Khủng Bố Cố Sự CHN

Chương 40: Chương 40: Nhà Ma Kinh Hoàng




CHƯƠNG 40: NHÀ MA KINH HOÀNG

Nhà ma kinh hoàng

Nhóm bảy người Lạc Hạo Thiên lúc lái xe tới khu giải trí 3D đều bị rung động sâu sắc.

Khu giải trí này thật sự xây dựng quá xinh đẹp, đợi sau khi họ tới Làng du lịch tất cả đã xuống xe, liền nhìn thấy một đám người từ cổng làng du lịch sang đón, cầm đầu chính là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, phía sau đi theo đủ loại nam nữ, nhìn thấy nhóm Lạc Hạo Thiên liều cúi đầu thật sâu: “Tôi là giám đốc điều hành Hoàng Phủ Thần, hoan nghênh các vị tới khu giải trí 3D.”

Lạc Hạo Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu, Hoàng Phủ Thần nhàn nhạt cười, làm một tư thế xin mời: “Ông chủ từng cố ý dặn dò, nhất định phải tiếp đãi các vị cho tốt, đồ ăn Trung Quốc đã chuẩn bị xong, bên trong xin mời.” Người đàn ông này bộ dáng rất tuấn tú, lễ phép, lại rất chu đáo, cho nên bảy người họ cũng không nói gì, liền đi theo đám người kia vào làng du lịch.

Làng du lịch trang hoàng vô cùng xa hoa, bảy người vào đại sảnh nhìn thấy trản đèn thủy tinh kia xong còn tưởng rằng đã đi tới cung đình châu Âu, đi theo đại đội nhân mã xuống vài bậc cầu thang, liền tới nhà ăn kiểu Trung Quốc, trang hoàng rất có phong phạm Trung Quốc, vào cửa chính là một vách tường tứ đại mỹ nam cổ đại treo đèn ***g đỏ thẫm, bàn cũng đều là dùng gỗ lim hảo hạng, nhóm Hoàng Phủ Thần sáu người, nhóm họ bảy người, ngồi trên bàn tròn lớn 15 người chỉ trống một vị trí.

Thức ăn cũng dần được đặt lên đầy bàn, tôm hùm Australia kho, bào ngư sốt hầm, vây cá tươi ngon, các loại món Quảng Đông kinh điển từ nước cốt xương bò nhanh chóng được bưng lên, Hoàng Phủ Thần nâng ly rượu, mỉm cười: “Vậy, chúng ta bắt đầu thôi.”

Bữa tiệc ăn uống linh đình sau vài ly, Hoàng Phủ Thần lúc này mới giới thiệu người bên cạnh, mặt búp bê mắt to chính là trợ lý của anh ta Mặc Gia Kỳ cười vô cùng ôn hòa có mùi trí thức nồng nặc chính là quản lý khu vực Hoàng Thượng, mỹ nhân lạnh lùng mặc áo dài tên Lục Vãn Tình, lúc ăn đều cầm cây quạt đàn hương của cô che miệng còn có một búp bê đáng yêu bộ dáng lolita, cư nhiên có một cái tên Nhật Bản là Nanako Một người cuối cùng là chàng trai gầy gò nãy giờ không nói gì cắm đầu ăn, cũng là một trong những quản lý khu vực, tên Vương Hạo.

Đám người kia thật quái. . . . . . . .Tựa hồ không phải kiểu làm việc nghiêm túc, Lạc Hạo Thiên ha hả cười vài tiếng, cũng bắt đầu thành thạo giới thiệu bản thân: “Tôi là Lạc Hạo Thiên, năm nay mới đại học năm hai, lần này ít nhiều nhờ cha tôi mới có thể tới được khu giải trí xa hoa như vậy, hơn nữa các anh nhiệt tình tiếp đãi chúng tôi thế này, thật tự hồ có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh ngạc lo sợ).”

Dưới ngọn đèn sắc mặt của nhóm người Hoàng Phủ Thần đều rất nhợt nhạt, nghe Lạc Hạo Thiên nói như vậy, Hoàng Phủ Thần nhàn nhạt cười: “Đây là trách nhiệm của chúng tôi, cậu quá khách khí. . .. . . . . . .” Nói rồi, anh ta ngừng lại, một đôi mắt đen thẫm cực kỳ xinh đẹp nhìn về phía những người khác: “Lạc thiếu gia, sao không giới thiệu bạn bè của cậu?”

Lạc Hạo Thiên phất phất tay, có chút ngượng ngùng: “Đừng gọi tôi Lạc thiếu gia nữa, gọi tôi Lạc Hạo Thiên là được rồi, đây là bạn gái tôi Lily.” Ngồi bên tay trái cậu ta là một mỹ nữ lai mắt to gật đầu, cùng mọi người nhiệt tình chào hỏi: “Hi, chào mọi người, tôi đến từ Pháp, cha tôi là người Trung Quốc.”

“Bên này là huynh đệ tôi lão nhị Vương Vỹ, bên cạnh là bạn gái cậu ấy Hồng Hồng.” Vương Vỹ là một thằng nhóc kháu khỉnh bụ bẫm, cười rộ lên còn có hai cái răng nanh, nhưng bạn gái cậu ta bộ dáng lại không xinh đẹp, mỏ nhọn tai khỉ, như con hồ ly.

“Bên này là lão tam Cung Phong, đây là em gái ruột cậu ấy Cung Tĩnh.” Hai anh em Cung Phong bộ dáng cực kỳ trung tính, em gái là luyện tập khỏe đẹp cực kỳ dương cương, mặt mũi cũng giống đàn ông, mà anh trai tựa hồ là học nghệ thuật để một mái tóc dài, cực kỳ xinh đẹp âm nhu, hoàn toàn như một cô gái.

“Còn có lão tứ Trình Giai Phong.” Trình Giai Phong mang một cặp kính đen, khuôn mặt quần chúng, tựa hồ vô cùng ngại ngùng, lúc giới thiệu đến hắn mặt đỏ rần. “A. . . . . . . . .Còn có một vị. . . . . . . .” Lạc Hạo Thiên dừng lại một chút, giới thiệu nốt một người cuối cùng: “Vị này chính là Lăng Tử Hiên.

“Xin chào mọi người.” Lăng Tử Hiên ăn mặc vô cùng thời trang, đầu Mohicans sấy kiểu xưa, tóc nhuộm thành màu nâu, diện mạo cũng có khuynh hướng của hoa mỹ nam Hàn Quốc, hôm nay mặc một thân trang phục thoải mái màu xanh nhạt, vô cùng rực rỡ, trên tay còn đeo vài sợi thừng đỏ, lúc cười còn có một má lúm đồng tiền nhạt, rất đáng yêu.

Hoàng Phủ Thần cũng cười cười, anh đưa mắt ra lệnh cho đám thủ hạ kia, những người đó đồng loạt giơ ly lên, Hoàng Phủ Thần mới nhàn nhạt cười: “Tương phùng tức là hữu duyên, chúng ta cạn ly nhé?”

“Cạn ly!”

Bữa cơm này ăn vô cùng nhẹ nhàng, song người khiến Lạc Hạo thiên vô cùng kỳ quái, Hoàng Phủ Thần này cứ ngồi nói xa nói gần về quan hệ của cậu với ông chủ khu giải trí này, thật là kỳ quái, chuyện ông chủ nhà anh ta bản thân anh ta cư nhiên còn không rõ, phải đi hỏi người ngoài? Song Hoàng Phủ Thần này lại tận chức tận trách, trong bữa tiệc liền đề cử cho họ lộ tuyến du ngoạn, trọng điểm đề cử mấy công viên chủ đề, trong bữa tiệc cả đám còn nói nói cười cười hồi lâu, bữa cơm này mới ăn xong.

Sau khi cơm nước xong Hoàng Phủ Thần liền cầm chìa khóa phòng sang, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi chỉnh đốn chút, lại vô cùng náo nức mở một cuộc họp nhỏ, xác định hành trình buổi chiều.

Khu giải trí thật sự rất lớn, bạn gái Lạc Hạo Thiên là Lily cũng là một người chịu chơi, càng là hạng mục nguy hiểm càng dám vào, mà bạn gái của ký túc xá lão nhị Vương Vỹ là Hồng Hồng so ra nhát gan lợi hại, chơi một trò vượt thác thôi cũng khóc thét, tiêu diệt hưng phấn của không ít người, mọi người chơi tàu lượn siêu tốc được xưng là lớn nhất toàn cầu, trò vượt thác trong truyền thuyết mực nước chênh lệch tới 300m, rồi lại đến thế giới của Harry Potter thăm lâu đài nguy nga, thậm chí còn chạy đến cửa hàng tượng sáp tử vong, song trong cửa hàng tượng sáp thật sự khủng bố, trạng thái tử vong của tượng sáp làm thật sự quá giống thật, đều dọa tiểu Ngụy Nương Cung Phong kia sợ phát khóc.

(Tiêu: Ngụy Nương tiếng Nhật là Otokonoko chỉ mấy bạn trai thích giả gái hoặc thích mặc đồ phụ nữ)

Mọi người dựa vào vài miếng pizza của quầy thức ăn nhanh khu giải trí giải quyết no bụng xong, rất nhanh liền vì buổi tối đi đâu mà ầm ĩ cả lên, Vốn lần này mọi người có thể ra ngoài chơi hoàn toàn đều dựa vào Lạc Hạo Thiên, nhưng mấy người này tuổi chưa tới 20, bình thường Lạc Hạo Thiên một chút cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo ra dáng thiếu gia, cho nên buổi tối đi đâu chơi, tất cả mọi người không cùng ý kiến.

Hai anh em Cung Phong Cung Tĩnh muốn đến thế giới đáy biển xem cá heo, Lạc Hạo Thiên và Lily lại muốn đến thám hiểm khu rừng cấm trong thế giới Harry Potter, Vương Vỹ và Hồng Hồng muốn quay về làng du lịch ngâm suối nước nóng, mà Trình Giai Phong thì không có ý kiến gì, một đám người lải nhải tranh cãi hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lăng Tử Hiên vỗ bàn: “Đừng ầm ĩ nữa! Đến đây đi!” Nói rồi, hắn mở bản đồ khu giải trí được phát ở cổng ra, chỉ vào địa điểm chính giữa bản đồ: “Hãy đến đây đi!”

Những người khác vừa cúi đầu nhìn, ôi chao, địa điểm Lăng Tử Hiên chỉ chính là — Nhà Ma Kinh Hoàng. Bên cạnh còn có mấy dòng thuyết minh: Thể nghiệm tuyệt đối chân thật, để xem lá gan ai lớn hơn nhé!

Hồng Hồng bạn gái Vương Vỹ là người đầu tiên bĩu môi: “Nhà ma hả? A Vỹ, em sợ, mình đừng đi được không?” Hồng Hồng vốn mặt mũi tựa hồ ly, dẩu môi như vậy càng giống, trong lòng Lạc Hạo Thiên dị ứng, nhịn không được muốn nôn mửa, Lily một bên trừng to mắt tức giận âm thầm nhéo sau lưng cậu ta, Lạc Hạo Thiên bật cười ha ha: “Nếu không chúng ta cứ đến đây thôi! Tranh chấp nữa trời sập tối sẽ uổng phí thời gian! Tớ đồng ý! Tớ muốn đến nhà ma!”

Lạc Hạo Thiên cao giọng gào, rất nhanh những người khác cũng thỏa hiệp, Hồng Hồng mặc dù không tình nguyện, nhưng nghĩ đến mình có thể đến đây chơi đều nhờ phúc của Lạc Hạo Thiên, liền không lên tiếng nữa, chẳng qua âm thầm nhéo Vương Vỹ vài cái.

Một đám nói nói cười cười, rất nhanh đã tới Nhà Ma Kinh Hoàng.

Nhìn giới thiệu trước cửa nhà ma, nhà ma này là một thiết kế kiểu mê cung, tổng độ dài hai ngàn mét. . . . . . . . Bên trong đều là nhân viên đóng vai quỷ quái, kinh hiểm tuyệt không kinh sợ.

Không sai. . . . . . . .một dòng kinh hiểm tuyệt không kinh sợ này, họ nhất định phải vào trong đó vui đùa một chút. Lúc này còn chưa đến 7h tối, bây giờ vừa vặn là ngày mồng một tháng năm, du khách rất đông, lúc tới Nhà Ma Kinh Hoàng cư nhiên đều xếp hàng dài, muốn tiến vào nhà ma du ngoạn phải tám người một tổ.

Lạc Hạo Thiên đếm một lượt, vừa vặn tám người, may là cũng không xếp hàng mất nhiều thời gian, tất cả họ liền tiến vào nhà ma.

Cảm giác nhà ma không giống với cửa hàng tượng sáp tử vong lắm, mấy người họ xuyên qua một hành lang hẹp dài phiếm lục quang, liền chân chính đi tới cửa chính của nhà ma.

Từ ngoài cửa nhìn, cái gọi là nhà ma tựa hồ là một gian biệt thự cũ nát. Gia cụ bên trong đều rất cũ nát, phong cách trang trí cùng loại với cảnh nông thôn lưu hành nhất ở thập niên 60 của Mỹ, chỉ có điều tất cả gia cụ đều phủ kín một lớp bụi dày, có gia cụ gãy chân cũng đã gãy chân, vỡ tan cũng đã vỡ tan. Bên trong biệt thự đen ngòm, chỉ có ngoài cửa sổ không biết là đèn đường hay dụng cụ chiếu sáng gì ánh vào chút tia sáng.

Trong nhà ma vô cùng yên tĩnh, không hề nghe được tiếng nhốn nháo của đám đông bên ngoài, an tĩnh có chút đáng sợ. . . . . . . .Tất cả mọi người cảm giác da đầu hơi tê dại, lúc này, gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng vén lên bức rèm màu trắng, một cánh tay tái nhợt giống như dây thun đột ngột từ ngoài cửa sổ duỗi về hướng họ!

Cung Phong và Hồng Hồng lúc ấy cảm giác như mình đã bị dọa đến tè ra quần rồi, không chút nhúc nhích đứng ở cửa, song may mắn cánh tay kia cũng chỉ đảo một vòng trước mặt mọi người, rồi biến mất bên cửa sổ, Hồng Hồng thoáng cái liền sợ phát khóc ngã quỵ lên người Vương Vỹ, nấc nghẹn khóc loạn lên: “Em không muốn vào nữa, em muốn trở về. . . . . . . ”

Vương Vỹ khó xử liếc mắt nhìn Lạc Hạo Thiên, bối rối vò đầu: “Cái kia. . . . . . . Hạo Thiên. . . . . . .. Hồng Hồng vốn lá gan nhỏ, hay là. .. . . . . .Hay chúng tớ về trước nhé?”

Thật cụt hứng, nhưng mà cái tay vừa nãy quả thật quá giống thật! Lạc Hạo Thiên trong lòng thở dài, nhanh chóng phất tay: “Được rồi, nếu không các cậu về trước, bọn tớ chơi xong trò này cũng sẽ trở về.”

Vương Vỹ ngượng ngùng cười xin lỗi, liền kéo Hồng Hồng trở về.

“Được rồi. . . . . . . .Sáu chúng ta tiếp tục đi thôi. . . . . . . . .” Lạc Hạo Thiên kêu quái gở một tiếng, hy vọng mọi người hứng thú trở lại, vậy mà Cung Phong thoáng cái chặn mọi người, chần chờ nhìn những người khác, do dự hồi lâu, mới thấp giọng hỏi: “Cái kia. . . . . . .Các cậu không cảm thấy quái lạ sao?”

Quái? Quái thế nào? Mọi người nhìn nhau, không phải tiểu Ngụy Nương bị dọa mất vía rùi chứ? Lạc Hạo Thiên tức giận cười: “Cung Phong, cậu không phải bị thần kinh chứ, tới cùng xảy ra chuyện gì?”

“Các cậu đếm thử đi, lúc chúng ta đi là bảy người, vừa rồi hai người đi, bây giờ còn có sáu. . . . . . . .Sao lại dư ra một người?”

Đúng vậy, lúc tới rõ ràng là bảy người, nhưng tại sao đi vào nhà ma lại biến thành tám người!

Mọi người nghe vậy sắc mặt đại biến, Cung Phong cắn môi dưới, thấp giọng hỏi: “Hạo Thiên, cậu không cảm thấy kỳ quái sao, ký túc xá chúng ta rõ ràng chỉ có bốn người, cậu, tớ, Vương Vỹ còn có Trình Giai Phong. . . . . . . Nhưng lúc cậu giới thiệu lại nói người này cũng cùng ký túc xá chúng ta!” Nói rồi, hắn chỉ về phía người vẫn đứng im lìm cuối cùng không lên tiếng Lăng Tử Hiên: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Trong trí nhớ lạ lùng dư ra một người, đây mới là chỗ đáng sợ nhất.

Đúng. . . . . . . Mọi người đột ngột tỉnh ngộ, Lăng Tử Hiên rốt cuộc là ai? Họ căn bản không nhận ra nha!

Lăng Tử Hiên nhìn ánh mắt hoảng sợ của mọi người, giơ hai tay nhún vai, trong thần sắc mang theo sự khó hiểu hết cách: “Này. . . . . . . .Các cậu làm gì thế?” Bạn gái xinh đẹp Lily của Lạc Hạo Thiên và Cung Tĩnh đã sớm trốn phía sau nam sinh, Lăng Tử Hiên tức giận bật cười: “Này, các cậu rốt cuộc muốn quậy gì vậy hả?”

“A! Vương Vỹ hai người tại sao quay lại?” Mắt sắc Lạc Hạo Thiên nhìn thấy Vương Vỹ và Hồng Hồng nắm tay nhau đi trở về, nghi hoặc hỏi. Kỳ quái, Hồng Hồng chẳng phải đã sợ muốn chết sao, tại sao lại quay lại?

Vương Vỹ và Hồng Hồng không lên tiếng, cũng không biết là ánh sáng hay là gì khác, sắc mặt Vương Vỹ và Hồng Hồng cực độ tái nhợt, môi phiếm tím, dưới cổ chẳng biết bị nhiên liệu màu đỏ gì hắt đầy một thân, bắn tung tóe lên người một mảnh huyết hồng, tựa hồ từng một lần bò trong hồ máu vậy, mà gương mặt màu trắng của hai người không hề có tí biểu cảm, một câu cũng không nói, gắt gao nắm tay, thẳng tắp đi về phía họ, nhưng tư thế bước đi cực kỳ cứng ngắc, mọi người chung quy cảm thấy hai người thoạt nhìn có nhiều chỗ không đúng, không ngờ Lily là người đầu tiên hoảng sợ kêu lên: “Các cậu nhìn xem, thân thể của họ không đúng!”

Đúng! Chính là thân thể của họ! Hồng Hồng hôm nay vốn mặc một cái áo sơ mi màu trắng, nửa dưới mặc quần bò ngắn, mà Vương Vỹ thì mặc áo sơ mi màu xám cùng quần đùi màu đỏ thẫm, nhưng hiện giờ hai người họ lại trao đổi quần áo! Không . . . . .. . Không đúng, thân thể phía dưới đầu Hồng Hồng chính là một khối cơ thể nam giới mà dưới cổ Vương Vỹ quả thật là cơ thể nữ giới. . . . . . . .Nói cách khác. . .. . . .Hai người họ đã đổi cơ thể!

Mọi người sợ hãi oa oa kêu to, liên tục lui về phía sau, chỉ có mình Lăng Tử Hiên không kịp phản ứng, còn đang ở tại chỗ đảo trắng mắt, vừa muốn nói gì, Vương Vỹ và Hồng Hồng đã chạy tới trước mặt cậu ta, không đợi cậu ta nói gì một người đã túm lấy một cánh tay cậu ta, một người dùng hai tay túm đầu cậu ta, liền như xé búp bê vải mà vặn đầu Lăng Tử Hiên xuống!

“Phốc!” Mạch máu Lăng Tử Hiên vỡ tan phát ra một tiếng yếu ớt, lượng lớn máu tươi phun ra, Trình Giai Phong cách cậu ta gần nhất bị bắn lên đầy mặt. . . . . . . .

“A!. . . . . . . .” Mọi người phát ra tiếng thét hoảng sợ tê tâm liệt phế, cũng bất chấp cửa vào cách họ gần nhất, quay đầu liền hướng bên trong nhà ma chạy vào.

Vương Vỹ và Hồng Hồng cứng đờ xoay đầu sang, hướng về phía mọi người chạy trốn chậm rãi đi tới. . . . . . ..

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Tại sao cơ thể Vương Vỹ và Hồng Hồng lại hoán đổi, hơn nữa còn xé xác tên Lăng Tử Hiên không rõ lai lịch đó! Không được quá quỷ dị quá quỷ dị rồi, mình phải chạy, nhất định phải chạy! Năm người còn lại giống như ruồi mất đầu, tru lên hướng sâu bên trong nhà ma chạy đi.

Chẳng qua mọi người không biết, cùng lúc khi họ chạy hướng vào trong nhà ma, tử vong cũng càng thêm tiếp cận.

Lăng Tử Hiên ngồi phịch trên mặt đất đợi hồi lâu, xác định cả đám người đám quỷ đều đã chạy xa mới ngồi dậy, vất vả nhặt đầu mình về, một lần nữa đặt lên cổ, rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Phủ Thần.

“Lão đại, giao dịch của chúng ta còn giá trị chứ?” Lăng Tử Hiên lắc lư cổ, mặc dù đã biến thành quỷ, nhưng bình thường cảm giác đau vẫn có thể cảm nhận được, mới vừa rồi bị hai con quỷ túm một cái như vậy, đau dữ dội, giống như sái cổ khi còn sống vậy. Cậu hít ngược một hơi lạnh, nhưng giọng điệu vẫn khá hớn hở: “Muốn nghe tin tức mà tôi có được không?”

Đầu kia điện thoại Hoàng Phủ Thần hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói đầy sốt ruột, lạnh lùng phán câu: “Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi.”

“Xí. . . . . . . .” Lăng Tử Hiên không thèm để ý cười cười, trong giọng nói đầy nũng nịu: “Lão đại Người ta muốn nhìn anh mặc đồng phục đó . . . . . . .Anh đáp ứng tôi tôi liền nói toàn bộ chuyện tôi thăm dò được cho anh!” Hoàng Phủ Thần nhẹ nhàng thở dài, lạnh lùng hỏi: “Ronan gần đây tìm cậu đó, muốn tôi nói cho hắn phương thức liên lạc với cậu không?”

Ronan là thủ lĩnh của bộ tộc nhân mã, Lăng Tử Hiên nghĩ đến nghiệt căn cực đại đó của hắn liền run rẩy cả người, cậu hắc hắc cười một trận: “Được rồi, tôi nói tôi nói, Lạc Hạo Thiên nói, ba cậu ta từng gặp qua ông chủ một lần, nói bộ dáng như một Ngụy Nương tương đối yêu khí, nhưng ánh mắt âm ngoan, cầm một cây gậy chống. . . . . . . .Tôi chắc chắn là nói về cùng một người đúng không?”

“Chắc chắn.” Hoàng Phủ Thần vuốt ve nhẫn mã não màu đỏ trên tay anh, tiếp tục lời ít mà ý nhiều nói: “Nói tiếp đi.”

“Sinh ý của Lạc gia làm ăn rất lớn, dù sao ông chủ đã mua một chiếc du thuyền cạnh biển, mất khoảng bảy tám triệu, nói là chuẩn bị mở ngành du lịch.” Lăng Tử Hiên dừng lại một chút, cẩn thận nói: “Tôi chỉ biết bấy nhiêu.”

Một ngón tay Hoàng Phủ Thần gõ bàn, suy nghĩ trong chốc lát, nhanh chóng ừ một tiếng: “Tốt, tôi biết rồi, cám ơn cậu.” Chủ nhân cũng có thể ra khỏi địa giới của khu giải trí. . . . . . . .Thật sự là một phát hiện rất lớn, mà ngay cả những người đã biến thành quỷ như họ, cũng chỉ có những ngày nghỉ phép mới có thể ra khỏi khu giải trí, trong suy đoán của anh, chủ nhân khẳng định cũng là quỷ quái, sức mạnh của chủ nhân. . . . . . . .Thật sự lớn vậy sao. . . . . . .Hoặc là chủ nhân căn bản không phải quỷ cũng không phải người. . . . . . . Mà là. . . . . . . .Chỉ xuất hiện trong những câu chuyện thần thoại. . . . . . . . Chủ nhân là ma quỷ sao?

Hoàng Phủ Thần nhẹ nhàng thở dài, đầu kia điện thoại Lăng Tử Hiên cẩn thận hỏi: “Đám người Lạc Hạo Thiên kia làm sao đây?” Lạc Hạo Thiên à. . . . . . . .Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt ngây thơ trên bàn ăn kia, Hoàng Phủ Thần lại thở dài thật sâu, đứa trẻ này cũng chỉ mới vừa lên đại học, đối với tương lai tràn ngập ước mơ khôn cùng. . .. . . . . Anh trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng thở dài: “Để họ chết thống khoái chút.”

Năm người Lạc Hạo Thiên cảm giác mình sắp điên rồi.

Vừa rồi khi Vương Vỹ và Hồng Hồng đuổi theo họ, mấy người họ tùy tiện vào một căn phòng, liền phát hiện. . .. . . . . Rốt cuộc không ra được nữa. Cũng không phải không ra được, mà họ phát hiện từ đó về sau, mỗi lần họ tiến vào một căn phòng đều bố trí giống nhau như đúc, mỗi một gian phòng đều có bốn cánh cửa, chỗ góc tường đông nam có một lò sưởi âm tường kiểu tây, ở giữa đặt giường lớn bốn trụ, phía tây đặt ghế sofa thoải mái, phía nam dựa sát cửa nam còn có một cái tủ đứng lớn cũ nát, bên trong phòng vừa bẩn vừa loạn, tích đầy bụi đất thật dày, hoàn hảo là lò sưởi âm tường đang cháy ngọn lửa hừng hực, chiếu sáng cả căn phòng.

“Chờ một chút. . . . . . . .Họ hẳn là đuổi không kịp đâu. . . .. . . . .” Cung Phong gầy yếu nhất thở hổn hển hô: “Thứ vừa rồi tới cùng là gì vậy hả?”

Nghe câu này, mọi người đang cắm đầu chạy rốt cuộc dừng lại, hổn hển thở trong chốc lát, Lily mới đấm lưng đứt quãng nói: “. . . . . . . . Còn có thể là cái gì nữa! . . . . . . . . .Nhất định là. . . . . . . .Xác sống! Xác sống đánh chiếm địa cầu rồi!”

Cung Tĩnh đối với trò đùa vô vị thô thanh thô khí này bật cười, vỗ mạnh Cung Phong, khàn giọng hỏi: “Anh, anh không sao chứ?” Cung Phong bị vỗ một cái suýt nữa té trên mặt đất, khóc không ra nước mắt: “Em gái à, sao dây thần kinh em lớn vậy, rõ ràng hai người Vương Vỹ kia đầu đều có thể bứt xuống, em một chút cũng không khẩn trương sao?”

“Đó là nhân viên mang khăn trùm đầu đó!” Trình Giai Phong vẫn có chút không tin, hắn thở hổn hển mấy hơi, tiếp tục nói: “Nơi này là nhà ma mà. . . . . . . .Không nhiều thì ít đều là người thật đóng giả quỷ quái. . . . . . . . .”

Hắn còn chưa nói xong, Lily liền trừng to mắt phản bác: “Thứ phun trên mặt cậu không phải là nước cà chua OK? Đó là máu! Còn nữa cậu thấy mấy nhân viên kia có thể đem đầu người vặn xuống? Chẳng lẽ cậu cho rằng Lăng Tử Hiên là một người máy hay đạo cụ?”

“Ý tớ không phải vậy. . . . . . . . .”

Nghe Lily nhanh mồm nhanh miệng cùng Trình Giai Phong thẹn thùng có chút cà lăm tranh cãi, khiến đầu Lạc Hạo Thiên cũng sắp nổ tung.

Song Lily nói rất đúng.

Lăng Tử Hiên là người đầu tiên có điểm đáng ngờ, hiện tại nhớ lại, rõ ràng là bảy người du lịch, bản thân cũng không quen biết ai là Lăng Tử Hiên, tại sao sau khi lên bàn ăn bản thân cư nhiên cực kỳ tự nhiên giới thiệu cậu ta, mà hiện giờ mình nhớ lại cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, chẳng lẽ mình. . . . . . . . . Bị người ta cấy vào ký ức?

Chờ một chút. . . . . . . .Lạc Hạo Thiên đột nhiên nghĩ tới. . . . . . . . .Lăng Tử Hiên từng không ngừng nghe ngóng quan hệ và việc làm ăn của cha mình và ông chủ khu giải trí, bản thân lúc ấy tưởng rằng cậu ta là người mình, bèn khai tất tần tật. . . . . . . .Chẳng lẽ. . . . . . . . Lăng Tử Hiên này là tới dò hỏi cái gì sao?

Kế tiếp chính là sự bất thường của Vương Vỹ và Hồng Hồng. Cậu tận mắt nhìn thấy, đầu Vương Vỹ và Hồng Hồng đã đổi cho nhau, hơn nữa còn thành công xé xác Lăng Tử Hiên. . . . . . . . .Mình không nằm mơ. . . . . . . .Cũng không nhìn lầm. . . . . . . . .Hai người cư nhiên đã đổi đầu. . . . . . . . .Vậy Vương Vỹ và Hồng Hồng là cái gì? Còn là người không?

Hoặc hết thảy những việc này đều là nhân viên nhà ma làm? Chỉ để hù dọa họ?

Phương diện này tới cùng có mưu mẹo gì đây. . . . . . . .

“Kẽo kẹt. . . . . . . .” Một cánh cửa phía đông đột nhiên bị người mở ra, rất nhanh, một cánh tay khô héo duỗi đến, móng của cánh tay kia rất dài, cánh tay phiếm xanh tím, Lạc Hạo Thiên bọn họ thậm chí đều có thể nhìn thấy một con giòi màu đỏ thịt thỉnh thoảng từ giữa da chui tới chui lui. . .. . . . . .

Sau khi cánh cửa mở ra toàn bộ. . . . . . . . Một người như cương thi tưng tưng tưng chậm rãi nhảy tới trước mặt họ.

Đây cũng không phải cương thi. . . . . . . Mà là một bộ xác thối, bộ xác thối này tựa hồ là một bà lão, không cao lắm, mặc áo ngủ dạng ống màu trắng, trên tóc còn mang theo bộ cuốn tóc sặc sỡ, mặc dù cảm giác có chút khôi hài. . . . . . . .Nhưng. . . . . . .Thân thể rất thối, giống như đã thối rữa mấy ngày rồi, trên người đều là thi lục màu xanh, hai mắt đục ngầu ố vàng không hề nhúc nhích nhìn thẳng họ, nhảy xổ sang!

“A!” Bốn người phát ra tiếng thét rách màng nhĩ, đây tuyệt đối không phải nhân viên đóng giả! Thật sự quá chân thật! Năm người quay đầu bỏ chạy, hướng cánh cửa cách họ gần nhất chạy tới.

Lạc Hạo Thiên chạy nhanh nhất, thoáng cái đã mở cửa, người đầu tiên xông vào, rất nhanh, Lily, Cung Phong Cung Tĩnh vào cửa, năm người vội vàng chạy hướng về cánh cửa tiếp theo, lại nghe thấy phía sau Trình Giai Phong dồn dập hét lên “A!”

Bốn người còn lại vừa quay đầu nhìn, không nhịn được lại hét lên! Trình Giai Phong đã bị bà lão đẩy ngã trên mặt đất!

“Cứu tớ. . . . . . . .Cứu tớ với. . . . . . . .” Xác thối thoáng cái cưỡi lên người Trình Giai Phong, giống như sói đói lại tựa như xác sống hết sức chuyên chú mà cắn hắn.

Cảnh tượng máu thịt xé nát văng tứ tung rất ghê tởm, Lạc Hạo Thiên Lily Cung Phong Cung Tĩnh lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh kinh dị bậc này, tất cả đều sợ choáng váng.

“Các cậu. . . . . . . . Đang nhìn. . . . . . . .Cái gì . . . . . .” Thình lình, bốn người đồng thời cảm giác bên tai mình có người đang phà hơi lạnh nói, không nhịn được tất cả xoay đầu sang. . . . . . . .Họ chỉ có thể lại thét chói tai.

Đứng phía sau họ chính là Lăng Tử Hiên đã bị Vương Vỹ và Hồng Hồng bẻ đầu.

Lăng Tử Hiên lúc này nghiêng đầu thẳng tắp đứng tại chỗ, đầu mặc dù còn trên cổ, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn thấy máu tươi ào ào chảy ra, sắc mặt phiếm xanh giống cương thi không thể nghi ngờ, một tròng mắt tùy thời sẽ từ trong hốc mắt rơi ra, may mà một sợi mỏng không biết là kinh lạc hay là gì màu trắng kéo lại, con ngươi mới không rơi xuống, “A. . . . . . . .!” Bốn người sợ đến hết thảy nhảy dựng lên, Lily và Cung Phong dứt khoát gào khóc ngồi bệt trên mặt đất, Lạc Hạo Thiên và Cung Tĩnh cố gắng kéo hai người lùi tới một cánh cửa cách bà lão xác thối và Lăng Tử Hiên xa nhất, chạy vào.

(Tiêu: Kinh Lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.)

“Cứu tôi. . . . . . . Cứu tôi . . . . . .” Lúc này bà lão xác thối đã giống như hổ đói gắt gao bấm lấy thắt lưng Trình Giai Phong, há miệng lớn xé rách thịt trên người hắn. Trình Giai Phong đau đớn oa oa gào khóc, luống cuống tay chân đạp loạn, mắt kính trong lúc giãy giụa cũng không biết đã bay đi đâu, lúc này, hắn chỉ có thể vươn tay, thống khổ hướng về phía Lăng Tử Hiên đang đứng cầu cứu.

Lăng Tử Hiên chậm rãi đem đầu xoay qua, mặt không chút thay đổi đầu mình xoay cho ngay ngắn, trừng trừng nhìn bà lão xác thối đã bắt đầu lấy tay móc bụng Trình Giai Phong há miệng ăn nội tạng, cuối cùng cười một tiếng, nhẹ nhàng đi qua đó, giả vờ sẽ đóng cánh cửa kia: “Nội Hoàng à, con sẽ không quấy rầy nữa, bà tiếp tục hưởng dụng nhé, nhớ kỹ người này sau khi chết phải đưa cậu ta đến cho trợ lý Mặc ha ”

Bà lão xác thối miệng nhét đầy thịt, ậm ờ lấy lệ, tiếp tục há mồm ăn thịt tươi.

“Cứu tôi. . . . . . . Cứu tôi. . . . . . . . Van cầu anh. . . . . . .Cứu tôi . . . . . .” Thanh âm Trình Giai Phong càng ngày càng thấp, máu tươi đã chảy đầy đất, hắn rốt cuộc chỉ có thể hơi giơ cánh tay lên giãy giụa, Lăng Tử Hiên chép miệng, mặt không chút thay đổi nhìn hắn chậm rãi tắt thở trong co giật, méo miệng: “Vốn muốn cho cậu chết thống khoái chút, nhưng mà. . . . . . . .” Cậu ta cười xấu xa xòe tay, “Ai bảo Thần của tôi không mặc đồng phục làm chi?”

Nhóm công nhân viên làm việc trong khu giải trí 3D toàn bộ có chung một bệnh — Không muốn thấy người ta chết yên lành.

Lăng Tử Hiên cũng không ngoại lệ, chính cậu bị mấy con nhân mã tráng kiện dũng mãnh hiếp *** đến chết, loại chết thống khổ này, cậu ta hy vọng tất cả mọi người đều phải nếm thử.

Bốn người Lạc Hạo Thiên liều mạng chạy trốn. Thân thể đã không nghe sai khiến nữa, chân như nhũn ra, nhưng trong đầu bốn người chỉ có một ý niệm duy nhất chính là trốn! Nhất định phải sống sót!

Con người những lúc thế này, ý niệm muốn sống đã hoàn toàn khống chế thân thể, Lạc Hạo Thiên kéo Lily, Cung Tĩnh kéo anh trai Cung Phong, giống như ruồi không đầu, liều mạng mở một cánh cửa, liền hướng cửa đối diện tiến lên.

Máy móc mở hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, bốn người tựa hồ chạy gần nửa giờ, nhưng kỳ thật chỉ có 15 phút, Lily và Cung Tĩnh hai nữ sinh đã có chút chịu hết nổi.

Nhìn phòng vẫn như trước giống nhau như đúc, Cung Phong thoáng cái khựng lại, rống lên: “Chờ chút! Chờ chút. . . . . . . .Các cậu không thấy quá kỳ lạ sao?”

Trong mấy người này Cung Phong mặc dù rất gái, nhưng đầu óc cậu ta rất tốt, thoáng cái liền lúng ta lúng túng cảm giác được chỗ có vấn đề, mà ngay cả Lăng Tử Hiên ngụy trang cũng là bị cậu ta chỉ ra được, cậu ta thở hồng hộc nhìn mọi người, hơi chần chừ hỏi: “Sao tớ cảm giác chúng ta vẫn. . . . . . . .Luôn tại cùng một căn phòng?”

Ba người còn lại đều rất mệt, thở hồng hộc dùng tay chống gối, đầu tiên là nghi hoặc liếc nhìn nhau, cuối cùng Lạc Hạo Thiên hỏi: “Cậu. . . . . . Có ý gì?”

“Các cậu nhìn xem. . . . .. . . . ” Cung Phong mặt tái nhợt, chỉ bày biện trong gian phòng: “Tớ nhớ rõ, vừa rồi lúc Trình Giai Phong bị bà lão kia đẩy ngã tớ từng lui về phía sau hơi đụng phải giường bốn trụ này, giường hơi xê dịch vị trí. . . . . . . .Vậy” nói rồi, cậu ta từ ba lô phía sau lấy di động ra, mở màn hình, nhờ ánh sáng màn hình ngồi xổm xuống, chỉ vào một chỗ, thấp giọng nói: “Không sai. . . . . . . .Các cậu nhìn xem. . . . . . . .Cái giường này cũng có dấu vết mới di chuyển gần đây, cậu xem, nơi này cư nhiên không có bụi. . . . . .. Vậy nghĩa là . . . . . .”

Ba người còn lại đều biết Cung Phong muốn nói gì, nhất thời sắc mặt đại biến. . . . . . . . .Chẳng lẽ nói. . . . . . . . . Họ chạy lâu như vậy. . .. . . . . Đều là đảo quanh trong một căn phòng này? Không không không. . . . . . . . .Đây thật sự quá hoang đường! Nhìn thấy sắc mặt bạn gái Lily cực kỳ tái nhợt, Lạc Hạo Thiên ôm lấy cô, thấp giọng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ.”

Lily đã khóc nhòa phấn trang điểm, mắt như gấu mèo, cô liều mạng gật đầu, dùng tiếng Pháp mắng một câu xong, nhanh chóng hỏi Cung Phong: “Tớ biết ý cậu muốn nói gì, cậu nói chúng ta ở trong một căn phòng chạy tới chạy lui, nhưng mà. . . . . . .Vừa rồi lúc chúng ta chạy, người gọi là cái gì Lăng kia không phải cũng ở đó sao . . . . . .”

Cung Phong gật đầu, quay về phía em gái cậu ta nói: “Cung Tĩnh, em có thể làm một thí nghiệm nhé? Bây giờ em đi vào cánh cửa chúng ta vẫn luôn chạy tới kia, để xem có phải có thể từ phía sau cánh cửa kia trở về không.” Cung Tĩnh mặc dù là một em gái rất dương cương, nhưng cô cũng rất nhát gan, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của anh trai, do dự chốc lát, khẽ cắn môi đồng ý.

Cung Tĩnh cắn răng, chậm rãi hướng về phía cánh cửa họ lần nào cũng chạy vào kia, khi đặt tay lên nắm cửa còn quay đầu lại khẽ liếc nhìn bọn họ, lập tức xoay tay mở cửa, bước vào.

Cánh cửa tự động đóng lại.

Ba người còn lại sợ toát mồ hôi lạnh, họ chỉ chạy đại vào mà chưa từng chú ý sau khi họ chạy vào phòng, cánh cửa phía sau kia có đóng hay không.

“Anh. . . . . . ” Thanh âm Cung Tĩnh từ phía sau vang lên, Lily sợ đến không ngừng vỗ ngực, mà Lạc Hạo Thiên thì mặt âm trầm, Cung Phong lại nhỏ giọng nức nở, hóa ra. . . . . . . . Họ thật sự ở trong cùng một gian phòng đảo quanh!

Nhưng mà. . . . . . . .Bốn người đem ánh mắt ném về hướng cánh cửa bên trái kia, nếu ấn theo loại suy luận này. . . . . . . . Cánh cửa bên kia, hẳn là phòng Trình Giai Phong bị bà lão xác thối hạ gục . . . . . . .

Bốn người đều rõ ràng trong lòng những người còn lại đang nghĩ gì, cuối cùng Lạc Hạo Thiên nhịn không được trước, run lẩy bẩy xoay mở cánh cửa kia.

Kẽo kẹt. . . . . . . .Cửa gỗ phát ra thanh âm nhẹ nhàng, cửa mở. Bốn người nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tất cả đều hét ầm lên.

Trình Giai Phong bốn góc hướng lên trời ngửa mặt tê liệt trên mặt đất không hề nhúc nhích, đã chết. Vũng máu tươi đầy đất, trong không khí tràn ngập mùi máu gỉ ghê tởm, mà thi thể hắn đầu và chi dưới hoàn hảo, chỗ ***g ngực đã biến thành xương trắng, hiển nhiên. . . .. . . .Đã bị bà lão xác thối vừa rồi ăn sạch sẽ.

Lạc Hạo Thiên thoáng cái đóng sầm cửa lại, nhịn không được che miệng nôn khan hồi lâu, cảnh tượng máu me như vậy, thật sự quá ghê tởm.

Lily và Cung Phong đồng loạt phun ra, chỉ có Cung Tĩnh mặt không chút biểu cảm nhưng sắc mặt tái nhợt nhìn Lạc Hạo Thiên, chẳng biết trong lòng đang suy nghĩ gì. “Mẹ kiếp nhà ma thối nát!” Lạc Hạo Thiên nhịn không được quát lớn, thở gấp hỏi: “Cung Phong, cậu nói xem chúng ta bây giờ nên làm gì?”

Cung Phong nôn khan hồi lâu lấy mu bàn tay quẹt miệng, quay đầu nhìn một chút cánh cửa họ vẫn chưa hề chú ý tới kia, chỉ chỉ nói: “Chúng ta qua đó nhìn xem, được chứ?”

Mọi người đồng ý, Lạc Hạo Thiên lại thoáng cái ngăn cản họ: “Chờ chút, tớ có lời muốn nói.” Cậu ta dừng lại một chút, gấp gáp nói: “Nếu sự tình đã như vậy, chỉ có thể nói bây giờ chúng ta đã chân chính tiến vào căn nhà ma quỷ quái lộng hành. Nơi này không có nhân viên đóng vai quỷ quái, mà là trong căn nhà này thật sự có quỷ!” Ba người còn lại không nói gì, trong lúc nhất thời, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mọi người, yên tĩnh thần kỳ, Lạc Hạo Thiên cắn răng, tiếp tục nói: “Chúng ta hiện giờ nhất định phải tỉnh táo lại, lòng người tuyệt đối không thể rối ren. Mọi người nghe rõ chứ?”

Lily gật đầu, lấy mu bàn tay lau mặt: “Em biết, em trước kia từng xem phim kinh dị, những người đó đều là tự mình hù chết chính mình. . . . . . Em không sợ, Trung Quốc không phải có câu nói cái gì thân ngay không sợ bóng nghiêng sao, em không sợ.”

Lạc Hạo Thiên gật đầu: “Việc đã đến nước này, chúng ta hiện giờ chỉ có thể đoàn kết, thật đó. . . . . . . Tin tớ, tất cả mọi người có thể ra ngoài!” Nói rồi, cậu ta cắn răng, đưa tay đặt lên tay nắm cánh cửa họ chưa từng mở qua kia, xoay mở cửa.

“A. . . . . . . . .” Mọi người lại hét rầm lên, bên trong cửa, thình lình đứng Vương Vỹ và Hồng Hồng, hai người như trước nắm tay, sắc mặt tái nhợt trừng trừng nhìn thẳng về phía xa.

Lạc Hạo Thiên thoáng cái đóng cửa lại, sợ đến dùng thân thể thẳng tắp đè lên cửa, động cũng không dám động.

Tình huống hiện tại là. . . . . . . .Trong cánh cửa tây là thi thể Trình Giai Phong, trong cánh cửa phía đông có Vương Vỹ Hồng Hồng nắm tay đổi cơ thể, phòng quay về phía nam phía bắc là một vòng tuần hoàn chết. . . . . . . .Họ. . . . . . Đã bị nhốt chết trong căn phòng này rồi . . . . . .

Mặt Cung Phong giờ phút này trắng không khác gì Vương Vỹ bên trong cửa, cậu ta rất nhanh suy nghĩ, tiếp tục suy luận: “Tớ nghĩ trên thế giới này tuyệt đối không có không gian tuần hoàn. . . . . . . .Nếu như vậy, tất cả chúng ta hẳn đều đã tiến nhập ảo giác, hay là. . . . . . . Chúng ta lùi lại thử xem?”

Mọi người gật đầu, liền đồng loạt chạy về hướng cửa nam, hy vọng phá tan ma chú này. Nhưng sau khi họ mở cửa, lại hét lên.

Lúc này đây, trong gian phòng họ muốn vào dư ra một người, không phải ai khác, là Cung Tĩnh. Lúc này cô ta chẳng biết bị người phương nào vứt trên xà nhà, trừng to mắt gắt gao nhìn dưới mặt đất, chết không nhắm mắt.

“A!” Cung Phong hét lên một tiếng, giống như phát điên vọt tới, ôm lấy chân Cung Tĩnh.

Đây đây đây. . . . . . . Vừa rồi trước khi tiến vào cánh cửa này Cung Tĩnh rõ ràng còn đi theo phía sau họ, tại sao bây giờ mở cửa lại treo thi thể của cô ấy! Lạc Hạo Thiên hoảng hốt, đột ngột vừa quay đầu nhìn, phát hiện phía sau cửa mình rõ ràng là bộ dáng Cung Phong ôm Cung Tĩnh. . . . . . . .Nói cách khác, gian phòng này chính là trạng thái tuần hoàn! Vậy. . . . . . .Có thể hay không cho rằng. . . . . . . Cung Tĩnh vừa rồi khi tiến vào cửa bắc từ cửa nam trở lại, cũng đã chết rồi!

Họ đã chân chính tiến vào một ngõ cụt.

Lily đã hoàn toàn sụp đổ, một mình xoay người bỏ chạy, xoay mở cánh cửa bên trong có thi thể Trình Giai Phong, vọt vào. “Lily chờ anh!” Lạc Hạo Thiên trong lúc nhất thời vô cùng lo lắng, chạy theo Lily, hai người cũng không nhìn thấy, khi Cung Phong cố gắng gỡ Cung Tĩnh xuống. . . . . . . . .Cơ thể Cung Tĩnh vốn vẫn không nhúc nhích đột ngột giật một cái, mở chân ra dùng hai chân gắt gao kẹp lấy cổ Cung Phong. “Rắc. . . . . .” Tiếng gãy của xương cổ vang lên trong gian phòng yên tĩnh.

Lily và Lạc Hạo Thiên khắp nơi xoay mở cửa, tưởng rằng sẽ lại chứng kiến thi thể của Trình Giai Phong, nhưng mà, hiện ra trước mắt, quả thật là một hành lang thật dài. Hành lang nhìn ra được chiều dài khoảng 200m, phía bên phải là vách tường trắng bệch, mỗi một khoảng cách trên vách tường treo bức họa của cùng một người phụ nữ, bên trái là cửa sổ, treo rèm màu trắng rách bươm, ánh trăng lạnh lẽo từ giữa cửa sổ mông lung chiếu vào, khiến cho hành lang cực kỳ tối tăm còn có chút ánh sáng, ngay sau đó, ngoài cửa sổ liền thổi qua một trận gió lạnh, bức rèm trắng rách rưới nhẹ nhàng thổi lên.

“A!” Lily dồn dập kêu một tiếng, thoáng cái trốn trong lòng Lạc Hạo Thiên, chỉ vào bức tranh hỏi: “Tại sao đều treo cùng một bức tranh vẽ người phụ nữ kia?”

Bức tranh người phụ nữ này vô cùng kỳ quái.

Bức tranh này là tranh sơn dầu, tượng bán thân, do đó căn bản thật sự dung mạo người phụ nữ trong bức tranh y như thật, người phụ nữ này mặt mũi rất bình thường, mặt tròn, còn có tàn nhang, mặc một thân trang phục thể thao thoải mái, trên ngực áo còn cài một cặp kính đen, thoạt nhìn chỉ khoảng 25 26 tuổi. Lạc Hạo Thiên đếm, cậu ta có thể nhìn thấy, ít nhất có hơn mười bức tranh giống nhau. . . . . . .Những thứ này. . . . . . .Đặt ở nơi đây, để làm gì?

“Nhìn nhìn nhìn nhìn. . . . . . . !” Lily nói chuyện đều có chút lắp bắp, chỉ thấy cô hoảng hốt nhìn bức tranh, chỉ vào nói: “Anh nhìn thấy không? Anh nhìn mau, cô ta. . . . . . . Sao lại đang nhìn em!”

Lạc Hạo Thiên vừa liếc mắt nhìn liền sợ đến hồn phi phách tán, quả thật, người phụ nữ trong bức tranh này. . . . . . .Đang hơi quay đầu, tất cả nhìn về phía hai người họ, trong ánh mắt mang theo một cỗ âm độc và vui sướng không nói rõ được, từng chút từng chút nhìn về phía họ.

“Chạy mau!” Lạc Hạo Thiên rống lớn một tiếng, kéo Lily bỏ chạy, hành lang rất dài, nhưng cậu ta còn chưa chạy được vài bước, đã cảm thấy trong tay trống rỗng, nhìn lại, Lily đã không thấy đâu nữa.

“Lily!” Lạc Hạo Thiên sốt ruột kêu to, quay đầu liền nhìn thấy tất cả các bức tranh trên tường. . . . . . .Tất cả đã biến thành bộ dáng của Lily. . . . . . .Những bức tranh này sẽ hút lấy hồn phách con người sao?

Chạy! Chạy nhanh!

Lúc này trong lòng Lạc Hạo Thiên chỉ có một suy nghĩ, cửa phía sau chẳng biết khi nào đã bị khóa, chỉ có thể chạy về phía trước, cậu ta vẫy cánh tay liền chạy về hướng cửa trước, bức tranh của Lily chạy qua một bức lại một bức, cậu ta có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt Lily đang chăm chú nhìn cậu ta. . . . . . . .

Chạy nhanh! Lạc Hạo Thiên tăng tốc, nhanh chóng vọt tới trước cửa . . . . . . .Thật tốt quá! Được cứu rồi! Lạc Hạo Thiên mừng muốn khóc, tiến lên liền đè nắm cửa muốn xoay mở nó. . . . . . . . Nhưng mà. . . . . . .Cánh cửa này đã khóa, vặn không ra.

A. . . . . . . .Tại sao cửa mở không ra chứ. . . . . . .Chết tiệt! . . . . . . . Mở cửa mở cửa mở cửa! Lạc Hạo Thiên dồn dập vặn mở nắm cửa, hận không thể sau một khắc là có thể mở cửa, cánh cửa như trước không mở ra.

Cậu ta có thể cảm giác được, ánh mắt trong bức tranh của Lily đã như mũi nhọn đâm lên lưng cậu ta, chết tiệt ! Cậu ta hung hăng đạp cánh cửa một cước, mở cửa! Mở cửa! Mau mở cửa! Mở cửa aaaaaa!

Cánh cửa như trước không mở.

“Hế lô.” Thanh âm như u linh nháy mắt vang lên phía sau Lạc Hạo Thiên, đây lại là ai! Cậu ta cứng ngắc quay đầu sang, chỉ chốc lát sau, trong hành lang phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm.

+++

“Tôi đều đã giúp anh giải quyết rồi.” Lăng Tử Hiên đầu kia điện thoại báo cáo chuyện phát sinh trong nhà ma xong, Hoàng Phủ Thần liền cúp máy, thờ ơ nhìn báo cáo kinh doanh của khu giải trí, đang muốn lật sang trang, thân thể đã bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy.

“Chủ nhân.” Hoàng Phủ Thần khựng lại, không chút biểu cảm thấp giọng gọi chủ nhân của hai cánh tay này, phía sau người nọ sung sướng bật cười, tựa hồ đối với Hoàng Phủ Thần dịu ngoan như vậy vô cùng hài lòng, y chống cằm trên vai Hoàng Phủ Thần, nhỏ giọng hỏi: “Nhớ ta không?”

Đây là đang làm nũng sao. . . . . . . .Quá kỳ quái. . . . . . . .Hoàng Phủ Thần yên lặng lật báo cáo trong tay, không trả lời, chủ nhân lẩm bẩm hai tiếng, thái độ khác thường, nhỏ giọng hỏi: “Sắp tới đêm thất tịch rồi, em sẽ tặng quà gì cho ta?”

(Tiêu: Đêm Thất Tịch là mùng bảy tháng bảy, ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, coi như là Valentine của TQ đó :D)

Hoàng Phủ Thần không để ý tới y, qua hồi lâu mới xụ mặt nói: “Chủ nhân muốn cái gì tôi cũng cho ngài cái đó.”

Chủ nhân khẽ cười hai tiếng, đứng dậy, vòng qua bàn làm việc của Hoàng Phủ Thần, ngồi xuống trên sofa đối diện anh, vẻ mặt thích ý vẫy vẫy tay với anh: “Ngồi lên.”

Hoàng Phủ Thần mặt không chút thay đổi đứng dậy, cởi tây trang tùy tiện ném đi, đưa tay tháo cà vạt, lại gỡ thắt lưng xuống.

“Ta thích nhất kiểu cưỡi ngựa.” Đây là một câu nói cuối cùng của chủ nhân, tâm tình y hôm nay rất tốt, là vì cái gì nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.