Dịch giả: Accel
Bạch Lục đang vùi đầu ăn cơm ngẩng đầu lên hỏi: “Các cậu lại thích tỏ vẻ bí hiểm cái gì vậy? Thoải mái chút đi. Có chuyện gì nói thẳng ra đi. Tiểu Doãn Tử, không phải cậu lại phát hiện bí mật gì chứ?“. Đối với cách xưng hô của Bạch Lục với mình, Doãn Khoáng cũng cạn lời, mặc kệ hắn luôn.
“Cậu vừa rồi nhận được nhắc nhở của hiệu trưởng đúng không?“.
Bạch Lục nói: “Có. Người còn sống đều nhận được, sao ta lại không“.
Doãn Khoáng gật gật đầu, nhìn về phía Lê Sương Mộc. Lê Sương Mộc đang thưởng thức rượu, dùng động tác ưu nhã cắt miếng bít tết, nói: “Cậu nói đi“.
Doãn Khoáng liền kêu tất cả mọi người lại, liếc một vòng, nói: “Tôi nghĩ tất cả đều nhận được nhắc nhở của hiệu trưởng đúng không? Tôi vừa rồi đã suy nghĩ một chút, từ trong đó nhận ra một điều. Có lẽ nó có thể giúp chúng ta vượt qua đề thi chung lần này. Nhưng, điều kiện tiên quyết là tất cả mọi người phải đoàn kết lại. Đoàn kết một cách tuyệt đối!“.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Đường Nhu Ngữ nói: “Chẳng lẽ bây giờ chúng ta còn chưa đủ đoàn kết sao?“.
Doãn Khoáng lắc đầu, nói: “Còn chưa đủ, còn lâu mới đủ. Tôi hỏi các cậu, nếu như trong chúng ta có một người bị Tử Thần thiết kế, các cậu có dám liều mạng cứu người đó không?“.
“...”
Yên lặng.
Cho dù là chị em Đường Nhu Ngữ, sau khi nhìn nhau một cái cũng lựa chọn trầm mặc. Đường Nhu Ngữ hỏi: “Cái này liên quan gì tới việc vượt qua cuộc thi?“.
Doãn Khoáng nói: “Đương nhiên là có liên quan. Hơn nữa còn rất quan trọng. Các cậu xem lại nhắc nhở của hiệu trưởng đi, rồi cẩn thận suy nghĩ một chút“. Doãn Khoáng dừng một chút, thấy sắc mặt của Đường Nhu Ngữ, Âu Dương Mộ, Tăng Phi thay đổi, hắn mới tiếp tục nói: “Tôi nghĩ các cậu cũng đã phát hiện. Những kẻ hẳn phải chết như chúng ta, thời điểm bị Tử Thần thiết kế, nếu được người khác cứu, cũng sẽ trở thành “người được cứu” và có 24h an toàn?“.
Đường Nhu Ngữ thở ra một hơi nặng nề, nói: “Hóa ra...lại là như thế? Doãn Khoáng nói không sai! Cái này nhất định là hiệu trưởng cố ý an bài. Hiệu trưởng đang dùng phương pháp này để khiến chúng ta phải tuyệt đối đoàn kết. Hiệu trưởng... Thủ đoạn rất hay a!“.
Tề Tiểu Vân hỏi: “Chị, các người đang nói cái gì vậy?“.
Đường Nhu Ngữ giải thích: “Nói theo cách khác. Nếu như em bị Tử Thần thiết kế, nhưng lại được chị cứu, vậy em có 24h an toàn. Mà chị - người cứu em, trong lúc bị Tử Thần thiết kế cũng được người khác cứu, như vậy chị cũng có được 24h an toàn. Cứ thế, mỗi khi một người gặp nguy hiểm đều được người khác đánh liều cứu thoát, tất cả chúng ta đều có 24h an toàn... Nhưng...“.
Lê Sương Mộc nói: “Nhưng vấn đề là, điều này gần như là không thể!“. Khuôn mặt của hắn rất mỉa mai cũng rất bất lực: “Có ai nguyện ý xả thân cứu người chứ? Cậu sao? Cậu sao? Được rồi, coi như các cậu đều nguyện ý, vậy nếu như có một người người tham sống sợ chết, được người khác cứu, nhưng hắn lại không muốn cứu người khác. Từ lúc đó, vòng tuần hoàn này sẽ bị cắt đứt, thậm chí sẽ xuất hiện nội chiến trong đội, cuối cùng tự giết lẫn nhau. Sau 24h an toàn lại gặp phải thiết kế của Tử Thần, lúc đó thì ai cứu“.
“Cho nên nói...“. Doãn Khoáng cắn mạnh quả táo nhai nuốt xuống: “Chỉ có đoàn kết tuyệt đối không có bất kỳ khoảng cách nào, tất cả thành viên lớp đều tín nhiệm nhau vô điều kiện, trợ giúp lẫn nhau, mới có thể làm uy hiếp của Tử Thần giảm đến mức thấp nhất! Nếu như tôi đoán không lầm, lần thứ hai sau khi được cứu sẽ có 48h an toàn, lần thứ ba sẽ là 96h. Đến lúc đó cuộc thi đã kết thúc. Tôi nghĩ đây chính là lý do tại sao chỉ đưa ra phần thưởng cho 3 lượt cứu người. Mọi người có ý kiến gì không?
Lê Sương Mộc nhìn đồng hồ, tính toán thời gian một chút, nói: “Bây giờ cách thời điểm cuộc thi chấm dứt còn 108h. Nói cách khác, nếu như chúng ta có thể làm được như thế, ít nhất vẫn phải cứu nhau 2 lần! Sau đó chúng ta có thể bình an vượt qua cuộc thi lần này. Ai có ý kiến gì không?“.
Có thể có ý kiến gì? Mười người chỉ nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ nếu như mình gặp nguy hiểm thì ai sẽ cứu mình, chính mình có thể đủ can đảm cứu người khác lúc họ gặp nguy hiểm hay không? Không ai biết. Lòng người cách nhau một cái bụng, nhân tính chính là ích kỷ, ham lợi ghét họa. Người khác cứu ngươi, có thể ngươi sẽ vô cùng cảm kích, nhưng bảo ngươi mạo hiểm tính mạng cứu người khác, có ai nguyện ý? Ai cũng không biết...
Doãn Khoáng nhìn mọi người: “Tôi nghĩ, đây chính là lý do vì sao phụ đạo viên Hỏa Diễm Nữ Vương luôn nhấn mạnh là chúng ta phải đoàn kết. Cuộc thi thế này, thậm chí không được có chút tư tâm nào. Muốn sống sót, cách duy nhất chính là cứu người khác và được người khác cứu. Chúng ta thì sao? Từ khi bắt đầu luôn hô hào cái gì mà phải đoàn kết nhưng sau đó thì? Thực sự là rất buồn cười. Coi như là chúng ta vượt qua đề thi chung lần này, nhưng những người chết thì sao? Đường Triệu Thiên, Lưu Hạ Thiên khẳng định là sẽ mang oán hận đối với
chúng ta. Mà những người khác bị bọn họ xúi giục cũng sẽ trở thành kẻ địch với chúng ta! Đến lúc đó phải làm sao? Hừ! Chuyển lớp? Chỉ sợ các lớp khác cũng không khác lắm. Tuy điều tôi nói có chút lo xa, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi“.
Lê Sương Mộc đặt dao nĩa lên bàn, nói: “Cậu thật sự nghĩ hơi xa, nhưng cũng đúng, những vấn đề này chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Nhưng trước đó... Tôi hi vọng những người đang ngồi tại đây hãy suy nghĩ kỹ một chút. Chúng ta hãy nói chuyện thẳng thắn và cởi mở với nhau đi. Nếu như hiệu trưởng đã chỉ ra một đường sống, chỉ cần không phải ngu xuẩn sẽ không đi tìm chết. Như vậy, các cậu, có thể đoàn kết tuyệt đối hay không? Trước hết tôi sẽ tỏ thái độ. Tôi có thể! Các cậu tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao. Bởi vì Lê Sương Mộc tôi chưa bao giờ làm chuyện có hại đối với chính mình. Mặt khác, nếu như ai không thể làm được, phải bị trục xuất vô điều kiện khỏi đoàn đội. Không thể bởi vì một người mà hại cả đội. Đương nhiên, nếu như ai ngôn hành bất nhất, tôi sẽ đích thân giết chết người đó. Hơn nữa, tôi sẽ khiến cho hắn không thể ở lại lớp 1204 nữa!“.
(ND: ngôn hành bất nhất: lời nói và hành động không giống nhau, ở trên ý là nói được mà không làm được)
Lê Sương Mộc, thật sự động rồi. Trong lòng chín người còn lại đều run lên theo từng lời nói hắn nói, ánh mắt nhìn Lê Sương Mộc cũng thay đổi. Từ trên người Lê Sương Mộc, bọn họ có thể cảm thấy một hơi thở rất nguy hiểm. Đồng thời khí thế của Lê Sương Mộc cũng chèn ép mọi người không dám thở mạnh. Mấy người đã cường hóa thì tốt hơn một chút. Các nữ sinh cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng Lê Sương Mộc.
Lúc này đây Lê Sương Mộc lộ ra vẻ thần bí khó lường. Nhưng không ai biết, Lê Sương Mộc lúc này cũng buồn bực dị thường. Nếu như có thể thì hắn cũng không muốn quản mấy cái việc vặt này, hắn chỉ muốn quan tâm đến việc làm thế nào để mạnh lên. Nhưng giờ này khắc này hắn lại không thể không đứng ra, hơn nữa còn phải dùng thủ đoạn thật mạnh mẽ, đem tất cả mọi người trói lại chung một chỗ! Bởi vì chuyện này quan hệ đến lợi ích của hắn.
Doãn Khoáng thầm nghĩ trong lòng: “Lê Sương Mộc quả nhiên vẫn không nhịn được. Rất tốt, phải như vậy...“. Sau đó hắn nói: “Tôi đồng ý với cách nhìn của Lê Sương Mộc, cũng ủng hộ hắn“.
Như thế, Lê Sương Mộc và Doãn Khoáng liền kết thành một tổ.
Bạch Lục cười ha ha, nhìn thoáng qua Lê Sương Mộc, trong lòng ngán ngẩm: “Có thể sống ai nguyện ý chết a. Ta cũng tham gia“.
Tăng Phi nhìn Tính ta một người, thầm nghĩ: “Có lẽ có một người như vậy đứng ra lãnh đạo mọi người cũng không tệ“. Liền nói: “Cho một slot“.
Tiền Thiến Thiến ngồi bên người Lê Sương Mộc rung môi dưới: “Còn... Còn tôi nữa“.
Đường Nhu Ngữ nhìn Lê Sương Mộc mỉm cười nói: “Có thể cùng Thiếu chủ Lê gia kề vai sát cánh, Đường Nhu Ngữ tôi thật vinh hạnh. Lê đại thiếu, quả nhiên danh bất hư truyền“. Lời của cô có chút lấy lòng, có chút vui đùa, nhưng mà cũng lộ ra vẻ khâm phục.
Giờ này khắc này, đoán chừng cũng chỉ có Lê Sương Mộc mới có tư cách đứng ra nói chuyện, cũng chỉ có hắn có thể đủ sức làm cho mọi người tin phục!
Sau đó Đường Nhu Ngữ liền nói với mấy người Âu Dương Mộ Tề Tiểu Vân: “Điều này dù sao cũng liên quan đến sinh tử. Cho nên chị không thể nào lựa chọn hộ các em. Các em chỉ có thể tự mình quyết định. Nhưng mà, ài, ta phải nói rõ, ở lại, sẽ phải trả giá, bằng không thì đến lúc đó... Chị không bảo vệ nổi các em. Các em, cẩn thận suy nghĩ thật kỹ đi“.
Âu Dương Mộ chán nản nói: “Chị, em bây giờ thành cái dạng này... Em vẫn nên đi thôi. Em không cứu được người khác, cũng không cần người khác cứu, đỡ cho đến lúc đó liên lụy mọi người“.
“Tiểu Mộ...“.
Bạch Lục há to miệng, liếc Lê Sương Mộc, chỉ có thể lầm bầm một câu: “Không phải là thiếu đi cánh tay thôi sao, có gì đâu. Dù gì cũng lf người cường hóa huyết thống ám dạ tinh linh, sao lại kém coi như vậy“.
Âu Dương Mộ nhất thời tức đến đỏ bừng khuôn mặt: “Ngươi... Tốt! Ta liền ở lại. Họ Bạch, đến lúc đó ngươi đừng cầu ta cứu ngươi. Hừ!“.
Tề Tiểu Vân và hai nữ sinh khác nhìn nhau, sau đó lại nhìn Lê Sương Mộc một chút, trong mắt toàn là kinh hoảng. Đi theo bọn họ? Có thể các cô sẽ không dám mạo hiểm tính mạng cứu người, sau đó cũng bị Lê Sương Mộc giết chết! Rời khỏi bọn họ, không được ai cứu, các cô cũng sẽ chết không khác gì... Trước cũng chết, sau cũng chết, rốt cuộc lên lựa chọn thế nào đây?
Ba người đều sắp khóc đến nơi.