Khước Lục

Chương 14: Chương 14: Chương 13




Editor: Kim Phượng

Tuổi này của Diệp Kiều Lục, không khỏi dấy lên nhiệt tình, lại còn hừng hực.

Hiện tại tiềm năng phát triển của ngành kiến trúc rất tốt, phía đông mới trở thành nội thành, chính phủ giải tỏa rất nhiều đất. Có đất mới để khai phá, ắt hẳn phải cần nhân tài thiết kế.

Diệp Trình Phong nói, “Đây là thời đại hoàng kim của kiến trúc.”

Diệp Kiều Lục có được sự giúp đỡ của ba, vào năm lớp mười một, khi chia lớp đã chọn ban tự nhiên.

Một nữ sinh như cô, hết sức nghiêm túc chém giết lí hóa. Cô đặt ra mục tiêu cho mình, hơn nữa cố gắng nỗ lực để đạt tới nó.

Ngành kiến trúc lâu đời ở Trung Quốc là học ở đại học H tại thành phố D.

Mục tiêu của Diệp Kiều Lục là ở chỗ này.

----

Năm 2006, vào trung tuần tháng năm, học sinh ở thành phố D bắt đầu điền nguyện vọng.

Năm nay cũng chỉ tuyển 900 người.

Thành tích vài lần thi thử của Diệp Kiều Lục đều trên dưới 780 điểm. Được điểm số này cổ vũ, cô chỉ điền một nguyện vọng duy nhất.

Thầy giáo nói nguy cơ rất lớn.

Diệp Kiều Lục suy nghĩ mấy ngày vẫn không quyết định được.

Trước một ngày giao phiếu nguyện vọng, Thi Dữ Mỹ phá lệ gọi điện thoại cho Diệp Kính ở trước mặt Diệp Kiều Lục.

Mấy năm nay, Thi Dữ Mỹ chưa bao giờ liên lạc với Diệp Kính ở nhà, bà đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.

Diệp Kiều Lục cảm thấy có phần kỳ quái. Nhưng đây là chuyện của mẹ con Thi Dữ Mỹ, cô không tiện hỏi.

Thi Dữ Mỹ cùng Diệp Kính nói xong, sau đó vẫy tay với Diệp Kiều Lục, “Tiểu Lục, lại đây, tâm sự chuyện đó với tiểu Kính.”

Diệp Kiều Lục tiếp nhận điện thoại: “Này.”

“Ừ.” Giọng nói ở đầu kia không giống với trong trí nhớ của cô. Giọng nói cậu có chút trầm, nhưng đã không còn cảm giác khàn như xưa.

Trong nháy mắt này, cô cảm thấy cậu xa lạ hơn, “Sao giọng nói của cậu lại thay đổi thế?”

“Hồi trung học là thời kỳ đổi giọng.” Thi Dữ Mỹ ở một bên nghe, cười cười, “Tiểu Kính muốn ghi danh học đại học kiến trúc H, con có muốn xin ý kiến của nó không?”

Nghe nói như thế, Diệp Kiều Lục có phần ngoài ý muốn, lại cũng không bất ngờ. Cậu vốn có thiên phú.

Cô nói rõ với cậu tình huống học tập của chính mình.

“Cậu dựa vào một buổi toạ đàm liền vứt bỏ ước mơ tốt đẹp nhiều năm trước của mình sao?” Diệp Kính nói.

Nghe nói như thế, cô không phục, “Mình làm kiến trúc sư, cũng có thể xinh đẹp mà.”

Cậu trầm mặc một hồi lâu, nói, “Nguyện vọng đầu tiên điền học kiến trúc. Phần lớn chuyên ngành đại học H chỉ tuyển sinh vật lý. Năm nay học sinh học vật lý có vẻ ít hơn, không loại trừ việc hạ thấp điểm số so với năm trước. Còn lại, điền chuyên ngành kỹ thuật. Ngộ nhỡ, mình nói là ngộ nhỡ, nếu cậu không lên được điểm chuẩn học kiến trúc, đại học H còn có quy định chuyển khoa.”

Diệp Kiều Lục nghe xong chỉ biết việc nguyện vọng duy nhất này cần bài bản hơn mình nghĩ.

Cô điền phiếu dựa theo đề nghị của cậu.

Tại khoảnh khắc giao phiếu nguyện vọng kia, thầy giáo nói, “Bắt chước thành tích không phải là chân chính thi đại học. Nếu em nhất định phải tiến vào đại học H, tốt nhất nên tuân theo điều chỉnh của trường học. Như vậy cơ hội sẽ lớn hơn nữa.”

Diệp Kiều Lục chưa kịp nghĩ lại, thầy giáo bảo cô giao phiếu. Trong đầu cô trống rỗng, tại mục “Không tuân theo điều chỉnh”, đánh cái dấu tích.

Sau hôm điền xong nguyện vọng, cái lựa chọn này liền thành tảng đá lớn trong lòng cô. Cô rất sợ hãi không được phân vào chuyên ngành kỹ thuật, như vậy độ khó chuyển khoa sẽ tăng lên.

Biết đâu chuyện này sẽ không là tưởng tượng vô căn cứ, thành tích thi đại học của Diệp Kiều Lục không lý tưởng. Tuy rằng cao hơn điểm chuẩn của đại học H rất nhiều, nhưng để trúng tuyển ngành kiến trúc thì có chút nguy cơ. Cô vừa hối hận vừa tức giận. Hối hận chính mình khi thi không giải được bài toán cuối cùng kia. Tức giận trong nháy mắt lúc đi ra khỏi trường thi, đột nhiên ngộ ra đáp án.

Cô đột nhiên nhớ đến, Thẩm Cửu Kiến bảo cô nông cạn bởi vì một buổi toạ đàm mà thay đổi ước mơ.

Ước mơ là cái gì. Đôi khi, nó chính là một cơn xúc động.

Diệp Kiều Lục nằm ở trên giường, đảo mắt nhìn cái khóa thô sơ trên bàn học.

Cái khoá này, lúc cô vừa mới bắt đầu làm, không ra hình dạng gì. Sau đó thiên mã hành không (*), càng làm càng thuận tay. Lúc ấy cô cảm thấy, chính mình xem như người có sức tưởng tượng trời cho.

(*): Thành ngữ Trung Quốc, ngựa chạy nhanh đến nỗi có thể bay trong không khí, ở đây chỉ việc làm nhanh.

Nhưng mà, sức tưởng tượng, sức sáng tạo gì đó, ở giai đoạn hiện tại đều là hư vô. Thành tích mới là mấu chốt.

Diệp Kiều Lục rất khổ sở. Loại tâm tình bi thương này, ở lúc cô vứt bỏ lý tưởng làm nữ chủ trì xinh đẹp, đều chưa từng có.

Cô đang định hỏi thành tích của Diệp Kính một chút, cậu đã tới thành phố D rồi. Lần này cậu là vì đại học kiến trúc H mà học thêm vẽ phác hoạ.

Diệp Kiều Lục nhìn thấy cậu, cực kì suy sụp: “Mình sợ hãi, không biết trường học sẽ đá mình đến chuyên ngành nào.”

“Mình cũng không xác định chuyên ngành của bản thân.” So với cô, cậu vô cùng bình tĩnh.

Cô nhìn cậu, “Không phải cậu không phải kiến trúc thì không học sao?”

“Đó là đề nghị của thầy.” Cậu có thiên phú, thầy giáo lại cực lực tuyên truyền tiền đồ của ngành kiến trúc sư, cậu liền chọn nó.

“Suy nghĩ của chính mình đâu?”

“Không sao cả.”

Diệp Kiều Lục mếu máo, “Chúng ta phải có ước mơ của chính mình, biết không?”

Diệp Kính lạnh nhạt, “Không biết.”

Cô hỏi: “Cậu thi đại học được bao nhiêu điểm vậy?”

Cậu đáp: “802.”

Lần này, đến phiên Diệp Kiều Lục lạnh nhạt. Nam sinh nhiều năm trước lấy bài tập của cô chép bây giờ lại thi đạt điểm cao hơn cô.

Diệp Kính không quan tâm cô có lạnh nhạt hay không, cậu cứ thế ngồi xuống sô pha: “Cậu thi được bao nhiêu điểm?”

“Ít hơn cậu sáu mươi điểm.” Giọng Diệp Kiều Lục trầm thấp.

“Đúng là có chút nguy hiểm.” Theo tình hình tuyển sinh năm rồi, đại học kiến trúc H cắt giảm chỉ chiêu hơn 30 người. Nhưng mà, đại học H là trường nổi tiếng chuyên nghiệp, thí sinh ghi danh rất nhiều.

“Nhất định cậu có thể thi được.” Theo bát tự (*), chính là cậu chọn chuyên ngành, chứ không phải chuyên ngành chọn cậu.”Mình lật sách tuyển sinh của đại học H, ngành quản lý kinh tế nông lâm nghiệp kia ít được quan tâm. . . Lỡ như tuyển không đủ học sinh, điều mình vào trong đó. . . Cũng không biết chuyên ngành này để làm gì.”

(*): Tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự“.

“Nuôi heo.” Diệp Kính châm chọc.

Diệp Kiều Lục hơi nhếch môi, cô không nhịn được chạy đến phòng bếp, “Mẹ, nếu con vào ngành kinh tế nông lâm nghiệp kia, về sau sẽ phải đi nuôi heo.”

Thi Dữ Mỹ hoảng sợ, an ủi nói, “Không có việc gì, nghề nghiệp không phân biệt giàu nghèo. Không cần có áp lực quá lớn. Mẹ bán cá, con gái nuôi heo, cùng nhau chấn hưng kinh tế nông lâm nghiệp của Trung Quốc.”

Diệp Kiều Lục nghe an ủi xong, trong lòng thoải mái một chút. Cô nói với Diệp Kính, “Mẹ nói để cho mình và mẹ cùng nhau chấn hưng kinh tế nông lâm nghiệp Trung Quốc.”

Diệp Kính không phản bác được.

----

Một năm này, điểm chuẩn của đại học kiến trúc H là 750.

Diệp Kiều Lục đạt 742 điểm, vào nguyện vọng hai: Kỹ sư công trình.

Diệp Kính thuận lợi thông qua vòng hai cuộc thi tạo hình mỹ thuật, vào học kiến trúc.

Hai người bọn họ học ở hai khu khác nhau.

Diệp Kiều Lục học ở khu ngoài của trường đại học ở thành phố D.

Diệp Kính học ở viện kiến trúc, ở khu trung tâm trường đại học.

Trước khi nhập học, cô tính toán, nếu giờ dạy học không bất đồng, phải đi dự thính phòng học của Diệp Kính. Hiện giờ ở hai khu dạy học khác nhau, muốn thấy cái mặt cũng khó.

Vì thế, Diệp Kiều Lục tập trung tâm tư vào việc học tập. Điều kiện chuyển hệ vẫn xét từ biểu hiện và thành tích, cô không thể qua loa.diennndannleeequyyydoon

Nhưng mà rảnh rỗi quá nhiều, cô lưu ý hướng đi của La Tích. Hiện tại cô đã là cô gái lớn, tâm tư thiếu nữ bắt đầu nảy mầm. Chọn người yêu đầu tiên, tự nhiên trong lòng cô nghĩ tới đại hiệp tiêu soái như La Tích.

La Tích ở đại học D cạnh đại học H. Chiếu theo cách nói của cậu là, rốt cuộc cậu cũng đoàn tụ với Diệp Kính.

Diệp Kiều Lục lo lắng, La Tích đẹp trai như vậy, ở đại học có ngàn vạn thiếu nữ. Có khi cô tán gẫu với La Tích vài câu, phần lớn La Tích trả lời là: “Ha ha ha.”

Thỉnh thoảng cô hỏi hướng đi đến chỗ học kiến trúc của Diệp Kính một chút, phần lớn Diệp Kính đều trả lời là: “Ừ.”

Hai người bạn từ lúc còn nhỏ này căn bản không thèm để ý đến cô.

Được rồi, cô còn có mẹ quan tâm đầy đủ.

Hai tuần Diệp Kiều Lục về nhà một chuyến.

Vốn dĩ Thi Dữ Mỹ muốn cho cô một tháng về một chuyến.

Nhưng Diệp Kiều Lục tỏ vẻ, bài vở nặng nề.

Thi Dữ Mỹ cũng đồng ý với cô. Chỉ là có khi sẽ nhắc bên tai Diệp Trình Phong vài câu, “Nghe tiểu Kính nói, học kiến trúc mới gọi là bài vở nặng nề, lại còn suốt đêm làm bài tập. Em cảm thấy cho tiểu Lục ở chuyên ngành hiện tại phát triển cũng được đấy.”

“Lời này, em đừng nói ở trước mặt tiểu Lục. Hiện tại con bé chỉ cắm đầu tiến vào học kiến trúc, không ra được.” Diệp Trình Phong vẫn tương đối ủng hộ con gái. Hơn nữa ông làm ăn cũng có liên quan đến kiến trúc. Cha và con gái cùng đồng hành, rất tuyệt. Đương nhiên, nếu con gái chuyển khoa không thành công, vậy cũng không có gì. Kỹ sư công trình và kiến trúc vẫn dính dáng.

“Em đây liền chúc phúc sang năm tiểu Lục thuận lợi chuyển khoa, cũng có thể để tiểu Kính chiếu cố nhiều hơn. Anh không thấy khuôn mặt tiểu Lục mệt mỏi đến nỗi không tròn nữa.” Nói đến điều này, Thi Dữ Mỹ có phần đau lòng. Ở nhà bà sành ăn, nuôi Diệp Kiều Lục đến mập mạp trắng trẻo, kết quả Diệp Kiều Lục ăn thức ăn đường mấy tháng liền gầy đi.

Diệp Trình Phong nghe, cười cười.diennndannleequyyydonn

Không thể phủ nhận, quả thật Thi Dữ Mỹ đối xử với Diệp Kiều Lục rất tốt. Có đôi khi, ông cảm thấy tốt hơn con ruột rồi. Nhất là lúc Diệp Kính ở đây.

Diệp Trình Phong thật sự sợ trong lòng Diệp Kính sinh ra khoảng cách, ghen ghét Diệp Kiều Lục.

Ở ngoài mặt Diệp Kính vô cùng bình tĩnh. Nhưng theo Diệp Trình Phong, loại bình tĩnh này. . . Hoặc là thành thật hiểu chuyện, hoặc là lòng dạ thâm sâu.

Hoàn cảnh Diệp Kiều Lục trưởng thành giống như nhà ấm. Trong nhà ai nấy đều che chở cô, ngay cả mấy người bạn chơi từ nhỏ bọn như Nhị Cẩu đều coi cô là công chúa nhỏ mà nâng niu.

Nói cách khác, cô đấu không lại Diệp Kính.

Diệp Trình Phong nghĩ thì nghĩ, sự thật là, ở một học kỳ căn bản Diệp Kính và Diệp Kiều Lục không gặp được mấy lần.

Mặc dù Diệp Kính đọc sách ở thành phố D, nhưng cậu rất ít trở về nhà của Thi Dữ Mỹ. Thỉnh thoảng đến đây, ăn một bữa cơm rồi đi.

Hoặc là, cái tuần lễ cậu về, Diệp Kiều Lục lại không có về nhà.

Hai người đều bận.

----

Tuần khai giảng thứ nhất của năm thứ hai, đại học H công bố danh sách một số người muốn kiểm tra để chuyển chuyên ngành.

Kiến trúc học có ba suất.

Diệp Kiều Lục trình 《 phiếu xin chuyển chuyên ngành 》.

Trong tháng chín, có là cuộc thi phác hoạ, địa điểm tại khu trung tâm trường.

Thi Dữ Mỹ động viên Diệp Kiều Lục xong, liền gọi điện thoại cho Diệp Kính, “Tiểu Lục ở nhà ăn cũng ăn không đủ no, gầy đến không ra hình người. diennndannleeequyydonn Con phải cho con bé ăn ngon.”

“Vâng.” Diệp Kính mắt nhìn bầu trời.

Mấy ngày nay thời tiết không tốt, có trận mưa.

Cậu đứng ở cửa chờ cái người gầy đến không ra hình người là Diệp Kiều Lục.

Nhưng mà cái bóng dáng đi tới kia, cậu cho rằng, không liên quan gì tới chữ gầy.

“Diệp Kính.” Nét cười của Diệp Kiều Lục vẫn rực rỡ như thường ngày. Cô quay lưng lại bàn vẽ, mặc váy dài quá gối, làn váy theo bước chân vui vẻ của cô lay động lên xuống.

Diệp Kính cũng hờ hững như thường, “Ừ.”

Cô chạy tới, nhìn cổng trường học thật lâu, “Về sau mình sẽ phải đi học ở chỗ này.”

“Còn chưa có thi.”

Ý cười của Diệp Kiều Lục phai nhạt chút: “Ước mơ, cậu biết không?”

“Không biết.” Diệp Kính tiếp tục hắt nước lạnh vào cô.”Mình chỉ nhìn sự thật.”

“Mình sẽ cố gắng.” Cô nghĩ đến vấn đề khác, “Nếu mình chuyển khoa, cậu sẽ mời mình ăn cơm một tháng sao?”

“Sẽ không.”

“Mẹ nói, tiền tiêu vặt của cậu nhiều hơn mình, mẹ để cho mình tới nơi này của cậu ăn cơm chùa.” Diệp Kiều Lục nghĩ đến chính mình có thể tiết kiệm được thật nhiều tiền cơm, không khỏi có phần vui vẻ. Mà vui vẻ của cô, luôn luôn không che giấu được.

Đến tận đây, Diệp Kính xác định, người mẹ dịu dàng thuỳ mị của mình đã một đi không trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.