CHƯƠNG 66: VŨ HỘI HÓA TRANG (1)
Hoàng Phủ Lê một năm qua luôn cảm thấy chút lạ, bản thân rõ ràng là con trai duy nhất trong nhà, nhưng đôi khi cùng cha mẹ chuyện trò trời đất họ sẽ vô duyên vô cớ hỏi “Anh con thế này thế kia” hoặc “Cháu gái con bé Văn Văn thế này thế kia” . . . . . .Hại hắn cho rằng ba mẹ có con riêng gì gì đó, nhưng nếu hỏi kỹ, hai ông bà lại nói không nên được nguyên cớ, cũng rất sửng sốt tại sao mình lại nói rằng còn một đứa con.
Đề tài như vậy nói một lần hắn còn có thể chấp nhận, nhưng trong vòng một năm nói ít nhất bảy tám lần, thì hết sức kỳ quái.
Ấn theo cách nói của hai ông bà, hắn bỗng đâu xuất hiện một người anh trai tên “Hoàng Phủ Thần”, trước kia nằm vùng gì gì đó, về sau chạy tới đội hai làm cảnh sát tội phạm kinh tế còn sinh một đứa con gái thật xinh đẹp, tên Hoàng Phủ Văn gì đó . . . . . .Cái này! Cũng quá xàm xí rồi! Hại hắn một dạo cho rằng hai ông bà mắc chứng vọng tưởng gì đó.
“Này, anh nghĩ gì thế!” Em gái xinh đẹp đỉnh đỉnh đạc đạc bên cạnh Chu Ngạn Phi hung hăng đập lên vai hắn một cái, cắt ngang suy nghĩ của Hoàng Phủ Lê, hắn hít ngược một hơi lạnh, xoa xoa bả vai: “Chu đại tiểu thư, ôi chao, cô đây luyện quyền gì thế hả, sao mà cứng thế! Aw. . . . . .!” Chu Ngạn Phi ha hả cười lại cho hắn một quyền, “Đi nhanh lên, Lục đội vẫn đang chờ chúng ta đó.”
Lục đội tên đầy đủ là Lục Vi Dân, là đại lãnh đạo quản lý đội hình cảnh, lần này giao nhiệm vụ gian khổ bậc nhất cho họ —— Hoàng Phủ Lê nhìn ảnh chụp người đàn ông bình thường trong tài liệu, nhíu mày một cái: “Người này đã đánh cắp bí mật quốc gia?”
“Đúng vậy.” Lục đội bi thương gật đầu: “Tiến sĩ G này đã đánh cắp kỹ thuật Clone vừa chế xong của quốc gia, chúng tôi nhận được tin tình báo là hắn vào ngày cuối cùng du thuyền khởi hành, cũng chính là ngày 14 tháng 7, bán lại cho một vị khách trên du thuyền này.” Nói rồi, anh ta dừng lại một chút: “Do đó nhiệm vụ của các cậu là tra ra vị khách hắn muốn bán là ai.”
“Oa . . . . .” Một bên Chu Ngạn Phi xoay IPAD, kinh ngạc nhìn đủ loại thiết bị trên du thuyền G&H: “Oa, trời ạ, du thuyền thực đẹp nha . . . . . .A!” Cô vội vàng ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiệm túc, “Lục đội xin phân phó nhiệm vụ, chúng tiểu nhân nhất định máu chảy đầu rơi, quyết không chối từ!”
Lục đội tức giận cười một tiếng: “Nha đầu ngươi chỉ ba hoa!” Nói rồi, anh ta quay đầu về phía Hoàng Phủ Lê hỏi: “Cậu còn vấn đề gì không?” Hoàng Phủ Lê nhíu mày, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua ảnh chụp du thuyền chần chờ hỏi: “Lục đội, ý của anh là, chúng tôi chỉ cần biết vị khách này là ai, mà không cần để ý đến món kỹ thuật này có bị mất hay không?”
Lục đội nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Ố là la, con lão hồ ly này, chắc chắn thứ tiến sĩ G đánh cắp không phải là thiết bị Clone thật, chỉ là để lôi ra con cá lớn ở phía sau này, Lục đội khẽ mỉm cười: “Làm rất tốt, tôi coi trọng các cậu, không cần lo lắng quần áo gì gì đó, kinh phí rất đầy đủ đấy.”
Ngày du thuyền G&H khởi hành đó, Hoàng Phủ Lê và Chu Ngạn Phi đã sớm núp trong góc tối, con bé Chu Ngạn Phi này bình thường quen mặc cảnh phục, lúc này mặc váy ngắn đỏ không ngừng kéo vạt dưới, thỉnh thoảng oán trách: “Váy gì mà ngắn củn à, lại chói nữa . . . . . .” Còn Hoàng Phủ Lê cầm ống nhòm, không ngừng quan sát khách khứa lên thuyền.
Lượt khách đầu toàn bộ đều không giàu thì sang, đại khái đều từng thấy trên báo đài, Hoàng Phủ Lê khẽ cảm thán một tiếng, ngay sau đó, tiến sĩ G xuất hiện.
Tiến sĩ G là một người đàn ông cực kỳ nghiêm túc, không nổi danh, ngược lại Hoàng Phủ Lê bọn họ chưa từng nghe nói tới nhân vật như thế, cao cao gầy gầy, mặc một bộ tây trang màu xám tro, xách theo một vali con màu đen, từng bước một đặt chân lên thuyền, kiêu ngạo đến mức ngay cả nhân viên chào hỏi gã cũng không thèm nhìn lấy một cái.
“Tu tu . . . . . ” Du thuyền phát ra tiếng còi vang vọng khắp chân trời, Hoàng Phủ Lê nhìn đồng hồ đeo tay giả kim cương dùng tiền chi tiêu mua được, thuyền sắp đi rồi, liền bảo Chu Ngạn Phi khoác tay hắn, lắc lư đi lên thuyền.
“Xin lỗi tiên sinh, xin lấy thiệp mời của ngài ra chút.” Không ngờ còn chưa lên thuyền đã bị một gã nhân viên cản lại, Hoàng Phủ Lê vừa định tống cổ gã, nhưng lúc trông thấy dung mạo người này không khỏi giật mình.
Người này dáng dấp rất rất giống hắn . . . . . Hắn dường như đã từng gặp anh ta ở đâu đó . . . . . .A đúng rồi . . . . . . .Đây là anh trai mình mà . . . . . . .Không biết tại sao, trong đầu hắn bỗng dưng lóe lên thông tin này khiến cho bản thân hắn cũng cảm thấy sợ hãi, một bên Chu Ngạn Phi nhìn thấy sắc mặt hắn không thích hợp, vội vàng bĩu môi bắt đầu nũng nịu: “Edward à, thiệp mời của anh đâu rồi, nhanh lên nhanh lên, nắng chết em mất.”
A! Hoàng Phủ Lê lập tức hồi phục lại tinh thần, ưu nhã rút thiệp mời ra, cười cực kỳ kiêu ngạo: “Nhanh nhanh, không nghe thấy bạn gái tôi muốn lên thuyền sao.” Nhân viên kia cười vô cùng xa cách, đôi mắt màu mực của anh ta tựa hồ đã nhìn thấu được hắn, biết hắn là ngụy trang, theo lý mà nói hắn ở nước ngoài du học nhiều năm, nhưng kỹ xảo cải trang nghệ thuật nói dóc hắn luôn thông thạo, nhưng không biết tại sao hắn cảm thấy tim bỗng dưng đập thình thịch, vội vàng ra vẻ muốn chen vào bên trong.
Nhân viên kia tiếp tục mang theo nụ cười như có như không, đưa ra một cánh tay lạnh lẽo cản hắn lại, cướp lấy thiệp của hai người, giơ tay xé vụn, nụ cười kia khiến Hoàng Phủ Lê tức giận nghiến răng: “Ngại quá, du thuyền không chào đón các vị, xin mời xuống thuyền.”
Khi bị tên nhân viên này nói ra thân phận thật, mục đích thật sự của hắn, Hoàng Phủ Lê âm thầm kinh hãi, nhưng người này thân thủ nhanh như chớp, chỉ một tay đã rút súng mình giấu ra, uy hiếp khiến họ xuống thuyền, Chu Ngạn Phi ở một bên liều mạng nháy mắt, ra hiệu không cho manh động, hai người lúc này mới ngoan ngoạn xuống thuyền.
“Tu tu . . . . . . ” Còi du thuyền vang lên ba tiếng, chậm rãi chạy, Chu Ngạn Phi nhìn người đàn ông đuổi họ xuống thuyền kia, trong thần sắc cũng có chút nghiêm trọng: “Anh A Ly . . . . . . Người . . . . . . Người này anh có quen không . . . . . . Sao em cảm thấy hai người giống nhau vậy . . . . . .”
“Hừ! . . . . . .” Sắc mặt của Hoàng Phủ Lê âm u, hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông kia, cắn răng nghiến lợi nói: “Tên anh là A Lê, không phải A Ly kia! Ái Phi!” Ái Phi là biệt danh của Chu Ngạn Phi, lúc này con bé thở dài một hơi, nhún vai: “Vậy làm sao bây giờ? Không lên được thuyền Lục đội sẽ nhai xương chúng ta đó.”
Hoàng Phủ Lê cắn răng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, người đàn ông này . . . . . .Ấy vậy mà biết rõ thân phận của hắn, nghĩ thế, hắn siết chặt nắm đấm: “Nhảy xuống biển! Chúng ta bơi cũng phải bơi lên!”
Sau khi nhọc nhằn leo lên được du thuyền, Chu Ngạn Phi mệt đến hết hơi, Hoàng Phủ Lê kéo cô lặng lẽ trốn vào một gian khách phòng bỏ trống xong, hai người mới có cơ hội thay quần áo ướt dầm dề trên người.
“Bản đồ du thuyền đâu?” Hoàng Phủ Lê trầm mặt, mở hộp không thấm nước ra, dưới sự trợ giúp của Chu Ngạn Phi lấy ra bản đồ, hai người nhanh chóng bắt đầu bàn bạc về nhiệm vụ: “Du thuyền tổng cộng bảy tầng, tầng trên cùng là quán bar, phía dưới là phòng yến tiệc, rạp chiếu phim và bể bơi xa hoa, tầng dưới này là phòng tổng thống. Vị trí chúng ta bây giờ hẳn là một tầng phụ, tầng này đều là phòng thông thường, không có tác dụng, bốn tầng phụ ngay đáy thuyền, không có đồ đạc cũng không có người, chúng ta bây giờ phải đi đến phòng điều khiển ở tầng hai, đối phó trước với từng cái cameras, sau đó một tấc cũng không rời khỏi tiến sĩ G là được.
Chu Ngạn Phi gật đầu, sắc mặt rất lo lắng: “Dù thế nào tiến sĩ G sáu ngày sau sẽ giao dịch, anh A Ly, lần này em đi, anh trốn ở đây trước, chú ý an toàn.”
“Em cũng vậy.” Hoàng Phủ Lê suy nghĩ một chút, Chu Ngạn Phi trong đội nổi tiếng là đứa bé lanh lợi, sẽ không xảy ra chuyện gì, liền đồng ý. Đợi đến khi Chu Ngạn Phi đi rồi, hắn liền mở máy tính ra, báo cáo với đội vị trí của mình và hướng đi, đồng thời mở ra một camera khác trên lỗ tai Chu Ngạn Phi ngụy trang thành hoa tai, cùng cô bắt liên lạc xong, Hoàng Phủ Lê liền bắt đầu theo dõi.
Camera nhỏ như lỗ kim này ngốn gần hai chục triệu, cho nên hình ảnh quay được vô cùng rõ ràng. Trừ phi do tốc độ Chu Ngạn Phi bước đi lắc lư có chút khối, màn ảnh run giật khiến người ta có chút váng đầu, toàn bộ cảnh vật trong du thuyền hắn đều thấy rõ mồn một.
Cửa phòng đã khóa trái, tuy đã thay quần áo, nhưng toàn thân ướt nhẹp cực kỳ khó chịu, Hoàng Phủ Lê cởi áo cổ áo của y phục, vừa nhìn Chu Ngạn Phi lanh lợi kiểm tra bên trong du thuyền, vừa, nghe cô phát ra tiếng kêu ca: “Anh A Ly, anh phát hiện không, chiếc thuyền này . . . . . . Tại sao không có người chứ!”
Không muốn phí lời sửa lại tên “A Ly” nữa, Hoàng Phủ Lê phát hiện trên du thuyền quả thực không bao nhiêu nhân viên, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều du khách, điểm này cực kỳ quái lạ.
Nhìn Chu Ngạn Phi đi trên hành lang không một bóng người, mở cửa từng phòng từng phòng làm việc một, phát hiện những đồ dùng kia đều đang hoạt động, nhưng không có ai, Hoàng Phủ Lê nhíu mày, trong lòng chậm rãi tràn ra chút bất an.
Hắn trời sinh tin tưởng vào trực giác, trên chiếc thuyền này âm u mà có chút đáng sợ, tựa hồ khi họ lên thuyền một đôi tay vô hình đã nắm được cổ họng hắn, đồng thời . . . . . . Dường như có người đang theo dõi họ . . . . . .Mà tầm mắt kia, hắn lại không biết xuất xứ.
Có lẽ người biết thân phận hắn khi nãy đang theo dõi hắn? Nghĩ tới đây Hoàng Phủ Lê đột nhiên nhớ tới trong nháy mắt mình nhìn thấy anh ta đã cho rằng anh ta là anh trai mình . . . . . . Nếu ấn theo cách nói điên rồ của cha mẹ ngày trước —— Dường như tên là Hoàng Phủ Thần? Hắn thật sự có người anh trai này sao? Chẳng lẽ mình cũng điên rồi?
Hai người dáng dấp rất giống, nhưng người đàn ông này ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, những thứ khác thoạt nhìn đều rất bình thường, Hoàng Phủ Lê vừa nhìn chằm chằm màn hình vừa suy nghĩ miên man, đột nhiên hắn kinh hô: “Ái Phi! Coi chừng! Hướng 12 giờ của em có một người phụ nữ đang tới.”
Lúc này Chu Ngạn Phi vừa đi tới một khoảng hành lang chật hẹp, Hoàng Phủ Lê liền trông thấy trong màn hình có một cô gái mặc áo bào trắng, thẳng tắp đứng ở đầu kia hành lang, đầu cúi thấp, ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, chân trần, hai tay thả lỏng thẳng góc, cứ thế đứng thẳng tắp, dưới ngọn đèn mờ xám ngắt chiếu xuống cả người giống như nữ quỷ trong TV bước ra, OMG!
“Ái Phi Ái Phi . . . . . . ” Hoàng Phủ Lê cảm giác sau lưng mình đều có chút tê dại, nhưng Chu Ngạn Phi lại lắc đầu, khó hiểu nói với hắn: “Anh A Ly, anh làm sao vậy. . . . . . .Nào có ai đâu, anh chỉ thích làm em sợ!”
“Xí . . . . . . ” Nhưng người phụ nữ này quả thực đã đứng ở đầu kia lối đi mà! Da gà cả người Hoàng Phủ Lê nổi lên, vội vàng xoa ót, rất nhanh, người phụ nữ áo trắng trong màn hình di chuyển, cảm giác ngay cả bước chân cô ta cũng không bước, thẳng tắp mà nhẹ nhàng tiến tới . . . . . .
“Ngồi xuống!” Hoàng Phủ Lê lập tức đứng dậy, hai tay chống bàn, mở to mắt trừng trừng nhìn nữ quỷ đang bay tới kia, Chu Ngạn Phi có chút khó hiểu, rõ ràng phía trước không hề có thứ gì, vậy mà Hoàng Phủ Lê lại hù cô, hì hì, sau này trước mặt lãnh đạo báo cáo một chút tuyệt đối không áp lực.
Hoàng Phủ Lê trơ mắt nhìn toàn bộ cơ thể Chu Ngạn Phi xuyên qua người phụ nữ kia, mà trong tích tắc băng qua, cô gái áo trắng này giống như sương mù tiêu tan, đợi đến khi toàn thân cô đi qua thì tụ lại . . . . . .Tựa hồ còn hơi quay đầu, liếc mắt nhìn camera?
Hoàng Phủ Lê hít ngược một hơi lạnh, đây không phải là gặp quỷ thì còn có thể là gì!
“Này, anh A Ly, anh muốn giỡn gì thì chờ lát nữa đi, em sắp tới phòng điều khiển rồi.” Trong ống nghe truyền đến tiếng cười đùa của Chu Ngạn Phi, Hoàng Phủ Lê lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người đổ mồ hôi lạnh cực kỳ khó chịu, con bé chết tiệt kia! Trong lòng hắn yên lặng chửi, liền dự định đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Rửa mặt bằng nước lạnh trong nhà vệ sinh xong, Hoàng Phủ Lê vừa định mở cửa, lại phát hiện cửa dường như bị thứ gì đó chèn lên vậy, làm thế nào cũng đẩy không ra . . . . .
Kỳ lạ . . . . . . Hoàng Phủ Lê tăng thêm lực, chuyện gì xảy ra . . . . . . Ngoài cửa là gì . . . . . .Hắn lại tăng chút lực, cánh cửa như bị ai đó khóa lại không nhúc nhích tí nào.
Mẹ kiếp! Chiếc thuyền nát này! Hoàng Phủ Lê lui về sau mấy bước, nhấc chân liền đá văng cửa, ngoài dự liệu là, lúc đạp cửa lại không hề có lực cản lớn như hắn tưởng tượng, đạp một cái liền mở ra.
Hắn phủi quần áo, vừa muốn nhìn xem Chu Ngạn Phi ra sao, lại kinh ngạc phát hiện xuất hiện trong màn hình vi tính là . . . . . .Nửa cơ thể của mình, mà một chiếc hoa tai kim cương, đang lẳng lặng nằm trên máy vi tính, camera thẳng tắp hướng về phía hắn.
Vừa rồi có người đã tiến vào phòng này! Hoàng Phủ Lê móc súng lục ra lên đạn, theo phản xạ sờ hoa tai của mình, phát hiện còn đó . . . . . .Như vậy viên hoa tai vẫn luôn kết nối với màn hình vi tính này chắc chắn là của Chu Ngạn Phi!
Nghĩ tới đây sắc mặt Hoàng Phủ Lê đại biến, chẳng lẽ có người thừa dịp thời gian mình rửa mặt trong phòng vệ sinh mà bắt cóc cô, đồng thời lặng lẽ đem hoa tai đến phòng này của hắn?!
Việc này . . . . .Thật là . . . . . .
“Đinh đoong . . . . . ” Chuông cửa vang lên chói tai, rất nhanh một phong thư được nhét vào từ giữa khe cửa.
Giơ súng cẩn thận chậm rãi cầm thư lên, sau khi mở phong thư bên trong xuất hiện một thiếp mời tinh xảo.
Trên thiệp mời tản ra mùi Cologne, chỉ viết một câu rồng bay phượng múa: “Chu tiểu thư ở chỗ tôi, nếu còn muốn gặp cô ấy, xin mời đúng mười hai giờ trưa ngày mốt đến tham dự vũ hội hóa trang ở phòng đại công năng.”
Phía dưới chỉ ký tên chỉ có một chữ: Cấm.
Người truyền tin cho hắn tên là Cấm, có lẽ là ngoại hiệu của y, việc này cũng không hề gì, vấn đề bây giờ là từ sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, hoa tai của Chu Ngạn Phi chẳng biết bị ai đặt trên máy tính của mình, đồng thời trong khe cửa bị ai đó nhét vào một phong thư.
Người này biết hắn là ai, biết Chu Ngạn Phi đang làm gì . . . . . .Biết mình đang làm gì, biết tất cả . . . . . . Hoàng Phủ Lê suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy trong lòng dường như có một âm thanh nho nhỏ đang nói cho hắn biết, nguy hiểm nguy hiểm, ở đây vô cùng nguy hiểm, mau trốn đi mau trốn đi.
Hoàng Phủ Lê nhíu mày, đối với loại thanh âm hèn yếu dưới đáy lòng này chẳng thèm quan tâm, đàn ông sao lại sợ mấy thứ này! Hắn nắm chặt súng, một tay mở khóa cửa phòng, sau đó nhanh chóng chỉa súng — Ngoài cửa không có người, chỉ có một cái hộp đặt ngay ngắn trên mặt đất.
Hộp? Nhớ trước kia xem phim kinh dị, Hoàng Phủ Lê hoảng hốt nghĩ tới chứa bên trong có thể là đầu của Chu Ngạn Phi, không nhịn được toàn thân run rẩy, hắn cau mày đá hai cái, trong hộp dường như cũng không đặt cái gì nặng mất thăng bằng.
Hoàng Phủ Lê lúc này mới yên tâm, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua bốn phía, dùng chân móc cái hộp lại, sau đó khóa chặt cửa phòng.
Chỉ vài động tác như vậy cũng khiến hắn sợ đến đổ mồ hôi, Hoàng Phủ Lê thầm mắng mình một tiếng, bưng hộp lên đặt trên bàn. Cái hộp này không tính là nhẹ lắm, sau khi mở nó ra, phát hiện bên trong tổng cộng có hai bộ quần áo, một áo đuôi tôm tinh xảo, cộng thêm một cái áo choàng thật dài quét đất, một đôi giày, một mặt nạ vàng ròng cùng một cặp răng giả của quỷ hút máu. Một bộ khác chỉ có một đôi giầy cỏ vải trắng vài sợi dây chuyền vàng ròng khoa trương một cái mũ như Pharaoh Ai Cập một cây gậy vàng ròng cộng thêm một chai dầu ô liu.
Đây là . . . . . Nghĩ đến vũ hội hóa trang được nhắc đến trong thiệp mời kia, hắn lúc này mới hiểu, xem ra là muốn cho mình chọn một trong hai, hoặc đóng vai quỷ hút máu hoặc đóng vai người Ai Cập, người tặng quần áo suy nghĩ cho hắn chu đáo thật. Hoàng Phủ Lê nhếch miệng, cầm quần áo tiện tay ném lên giường, liền xoay lại bắt đầu nghiên cứu hoa tai của Chu Ngạn Phi.
Thử lấy điện thoại di động gửi tin nhắn hoặc gọi điện, trong điện thoại vĩnh viễn đều có một giọng nam lạnh lẽo quái gở (không phải là một giọng nữ kim loại sao) nhắc nhở hắn không đang ngoài vùng phục vụ, dùng máy tính kết nối, càng không có tín hiệu, kỳ lạ, hắn dường như đã rơi vào bẫy rập gì đó.
Nghĩ đến thời điểm camera thu hình cũng có chức năng ghi nhớ, Hoàng Phủ Lê lấy đoạn phim vừa ghi lại ban nãy ra, xem sự việc sau khi hắn vào phòng vệ sinh.
“A Ly này . . . . . Thật không đáng tin . . . . . .” Trong hình tuy rằng không thấy Chu Ngạn Phi, nhưng có thể nghe được giọng nói cô, chỉ thấy hình ảnh lắc vài cái, lại đi về phía trước, trong hình Chu Ngạn Phi đưa ra một cánh tay, vừa định đẩy cánh cửa viết “Phòng điều khiển” trước mặt ra, ngay sau đó, hình ảnh tối sầm, cuối cùng không còn thấy gì nữa.
Cái quái gì thế này! Hoàng Phủ Lê vỗ bàn một cái, vừa định cảm thán, chốc lát sau hình ảnh đột nhiên biến thành điểm bông tuyết, cũng chỉ vài giây thôi, thình lình khôi phục lại, không ngờ trên hình ảnh là chân một người đàn ông chân mang giày da màu đen đang bước đi, hiển nhiên đó là một người đàn ông đang cố tình xoay camera xuống chân gã, đi khoảng gần mười giây, chốc lát sau, hình ảnh tối sầm, đôi chân này rốt cuộc xuất hiện trong phòng hắn, hình ảnh sau cùng dừng ở cửa phòng vệ sinh, lúc này đang truyền đến tiếng nước chảy ào ào, rõ ràng lúc đó hắn đang rửa mặt bên trong.
Tiếng nước ngừng chảy, ngay sau đó, một chuyện khiến tròng mắt Hoàng Phủ Lê suýt rớt ra ngoài xảy ra.
Cánh cửa phòng vệ sinh kia thình lình như có người thổi sương mù ra vậy, chậm rãi hóa thành dáng điệu của một đứa bé . . . . . .Việc này! Hoàng Phủ Lê hít ngược một hơi lạnh, lùi mạnh về phía sau một bước thiếu chút nữa ngã nhào, hắn cho tới giờ cũng không tin . . . . . .Vừa rồi dính trên cửa lại là một búp bê đầu to!
Nói búp bê này đầu to tuyệt đối không khoa trương, vì cơ thể nó quá ngắn, đầu lớn gần bằng ba trái dưa hấu, mặc dù nói đây cũng có thể gọi là bản chibi, nhưng . . . . . .Búp bê đầu to này mặc một thân đồng phục thủy thủ màu xanh, thoạt nhìn chỉ sáu bảy tuổi, dáng dấp lại rất dễ thương, dán trên cửa, trợn to đôi mắt, máu mắt không ngừng chảy, theo lực hút của trái đất, từng giọt rơi trên mặt đất, nhìn từ màn ảnh máy tính, vũng máy đỏ lòm kia dưới ánh sáng chiếu xuống thật là kinh khủng, mà cánh cửa thì không ngừng rung lạch cạch, búp bê đầu to này cứ thế gắng gượng dùng đầu húc vào cửa, bằng không thì là do hắn đá cửa ra, đến cuối cùng chính hắn sau khi đá văng cửa, búp bê đầu to giống như sương mù tiêu tán trong không khí.
Sau đó Hoàng Phủ Lê một chân đạp cửa ra , vẻ mặt cáu kỉnh đi tới, nhưng sau khi nhìn thấy camera thì khựng lại, ngay sau đó nghe được tiếng chuông cửa . . . . . .
Khi Hoàng Phủ Lê nhìn thấy đoạn phim này cảm giác sau lưng mình đổ đầy mồ hôi, ót không ngứa ngáy thì là phát tê, không thể nói rõ là sợ hay kinh hãi tột độ. Tuy nói hắn từng du học ở Hoa Kỳ, cũng được coi là người được giáo dục “Cao đẳng”, nhưng tận mắt thấy chuyện quái dị phát sinh trên người mình lại khiến hắn không khỏi tin tưởng, hắn dường như đã thật sự đụng phải quỷ rồi.
Lẽ nào chiếc camera này thật có thể quay lại mấy thứ quỷ quái dơ bẩn kia, Hoàng Phủ Lê khẽ lẩm bẩm, một tay cầm súng, một tay cẩn thận xem xét bông tai một lượt, phát hiện trong máy tính không hề hiển thị thứ gì liền thở phào một hơi.
Tùy tiện lấy ra trong túi ít bánh quy nén, Hoàng Phủ Lê cảm thấy mình tâm phiền ý loạn, nghĩ đến an nguy của Chu Ngạn Phi liền sốt ruột, mời mình tham gia vũ hội hóa trang chứng tỏ nha đầu Ái Phi kia không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì sao . . . . . . Người tên Cấm kia lại coi trọng mình?
Bản thân cũng không hề sợ những thứ không giải thích được này, nhưng hắn sợ nhất là có người vào thời điểm hắn không hay biết gì đã giám thị hắn, biết hắn đang làm gì . . . . . . Biết rõ mọi tung tích của hắn . . . . . .
Việc này cũng vừa khéo, tiến sĩ G không biết đang ở đâu, sau sáu ngày nữa ông ta mới cùng người ta giao dịch, không cần gấp lắm, bản thân trước đã để lộ mục tiêu rồi, chẳng lẽ tất cả những việc này đều do người ngăn cản hắn lên thuyền trước đó làm? Không thể nào, Hoàng Phủ Lê cảm thấy mình trăm điều không thể lý giải, vì dọa hắn mà cố ý tìm vài diễn viên hoặc làm chút hiệu ứng đặc biệt, mà không trực tiếp giết hắn? Đùa giỡn với hắn có gì vui?
Lại tiện tay mở ra tài liệu của du thuyền G&H, Hoàng Phủ Lê vừa âm thầm mắng người đàn ông dáng dấp giống hắn kia, vừa dự tính xem trên mạng có thể tìm được tin tức gì không — Lúc này lại phát hiện ngay cả mạng cũng không có.
Thứ chết tiệt gì đây! Hoàng Phủ Lê phẫn hận vỗ máy tính một cái, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!
Nghĩ được làm được, Hoàng Phủ Lê nhanh chóng thu dọn hành lý, nhìn một lượt, phát hiện trên nóc căn phòng có một lỗ thông hơi, mở thanh chắn ra, dùng đèn pin chiếu một chút, phát hiện lỗ thông hơi này cực kỳ lớn, bốn hướng thông suốt, hắn do dự một chút, đặt toàn bộ đồ đạc trong đường thông gió, mình lần nữa nhảy ra ngoài, bắt đầu thăm dò du thuyền.
Du thuyền lớn vô cùng, giống như mê cung, nếu không phải có la bàn trong tay thì hắn cũng không biết mình đã di chuyển tới đâu, hắn cũng từng đi qua chỗ Chu Ngạn Phi biến mất, nhưng không hề xảy ra chuyện gì, trái lại hắn ở trong một tủ chứa đồ tìm được một bộ đồ phục vụ.
Ngày thứ hai, dường như là một buổi tiệc đính hôn của vị tai to mặt lớn nào đó, Hoàng Phủ Lê hóa trang thành người phục vụ, cực kỳ đáng tiếc là tiến sĩ G không hề tham dự, chỉ ngồi trong góc uống rượu, cũng không biết đang đau thương chuyện gì.
Buồn tình? Ông già như vậy còn yêu đương nữa? Hoàng Phủ Lê vừa phỉ nhổ vừa cẩn thận quan sát bốn phía, lại phát hiện không hề có nhân viên làm việc xuất hiện, cả hội trường chỉ có một kẻ giả trang là mình.
Buổi tối theo thường lệ đến lỗ thông gió ngủ, hai ngày này hắn coi như đã biết, chỗ an toàn nhất có lẽ chính là cái lỗ thông hơi này, bởi vì sau khi hắn kết nối camera trên hoa tai cùng máy tính, kiểm tra quỹ đạo hành động một ngày của mình, phát hiện vô luận tới đâu, đều có thể thấy những sinh vật bay bay, nhưng những thứ bay bay đó hắn dám thề mình cả ngày chưa từng gặp qua.
Kỳ thực phim kinh dị sở dĩ kinh dị, đó là vì nhân vật chính bị hoàn toàn khóa kín ở một chỗ nhỏ hẹp phong bế không thể trốn, nói thí dụ như phim 《 Tiếng thét 》 này, 《 Silent Hill 》này, 《 Ju-on》này . . . . . Hắn tuy không xem phim nhiều, nhưng quy luật cơ bản nhất hắn thực sự biết, đó chính là —— Không.thể.chết.
Hoàng Phủ Lê càng phát giác mình bằng lòng với số mệnh, dưới loại trường hợp phải chết nghĩ nhiều cũng vậy thôi, hai ngày này tâm tình lo lắng đã đẩy lùi không ít.
Kinh hồn bạt vía qua ngày thứ hai, rất nhanh, Hoàng Phủ Lê chào đón ngày thứ ba vũ hội hóa trang tổ chức trên thuyền.
Hắn chọn trang phục quỷ hút máu, ít nhất so với trang phục Ai Cập có thể giấu vũ khí, Hoàng Phủ Lê cột toàn bộ vũ khí mang theo vào người, lúc này mới mang mặt nạ vàng ròng, cài răng nanh quỷ hút máu, lại khoác tấm áo choàng đen tác dụng vệ sinh có thể so với giẻ lau nhà, lặng lẽ nhảy ra khỏi lỗ thông hơi, hướng về phía sảnh lớn.
Dọc đường chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của một mình hắn, trong du thuyền trống rỗng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, lần này hắn không chọn đi cầu thang thoát hiểm, mà vào thang máy.
“Chờ một chút chờ một chút”. Sau khi cửa thang máy sắp đóng, một bàn tay thối rữa đột nhiên thò tới, thoáng cái vịn lấy cửa thang máy, Hoàng Phủ Lê theo phản xạ sờ bên hông, một người đàn ông liền lảo đạo vọt vào, ngượng ngùng cười với hắn: “Hì hì, cảm ơn.”
Hoàng Phủ Lê nhìn người này hít ngược một hơi lạnh, CMN (con mẹ nó), không cần chân thật vậy chứ! Trước mắt người này đang hóa trang thành thây ma của phương Tây, mặc trang phục công nhân màu xám máu me bê bết vừa nát lại vừa bẩn, còn có rất nhiều dịch lỏng màu trắng, hắn không xác định được rốt cuộc có phải là óc không hay là gì khác, dù sao thì người này hóa trang rõ là quá giống như thật, trên đầu chắc chắn đội tóc giả cao su phỏng chế (Đừng tưởng hắn chưa từng xem cuộc so tài của thợ trang điểm đặc biệt!), đỉnh đầu chỉ có mấy cọng tóc lưa thưa, gương mặt đều hư thối, mắt đỏ như máu, nhếch miệng liền có thể thấy răng nanh vàng mọc dài.
Hoàng Phủ Lê mặt không đổi đứng một bên, không nói năng gì, không ngờ tên thây ma này ngược lại hứng thú quan sát hắn cả buổi, híp đôi mắt đỏ máu khoa trương cảm thán một tiếng: “Bộ trang phục này của ngài thật đáng khen ngợi.”
Hoàng Phủ Lê “Ha ha” một tiếng, cũng không trả lời, không ngờ thây ma lúc này lại đưa tay ra, cong miệng cười: “Rất hân hạnh được biết anh, tôi họ Tô.”
Sau khi cửa thang máy mở ra, tên Tô thây ma này liền lách mình ra khỏi thang máy, Hoàng Phủ Lê trừng mắt nhìn bóng lưng gã, luôn cảm thấy người này kỳ quái không nói nên lời, hắn lắc đầu, ra khỏi thang máy, lại trông thấy từ hướng ngược lại có người quen đang mặc âu phục ngửa cái đầu rối bù hoang mang nhìn bản đồ hành lang.
Đó là Chu Ngạn Phi!
Nói một cách công bằng, Chu Ngạn Phi quả thực mặc đồ rất đẹp.
Váy xòe lớn màu đỏ cùng đóa hồng đỏ rực cắm trên đầu hòa lẫn, áo bó và nâng ngực giống thời Baroque phô bày đường cong xinh đẹp của cô gái đến tinh tế, khi Hoàng Phủ Lê đi tới trước mặt cô còn cố ý lặng lẽ liếc trộm khe ngực, trong lòng cảm thấy cô bình thường như sân bay vậy mà có thể nặn ra được chút gì đó.
Cô bé lúc này ánh mắt cực kỳ mờ mịt, một tay chống tường, dường như muốn đẩy nó ra, một tay cầm cây quạt nhỏ đàn hương, Hoàng Phủ Lê cứng miệng, từ góc độ của hắn mà nhìn, cô bé làm ra vẻ quý tộc châu Âu đến không sai vào đâu được, chỉ có điều ánh mắt mờ mịt nhìn bản đồ thoát hiểm trên tường, dường như đang ngủ.
Hoàng Phủ Lê vươn tay quơ quơ trước mắt cô, không chút phản ứng nào, hắn cẩn thận dùng ngón tay chọt một cái, Chu Ngạn Phi lúc này mới như bừng tỉnh toàn thân run lên, quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, một mặt cơ thể vô thức làm ra động tác phòng vệ: “A! . . . Anh! . . . . . .Anh A Ly?”
Hoàng Phủ Lê thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy con bé này bình yên vô sự, không nén được tức giận nhéo mặt cô: “Hai ngày này em rốt cuộc gặp phải chuyện gì?”
“Éc?” Chu Ngạn Phi có chút mờ mịt, nhìn cách ăn mặc của Hoàng Phủ Lê nhất thời trên mặt biểu cảm rất là khó bắt kịp suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, cô nhếch miệng cau mày cao thấp quan sát hồi lâu, lúc này mới kinh ngạc nhìn quần áo mình: “Trời ạ, em . . . . . Sao lại mặc những thứ này.” Nói rồi, cô lại nhìn về phía hắn, vẻ mặt xem thường: “Anh trai à, sao anh lại mang mặt nạ, đây là chơi vũ hội hóa trang sao?”
(: có nghĩa là mù mờ không thể hiểu rõ sự việc. Câu này trích từ câu “Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”. Xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.)
Chẳng lẽ con bé này cái gì cũng không biết? Hoàng Phủ Lê cẩn thận nhìn bốn phía, kéo cô đến góc khuất, kể tóm tắt cho cô biết những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này, Chu Ngạn Phi lúc này trợn to hai mắt nét mặt không thể tin nổi: “Làm sao được? Em vừa nãy đang muốn đẩy cửa vào phòng điều khiển mà, một giây kế tiếp anh mặc đồ như con quạ xuất hiện, sau đó bảo em đã qua hai ngày rồi?”
Chiếc thuyền này có quá nhiều điều kỳ dị, Chu Ngạn Phi nhíu mày, lúc này mới thản nhiên nói: “Anh A Ly, thuyền này có điều kỳ lạ, đã có người mời anh tham gia vũ hội hóa trang, chúng ta cứ đi xem người này rốt cuộc muốn giở mưu mẹo gì!” Nói rồi, cô đột ngột hất đầu, hùng dũng hiên ngang đi về hướng hội trường.
Hắn nhớ rõ cô bé sợ nhất là phim ma mà, Hoàng Phủ Lê trợn mắt nhìn bóng lưng cô, cũng đi theo.
Người trong vũ hội hóa trang rất đông, phóng tầm mắt nhìn lại, loại người nào cũng có, sắp có thể sánh với một đại hội COSPLAY rồi, ăn mặc như hắn và Chu Ngạn Phi có thể coi như bình thường, những người khác hóa trang người ngoài hành tinh, xác ướp, Thái Sơn, geisha Nhật Bản, hoặc Edward Scissorhands vân vân khiến Chu Ngạn Phi đảo mắt khinh thường vô số lần.
Hoàng Phủ Lê đếm, hiện trường không tám mươi thì cũng một trăm người, nhưng phần lớn hắn tuyệt đối chưa từng gặp qua, lúc này cả đám người đang bưng rượu sâm banh, tụ năm tụ ba trò chuyện vui vẻ, thấy Hoàng Phủ Lê và Chu Ngạn Phi cũng chỉ nhìn lướt qua, không hề đặc biệt chú ý đến hai người.
“Này, kia chính là kẻ ngày đó quẳng hai ta xuống thuyền phải không?” Chu Ngạn Phi xòe cây quạt đàn hương, giả vờ dùng cây quạt che miệng lại ghé bên tai hắn nói, “Em lúc ấy còn chưa hiểu, nhưng em cảm thấy người kia là thật tâm đối xử tốt với anh, không cho anh lên thuyền.”
Không giống với phục sức trước kia chặt chẽ cẩn thận nhìn không thấy được một tấc da thịt dư thừa, anh lần này một thân trang phục hiệp khách lang thang, dán tóc giả dài, thoạt nhìn vô cùng phóng khoáng, váy dài trắng rộng thùng thình mang theo chút phong lưu của danh sĩ thời Ngụy Tấn, thắt lưng màu đỏ tươi, bên hông đeo một khối thanh ngọc vỡ, ôm một thanh kiếm, cứ thế một mình lẳng lặng đứng dựa trong góc, cũng không có ai tiến tới trò chuyện cùng.
Quý ngài tiêu sái! Hoàng Phủ Lê đánh giá xong, không phục dùng mũi hừ một tiếng, giơ tay lên móc lấy áo choàng, học hình dáng của quỷ hút máu che hai người vào trong áo mình: “Tố chất tố chất, bề ngoài của một người không thể đại biểu cho nội tâm của hắn.”
Chu Ngạn Phi gật đầu “Ừ” một tiếng, vừa muốn nói gì, xung quanh đã hoan hô lên, hai người ngẩng đầu, không ngờ là một người đàn ông tai mèo lên sân khấu, bên cạnh một đám người hóa trang thành ET vẫy tay hô to: “Chủ nhân! Chủ nhân! Chủ nhân! Chủ nhân!”
Còn có một cô nàng béo hóa trang thành trang phục thời Đường cổ đại lạc giọng hét ầm lên, mắt đảo tròn một vòng, rốt cuộc ngất đi, đồ trang sức trên đầu rơi đầy đất (hắn không phát hiện mấy thứ trang sức này hết thảy đều hóa thành rắn đen trườn đi) hiển nhiên là kích động, xung quanh tất cả mọi người thật cao hứng, giơ cao ly rượu, vẻ mặt sùng bái thẳng tắp nhìn người đàn ông tai mèo này, thậm chí có một người đàn ông dính sao biển còn muốn tháo sao biển của mình xuống (Còn có thể thấy cơ bắp thần kinh bên trong) cung kính hướng y chào, Hoàng Phủ Lê quét mắt một vòng, phát hiện chỉ có người đàn ông hóa trang hiệp khách kia thờ ơ, lạnh lùng nhìn trên đài.
Cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Phủ Lê , người đàn ông hơi chớp mắt, một đôi mắt mang theo nhàn nhạt lo lắng thẳng tắp đâm vào hắn ——
“Em muốn con chim em muốn con chim!” Trong đầu hỗn loạn, dường như có một cậu bé cao hơn mình rất nhiều mang theo nét mặt vui vẻ, cầm món đồ chơi rối vải khiến hắn gào khóc ——
“Chiếc xe biến tốc này thật đẹp, anh, để em lái chút nha, xin anh đó . . . . . .” Bản thân cùng một cậu bé dáng dấp rất giống hắn khẩn cầu ——
“Văn Văn! Để chú ôm một cái nào, ai u, con bé lại chạy, sau này không ai dám cưới con!” Mình giang hai cánh tay bế một cô bé chỉ khoảng năm tuổi lên, bên cạnh một người đàn ông cười mắng, “Biến! Nhảm nhí, con gái anh lớn lên còn có thể không ai muốn!” ——
Hoàng Phủ Lê cảm giác thần kinh mình có chút hoảng hốt, hắn dường như chỉ là người đứng xem, nhìn tận mắt bé trai xuất hiện trước mắt mình chậm rãi lớn lên thành thiếu niên, ngay sau đó, anh có con của mình, còn mình vui mừng như vậy —— Bởi vì mình đã làm chú rồi ——!
“Á” Tựa như đỉnh đầu bị kim đâm vậy, Hoàng Phủ Lê theo bản năng bưng kín đầu, “Anh A Ly anh không sao chứ!” Chu Ngạn Phi lo âu nhìn hắn, lúc này người đàn ông tai mèo kia phất tay, toàn trường cuối cùng lập tức yên tĩnh lại.
“Hoan nghênh đến du thuyền G&H, ta là chủ nhân của chiếc thuyền này, Cấm.” Mọi người lần nữa reo hò, người đàn ông tai mèo này mặc trang phục được làm đặc biệt như thật, tai mèo trên đầu lông nhung đen kịt, một chút cũng nhìn không ra vết tích của kẹp tóc, sau lưng cái đuôi đen cũng đang không ngừng phe phẩy, dường như là thật. Lúc này hắn mặc âu phục thuần trắng, trong tay cầm một cây gậy đầu lâu, một đôi mắt cười hung hiểm đang quét mắt nhìn mọi người.
Hắn là người gửi thiệp mời cho mình. Không ngờ chỉ có một chữ: Cấm.
Hoàng Phủ Lê cười lạnh một tiếng, liếc mắt thấy nam hiệp khách cũng cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người đàn ông tai mèo, lần nữa cảm nhận được ánh mắt của hắn, nam hiệp khách hơi nháy mắt, ý kia dường như bảo hắn chớ manh động.
Hoàng Phủ Lê chẳng biết tại sao, theo bản năng gật đầu.
“Không nói chuyện phiếm nữa, chúng ta hãy nhanh chóng chơi trò chơi thôi, lần này sẽ có sáu người may mắn, tranh giành một giải thưởng, đồng thời mọi người đoán xem quà năm nay là gì?” Người đàn ông tai mèo nháy mắt một cái, có chút nghịch ngợm nói tiếp: “Mọi người có thể đoán được phần thưởng không?”
Mọi người nhao nhao châu đầu ghé tai, ai cũng không đoán được, người đàn ông tai mèo cười cười: “Phần thưởng năm nay khá đặc biệt nhé. Phần thưởng năm nay chính là . . . . . . . .Người thắng cuộc có thể . . . . . . . Sống lại . . . . . .”
Sống lại? Hoàng Phủ Lê và Chu Ngạn Phi cùng nhìn thoáng qua nhau, mọi người đã sớm sôi sục, cả đám đều mang trên mặt vẻ hưng phấn, một người trong đó hóa trang thành người thổ dân châu Phi hưng phấn trực tiếp hôn mê bất tỉnh, tất cả mọi người mang theo vẻ mặt nóng lòng muốn thử, khiến hai người không bắt kịp suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Hoàng Phủ Lê nhíu mày, không biến sắc kéo Chu Ngạn Phi lui về phía sau mấy bước, cái gì là sống lại? Chẳng lẽ những người này đều là quỷ? Kỳ lạ.
Người đàn ông tai mèo khẽ mỉm cười, thuận tay vung một cái, hiện trường lập tức không còn tiếng động, y vẫy vẫy cái đuôi sau lưng, đưa tay thật cao: “Vậy bây giờ . . . . . .Chúng ta bắt đầu thôi.” Nói rồi, hắn ngồi một bên trên ghế chân cao, chỉ hướng hiệp khách áo trắng đang trốn: “Như vậy mời người ta yêu nhất —— Hoàng Phủ Thần mau tới rút thăm sáu người may mắn kia đi.”
Mọi người tựa như rõ như lòng bàn tay cùng vỗ tay, bọn họ đều ở đó ồn ào đùa giỡn, còn Hoàng Phủ Lê cảm giác tim mình bị nặng nề nện một cái, Hoàng Phủ Thần . . . . . . .Anh ta tên Hoàng Phủ Thần . . . . . . .Cái tên mà cha mẹ đã thì thầm vô số lần, cái tên từng xuất hiện trong giấc mơ của mình, anh ta thật sự là . . . . . . .Anh trai không tồn tại kia sao . . . . . .
Trong lòng thấp thỏm cực độ, Hoàng Phủ Lê cũng chẳng biết tại sao lại lo lắng nhìn Hoàng Phủ Thần từng bước đi lên đài, rất nhanh, trên đài trống rỗng liền xuất hiện một cái rương lớn, Hoàng Phủ Thần lạnh nhạt vươn tay, sờ trong rương thật lâu sau, lấy ra một tờ giấy, sau khi mở ra khẽ đọc: “Tô Gia Nhất.”
“Ta ở đây!” Thây ma cùng bắt chuyện với Hoàng Phủ Lê trong thang máy kia liền từ trong đám người nhàn nhã chen ra, đám người bên cạnh đều dùng ánh mắt thèm muốn đố kỵ nhìn gã, Tô Gia Nhất lắc lư lên đài, thật sâu cúi đầu với người đàn ông tai mèo, thành kính thấp giọng nói: “Cảm tạ chủ nhân.”
“Chẹp chẹp . . . . . ” Chu Ngạn Phi lắc đầu, hiển nhiên đối với loại xưng hô chủ nhân này có chút xem thường, Hoàng Phủ Thần lại lấy ra tờ giấy thứ hai, sau khi mở ra vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, quay phắt đầu sang nhìn về phía người đàn ông tai mèo đang cười đến cực kỳ âm hiểm, vốn là một đôi mắt lạnh nhạt bấy giờ lại tràn ngập lửa giận.
Người đàn ông tai mèo không phản ừng gì, chỉ cong cong khóe môi, cười như có như không nhìn anh chậm rãi từ từ giơ tay lên, làm một động tác xuỵt, dưới góc nhìn của Hoàng Phủ Lê —— Hai người này khẳng định có mưu mẹo, bởi vì động tác của người đàn ông tai mèo bây giờ muốn bao nhiêu *** đãng thì có bây nhiêu *** đãng, y cười hì hì khẽ nói: “Cục cưng, đây là tự em rút đấy, cũng đừng nên trách ta nha.”
Hoàng Phủ Thần gắt gao nhìn y, sắc mặt càng tái nhợt, hai người nhìn nhau thật lâu sau, anh ta mới chậm rãi quay đầu nói với mọi người: “Người thứ hai, Hoàng Phủ Lê.”
Hửm? Hoàng Phủ Lê còn chưa hiểu gì, đã bị người nào không biết đẩy lên đài, dưới đài Chu Ngạn Phi khoa trương dùng khẩu hình, còn chưa kịp dùng mắt đối thoại với hắn, ngay sau đó Hoàng Phủ Thần liền nói ra cái tên thứ 3 —— Chu Ngạn Phi.
Giờ thì hay rồi, hai người sau khi tề tựu trên đài đều mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương, lông mày Hoàng Phủ Thần lúc này đã cau thành một chữ “Xuyên” ( 川), ngay sau đó, anh lại đọc hai cái tên, đó là người hóa trang thành Edward Scissorhands, một người khác là Sói Xám lên đài.
“Kế tiếp, còn một người nữa, cục cưng nhanh lên.” Người đàn ông tai mèo thúc giục, Hoàng Phủ Thần nhìn hắn, từ trong hộp rút ra một tờ giấy, chậm rãi mở ra: “Người cuối cùng —— là tôi, Hoàng Phủ Thần.”
Mọi người đều lớn tiếng xôn xao, có chút luống cuống nhìn về phía người đàn ông tai mèo, Hoàng Phủ Lê nghi ngờ đánh giá hai người, phát hiện lông trên tai và đuôi của người đàn ông tai mèo đều xù lên, dường như cực kỳ tức giận, y đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo của Hoàng Phủ Thần, dùng thanh âm Hoàng Phủ Lê cũng có thể nghe thấy được thấp giọng nói: “Em cứ như vậy muốn rời khỏi ta? Được! Tùy ý em!” Trên nét mặt người đàn ông tai mèo mang theo tức giận, nhưng Hoàng Phủ Thần đối diện vẫn không hề nhúc nhích, cứ thế nhàn nhạt nhìn y.
Hai người nhìn nhau vài giây, người đàn ông tai mèo kiêu ngạo phủi quần áo mình, xoay người nhìn mọi người trước mặt: “Nếu đã chọn đủ sáu người, vậy vẫn quy tắc cũ, trong sáu người chỉ có một người thắng, người đó nhất định phải sống được qua 12 giờ, không bị giết chết, quan trọng nhất là —— Những người không được chọn đều có thể trở thành người công kích, đúng! Tất cả mọi người có thể trờ thành người công kích, mọi người thấy thế nào!”
“Hoan hô!” Tất cả mọi người đều reo hò, mắt lom lom nhìn sáu người trên đài, Hoàng Phủ Lê bị thứ ánh mắt này nhìn có chút hoảng sợ, Chu Ngạn Phi bên cạnh cũng có chút sợ hãi, không tự chủ nhích sát về phía hắn.
Người đàn ông tai mèo nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Thần, hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu nói với mọi người: “Như vậy đi . . . . . . .Chúng ta bắt đầu hưởng thụ khoái cảm giết chóc thôi!”
“Soạt . . . . . ” Hoàng Phủ Thần mặt không thay đổi rút ra thanh Tam Xích Thanh Phong trong tay ra, lui ra phía sau vài bước, dường như đang bảo vệ Hoàng Phủ Lê sau lưng, vẻ mặt đề phòng nhìn đám người đang nóng lòng muốn nhào lên.