CHƯƠNG 58: MẶT NẠ BÙ NHÌN
“Tới cửa thôn F rồi! Nhóc con cậu có thể xuống xe rồi!” Khi lại tỉnh dậy trên chiếc xe nát kia, Trì Mộ cảm thấy mình đã bình tĩnh hơn nhiều, anh ừ một tiếng, tự xếp ba lô xuống xe, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ánh mặt trời sáng rực, trong lòng hung hăng mắng câu mẹ kiếp.
Anh thật sự quá sơ suất, Thác Bạt Quy trước kia đã giới thiệu nói vợ mình đã qua đời, bà cụ cả người đều là mùi dưa muối kia vừa nhìn đã biết không phải người sống, mình còn vui tươi hớn hở chào hỏi, không chờ chết thì là gì đây.
Bấm ngón tay tính toán, bản thân hẳn đã chết bốn lần rồi, mặc dù đối với tử vong đã không còn e ngại, nhưng nỗi thống khổ hít thở không thông trước khi chết kia anh không bao giờ muốn nếm thử lần nữa, Trì Mộ lấy điện thoại di động ra, đúng như dự đoán, điện thoại không có tín hiệu, danh bạ xóa sạch, trong thư mục đính kèm chỉ có ảnh chụp của anh và Hạ Duy An, mặt sau còn có cảnh quỷ trong chum tương, ngoài ra, những thứ khác trong album của mình đều không thấy đâu nữa, trong hộp thư nháp lại có thêm một bản nháp — Vợ của Thác Bạt Quy đến từ chum tương.
Trì Mộ vừa nhìn, đã cảm thấy buồn cười, tin nhắn này tại sao cuối cùng không thêm một chữ nữa — Vợ của Thác Bạt Quy đến từ chum tương tinh.
Đùa đi đùa lại, xem chừng, điện thoại di động quỷ dị của mình thật sự đã ghi chép mỗi lần mình tử vong, cho nên, điều này cũng có thể tính là nhắc nhở? Vậy mình một lần nữa tử vong, bây giờ phải làm gì đây?
Lại mở ra IPAD và máy ghi âm của mình, cực kỳ quỷ dị chính là trong không gian nhét đầy xướng từ của Thác Bạt Quy, Trì Mộ nghe giọng hát cao vút xa xăm của ông cụ thoáng chốc đau đớn tố cáo Liêu quốc xâm chiếm Đại Tống, lập tức biến thành người Liêu đau đớn mắng heo Tống phá hoại bãi cỏ của hắn, không khỏi cười cười, xem ra mình mang theo thứ công nghệ cao này trái lại căn cứ theo quy luật thời gian tận trung tuân thủ nghiêm ngặt bản năng chấp hành ghi chép.
Trì Mộ nhíu mày, nhìn thôn F một chút, lại nhìn về con đường mình đã tới phía sau.
Trên người mình phát sinh loại chuyện này, thật sự quá mức quỷ dị, vậy hôm nay anh phải làm thế nào đây?
Trì Mộ trầm ngâm một chút, lúc này đây anh quyết định không đi thôn F, mà đi trở về.
Dựa theo ký ức có chút mơ hồ của mình, anh ngồi lên chiếc xe tải chất đầy quỷ quái này là vào khoản 9h sáng, thời gian tới cửa thôn F là 11 giờ kém, dựa theo tốc độ chạy của xe tải mà nói, đường núi gập ghềnh như vậy, hai giờ đường cũng khoảng 60km. Một ngày đi 60km, mặc dù nghĩ có chút không có khả năng, nhưng chung quy dễ chịu hơn là chờ chết ở thôn F.
Ừ ừ, quyết định rồi, đi bộ trở về thôi!
Trì Mộ nghĩ tới đây, lục lọi ba lô, mang kính đen mặc áo khoác xong, đi trở về.
Cát vàng của cao nguyên hoàng thổ sẽ luôn nương theo cuồng phong, hơn nữa thôn F là ở ngoài Nhạn Môn Quan, mặc dù hiện giờ chỉ mới tháng chín, nhưng cuồng phong đã nổi, Trì Mộ cảm thấy mặt mình đều có chút phát đau, sơn đạo gập ghềnh không thôi, nhưng dọc theo con đường không tính là rộng rãi lắm này trở về, anh lần đầu cảm thấy thần kinh có chút thả lỏng, không tự chủ được mà nhớ tới Hạ Duy An.
Đôi mắt to ngập nước như nai con của Hạ Duy An, vòng eo nhỏ không giống con trai của Hạ Duy An, đôi môi mềm mại của Hạ Duy An, vẻ mặt muốn chống cự mà lại nghênh đón của Hạ Duy An, anh nhanh chóng rơi vào mê muội, song thôn F này khắp nơi đều là quỷ quái, cậu ấy cũng là một trong số đó sao? Bản thân năm lần bảy lượt bị quỷ hại chết trong lúc không hề phòng bị như vậy, lại là vì cớ gì? Mình cũng đâu làm chuyện gì thương thiên hại lý chứ? Chẳng lẽ mình chạy đến nhà hát 《 Chú Oán 》gì đó, cho nên thôn đều là loại lệ quỷ vô cớ hại người này?
Trời ạ, Trì Mộ hít ngược một ngụm khí lạnh, nghĩ đến Hạ Duy An có khả năng cũng là một con quỷ liền sợ hãi không thôi, không được không được, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, hết thảy đợi mình sống sót đã rồi nói sau.
“Này . . . . . . .” Xa xa truyền đến tiếng hô lớn khiến Trì Mộ ngừng bước, anh đột nhiên nhìn lại, liền nhìn thấy một người đang ở trên sườn núi xa xa cao cao hướng anh ra sức phất tay, một mạt màu xanh biếc chói mắt kia cùng núi màu vàng đất hình thành cảm giác hoàn toàn đối lập, người đó tay vịn trên thứ gì đó đen tuyền, anh híp cả mắt cũng nhìn không rõ, đợi đến khi người nọ lao nhanh về phía trước, Trì Mộ mới kinh ngạc thấy rõ ràng người này cư nhiên đang cưỡi xe đạp, mà trên xe đạp hiển nhiên là Hạ Duy An.
Suy cho cùng mà nói, Hạ Duy An không phải giờ này đang hát hí khúc ở sân khấu kịch sao? Hoặc đang ở trong nhà của Thác Bạt Quy chờ anh đến sao? Thế nào mà bây giờ lại xuất hiện ở nơi này, có chút lạ lùng . . . . . . .Đợi đến khi Hạ Duy An cưỡi xe đạp đến gần, Trì Mộ mới nhìn rõ ràng cậu ấy cưỡi một chiếc xe đạp phuộc ngang màu đen kiểu cũ, xe đạp tả tả tơi tơi, mà bản thân Hạ Duy An đang mặc áo khoác màu xanh tươi, áo trắng chữ đen ngắn tay, quần jean, vô cùng phóng khoáng chói lọi, cùng thôn F quỷ khí dày đặc kia hoàn toàn trái ngược, sau khi bước xuống xe, đứng bên cạnh anh, cười mắt cong cong hỏi: “Anh là Trì Mộ sư ca sao?”
Thật kỳ quái . . . . . . . Sao hiện tại cậu ấy đã biết tên mình . . . . . . . Trong lòng Trì Mộ nói thầm, nhưng nét mặt bất động, anh cũng không phải thằng ngốc, nói không chừng bây giờ xuất hiện một người chính là quỷ quái, cho nên vẫn phải cẩn thận, anh giả vờ có chút kinh ngạc vươn tay: “Xin chào, tôi là Trì Mộ . . . . . . .Cậu là . . . . . . ?”
Hạ Duy An tự nhiên vươn tay, cùng anh bắt tay, trong cảm giác của Trì Mộ, chính là bàn tay nhỏ bé dịu dàng mềm mại như thế, có thể là vừa rồi nắm tay lái xe, lòng bàn tay có chút ẩm ướt khô khốc, cậu ngượng ngùng cười: “Em là Hạ Duy An, cũng là học sinh của đại học C, song sư ca em năm nay năm tư, là tới thôn F dạy, kia . . . . . . . .Em đã từng gặp anh, không phải đại học C đã bầu ra mười người đẹp trai sao, ha ha ha ha, lúc ấy ảnh của anh khiến em ấn tượng sâu sắc, cho nên trưởng thôn vừa nói người tới là anh thì em lập tức biết ngay, bởi vì họ Trì rất hiếm . . . . . . . Ha ha ha, sư ca em đã mạo phạm rồi nhỉ? Nhưng mà, sao . . . . . . . Sư ca sao anh lại đi trở về vậy?”
Giọng Hạ Duy An nói có chút nhanh, lốp bốp đã kể một lượt làm sao mình quen Trì Mộ, anh suy nghĩ những lời lần gặp mặt trước đã nói căn bản không thể nghi ngờ, liền cười nói: “Ha. . . . . . . .Anh đã sưu tầm xong rồi, đang chuẩn bị về đây.” Trì Mộ cười ha ha, không ngờ vẻ mặt Hạ Duy An nghiêm túc, dùng đôi mắt mị nhãn như tơ kia chậm rãi cao thấp đánh giá anh, hiếu kỳ hỏi: “Nhưng mà. . . . . . . .Vừa rồi em không thấy anh ở thôn mà . . . . . . .”
“Ha, anh đã sớm làm xong rồi . . . . . . Thế này, em đang muốn đi . . . . . . . .?” Trì Mộ có chút hiếu kỳ, nhìn Hạ Duy An tựa hồ không mang theo đồ đạc gì, tiếp tục hỏi, “Anh muốn quay về huyện thành, em cũng vậy?”
“Đúng thế!” Hạ Duy An cười vô cùng ngọt, Trì Mộ lần đầu tiên phát giác cậu cười rộ lên có lúm đồng tiền nho nhỏ, cậu tiếp tục nói: “Đệ tử của em mỗi ngày ồn ào muốn ăn kẹo trong huyện thành, vừa vặn tất cả mọi người đều thi đậu một trăm phần trăm, cho nên hôm nay em liền mượn một chiếc xe chuẩn bị đến huyện thành.”
Bây giờ ngẫm lại, bản thân gặp những con quỷ này tựa hồ không hề có bóng, từ bàn tay dưới giường đến bả ba người đòi khăn quàng kia lại đến bà cụ trong chum tương, tất cả đều không phải vật thật, Trì Mộ len lén liếc một cái phát hiện trên mặt đất có bóng của Hạ Duy An, liền không tự chủ được trong lòng tự an ủi: Nói không chừng là vì hiệu ứng bươm bướm, cho nên Hạ Duy An mua kẹo cho đám đệ tử ăn.
“Như vậy thật tốt quá, chúng ta làm bạn nhé.” Cậu gật đầu, Hạ Duy An nhiệt tình tiếp tục cười nói: “Vốn đang muốn gặp sư ca ở trong thôn đấy, nhưng mà cũng tốt, đi thôi, em đạp xe chở anh nhé? Con đường này hơi xa đấy, đạp xe ít nhất phải năm sáu tiếng.”
Năm sáu tiếng? Vậy mình đi bộ ít nhất phải một ngày rồi, nếu Hạ Duy An phải đi về, chẳng phải trời sẽ tối mịt rồi sao? Nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Trì Mộ, Hạ Duy An nhún vai cười cười: “Hôm nay ngủ lại huyện thành là được, đi thôi sư ca?”
Trì Mộ gật đầu: “Được.” Song như bây giờ, thật là có chút hơi hướng nông thôn những năm 70, thanh thuần hơn chút nữa là thành Tình Yêu Dưới Cây Sơn Tra rồi, Trì Mộ cười cười, vác ba lô nặng nề lên vai: “Để tôi chở cậu đi.”
“Được.” Hạ Duy An giao xe cho Trì Mộ, anh chở Hạ Duy An, hướng phía huyện thành chậm rãi đạp đến.
Trọng lượng của Hạ Duy An tựa hồ vô cùng nhẹ, dù sao Trì Mộ mặc dù đáy lòng vẫn có chút sợ hãi, nhưng trên con đường nhàm chán hai người một hỏi một đáp, hơn nửa giờ thì đổi người đạp, cũng không cảm thấy mệt lắm.
Mỗi khi Trì Mộ đạp xe, Hạ Duy An chung quy sẽ một tay vịn trên lưng anh, chỉ một tay thôi mà tựa hồ có ma lực, khiến thứ mềm nhũn giữa hai chân kia không ngờ lại hơi ngẩng đầu.
Cả chặng đường này Trì Mộ trái lại tìm hiểu triệt để gia cảnh của Hạ Duy An, việc này trước kia cậu ấy chưa từng kể, Hạ Duy An sinh ra tại một hí khúc thế gia, trong nhà mấy đời đều hát hí khúc, đồng lứa với cậu chỉ có hai người cậu và chị gái, chị gái đã đi học đao mã đán, bây giờ bất cứ đoàn hí khúc nào ở quốc gia làm việc, mỗi ngày đều phải xuất ngoại diễn xuất, mà cậu vì từ nhỏ ốm yếu, lớn lên giống con gái, giọng cũng không to, dáng người cũng không tốt, chỉ có thể từ thanh y (vai đào trong hí khúc) bắt đầu, cuối cùng học hoa đán. Song theo cậu ấy nói, cậu ấy đã chán ghét hí khúc, sau này không bao giờ muốn diễn hí khúc nữa, cậu ấy muốn sau này học quốc học đàng hoàng, cố gắng trở thành một tác giả.
Trì Mộ cũng nửa thật nửa giả nói ra gia cảnh của mình, bởi vì đối với anh mà nói, nhà mình từ thương buôn, kể thì kể một nửa là tốt rồi, cứ kể nhà mình từ thời thương buôn, có thể mình cũng sẽ không xuất ngoại học nghiên cứu hoặc học lên cao, hẳn tốt nghiệp sẽ kế thừa gia nghiệp?
Khi nói tới đây Hạ Duy An bật cười sang sảng: “Sư ca này, em đây sau này sẽ theo anh lăn lộn nhé?”
Trì Mộ hắc hắc cười một tiếng, tay lái chợt chuyển, vòng qua một tảng đá lớn, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Duy An, có chút đắc ý nói: “Được. . . . . . . .Em muốn làm vợ anh cũng không sao đâu!”
“Hahahaha . . . . . . .” Hai người đồng thời cười phá lên, tiếp tục chạy về phía trước.
Đi gần ba giờ, vẫn không thấy bất cứ dân cư nào, Trì Mộ cảm giác chân mình đạp xe đều có chút mềm nhũn, anh xoay tay lái, vòng qua một tảng đá lớn nữa, mới dừng xe, quay đầu lại hỏi Hạ Duy An: “Duy An, em nói xem, có phải chúng ta . . . . . . Trước kia đã đi qua đây? Chính là tảng đá này, anh nhớ thật lâu trước đó hai ta chẳng phải đã đi qua con đường này sao?”
Hạ Duy An nhảy xuống xe, nhìn bốn phía một chút, cũng rất kỳ lạ, gãi đầu: “Sư ca anh nói vậy em cũng cảm giác có chút kỳ, em còn nhớ lúc anh nói anh muốn cưới em . . . . . . .Là đi qua nơi này nè!”
Trì Mộ nghe câu này không còn lòng dạ nào trêu đùa Hạ Duy An, chỉ cảm thấy tim nặng nề, bản thân tới tới lui lui đạp quanh chỗ này mấy tiếng, lại vẫn là đạp trở về chỗ cũ, chẳng lẽ . . . . . . . .
Trong thôn F mịt mù nhất định muốn vây hãm anh tại chỗ này?
“Duy An, hay là chúng ta trở về đi?” Trì Mộ quay đầu hỏi Hạ Duy An phía sau, Hạ Duy An nhìn bốn phía một chút, chớp mắt, cũng có chút lo lắng không yên: “. . . . . . . .Em không biết nữa sư ca, anh chắc chứ.”
“Chúng ta trở về thôi . . . . . . .” Trì Mộ thở có chút bất ổn, mấy tiếng này vì lấy lòng Hạ Duy An nên vẫn luôn là anh đạp xe, bây giờ hay rồi, mình mệt mỏi thở như trâu, tiểu sư đệ Hạ Duy An này mặc dù yếu ớt, nhìn cậu đã muốn cắn một ngụm, nhưng thời khắc mấu chốt chung quy cảm thấy không đáng tin cậy, tuy cậu có một thân võ nghệ tốt, Trì Mộ lẩm bẩm một tiếng, tức giận chỉ tảng đá cùng sơn cảnh chung quanh: “Chúng ta trở về thôi.”
Nói rồi, anh lấy một chai nước khoáng rỗng trong ba lô đặt bên cạnh tảng đá lớn mà mình đã đi qua đi lại kia, lúc này mới quay đầu nói với Hạ Duy An: “Sư đệ, lúc này đây đạp xe phải dựa vào em rồi, chân anh đã mềm nhũn cả.”
Hạ Duy An cười mắt cong cong: “Được, sư ca.”
Lúc này đây, Trì Mộ cuối cùng có thể nghỉ ngơi chút, anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Hạ Duy An, nhìn sơn cảnh đã thành không đổi xa xa, lẳng lặng suy tư:
Xem ra, anh thật sự không trở về được nữa, mặc kệ thế nào, loại mê cung vô hạn tới tới lui lui này, khẳng định đã không thể sử dụng khoa học để giải quyết được nữa, thôn F này, thật sự quá quỷ dị.
“À! Sư ca anh xem!” Lúc này đây đạp về không mất quá nhiều thời gian, Hạ Duy An liền kinh ngạc ngừng xe, liều mạng đẩy cánh tay Trì Mộ đang vòng bên hông cậu, chỉ phía trước: “Chúng ta lại trở lại! Sư ca!”
Tâm Trì Mộ trầm xuống, loại mê cung vô hạn này, có phải là ảo giác không hay là gì khác, chắc chắn không phải không gian vật lý có thể giải thích được, xem chừng, trong mịt mù sâu thẳm, sở hữu sức mạnh riêng nào đó, không muốn anh rời khỏi thôn này, nhưng mà, tại sao chứ?
Mặt trời trên đỉnh đầu như trước gay gắt, nhưng bóng nắng ngã về tây, Trì Mộ nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ chiều, xa xa như trước là dãy núi kéo dài liên miên, chỗ xa nhất còn có thể nhìn thấy Trường Thành cổ nước Triệu tu kiến thời Chiến Quốc, che đậy tận cùng tang thương và thê lương, thỉnh thoảng gió lớn thổi qua, còn có thể nghe thấy thanh âm gào thét, Trì Mộ không khỏi cảm thấy khó chịu, thở dài một tiếng.
“Nghỉ ngơi chút đi, Duy An, anh nghi ngờ hai ta hôm nay đều không ra khỏi đây được đâu.” Trì Mộ thở thật dài một tiếng, từ trên xe nhảy xuống, ngồi trên tảng đá lớn, từ trong ba lô lấy ra một gói thuốc lá, tự đốt trước hút một hơi, quay đầu hỏi Hạ Duy An: “Em hút không?”
Hạ Duy An thấy bộ dáng anh, kéo kéo quần áo, chẳng biết tại sao ngồi cố ý cách xa anh một chút, nét mặt cũng bất động, cười: “Sư ca anh cũng hút thuốc à, thật không nhìn ra, em nghĩ anh là loại đàn ông mẫu mực chứ.”
“Anh không hút nhiều lắm, chỉ khi tâm tình buồn bực mới hút thôi, em thì sao?” Trì Mộ móc ra một điếu, đưa cho cậu, đòng tử Hạ Duy An co rụt lại, sắc mặt có chút tái nhợt, tựa hồ rất sợ điếu thuốc lá nho nhỏ này, lắc đầu: “Bọn em là người học diễn làm sao có thể thuốc chứ, sư ca anh cũng đừng hút nữa, tổn hại sức khỏe đó.”
Trì Mộ không suy nghĩ nhiều, chỉ cười, mắt lim dim hút sâu một hơi, hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Duy An, em nói xem, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Duy An ra chiều suy tư, đột ngột tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ sư ca anh đã đắc tội với ai sao?”
Trì Mộ cười khẽ một tiếng, anh có tìm được ai đắc tội đi chăng nữa cũng không thể là Gia Cát Lượng, bày ra loại bát quái trận này để đánh lừa anh, không cho anh trở về, nói vậy nhất định là chọc phải lệ quỷ gì rồi đây.
Nhưng lệ quỷ này cũng quá nhàm chán, khiến anh chết hết lần này đến lần khác, rồi lại lần nữa sống dậy, dứt khoát giết anh luôn, chẳng phải được hơn sao, làm ra chiêu trò này, thiệt là.
Hạ Duy An không nói gì, đôi mắt lạnh nhạt thẳng tắp nhìn anh, Trì Mộ chỉ cảm thấy trong lòng mình như máy hát thoáng cái bị kéo công tắc, rốt cuộc khống chế không được bản thân, đem việc chết mà sống lại rồi lại chết mà tái sinh kể hết cho cậu.
Hạ Duy An không nói lời nào, cũng không kinh ngạc, sau khi nghe Trì Mộ kể mình đã chết bốn lần, chỉ hơi nhíu mày, trong thần sắc mang theo một biểu cảm thương hại nói không rõ được, khiến Trì Mộ theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng.
Hạ Duy An này tựa hồ biết gì đó.