CHƯƠNG 50: TRÒ CHƠI GIẾT CHÓC A
Mãi đến khi xác định người ôm mình đây là Trình Hi, Hạ Vũ mới run run rẩy rẩy từ trong lòng anh ló đầu ra, hít sâu vài hơi, lúc này mới dùng đầu lưỡi đã thắt lại kể cho anh sơ lược chuyện phát sinh vừa rồi.
Người cầm súng máy bắn giết nhóm năm gã cặn bã kia, là chú Ngưu. Chú Ngưu vợ chồng tình thâm đã khàn giọng rống với họ “Tại sao không cho ta thay thế bà ấy chết đi” kia.
Hạ Vũ không hề nhúc nhích nhắm mắt giả chết, mặc dù cảm giác đùi mình đau đớn thấu tim —— Vừa rồi chính mình cũng không cẩn thận trúng đạn —— Nhưng cậu vẫn cắn chặt răng, gắt gao nhắm mắt giả chết.
Chú Ngưu sau khi đã xác nhận một vòng, lúc này mới điên điên khùng khùng cười to thành tiếng, vỗ tay tán dương: “Đã chết! Đều đã chết hết! Chết thật tốt nha! A Tư em đã có bạn rồi!” Hạ Vũ hơi hé mắt, phát hiện trong mấy cái xác này có lão Ngũ đang chuẩn bị cưỡng gian mình đang ở ngay bên cạnh vừa vặn trong tay lại nắm một con dao chết không nhắm mắt nhìn trừng trừng Hạ Vũ.
Hạ Vũ bị ánh mắt âm độc này dọa run lên, nhưng cậu vẫn cố nén sợ hãi, dưới tiền đề cố hết sức không kinh động đến chú Ngưu, từng chút một nhích về hướng con dao kia.
“Chết thật . . . . . . . A Tư . . . . . . .Mọi người sắp bị anh giết sạch rồi làm sao bây giờ. . . . . . . .” Chú Ngưu ngồi xổm trên mặt đất, lẩm bẩm như thần kinh mà nói, cứ thế ngồi xổm bên cô gái bị LJ kia, thoáng cái cũng không kiêng kỵ nhìn cô gái trần truồng, thấp giọng nói: “A Tư, em còn nhớ không, anh vốn muốn có con gái, kết quả em lại sinh hạ thằng nhóc thúi kia. . . . . . .Về sau thằng nhóc thúi kia cũng đi, chỉ có hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, hiện giờ em cũng đi . . . . . . . Anh có nên cho tất cả bọn chúng chết hết không, A Tư, em nói cho anh biết đi . . . . . . . .”
Chú Ngưu nói một đống lời này giọng cực thấp, lực chú ý của Hạ Vũ lúc này đã sớm đặt trên con dao kia, không hề nghe rõ ông rốt cuộc đang nói gì, lúc này chú Ngưu ngồi xổm trên mặt đất, một chút cũng không phát giác động tác của Hạ Vũ, vẫn lẩm bẩm nói.
Chậm chút. . . . . .Chậm chút. . . . . . Cầm được rồi! Hạ Vũ cảm giác tim mình đều sắp nhảy ra ngoài, cũng không biết chú Ngưu có thể nghe thấy không, cậu cẩn thận lấy dao nhỏ ra, sít sao cầm chặt chuôi dao trong tay, đồng thời hé mắt, phát hiện chú Ngưu đã di chuyển tới bên cạnh những người khác, đang tò mò kiểm tra vật phẩm những người này mang theo trên người, cậu đợi hồi lâu, chú Ngưu mới bước sang đây, ngồi xổm bên cạnh cậu vừa muốn nói gì đó —— Hạ Vũ nhảy dựng lên, đem dao cầm trên tay hung hăng đâm về phía ***g ngực ông.
Chú Ngưu vốn bất ngờ không kịp đề phòng, lại bị một dao kia của Hạ Vũ hung hăng đâm trúng ngực, còn chưa kịp nổ súng, đã chết rồi.
Nhưng khiến Hạ Vũ chưa hề nghĩ đến chính là —— Mình cư nhiên có thể nhẹ nhàng giơ tay giết một người như vậy. Song con người thật kỳ lạ, cậu ngược lại không hề có cảm giác tội ác chỉ cảm thấy mình thiết chút nữa bị cường bạo chuyện này để Trình Hi biết được, rất nhục nhã.
Trình Hi thở dài một tiếng, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, lại từ trong hang động tìm ra một bộ quần áo sạch sẽ, dùng đũa đã được đốt trừ độc lấy viên đạn ra, lại giúp Hạ Vũ băng bó vết thương trên đùi xong, lúc này mới thấp giọng nói: “Nơi này không an toàn, Vương Thước Bassa những người này đều chết cả rồi.”
Cái gì? Hạ Vũ vì vừa rồi khi lấy đạn gào khóc kêu đau, lúc này sắc mặt cũng rất tái nhợt, hít ngược một hơi khí lạnh, ngay sau đó Trình Hi kể lại cái chết mà họ trải qua, cậu sợ hãi kêu lên: “Anh nói anh Diệp . . . . . . . Cư nhiên quá hư hỏng như vậy?” Kỳ Thật chính mình cũng không khá hơn Diệp Chi chút nào, cậu vội hỏi: “Bây giờ trên đảo còn lại bao nhiêu người?”
“Không. . . . . . . Anh không rõ ràng lắm . . . . . .” Trình Hi trầm tư một chút, lắc lắc đầu, nhưng anh rất nhanh từ mặt đất nhặt lên một cây gỗ, bắt đầu vẽ: “Sáng nay anh và em đều biết cũng đã có 10 người chết, còn thêm 12 người lúc trước, vậy còn xấp xỉ 28 người, nhưng những người khác thế nào, anh cũng không biết.”
Còn có hai mươi mấy người à . . . . . . . Song đã chết 22, vậy cũng không thể nói mình còn có thể sống thêm được bao ngày, dù sao số của Lục Lâm và Diệp Chi đều trước mình, người chết trước nhất định là họ, Hạ Vũ lạc quan suy đoán một phen, quay đầu hỏi Trình Hi: “Chúng ta làm sao đây?”
Trình Hi nhìn hang động một chút, lại nhìn quần áo bị tổn hại của Hạ Vũ, tiếp tục thở dài: “Chúng ta nên đổi chỗ khác thôi.”
Cứ như vậy, hai người nhanh chóng chuyển chỗ, Hạ Vũ có thương tích nên đi không nhanh, hai người chầm chầm chậm chậm kiêm trốn trốn tránh tránh, dọc đường đi trái lại đụng phải rất nhiều người quen —— Ví dụ như có thể là cảm giác vô cùng tuyệt vọng, đã mất đi hy vọng cũng có thể là không muốn giết người – tiếp viên Tiểu Tĩnh, là treo cổ tự sát mà chết.
Hai người nhìn thi thể Tiểu Tĩnh ước chừng nửa tiếng, cô gái lúm đồng tiền như hoa kia cuối cùng dùng tự sát để trốn khỏi trò chơi hoang đường này, lúc chết còn mặc một thân đồng phục tiếp viên, trơ trọi một mình thắt cổ trên một gốc cây dừa, dưới tàng cây viết một bức thư cho ba mẹ, phía trên chi chít chữ, nhưng kỳ thật chỉ có ba chữ “xin lỗi mà”, mặt trái thì viết chi chít “chịu không nổi nữa”, nói vậy cô ấy trước khi chết khẳng định cũng từng đau khổ đấu tranh, hồi lâu sau Trình Hi mới vẻ mặt xúc động cảm thán hai tiếng, xoay người bước đi.
Khả năng —— Trong lòng Trình Hi, vẫn khá thích cô gái tên Tiểu Tĩnh này nhỉ.
Nói thí dụ như hai người thấy Lục Lâm một lần, lúc ấy anh ta bị hai người ngoại quốc, hình như tên là Edmond và Danny truy sát vô cùng chật vật, Hạ Vũ xuất phát từ tâm trạng người Trung Quốc đều là nhất —— Đặc biệt chủ nghĩa nhân đạo mà đem địa lôi lục soát được ở chỗ nhóm năm tên *** tiện đưa cho anh ta, cũng không biết anh ta chết hay sống.
Trên đảo cơ hồ thời thời khắc khắc đều có thể nghe thấy đủ loại tiếng súng khác nhau, đôi khi Hạ Vũ còn có thể từ tiếng súng nhận ra loại súng, cũng thật là kỳ.
Hai người cơ hồ đánh một vòng quanh đảo, cũng không tìm thấy đầu máy bay hay Hạ Tuyết, chỉ có thể lựa chọn một khe núi nhỏ kín đáo, tạm thời ổn định chỗ ở, Hạ Vũ có thương tích, Trình Hi liền đưa súng bán tự động đoạt được từ chỗ chú Ngưu cho cậu cầm, mình thì thỉnh thoảng ra ngoài thám hiểm.
Cũng may mà có Trình Hi, vết thương trên đùi Hạ Vũ không bị nhiễm trùng hay sinh mủ, cuối cùng chậm rãi tốt lên, song Trình Hi mỗi lần trở về, đều kể cho cậu đủ loại tin tức —— Tỷ như, còn bao nhiêu người còn sống.
Bước vào ngày thứ 11, người sống sót chỉ còn lại khoảng 8 người. Có thể xác định chính là —— Diệp Chi, Lục Lâm, hai gã nước ngoài Edmond Danny đều còn sống, còn lại hai người khác không biết là ai. Hạ Vũ nghe tin tức này thì lo sợ bất an, bởi vì cách ngày chết của mình đã càng lúc càng gần.
Cậu có thể dự cảm được, trên đảo này chỉ có thể có một người sống, nói cách khác —— Người tiếp tục sống sót nhất định là Trình Hi. Chắc chắn, đôi khi chính cậu còn có thể tưởng tượng, Trình Hi sẽ dùng loại phương thức nào giết cậu . . . . . . .
Ngày thứ 13 tiến vào đảo, như trước còn tồn tại khoảng 8 người.
Hôm nay Hạ Vũ ăn xong trái cây hái được liền ngủ sớm, đợi đến khi nửa tỉnh nửa mê liền cảm thấy có một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, tựa hồ chủ nhân của bàn tay một chút cũng không muốn đánh thức cậu, hồi lâu sau, Hạ Vũ chỉ cảm thấy khóe môi mình được một thứ gì đó ấm ấm mềm mềm cẩn thận kề sát, cẩn thận khẽ hôn một cái, nhanh chóng rời đi.
A, là Trình Hi hôn cậu.
Anh ấy cũng thích mình sao? Tại sao anh ấy thích mình chứ?
Trong lòng Hạ Vũ một trận ngọt ngào, nhắm mắt lại, lúc này đây, cậu rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hạ Tuyết mới ra khỏi cửa phòng bệnh, liền bắt gặp một người đàn ông mặt mũi cực kỳ tuấn mỹ.
Người nọ rất cao lớn, nhìn ra được hơn 1m90, ngũ quan lập thể, tóc hơi xoăn, tựa hồ là một người lai, mang theo cặp kính mắt viền vàng, vô cùng nho nhã, trên người mặc một thân áo khoác trắng muốt, tựa hồ là bác sĩ của viện điều dưỡng, thật là. . . . . . . Khiêu gợi muốn chết.
“Xin chào, tôi là bác sĩ điều trị chính của cậu ấy, Cảnh Lan Chi.” Mặt Hạ Tuyết hơi đỏ, có chút thẹn thùng đầu cũng thấp xuống, Cảnh Lan Chi . . . . . . .Tên này rất êm tai, hơn nữa . . . . . . . Người này cũng không phải một ông già như trong tưởng tượng, thoạt nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, lại là một người đàn ông đẹp trai như vậy.
Cảnh Lan Chi trước mắt này nghe nói là từ Mỹ du học trở về, chuyên nghiên cứu nhân cách phân liệt, cả nhà Hạ gia thương lượng cắn răng chuyển anh ấy đến viện điều dưỡng này.
Cảnh Lan Chi nâng kính mắt, cười vô cùng ôn hòa, vô cùng lịch lãm làm một tư thế xin mời: “Vào phòng làm việc của tôi nói đi.” Phòng làm việc của Cảnh Lan Chi có chút không phù hợp với giới tính và thân phận của y lắm, giấy tường màu hồng phấn, gấu teddy trên sofa, cùng với năm bé Phúc, không giấu giếm xuất hiện trong phòng làm việc của y, cảm nhận được vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Tuyết, y mỉm cười: “Tôi có vài đứa trẻ bị mắc chứng tự bế.”
Hóa ra là vậy! Mặt Hạ Tuyết càng đỏ hơn, mình còn tưởng rằng đụng phải ông chú sở hữu tâm thiếu nữ, không ngờ mạch suy nghĩ của mình không bình thường như vậy! Cô vội vàng tự giới thiệu: “Xin chào bác sĩ Cảnh, tôi là em gái Hạ Vũ, anh ấy thế nào rồi?” Nói xong những lời này, cô cảm giác mặt mình đều sắp bốc cháy rồi, vội vàng ngẩng đầu giả vờ cực kỳ nghiêm túc hỏi vấn đề, Cảnh Lan Chi mỉm cười, bảo cô ngồi trên sofa, mới ôn hòa nói: “Hạ Tuyết tiểu thư . . . . . . . .Chúng tôi làm chính là tuân thủ trị liệu, mỗi ngày tôi đều trò chuyện cùng cậu ấy, yên tâm đi, cậu ấy sẽ chậm rãi khá lên.”
Nhưng Hạ Tuyết lại lo lắng tiều tụy vì điểm này, hơi thở dài: “Bác sĩ Cảnh . . . . . . . .Cái kia. . . . . . . .Thật ngại quá . . . . . . . .Nhà chúng tôi tương đối khó khăn, cái kia . . . . . . . .” Cảnh Lan Chi ôn hòa cười, thoáng cắt ngang câu nói kế tiếp của cô gái, “Không cần lo lắng chi phí. . . . . . Tôi đã xin viện trưởng rồi, xét thấy tình huống đặc thù của nhà các em, viện trưởng đồng ý có thể cắt giảm thỏa đáng phí dụng điều trị.” Nói rồi, y cong môi cười, một đôi mắt đen trắng rõ ràng lộ ra ôn hòa thoáng mị lên, giống như bé trai tìm thấy món đồ chơi yêu thích, khóe miệng cong lên một độ cong cực kỳ nhỏ, ngại ngùng nói: “Còn có một điểm rất quan trọng, bệnh tình Hạ Vũ rất đặc thù, tôi bây giờ đang học về tâm thần, muốn hiểu rõ hơn về cậu ấy, cho nên tôi cũng rất ‘thích’ Hạ Vũ đó, nếu như là chi phí, xin đừng lo lắng, 1W nhân dân tệ ước chừng có thể kiên trì ba tháng.”
Cảnh Lan Chi khi nói những lời này, âm điệu vô cùng bình thản, vừa nghe vào, còn tưởng rằng y thật sự vì bệnh tình mà lo lắng, nhưng Hạ Tuyết lại không hề nghe ra tính nguy hiểm từ sau câu nói kia của y, chỉ thở phào một hơi, cô hôm nay tới đây kỳ thật chính là muốn nói —— Hạ gia họ đã không còn đủ tài lực cung cấp cho Hạ Vũ tiếp tục ở lại trị bệnh, nhưng rất đáng tiếc chính là, cô cũng không nghe ra được ý trong lời Cảnh Lan Chi, mà có chút khó xử nói về Hạ Vũ: “Bác sĩ Cảnh, vừa rồi khi tôi đến thăm, anh ấy gọi mình là —— Trình Hi . . . . . .Nhân cách này . . . . . . . .Là mới sinh ra sao?”
Cảnh Lan Chi hơi nhăn mày, vẻ mặt biến đổi, rất nhanh từ trong một xấp tài liệu lớn tìm ra bệnh án của Hạ Vũ, nhìn trong chốc lát, mới nói: “Cậu ấy từng phân liệt ra hơn 150 nhân cách, nhưng Trình Hi này, tôi chưa từng nhìn thấy.”
(Tiêu: phải là hơn 50 nhân cách chứ . chắc là lỗi type)
Trình Hi —— Anh ta là ai? Nhân cách mới được sáng tạo ra sao?
Sau khi hỏi tiếp vài vấn đề nữa, Hạ Tuyết mới đứng dậy cáo từ, Cảnh Lan Chi nhìn thấy cô gái cao hứng bừng bừng ra cửa, mỉm cười, đợi sau khi cô gái đóng cửa, đôi mắt ôn hòa mang theo ý cười của y mới chậm rãi lạnh xuống.
Cảnh Lan Chi tháo mắt kính xuống, đem đôi mắt hẹp dài mang theo chút tàn nhẫn lộ ra, nếu Hạ Tuyết trở lại nhất định sẽ giật nảy mình, nếu mang kính y là thiên sứ, vậy tháo xuống thì mắt y chính là —— Không kém gì ác ma.
Hạ Vũ —— Chỉ là vật chơi đùa của y.
Một món đồ chơi đắm chìm trong sự thôi miên của mình ngay cả đau đớn cũng không biết.
Trời dần tối, Cảnh Lan Chi làm bác sĩ trực, cũng không đợi ở phòng trực ban, mà ngâm nga, tắt toàn bộ thiết bị theo dõi trước, sau đó là kiểm tra phòng, lúc này mới nhàn nhã lắc lư tới phòng bệnh của Hạ Vũ, nhìn thấy thiếu niên tuổi đã không tính là nhỏ lẳng lặng ngồi bên giường, đang nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng mỏng manh, sườn mặt thiếu niên tựa như mạ một lớp vàng vi ám, áo bệnh nhân rộng thùng thình mơ hồ lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh của thiếu niên, đầy mỹ hảo là thế —— Cảnh Lan Chi vô cớ dâng lên một cỗ dục vọng muốn hủy diệt người trước mắt này, chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, y khắc chế không được bước nhanh tới, một tay đem thiếu niên đặt dưới thân.
Thiếu niên này, hẳn còn đang đắm chìm trong sự thôi miên của mình, cũng tốt, chẳng biết tới cùng . . . . . . . ai sẽ là chủ nhân cách nhỉ? Mặc kệ thế nào, trong khoảng thời gian này, mình có trò để chơi.
Nghĩ tới đây, Cảnh Lan Chi lãnh khốc lột quần cậu xuống, từ trong túi móc ra một sợi thừng đỏ, y thích nhất là buộc thiếu niên thành đủ loại tư thế lăng nhục, lúc này đây y chọn trói toàn bộ mắt cá chân cổ tay Hạ Vũ ở đầu giường, dưới tình trạng ma hợp một tháng Hạ Vũ đã không còn cần bôi trơn nữa, có thể chứa kích cỡ của y, còn có thể tự động bài tiết ra dịch ruột non, đợi vật dưới thân đã có thể thông thuận cấp tốc ra vào, y mới cúi xuống hôn lên đôi mắt trợn tròn của thiếu niên.
Trong phòng bệnh nhỏ hẹp tản ra mùi thối nát cùng tiếng bình bịch rung động tà ác đánh ra, Cảnh Lan Chi đã sớm thở hổn hển như trâu, mắt kính trên mũi trong lúc vận động kịch liệt cũng lệch sang bên, chỉ có Hạ Vũ như trước mặt không chút thay đổi, đôi con ngươi xinh đẹp tới cực điểm kia giờ khắc này đang trừng trừng nhìn kẻ làm ác trên người, nhưng tiêu điểm của con ngươi —— Đến tận bây giờ cũng chưa từng nhìn về phía Cảnh Lan Chi, tựa hồ đang xuyên thấu qua thân thể y, nhìn về nơi xa hơn.