cái gì mà điểm tích lũy, em xin chị đó, để em trở về trường đi...“.
Trở về, ý nói là hãy giết cô đi!
“Tiểu Vân...“. Đường Nhu Ngữ bị nữ sinh kia nữ sinh kia làm tâm hoảng ý loạn, không biết làm như thế nào cho phải.
Nhát gan? Nhu nhược? Đang xấu hổ?
Đột nhiên, Bạch Lục đứng lên, khuôn mặt khinh thường, cười lạnh nói: “Hừ!! Nhìn bộ dạng này của các người... Còn muốn sống sót trong đại học? Buồn cười, thật đáng buồn!“. Giọng nói oang oang dội khắp cả căn phòng: “Ta bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Vương Ninh phải làm như vậy! Bởi vì hắn đã sớm nhìn ra, cái lớp này căn bản hết thuốc chữa rồi! Cùng lớp với các ngươi, trông chờ vào các ngươi sớm muộn gì cũng bị liên lụy chết. Các ngươi muốn thế nào thì như thế đó. Bố đếch care nữa“. Nói xong, Bạch Lục ra ngoài, đóng cửa cái rầm.
Doãn Khoáng cũng lập tức đứng lên nói: “Tôi... không muốn nói nhiều. Mỗi người có cách sống khác nhau. Đã có người muốn lựa chọn từ bỏ, tôi cũng đành chịu. Nhưg mà, Doãn Khoáng tôi, tuyệt đối sẽ không từ bỏ! Dù là cuối cùng khó thoát khỏi cái chết, ít nhất tôi cũng sẽ không hối hận. Nếu như lớp 1204 chính là như thế này, nói thật, không cần phải ở lại nữa, tôi sẽ không đem mạng sống và tiền đồ của mình đi đánh bạc tại một cái lớp như thế này. Các vị, tự giải quyết cho tốt đi“.
Nói xong, Doãn Khoáng cũng đi ra khỏi phòng.
Ngụy Minh cũng đứng lên, thở dài, đi ra ngoài.
Tăng Phi thở dài xa xôi: “Nếu như ta lựa chọn từ bỏ, cha ta nhất định sẽ đập chết ta. Ta không muốn ông ấy phải hổ thẹn“. Nói xong cũng đi ra.
Lê Sương Mộc rút ra một điếu Marlboro, đốt lên, hít sâu một cái, phun khói, nói: “Họ Đường, quản cho tốt chị em của cô đi. Tôi hy vọng chuyện hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tôi không có thời gian để lãng phí cùng mấy người. Cậu thì sao“.
Phan Long Đào khẽ run rẩy, nhìn Lê Sương Mộc đang nhìn từ trên cao xuống, nắm tay lại: “Tôi... Tôi có thể làm đàn ông!“.
“Vậy đi thôi“. Nói xong, Lê Sương Mộc liền đi ra khỏi phòng.
Phía sau hắn, có một đạo bóng hình xinh đẹp chăm chú đi theo, nắm tay nhỏ xiết chặt nói lên chủ nhân của nó lúc này đang rất khẩn trương cùng sợ hãi.
Sau đó mới tới Phan Long Đào.
Trong phòng lại yên lặng giống nhau lúc đầu, lần này ngay cả tiếng khóc cũng không có...