Khủng Bố Cố Sự CHN

Chương 14: Chương 14: Bách Quỷ Dạ Yến




CHƯƠNG 14: BÁCH QUỶ DẠ YẾN

PHẦN 2: [Thành phố B – Trăm năm quân gia]

Hôm nay cố sự muốn kể này phát sinh ở cuối năm 1920, loạn thế xuất anh hùng, lúc ấy quân phiệt hỗn chiến, Bắc có Trương Tác Lâm, Nam có Thái Ngạc, Đông có Đoàn Kỳ Thụy, Tây có Diêm Tích Sơn, thế lực lớn lớn nhỏ nhỏ xưng bá Trung Quốc.

Lúc ấy thành phố B có một gia đình vọng tộc họ Quân, trong nhà tổ tiên vốn làm Thủ Phụ của hoàng đế Sùng Trinh, về sau quân Thanh chiếm đóng, tổ tiên Quân gia cũng từng làm Hàn Lâm, từng giúp Trương Đình Ngọc biên soạn 《 Minh sử 》, cũng là một thế gia dòng dõi thư hương, nhân vật chính của câu chuyện hôm nay chính là một trong những con cháu Quân gia tên Quân Thư Ảnh.

(Tiêu: Thủ Phụ là danh hiệu thường dùng của Đại học sĩ đứng đầu thời Minh)

Quân Thư Ảnh năm nay 31 tuổi, trước đó từng ở Nhật Bản du học, sau khi về nước liền thành lập quân đội của riêng mình, biến thành phố B thành căn địa của mình, tự phong là Nguyên soái, lúc này đây thành phố B ở phía đông nam Thanh Sơn xuất hiện một hang ổ thổ phỉ chẳng biết từ đâu chạy đến, cứng rắn ngăn chặn mấy xe súng đạn anh mua từ Tokyo về.

Quân Thư Ảnh tức hồng hộc, mấy xe súng đạn này anh vốn muốn đánh quân đội trực hệ của Vương đầu to chỉ biết nói “mẹ nó” kia đang trú đóng trăm dặm ngoài thành phố B, hiện giờ hay rồi, súng đạn bị cắt, anh làm thế nào đánh đây?

Quân Thư Ảnh nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát tự mình dẫn theo một ngàn người đích thân ra trận, vậy mà đây chỉ là một âm mưu, sĩ quan phụ tá mình tín nhiệm nhất đã sớm muốn cướp lấy, cùng thổ phỉ Thanh Sơn kết bè kết hội diễn trò như vậy, chính là để cho anh rơi vào lọ.

“Bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn!” Xa xa tiếng người ầm ĩ cùng với tiếng súng rời rạc, khiến cho Quân Thư Ảnh trốn trong sơn động lại co rụt thân người, động tác rất nhỏ khiến anh hít ngược một hơi lạnh, vừa rồi một phen chạy trốn bạt mạng, cư nhiên ngay cả đùi và cánh tay trái trong lúc đó đã bị bắn trúng mà không biết.

Quân Thư Ảnh hơi lim dim mắt cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía, may là mình cái khó ló cái khôn, vứt ngựa chạy trốn, lại trốn trong một sơn động ngược hướng, hiện giờ trên người bị thương, mình một mình hành động bất tiện, trong súng ngắn chỉ còn lại có bốn viên đạn, anh khẽ cười một trận, cả đời xuất chúng, không ngờ tới bốn viên đạn trong súng ngắn này còn có một viên là để lại cho chính mình, chẳng qua không biết đứa con trai ba tuổi kia của mình tung tích thế nào, hy vọng trời xanh có thể phù hộ nó sống sót.

Quân Thư Ảnh nhẹ giọng ho khan một tiếng, bây giờ còn chưa tới tháng 11, nhưng nhiệt độ trên núi so với trong thành phố đã thấp hơn khá nhiều, anh trên dưới chỉ mặc áo sơ mi và áo khoác, lại bị thương không nhẹ, khó tránh khỏi có chút lạnh.

“Gâu gâu! . . . . . . . .” Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa khiến trong lòng anh giật nảy mình, chẳng lẽ họ đã dùng đến chó rồi? Quân Thư Ảnh không nhịn được âm thầm lo lắng, chậm rãi đứng dậy, vừa định lui về sau vài bước, liền cảm thấy dưới chân hụt bước, ngay sau đó cảm thấy mình tựa hồ đã lọt vào một động rỗng, chỉ chốc lát sau, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.

Khi Quân Thư Ảnh tỉnh lại, phát hiện mình ngã vào trong một sơn động rất lớn, bốn phía không có lối ra, bốn góc có cột đá thật lớn, trên cột đá điêu khắc rồng bay phượng múa, tựa hồ hang này là thần tiên đã sớm xây xong. Anh vừa ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh đầu truyền đến ánh sáng, lối vào sơn động vừa rồi mình trượt xuống đã biến thành cỡ con tem, lộ ra chút ánh sáng, mình cư nhiên từ nơi cao như vậy té xuống không chết, khẳng định tất có hậu phúc.

Bên trong động tràn ngập một cỗ mùi ẩm ướt tanh hôi, trong động cực kỳ tối, cái gì cũng nhìn không thấy, loại cảm giác này giống như . . . . . . Khiến người ta không nơi tránh né âm lãnh cùng . . . . . . . quái dị.

Quân Thư Ảnh nhạy bén cảm giác được một tầm mắt ác liệt, thẳng tắp nhìn về phía anh. Đây là . . . . . . . Sát khí! Sát khí có thể làm cho anh cảm thấy tóc gáy dựng ngược! Anh chậm rãi lấy súng ngắn ra, nhẹ nhàng kéo chốt, lẳng lặng đợi tại chỗ.

Rất nhanh, Quân Thư Ảnh đã thích ứng với bóng tối, tầm mắt ác liệt nọ cũng không biết xảy ra chuyện gì, anh vậy mà rốt cuộc không cảm giác được nữa, chậm rãi thở phào nhẹ nhỏm, nhưng mơ hồ cảm giác được phía trước tựa như có người.

“Ai? Mau ra đây?” Quân Thư Ảnh giơ súng lên, cẩn thận hỏi bóng người tối om phía trước. Không ai trả lời, thật là kỳ lạ.

Trong lòng anh mơ hồ cảm giác được sự bất an, không phải vì mình rơi vào bóng đêm không mảy may biết gì, mà anh cảm giác mình tựa hồ bị người nấp trong chỗ tối kia đùa giỡn vờn quanh. Không sai, nấp trong chỗ tối tuyệt đối là một người, nếu như là thú. . . . . . .Không có khả năng chờ tới bây giờ vẫn chưa ra tay.

Quân Thư Ảnh đi về phía trước vài bước, bỗng dưng nghĩ đến mình tiện tay còn mang theo một hộp diêm, vội vàng tìm một cây, phía trước là một vách tường thật lớn, cao 10 thước rộng hai ba thước, bên trái vách tường vẽ trước nhất một người đàn ông ngồi ngay ngắn trước bàn thấp, thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, không giận tự uy, trong tay cầm đỉnh rượu đồng, mũ cao váy dài, mặt trắng nhẵn nhụi, phía sau cũng vẽ rất nhiều nam nhân, nhưng thân hình nhỏ hơn, quần áo cũng không hoa lệ như người đàn ông phía trước này.

Nội dung trên họa bích này . . . . . . .Tựa hồ đang cử hành yến tiệc gì đó?

Chẳng lẽ vừa rồi ánh mắt ác liệt nọ là đến từ người trên họa bích này? Quân Thư Ảnh âm thầm cười nhạo mình một chút, bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy, hiện giờ trái lại trông gà hóa cuốc rồi. Thật là . . . . . . Âm thầm so sánh mình và người đàn ông trong tranh một chút, Quân Thư Ảnh chậm rãi cảm thán một tiếng, khi nhìn kỹ lại bích họa, chung quy cảm thấy không đúng . . . . . . . Người đàn ông trong bức tranh dường như đang nở nụ cười?

Quân Thư Ảnh còn tưởng rằng là ảo giác của mình, vừa định bước lên trước nhìn kỹ, diêm trong tay lại đột ngột tắt ngúm. Bóng tối gây cho anh dự cảm bất an, vừa định lấy thêm một cây diêm nữa, một luồng cường quang chói mắt đột ngột kéo tới, đâm vào khiến anh không mở nổi mắt.

“Hahaha. . . . . . .” Tiếng cười to *** tiện đột nhiên vang lên, Quân Thư Ảnh vừa híp mắt nhìn, sững sờ tại chỗ.

Mình cư nhiên đang ở trong một tòa cung điện xa hoa, cung điện trang hoàng cổ kính khí thế, bốn góc đặt gương đồng thật lớn, mấy vạn cây nến chiếu cả tòa đại điện vàng son lộng lẫy, ngay cả cây cột tựa hồ cũng chỉ dùng vàng làm thành . . . . . . .Thật sự quá xa xỉ . . . . . . Lại nhìn bốn phía, đều là đàn ông mặc Hán phục, mỗi người cầu đỉnh rượu, giống như nhìn thấy con mồi chằm chằm theo dõi anh.

Trời! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Quân Thư Ảnh lui về phía sau vài bước, không ngờ tới lại bị một người phía sau gắt gao bắt được cổ tay, ghé vào lỗ tai anh trêu ghẹo: “Mỹ nhân . . . . . . Không thể đi nha. . . . . . ” Anh muốn móc súng, nhưng bao súng bên hông còn đó, súng đã không thấy đâu.

Quân Thư Ảnh chỉ có thể theo phản xạ dùng cùi chỏ húc một cái, đụng gã đàn ông phía sau “Ai u” một tiếng, lập tức một vòng người chung quanh hô lên: “Chủ nhân chủ nhân . . . . . . .Người đâu người đâu! Thật to gan! Bắt thích khách . . . . . . Bắt hắn!”

Thoáng chốc liền xông tới mấy người trang phục thị vệ, gắt gao đè Quân Thư Ảnh trên mặt đất, anh lúc này mới thấy rõ ràng người phía sau kia mặc một thân quần áo màu đen huyền, trên tuấn nhan như đao khắc một đôi mắt để lộ sự hung ác nham hiểm và bừa bãi. . . . . . Đúng là người đàn ông trong bức tranh vừa rồi, lại nghe những người khác nói, y là chủ nhân của nơi này?

Mà mình . . . . . . Đã vào trong bức bích họa? Quân Thư Ảnh không thể tin được, trong tay người đàn ông bưng đỉnh rượu, lung lay lảo đảo đi tới trước mặt Quân Thư Ảnh, dùng mũi chân nâng cằm Quân Thư Ảnh lên, đồng tử lập tức biến thành huyết hồng, híp mắt trêu chọc: “Đúng là một người sống!”

Quân Thư Ảnh gắt gao theo dõi y, cũng không nói gì, tuyệt không sợ hãi.

Một vòng người bốn phía cười ha hả, tựa hồ đối với thân phận “người sống” của Quân Thư Ảnh cảm thấy vô cùng hưng phấn, bỗng dưng đồng loạt đứng lên lại quỳ gối trên mặt đất, trong miệng cùng hô: “Chúc mừng chủ nhân!”

Chủ nhân lại cười, chậm rãi ngồi xổm xuống, sai thị vệ lật người Quân Thư Ảnh lại, giống như đánh giá hàng hóa mà dùng móng tay thật dài vẽ trên mặt anh hồi lâu, cuối cùng môi vẽ ra nụ cười nhạt: “Đợi ngàn năm, trái lại đợi được một bảo bối . . . . . . . ” Nói rồi, y vỗ tay: “Minh Y.” Vừa dứt lời, giữa không trung liền xuất hiện một đoàn khói đen, sau khi lượn mấy vòng cuối cùng cùng biến thành một thiếu niên chân trần thanh tú, chỉ thấy hắn quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân có gì phân phó?”

Người đàn ông tùy tiện cười cười, nhướng mày nói: “Hầu hạ khách đàng hoàng.” Hầu hạ. . . . . . .Thiếu niên này thoạt nhìn chỉ có mười bốn mười lăm tuổi? Quân Thư Ảnh cả người run lên, không biết tại sao, anh chung quy cảm thấy “hầu hạ” này khiến trong lòng anh cảm giác bất an nghiêm trọng.

Bọn thị vệ buông lỏng tứ chi Quân Thư Ảnh, Minh Y giống như nghe thấy được suy nghĩ trong lòng, hơi nghiêng đầu cười trấn an anh, chậm rãi đứng dậy, thấp mi thuận mắt quỳ trước mặt anh, cởi quần xuống, khi anh còn chưa biết muốn làm gì, ngậm vào vật kia.

Đây là . . . . . . . .Miệng trơn ấm!

Thiếu niên rất có kỹ xảo, một tay cầm cán, một tay thưởng thức hai hòn, trong miệng cũng không nhàn rỗi, cổ họng chặt lại, sau khi ngậm vật kia liền tự mình vận động, vô cùng lợi hại, Quân Thư Ảnh chỉ chốc lát sau liền cảm thấy bụng dưới tê dại, trong thoáng chốc tựa hồ lại nhịn không được đưa tay cắm trong tóc thiếu niên, tự mình di chuyển . . . . . . . .Người ngồi bốn phía đã sớm chảy nước miếng, một đám nóng lòng muốn thử, hận không thể nhào tới, cũng không biết qua bao lâu, anh mới tự thân đưa hết thảy tinh hoa bắn vào trong miệng thiếu niên.

Quân Thư Ảnh lúc này mới tỉnh táo lại . . . . . . Đây . . . . . .Mình vừa rồi thế nào lại mê muội đầu óc? Bản thân cũng không thích đàn ông mà! Không ngờ thiếu niên nở nụ cười, cũng không biết từ đâu biến ra một đỉnh rượu, đem dịch trắng trong miệng phun ra, nịnh nọt dâng cho chủ nhân ngồi trên vương tọa, “Chúc mừng chủ nhân, đây là sinh tinh của người sống, mời Đại vương dùng tẩm bổ.”

Chủ nhân tà mị cười vài tiếng, nâng đỉnh rượu kia qua, đem thứ trong chén một hơi uống cạn sạch. Quân Thư Ảnh hơi há hốc miệng, nghĩ đầu óc mình có chút chuyển động không được, sinh tinh người sống theo lời thiếu niên kia nói. . . . . . .Chính là chỉ của mình sao?

Chủ nhân uống xong một chén dịch trắng kia, giống như dư vị hãy còn chép miệng, sang sảng cười to: “Mùi vị ngon! Thật sự là rượu ngon . . . . .Rượu ngon mà. . . . . .Không tồi! Quần thần bên dưới cũng mừng rỡ vạn phần, đồng loạt đứng dậy, lại quỳ sấp trên mặt đất, cùng hô tô: “Chúc mừng chủ nhân! Chúc mừng chủ nhân.”

“Hahahaha! Trời cũng giúp ta! Công lực đại trướng, không tồi . . . . . . Không tồi . . . . . . ” Chủ nhân cười to, phất phất tay, vô tình nói: “Mọi người cứ chơi đùa tận tình đi . . . . . . . Mỹ tửu này . . . . . . Ban cho nhóm các người đó!”

“Đạ tạ chủ nhân!” Một đám phía dưới hoan hô vang dậy.

Quân Thư Ảnh hít một hơi khí lạnh, sững sờ nhìn đám người kia nhào lên. Không. . . . . . .Những người này đã hóa thành yêu ma quỷ quái, hết thảy vội vàng nhào lên.

Hóa ra anh đã chạy tới bách quỷ yến hội.

Há miệng ngậm vào vật kia của mình, Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ rên rĩ, cũng không biết mình bạo phát mấy lần, những kẻ trên người vĩnh viễn không chấm dứt ngậm lấy vật kia của bản thân, phun ra nuốt vào, liếm mút, đùa bỡn.

Nhưng anh cái gì cũng không làm được, tự tôn của đàn ông đã bị đánh nát, anh chỉ có thể mặc cho đám trên người ngụm lớn tàn sát bừa bãi thứ kia của mình, hút ra sinh tinh cuối cùng.

+++

“Con mẹ nó! Đây rốt cuộc là nơi nào?”

Thổ phỉ Giáp xoa cổ, hùng hùng hổ hổ đứng dậy, ngạc nhiên nhìn phía trước, bản thân không cẩn thận té ngã vào động này xong, lại phát hiện bích họa cực lớn trước mắt, vẽ rất nhiều nam nhân cổ đại mũ cao tay áo rộng, thổ phỉ Giáp hít ngược một hơi lạnh, bởi vì gã phát hiện, trong góc bức tranh tựa hồ có một người đàn ông tóc ngắn mặc đồng phục nguyên soái, người này quần áo rách nát, thần sắc ủ rũ, đang lẳng lặng quỳ gối trong góc xó, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn người ngồi trên chủ tọa . . . . . . Đây chẳng phải là Quân Thư Ảnh vài năm trước thủ lĩnh muốn tìm kia sao?

Thật là đáng kinh ngạc, vài năm trước người này khi không biến mất, người đời rốt cuộc tìm không thấy anh ta, nhưng tại sao người này lại ở trong bức bích họa này? Hơn nữa . . . . . . .Quân Thư Ảnh trong bức tranh cư nhiên xoay đầu sang cười âm độc với gã?

Thổ phỉ Giáp dụi mắt, lúc còn tưởng rằng đây là ảo giác, lại phát hiện mình đã đi tới một đại điện vàng son lộng lẫy, người xung quanh đều giơ đỉnh rượu, cười ha hả, đôi mắt đỏ tươi thẳng tắp nhìn về phía gã, trong đó cũng bao gồm cả người tên là Quân Thư Ảnh kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.