Khủng Bố Cố Sự CHN

Chương 64: Chương 64: Khế Ước Linh Hồn (2)




CHƯƠNG 64: KHẾ ƯỚC LINH HỒN (2)

Tô Gia Nhất chưa từng nghĩ tới bản thân cuối cùng vậy mà bị hù chết, dù khi hắn nhìn thấy nữ quỷ kia từ giữa không gian vặn vẹo thình lình xuất hiện thân dưới đã không khống chế được mà sắp vãi ra quần, may mắn cánh tay phía sau kia dù vỗ hắn một cái, song như vậy cũng đủ dọa hắn đến run lẩy bẩy, một tiếng á kêu lên còn chưa đã, cơ thể cũng nhảy dựng lên, đợi đến khi nơm nớp lo sợ quay lại nhìn thoáng qua mới phát hiện vỗ vai mình chính là ma nam tóc dài ban nãy.

Ma nam tóc dài lúc này ăn mặc cực kỳ trang trọng, âu phục ba lớp màu xám, ống tay áo, cà vạt, đồng hồ vàng, thậm chí trên lỗ tai cũng mang nhẫn kim cương siêu lấp lánh, ngay cả mái tóc dài bạch kim mềm mại dưới ánh đèn lờ mờ chiếu xạ cũng dần hiện ra màu vàng, chỉ trong một tích tắc như thế, Tô Gia Nhất thậm chí cho rằng mình đã nhìn thấy thiên sứ đeo vòng sáng trên đầu, chẳng qua nhìn lại trong tay người này lại cầm một cây gậy chống đầu lâu, tăng thêm chín phần quỷ dị.

Tô Gia Nhất mặc dù có chút thần kinh thô, nhưng nhìn bộ dáng ma nam tóc dài như vậy, luôn cảm thấy quái quái, nghĩ đến loại nữ quỷ phiên bản Sadako lúc này, hắn sợ hãi ngoảnh lại xác nhận mình đã hết sức an toàn xong, mới chậm rãi lui lại mấy bước, hỏi: “Tiên sinh . . . . . . .Ừm, tại sao ngài ở đây.”

Ma nam tóc dìa khẽ mỉm cười một cái, khiến Tô Gia Nhất trong lòng thoáng tí nhộn nhạo, quả thực mặt mũi người này rất đẹp, chẳng qua đôi mắt hung ác nham hiểm lại lộ ra cá tính, y lại cười cười, lúc này mới nói: “Lại nói vừa nãy nói chuyện cùng Tô thiếu gia vô cùng vui vẻ, tôi bỗng dưng nhớ tới một chuyện, cậu hẳn sẽ cảm thấy hứng thú vô cùng.”

“Nhưng mà . . . . . . .Việc ấy . . . . . . . .” Tô Gia Nhất nuốt nước miếng một cái, chần chừ nhìn quanh: “Việc ấy, tiên sinh ta có thể đổi chỗ khác không, ở đây thật sự quá kinh khủng.” Quả thực, du thuyền G&H rất lớn, nhưng du khách chỉ có một trăm người, đồng thời nhân viên phục vụ tuy nhiều, nhưng Tô Gia Nhất cảm giác mình chỉ gặp qua mấy người, thường thì xuất hiện chào mừng yến hội đều phải là thuyền trưởng hay người cầm lái gì đó, đọc diễn văn trên chiếc du thuyền này lại là Tổng giám đốc, thật quá quái dị.

Ma nam tóc dài cười một tiếng, gương mặt không quan tâm: “Cậu là nói cô nàng Hoa Tử? Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô ả thương tổn cậu.” Cô nàng Hoa Tử? Cô ta ở đâu ra vậy? Éc . . . . . . . Sao hắn cảm thấy là lạ, chẳng lẽ là nói về tên nữ quỷ vừa rồi? Éc . . . . . .Đáng sợ quá . . . . . . .

Ma nam tóc dài như biết rõ suy nghĩ trong lòng hắn, cong khóe môi khẽ cười một tiếng, chống gậy tiến lên vài bước, lúc này mới búng ngón tay: “Hoa Tử, ra đi, Tô thiếu gia muốn gặp ngươi một lần.” Vừa dứt lời, Tô Gia Nhất cảm giác không gian bên cạnh mình giống như túi nylon trong suốt bị một bàn tay vô hình bắt lại, ngay sau đó, thình lình xuất hiện một bàn tay tái nhợt móng tay sơn đỏ thẫm, dần dần, lại xuất hiện cánh tay mảnh khảnh, tay áo màu trắng thật dài . . . . . Bó tóc đen lớn . . . . . . .Ngay sau đó một cô gái mặt mũi đầy máu trợn to hai mắt từ trong hư không bước ra.

A a a a a a! Tô Gia Nhất há to miệng, cảm giác chân mình mềm nhũn không kêu được tiếng nào, chỉ có thể nhìn cô nàng thích chơi COS này lặng lẽ tiến lên mấy bước, thoáng cái quỳ gối bên chân ma nam tóc dài, thành kính quỳ xuống hôn lên mu bàn chân y.

Thật là nặng gu . . . .Trong lòng Tô Gia Nhất âm thầm chắc lưỡi hít hà, hắn không tự chủ được hơi giơ tay, có chút khó tin hỏi: “Đại ca . . . . . Ngài đây . . . . . . .Rốt cuộc đang chơi trò gì thế . . . . . . . .”

Ma nam tóc dài cười cười, búng ngón tay, cô nàng Hoa Tử đột ngột biến mất, sau đó y mới chầm chậm nói: “Kỳ thực cô nàng Hoa Tử rất tốt, trước kia khi tôi du lịch ở Nhật Bản muốn tìm mấy trợ thủ đắc lực, nhưng chọn tới chọn lui đều không tốt, vừa rồi thật có lỗi, nàng đã nhiều năm chưa hề ăn được thịt người tươi ngon cho nên có chút gấp gáp.” Nói rồi, y còn nhún vai, biểu thị mình quả thật rất xin lỗi.

Đây dường như là đùa thật rồi . . . . . . .Càng nghĩ càng quái, Tô Gia Nhất lui về sau mấy bước, vẻ mặt thận trọng nhìn y: “Ngài . . . . . . Rốt cuộc muốn làm gì? Xin nói thẳng, nếu như tôi có thể giúp được ngài, tuyệt đối nghĩa bất dung từ!”

Ma nam tóc dài cười cười, dùng ngón tay nhỏ dài từ túi ẩn trong ngực kẹp ra một cuộn da dê cũ nát, ưu nhã vẫy ra, mới vừa nhìn cuộn giấy da vừa nói: “Cha của cậu đã từng ký kết với tôi một phần khế ước mười năm trước, nội dung cặn kẽ không cần nói nữa, dù sao cha cậu đã nguyện ý dùng linh hồn đổi lấy vinh hoa phú quý mười năm của mình . . . . . . . Để tôi xem nào, chẹp chẹp, tựa hồ hiệp ước của tôi lúc đó rất rộng rãi . . . . . A . . . . . . Cha cậu trong thư dâng hiến linh hồn viết là tên của cậu.”

“. . . . . . .Cho nên?” Tô Gia Nhất tức giận cười cười, xòe tay: “Anh có biết mình đang nói gì không? Anh bị bệnh phải không, cần tôi gọi bác sĩ trên thuyền giúp anh không?”

“Ha ha ha . . . . . . ” Ma nam tóc dài cười một tiếng, lắc đầu: “Cho nên cha cậu đồng ý đưa linh hồn cậu cho tôi thế đó. . . . . . . ” Nói rồi, y chậm rãi thu cuộn da dê vào, lần nữa búng ngón tay, “Đi chết đi.”

Oành! Tô Gia Nhất không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì, chỉ cảm giác mình nặng nề té xuống đất, bản thân nhẹ bỗng tựa như tức khắc có thể bị gió cuốn đi, hắn cảm giác mình nhẹ nhàng lăn vài vòng, đầu thoáng cái khó có thể khống chế, bản thân cũng không thể dùng tay chống đất, ngay sau đó, hắn cảm giác mình ngừng lại, liếc mắt đã nhìn thấy một người không đầu đang mặc bộ quần áo cực kỳ quen thuộc, “Rầm” một tiếng, ngã trên mặt đất, máu tươi bắn đầy trên boong tàu.

Ma nam tóc dài cứ thế vuốt ve chiếc nhẫn trên tay mình, nhìn cơ thể không đầu của Tô Gia Nhất từ co giật đến bất động chốc lát sau lại nhúc nhích, chậm rãi từ dưới đất bò dậy, cầm đầu mình lên, có chút vụng về ấn lại như ban đầu trở về (Lần đầu còn ấn ngược), hắn rất không tình nguyện tiến lên mấy bước, quỳ xuống, cúi đầu khẽ nói: “Chủ nhân.”

Mình đã chết, chỉ một cái búng tay khó hiểu như vậy liền chết. Trong nháy mắt chết đi, trong đầu hắn có loại cảm nhận đau đớn như kim châm, ngay sau đó tựa như có người tiêm lên đỉnh đầu hắn một mũi, cưỡng ép bơm vào mệnh lệnh sở hữu buộc hắn phải phục tùng ma nam tóc dài trước mặt kia cùng nguyên nhân cái chết của hắn: Mười năm trước cha và chủ nhân ký kết một phần giao kèo, dùng sinh mạng của con ruột mình —— Cũng chính là hắn đây, đổi lấy mười năm vinh hoa phú quý.

Chẳng trách, hắn cứ nói mấy hôm trước cha lại muốn cho hắn lên thuyền xem mắt, lúc đó nói chuyện vẻ mặt cực kỳ quái dị, trong con ngươi tràn ngập bi thương và hổ thẹn, ngoài miệng lại hết sức cương quyết, hóa ra . . . . . . Đúng là để cho mình chết thay ông ta mà. . . . . Nghĩ tới đây Tô Gia Nhất hung hăng cắn răng, nhớ tới thời gian qua, hắn lại nghĩ đến em trai cùng cha khác mẹ với mình Tô Duy Nhĩ, thằng nhóc kia nhận hết sự cưng chiều của cha, vì sao . . . . . . .Vì sao chết lại không phải nó! Cha vì sao lại chọn mình!

Hết thảy những việc này rốt cuộc là vì sao! Mình cũng là con ruột của cha mà!

Chủ nhân nhìn vẻ mặt không cam lòng của Tô Gia Nhất, khẽ mỉm cười, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Đừng sợ, tới chỗ ta làm việc, ta sẽ không bạc đãi cậu, chỉ cần cậu . . . . . . Ừm . . . . . . Thu gom đủ 99999 linh hồn, ta sẽ đáp ứng một thỉnh cầu của cậu nhé?”

Lúc này rất muốn khóc, tuy rằng hắn còn có chút khó hiểu, nhưng mình dường như đã thật sự lên một con tàu hải tặc, Tô Gia Nhất mắt đong đầy lệ nóng, thoáng cái quỳ rạp trên mặt đất: “Cầu chủ nhân tha cho mẹ tôi một mạng.”

“Việc này . . . . . ” Chủ nhân hiếm khi nhíu mày, có chút thú vị cúi đầu nhìn người đang quỳ mọp dưới chân y, “Việc này được hay không . . . . . Sẽ phải xem cậu làm có tốt không, tha cho tính mạng của mẹ cậu thì dễ, dù sao người lớn tuổi, mùi vị linh hồn thật sự không ngon lắm.”

Chủ nhân không ngờ là loại ăn linh hồn con người . . . . . . Y đến tột cùng là thứ gì, chẳng lẽ mình . . . . . Chính là một con heo sắp bị làm thịt mà y nuôi sao! Tô Gia Nhất nghe được câu này cảm giác mình sợ đến toàn thân run rẩy, nhưng hắn vẫn quỳ dưới đất, gấp gáp nói: “Cảm tạ chủ nhân, xin phân phó.”

Chủ nhân khẽ mỉm cười, mắt cười cong cong ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, thẳng tắp nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói: “Chuyện đầu tiên, Mặc Gia Kỳ và Mạnh Giai Vỹ rốt cuộc đã nói những gì?”

Tô Gia Nhất ngoan ngoãn thuật lại lần nữa đối thoại của Mặc Gia Kỳ và Mạnh Giai Vỹ, chủ nhân vậy mà lại không hề tức giận, chỉ khẽ cười, tựa hồ nghĩ đến gì đó lắc đầu, trong giọng nói đầy ý cưng chìu: “Hoàng Phủ lần này có phiền toái, ta đã nói đừng nên nuôi sói bên người mà, em ấy không nghe.”

Hoàng Phủ . . . . . . . Xem ra giám đốc cũng là công chức bị cưỡng ép, hắn còn nói đàn ông dễ nhìn như vậy khí chất như vậy có trên đời này không, quả nhiên bị hắn nói trúng rồi, người như vậy đã sớm chết rồi. Lại nghĩ tới đối thoại của Mặc Gia Kỳ và Mạnh Giai Vĩ, hắn càng tỉnh ngộ hóa ra rốt cuộc là thế này . . . . .

Tô Gia Nhất rũ mắt suy nghĩ căn bản không dám nhìn vào mắt chủ nhân, không ngờ y lại khẽ mỉm cười, hạ mệnh lệnh thứ hai: “Chuyện thứ hai, trên thuyền có một người tên Hoàng Phủ Lê, giết hắn, mang linh hồn hắn đến cho ta, nghe rõ chứ?”

“Nhưng mà . . . . . . Tô Gia Nhất có chút chần chừ, chủ nhân khẽ mỉm cười, vỗ vai hắn, nói cũng không thể nói, cơ thể giống như thủy mặc vậy, chậm rãi hóa thành khói, tan bay trong không khí.

Khi chủ nhân trở lại phòng Hoàng Phủ Thần, liền thấy anh đang cầm một bình Mao Đài lười biếng tựa bên cửa kính chạm đất, quần áo chỉnh tề, bộ đồ ba lớp màu trắng ban ngày đã thay thành “Tuxedo” màu đen tinh khiết, cổ mang cà vạt đã đổi thành nơ, bên hông thắt lưng thít chặt khiến hông của anh càng nhỏ hơn, mà đôi mắt nhuộm màu mực kia lạnh lùng như nước tràn đầy sương mù, biểu cảm bi thương nhìn biển cả sâu thẳm.

Y từng nhìn thấy Hoàng Phủ Thần lạnh lùng, Hoàng Phủ Thần ẩn nhẫn, Hoàng Phủ Thần đôi mắt tuy rằng nhắm chặt nhưng vẻ mặt thỏa mãn . . . . . .Vân vân, nhưng biểu cảm này của Hoàng Phủ Thần cho tới giờ y chưa từng thấy qua, chủ nhân cảm giác trái tim gần ngàn năm tĩnh lặng của mình một lần nữa nhảy dựng lên, ngay sau đó, y chậm rãi bước tới, từ phía sau thoáng ôm anh vào lòng.

“Đang nghĩ gì?” Y nhẹ nhàng cắn vành tai của Hoàng Phủ Thần, vô cùng thân thiết cợt nhã, Hoàng Phủ Thần cũng không nói gì, chủ nhân thấp giọng hừ một tiếng, “Sao lại uống rượu trắng? Ngươi ở đây phiền muộn cái gì hả?”

Hoàng Phủ Thần vẫn không nói chuyện. Chủ nhân có chút tức giận, cả ngàn năm qua thú cưng y nuôi không dưới vạn loài, nhưng chính Hoàng Phủ Thần này lại khiến y khó đối phó nhất . . . . . . Rốt cuộc là vì sao . . . . . . Y không giận mà cười, tiếp tục ghé vào lỗ tai anh rù rì nói: “Hoàng Phủ, ngươi nói xem, nếu để cho ngươi chọn một trong hai người mà thôi, ngươi chọn con gái ngươi hay chọn em trai ngươi?”

Cái gì . . . . . ? Hoàng Phủ Thần bỗng dưng nghiêng đầu sang chỗ khác, hơi nhíu mày nhìn y, chủ nhân khẽ cười một tiếng, dùng sức xoay người anh lại, giơ tay lên hung hăng đánh vào má trái anh một bạt tai, mặt Hoàng Phủ Thần lập tức in năm dấu ngón tay, dấu ngón tay nhanh chóng sưng tấy, chỉ chốc lát sau ngay cả tai trái cũng chảy ra máu màu đen.

Hoàng Phủ Thần không hề che mặt, mà chậm rãi quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Tạ ơn chủ nhân ban thưởng.”

Hoàng Phủ Thần cũng không nói thêm câu cầu xin tha thứ gì, đúng như trong dự liệu, chủ nhân nhíu mày, cũng không rõ bản thân tức giận vì cái gì, y chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.

Đợi đến khi không còn nghe được tiếng bước chân của chủ nhân nữa, Hoàng Phủ Thần mới hít ngược một hơi lạnh, cẩn thận vuốt má trái của mình, chủ nhân ra tay thật ác . . . . . . . Nhưng mà . . . . . Hahaha . . . . . . Anh ở trong lòng cười lạnh một tiếng, chiếc du thuyền G&H này, chắc hẳn không bao lâu nữa cũng sẽ biến thành địa ngục trần gian, A Lê, em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nhé . . . . . . .

“Meo . . . . .” Cửa phòng khép hờ thò vào một cái đầu mèo, meo meo kêu thoáng cái nhìn anh, tựa hồ cực kỳ hiểu người, Hoàng Phủ Thần nhếch miệng cười, vẫy vẫy tay, con mèo đen kia mới ưu nhã nhịp bước, nhẹ nhàng nhảy lên đầu gối Hoàng Phủ Thần, hai chân trước khoác lên vai anh, tựa như vô cùng yêu thương liếm lên vết sưng tấy trên gò má anh.

“Hahaha . . . . . .” Hoàng Phủ Thần bị đầu lưỡi nho nhỏ liếm vô cùng ngứa ngáy, không khỏi ôm hông mèo đen thấp giọng bật cười, híp mắt nhưng không ngăn cản, tùy ý mèo đen thương tiếc liếm gò má bị chủ nhân đánh sưng của anh.

“Ngươi cũng tới rồi.” Hoàng Phủ Thần dịu dàng vuốt ve đầu mèo, từng chút một xuôi theo lông nó, mèo đen được vuốt lông híp mắt, trong miệng phát ra thanh âm rừ rừ, vô cùng đáng yêu.

Hoàng Phủ Thần trong lòng lạnh lùng cười, đừng cho là tôi không biết con mèo này chính là ngươi, chủ nhân!

(Tiêu: chủ nhân tâm lý biến thái đa nhân cách đã bị phát giác =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.