Khủng Bố Cố Sự CHN

Chương 72: Chương 72: Mèo Mù Ngạnh Thượng Cung




CHƯƠNG 72: MÈO MÙ NGẠNH THƯỢNG CUNG

“LZ giàu lòng thương người, một trạch nam, nghề nghiệp viết lách, tịch mịch như tuyết, cần người hảo tâm tặng một con mèo.” Khi Trình Hiểu post bài trên trang web I diễn đàn thú cưng xong, chưa đến một phút, liền có một người tên “Mèo Vàng Chín Đuôi” trả lời: Trong cung Tần phi có con mèo nhỏ, là mèo đen, không được nuôi, bạn lấy không?

Giọng điệu người này rất pha trò, còn là mèo vàng? Trình Hiểu thầm khinh bỉ, có điều . . . . Mèo đen? Hắn có chút không bằng lòng, trong ấn tượng của hắn, mèo đen là điềm xấu, nhưng hắn cũng nghiêm chỉnh từ chối không nhận, vội vàng trả lời: Ờm. . . . Cái kia. . . . có thể đăng hình chụp không? Hơn nữa tôi muốn nuôi một con mèo đực, tôi biết tư tưởng của tôi rất phong kiến, nhưng thực sự . . . . Mèo đen có chút điềm xấu, vả lại đàn ông cũng không thể nuôi mèo mẹ.

Rất nhanh có một người tên “Nhà tôi có con quái lông xù” trả lời: A? Đàn ông thì không thể nuôi quái lông xù mẹ? Vì sao? Rất nhanh lại có “Áo Gi-Lê Nhà Tôi” nói: Sợ câu hồn chứ gì, Trình Hiểu cười cười, cũng không trả lời, một mực spam, rất nhanh, người tên Mèo Vàng Chín Đuôi kia trả lời, thuận tiện còn kèm theo ảnh của một con mèo con: Bạn xem đi, bốn chân của nó là màu trắng, chóp đuôi là màu trắng, đỉnh đầu cũng là màu trắng, không phải mèo đen thuần, mặc dù là đực = =, cho nên tôi không định nuôi nó, bạn xem, bạn muốn tôi sẽ đưa đến nhà bạn.

Trình Hiểu chăm chú xem đọan này, lập tức bị tấm hình kia thu hút, trời ạ. . . . .Con mèo nhỏ trong hình thực sự rất dễ thương! Đôi mắt đen bóng, lông trên người mềm mại bốn chân là màu trắng tuyết, đồng thời góc độ ảnh chụp vô cùng tốt, mèo nhỏ đang ôm một trái cầu đùa giỡn, sườn bên ánh sáng phản quang chiếu sáng lông cả người mèo nhỏ, mập múp míp dễ thương muốn chết! Đồng thời con mèo này chính là thể kết hợp của đạp tuyết tầm mai và mặc ngọc trọng châu nha! Hắn thấy hình này lập tức nhìn mãi không thôi, đợi đến khi lấy lại tinh thần lại đọc đoạn văn một lượt, lập tức mừng rỡ như điên, cảm giác ngay cả tay đánh chữ cũng đang run rẩy: Tôi muốn! Tôi muốn! Con mèo thật đẹp! Tôi muốn nó!

Những lời này vừa đăng lên web chưa đến một phút, chuông cửa nhà Trình Hiểu liền vang lên, hửm? Là chuyển phát nhanh! Hắn hào hứng mở cửa . . . . Hửm. . . . ? Ở cửa một người cũng không có, chỉ có một thùng giấy lớn, trên hộp giấy in ba chữ to: Cầu bao dưỡng!

Ồ, đây là . . . . Trình Hiểu nhìn bốn phía trước một chút, xác định không thấy bóng dáng ai cả, lúc này mới cẩn thận đá đá hộp, lập tức trong hộp giấy có một tiếng khe khẽ kêu: Meo . . . .

Đây là! Trời ơi! Khi hắn mở hộp giấy ra, liền thấy có một con mèo đen chừng hai tháng tuổi đáng thương nằm trong hộp giấy, chỉ có một con mèo nhỏ, còn lại hộp giấy trống trơn, ngay cả khăn lông cũng không có.

“A. . . . .Bé đáng yêu. . . . .” Trình Hiểu sờ đầu mèo nhỏ, yêu thương ôm lấy nó, mèo nhỏ mở mắt, khéo léo liếm lòng bàn tay hắn, trời ơi! Bé mèo thiệt cưng quá! Hắn lập tức mang nó vào phòng, đem ổ mèo đã sớm mua xong từ trong tủ lấy ra, lại vội vàng vào nhà tắm lấy khăn lông, sau khi bày xong mới ôm mèo nhỏ vào trong, trong quá trình này mèo con yên tĩnh dị thường, kêu cũng không kêu một tiếng, đôi mắt đen sáng rực kia không chớp mắt nhìn hắn, để lộ hiếu kỳ, Trình Hiểu cảm giác trái tim đàn ông sắt đá của mình bị mèo con triệt để mềm hóa, hắn giúp mèo vuốt lông, khẽ nói: “Sau này ta sẽ bảo hộ ngươi, được không?”

Mèo con nghiêng nghiêng đầu, dường như đã nghe hiểu lời hắn, ngẩng đầu lên, hiếp mắt ỏn ẻn khẽ kêu: “Meo. . . .”

Ha ha ha ha. . . . .Hắn đã có mèo rồi! Trình Hiểu cười quái dị, vội vàng lấy cát mèo, chậu mèo, đồ chơi mèo, chuột chạy điện vân vân đã chuẩn bị sẵn, lại lấy ra một đĩa nhỏ, trút vào một ít thức ăn cho mèo con, lúc này mới hí hửng trở lại bên cạnh máy tính, đăng lên một bài mới thì phát hiện Mèo Vàng Chín Đuôi đã đăng một bài cuối cùng: Tốt, mèo con đã tặng bạn, hy vọng bạn đối xử tử tế.

Éc. . . . .Trình Hiểu hơi đổ mồ hôi lạnh, người này . . . .Vậy mà biết nhà mình ở đâu . . . .Trời ạ, lòng hắn vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua mèo con, phát hiện mèo con đang yên lặng nằm trong ổ nghiêng đầu nhìn hắn . . . . .Mặc kệ! Ai thèm quan tâm tên biến thái kia chứ!

Trình Hiểu yên tâm thoải mái ôm ổ mèo để trên bàn máy vi tính, đùa chơi với nó một lát mới phát hiện hôm nay không có bài mới! Trời ạ! Biên tập của hắn nhất định sẽ giết hắn! Vừa xếp chữ hắn vừa vuốt ve mèo con: “Ừm, ngươi tên gì đây, thế này đi. . . . .Ta hỏi độc giả của ta một chút nhé!” Mèo con nghiêng đầu “meo” một tiếng, dường như cảm ứng lời hắn nói, Trình Hiểu vội vàng đăng một chương mới nhất của 《 Long Dục Tại Thiên 》lên, rất nhanh đã có độc giả đã dâng lên mấy cái tên rất khí phách, Trình Hiểu xem một lượt đều không hài lòng, cuối cùng đặt cho mèo nhỏ tên của nhân vật chính trong tiểu thuyết của hắn — A Long.

“A Long à. . . . . Sau này con hãy cùng sống với cha có được không?” Trình Hiểu chơi đùa với đuôi của A Long, nhẹ giọng hỏi, hắn là một tác giả mạng, đã được định không rời khỏi máy tính, song mấy năm này bản thân viết coi như cũng khá, ít nhất không lo ăn uống, chỉ có điều năng lực xã giao thoái hóa có chút nhanh, hắn hiện giờ ngoại trừ một hai đứa bạn chí cốt căn bản không còn bạn bè nào nữa, ở nhà một mình lại tịch mịch như tuyết, chỉ có thể lên diễn đàn xin nuôi một con mèo nhỏ.

A Long thật biết điều, theo lý thuyết mèo con do môi trường biến đổi đều sẽ kêu nhiều, nhưng A Long lại không hề kêu tiếng nào, ôm món đồ chơi cầu lông Trình Hiểu chuẩn bị cho nó ở một bên lẳng lặng chơi, ăn cũng rất ít, hai ngày mới ăn một chồng thức ăn mèo, nhưng lớn rất nhanh, chưa tới hai tháng đã khỏe mạnh béo tốt, tốc độ nhanh như một con báo săn cỡ nhỏ, cũng không biết học được từ ai, Trình Hiểu ra ngoài về sẽ ngậm dép tới, còn giống chó chắp tay xin vuốt ve, đặc biệt dính người, tối đến liền chui vào chăn ngủ, đặc biệt thích ngủ giữa hai chân.

Kỳ thực, đây là một con sắc miêu? Thích BL? Trình Hiểu không cảm thấy có gì, song mỗi ngày tỉnh lại đều thấy hạ bộ nóng rực khiến thằng nhỏ của hắn không chịu nổi .. . . . .

A Long dường như rất thông linh, ít nhất ở nhà không làm vỡ lọ sứ bể chén bát vân vân, bình thường thích ngồi trên bàn máy vi tính, có lúc theo Trình Hiểu xem ti vi, phần lớn thời gian còn lại cùng hắn đánh chữ, ngẫu nhiên Trình Hiểu viết chút cảnh nóng, ánh mắt A Long đều sẽ nheo lại, trong lúc lơ đãng mang theo ánh mắt dò xét nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân của nó. . . . .

Cứ thế ngày qua ngày, A Long trưởng thành khỏe mạnh mập mạp, mãi đến một ngày Trình Hiểu mang nó chạy đến bệnh viện thú cưng kiểm tra, một câu nói của cô y tá thức tỉnh hắn — Tiên sinh, mèo nhà anh ít nhất đã một tuổi rồi, anh. . . . .Không định triệt sản cho nó sao?

Triệt sản? Trình Hiểu ôm A Long sửng sốt, nghĩ đến mèo tới thời kỳ gọi xuân sẽ phát ra loại thanh âm quỷ khóc sói gào, hắn do dự hồi lâu, cuối cùng để lại một câu: “Chờ tôi suy nghĩ đã.”

Vẻ mặt chán nản về nhà, A Long dường như cũng biết mình có thể phải bị triệt sản, cả tối đều mất hứng, một mực trốn trong ổ mèo không chịu ra, ngay cả chuột nhỏ chạy điện nó cũng lười chơi, một mình buồn bực, Trình Hiểu nhìn mà trong lòng cười thầm, bản thân còn ngốc nghếch ngồi xổm bên cạnh vừa sờ đầu vừa khuyên: “Tức cái gì hả, triệt sản là vì tốt cho con . . . . BLABLABLA. . .” Mắng cho một trận, nhận được chính là một vuốt của A Long thay cho câu trả lời.

Đây là muốn tạo phản sao! Ui chao. . . .Vuốt ve bàn tay bị cào rách của mình, chẳng biết cơn tức giận từ đâu bùng phát: “Hắc! Mày bây giờ thật là lợi hại! Dám cào ba mày! Bố nuôi mày lớn như vậy dễ lắm sao? Cho mày ăn cho mày chơi, triệt sản là tốt cho mày! Được, đừng có mà quay mông về phía bố! Vạn nhất mày sau này phát tình đi tìm nữ miêu tiếp đó mày bỏ đi mất bố tìm không thấy mày thì mày nói ta nên làm sao đây! Hằng ngày bố đều kể cho mày nghe về buôn mèo buôn mèo, mày cho là ra đùa à! Bố đây là vì muốn tốt cho mày thôi! Mày theo bố ăn uống no đủ cả đời chẳng lẽ không tốt? Lẽ nào trong lòng mà mèo cái rất quan trọng? Hôm nay cô y tá cũng nói, mày sau khi động dục sẽ tiểu bậy khắp nhà, mùi đó ai chịu nổi! Mày cũng không biết quét dọn! Sau này mày sẽ thường ra ngoài lêu lỏng, thường ẩu đả đánh nhau, sẽ vì vậy mà bị thương hoặc bị nhiễm bệnh, lo lắng hãi hùng không phải bố đây thì là ai? . . . .”

Thở phì phò nói một tràn, Trình Hiểu không nhịn được bật cười, mình vẫn luôn coi trọng A Long lắm, nó mặc dù là người nhà, nhưng dù sao cũng chỉ là một con . . . .Mèo cái gì cũng không hiểu . . . . .Ôi. . . .

Không biết vì sao một trái tim thủy tinh hoàn toàn bể nát Trình Hiểu thất hồn lạc phách trở lại phòng ngủ, hoàn tòan không hề chú ý tới đôi mắt to bình thường màu xanh đen của A Long lúc này đang tản ra quầng sáng quỷ dị.

Nửa đêm, Trình Hiểu trong lúc mơ màng cũng cảm giác vài thứ gì đó lông mềm dịu dàng trói tay chân hắn lại, ưm, nhất định là A Long chạy tới, hắn một chút đề phòng cũng không có, còn muốn trở mình ngủ tiếp, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích được. . . . .Đây là thế nào!

Hắn thình lình mở hai mắt ra liền thấy một người đứng ở chân giường hắn, lúc này trong phòng ngủ đen như mực, cũng không biết là mấy giờ, chỉ có thể qua quầng sáng ảm đạm ngoài cửa sổ hé ra biết được bây giờ mới là rạng sáng, mà người đứng ở chân giường của mình kia thân hình kỳ dị, trên đầu có thêm hai khối, rất giống tai mèo, phía sau dường như mang đai lưng, dù sao những đai lưng lông lá này rất bền quấn trên tứ chi mình, Trình Hiểu bị dọa đến liều mạng trốn về phía sau: “Mẹ kiếp! Ngươi là ai! Thả ta ra!”

“Haha. . . . ” Người nọ phát ra tiếng cười thanh thúy, nghe có vẻ chỉ mười lăm mười sáu tuổi, hoàn toàn còn là cảm giác một cậu nam sinh, chỉ nghe y sung sướng cười một tiếng, thấp giọng nói: “Ba à . . . . .Ba vậy mà muốn thiến con. . . . .”

Ớ? Đại não Trình Hiểu tạm thời chập mạch ba giây, không làm sao hiểu nổi bây giờ là thế nào, nhưng hắn rất nhanh phản ứng kịp, thở phì phò thấp giọng nói: “Ngươi muốn gì! Ta không có tiền!”

“Ba à ba không được thiến nha, con sẽ làm ấm giường. . . . .” Đang khi nói chuyện, người kia di chuyển, rất nhanh Trình Hiểu liền rõ ràng trông thấy một cậu con trai vô cùng xinh đẹp trần truồng leo lên, động tác chặt chẽ ôm hắn, đây là cái gì. . . . . Thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, bé trai dứt khoát khóc lên: “Ba . . . . Con là A Long đây, đừng vứt bỏ con, phụ hoàng đã vứt bỏ con rồi, hu hu hu . . . . .Cầu xin ba mà ba. . . .”

A Long . . . . .Trình Hiểu cố sức giơ tay lên, sờ lỗ tai lông mềm của bé trai, lúc này mới kinh ngạc: “Ngươi là. . . . .ờm, mèo. . . . .?”

A Long ra sức gật đầu, nước mắt dính ướt cổ Trình Hiểu, y thút thít nhỏ giọng nói: “Ba à, con chính là A Long đây, con chính là hoàng tử thứ chín của bộ tộc mèo chín đuôi. . . . . Nhưng. . . . .Phụ hoàng bởi vì chân và đuôi con là màu trắng nên vứt bỏ con, hu hu hu . . . . Con không muốn lại bị người vứt bỏ. . . .”

Mèo chín đuôi? Vậy trói tay chân mình chính là đuôi. . . . ? Trình Hiểu cảm giác đầu óc đều đã chết máy, bé trai lau nước mắt, đột nhiên kiên định nói: “Ba à, con sẽ làm ấm giường cho ba! Ba xem, chính là như vậy!” Đang khi nói chuyện, đứa trẻ tự xưng là A Long này thình lình đứng lên, đẩy quần lót hắn ra, há miệng liền ngậm lấy.

A a a a a. . . . Trời ơi . . . . Trình Hiểu mới đầu có chút khiếp sợ, nhưng rất nhanh liền bị kỹ thuật khẩu giao của bé trai chinh phục, thắt lưng cũng bắt đầu lắc lư, đợi đến khi dưa chuột nhỏ hoàn toàn sung huyết cứng rắn, bé trai liền cẩn thận dùng nước miếng của mình làm ướt đóa cúc nhỏ, chậm rãi ngồi lên.

Trong nháy mắt kết hợp đó, hai người đều sảng khoái kêu lên, rất nhanh, Trình Hiểu liền không kiềm chế được, tự di chuyển. . . . .

Ngày thứ hai Trình Hiểu tỉnh dậy A Long đang nằm trên người hắn ngủ say, nặng trịch đè trên ngực hắn hại hắn thiếu chút nữa thở không nổi, còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ, hắn cười một tiếng, còn nói tối qua nhất định là nằm mơ, không ngờ lúc này A Long ngáp một cái tỉnh dậy, một cái đầu mèo to tròn đến gần, liếm môi hắn, miệng phun ra tiếng người: “Ba à, con muốn vĩnh viễn ở bên ba.”

“Được. . . . . ” Trình Hiểu cũng không biết tại sao, trời xui đất khiến mà đồng ý, cảm giác trong lòng có một luồng cảm giác yêu thương ấm áp, trước tối hôm qua hắn còn mù quáng nghĩ rằng mình thích con gái, nhưng hôm nay mới phát hiện mèo nhỏ nhà mình quả là còn tốt hơn nhiều, hay là, hắn thích nó rồi?

Ôi trời ạ. . . . . Mình nào có khẩu vị nặng như vậy! Trình Hiểu trong lòng gào thét, tay lại không an phận sờ lên người mèo: Ngoan, biến thân cho ba nhìn xem nào . . . . “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.