Khước Lục

Chương 22: Chương 22: Chương 20




Editor: HeLiX

Diệp Kiều Lục cho rằng người viết chữ trên bảng đen kia nhất định là cô gái có hình xăm hổ.

Lần cuối cùng cô nhìn thấy người viết chữ mắng chửi người khác là năm cấp ba trên cửa phòng vệ sinh. Trên đó viết tên bạn học của cô.

Làm ra hành động mờ ám vặn vẹo đến bậc này, không phải là hảo hán lục lâm.

Vốn là Diệp Kiều Lục nghe được lời La Tích kể về cái kẻ du thủ du thực đó, nên tương đối sợ sệt Tiền Tú.

Vậy mà khi Trâu Tượng truyền lời đến lại làm châm ngòi thêm ý chí chiến đấu của cô, cô sẽ không giữ khoảng cách với Diệp Kính nữa, quang minh chính đại mới là anh hùng thực sự.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Đại hiệp có gì phải sợ.

Tiết Mỹ thuật hôm nay, cô bê giá vẽ đến đặt bên cạnh Diệp Kính.

Xương Diễm Thu nhìn một cái rồi tránh ra nhường chỗ.

Diệp Kiều Lục nhìn Xương Diễm Thu với ánh mắt tràn đầy cảm kích.

Xương Diễm Thu cười cười.

Diệp Kính lạnh nhạt liếc Diệp Kiều Lục một cái.

Cô quay đầu lại cười với cậu.

Lúc đang pha màu nước, Diệp Kiều Lục tiến sát lại, “Diệp Kính, cậu có biết không?”

Cậu đang tô lại những nét vẽ trên giấy, “Không biết.”

“Vậy thì mình nói cho cậu biết.” Cô phải nói rõ ràng chân tướng ra cho cậu, “Thứ năm tuần trước, trong phòng học lớp mình có người viết chữ lên bảng mắng mình.”

Ánh mắt Diệp Kính lạnh nhạt. Bút chì trong tay dùng sức kéo ra một đường dài trên giấy, cuối cùng gãy luôn ngòi.

Diệp Kiều Lục kinh ngạc nhìn giấy vẽ, “Cậu vẽ nhầm rồi…”

“Viết cái gì?” Cậu ném bút đi, cuốn trang giấy vẽ lên.

“Phê bình khiếu thẩm mỹ của mình có vấn đề.” Nghĩ tới đối phương nghi ngờ năng lực chuyên ngành của mình, cô hừ một tiếng, “Mình muốn bắt được người này, cho nên hôm nay mình không đem theo thẻ cơm.” Cây ngay không sợ chết đứng, trong lòng đã có dự tính nên không sợ nguy hiểm. Cô chờ Tiền Tú tìm tới cửa.

Diệp Kính chờ cô hạ màn.

Cô hỏi: “Buổi trưa cậu có mời mình ăn cơm không?”

Cậu gật đầu.

Các bạn học cũng chẳng hiểu tại sao Diệp Kiều Lục cứ bất thình lình ăn cơm chung với Diệp Kính. Hơn nữa lại toàn dùng những cái cớ rách nát khiến cho người khác phẫn nộ.

Hoặc là quên mang thẻ cơm, hoặc là thẻ cơm không có tiền, hoặc là không có tiền nạp thẻ.

Kỳ lạ là lần nào Diệp Kính cũng tin.

Nửa tháng trôi qua, Diệp Kiều Lục đều đi theo Diệp Kính, ăn cơm từ đầu đường đến cuối phố, chỉ số hạnh phúc vọt hẳn lên cao.

Bạn học trong lớp cũng suy đoán, Diệp Kiều Lục đã cưa đổ được Diệp Kính.

Có rất nhiều nữ sinh nắm cổ tay mà thở dài. Một người tuyệt sắc như Diệp Kính, thế nào lại bị một ‘tiểu bàn tử’ (ý nói người béo) lừa đi mất. Trong tưởng tượng của các cô, cậu đứng ở trên đỉnh Tuyết sơn, tự cao tự đại, coi thường chúng sinh.

Ngược lại Xương Diễm Thu lại cười ha hả, “Mình đã nói rồi, nam sinh ấy mà, thích ôm người nào có thịt.”

Sau mấy lời ong tiếng ve này, Tiền Tú vẫn không xuất hiện.

Diệp Kiều Lục thường xuyên quan sát bả vai để trần của nữ sinh trong trường, nhưng cũng không thấy ai có hình xăm hổ.

Cô nghĩ, tà không thắng được chính.

Đối phương không chiến mà tự bại.

Diệp Kiều Lục muốn đến hỏi Trâu Tượng xem gần đây có nghe được lời chửi bới hay bôi nhọ cô không. Cô ăn trực Diệp Kính lâu như vậy cũng thấy ngại, nên cô muốn mở lại thẻ cơm của mình.

Không ngờ Trâu Tượng lại đột nhiên phải nằm bệnh viện.

Cậu đau đớn kể lại rằng trên đường về gặp phải sói dữ, cắn cậu bị thương.

Lớp trưởng đi thăm bệnh về nói rằng vết thương kia không phải là do sói dữ cắn, giống như bị ai đó đánh bị thương.

Nhưng Trâu Tượng khăng khăng nói là gặp phải sói dữ. Cậu nói. “Người phàm trần thì sao làm tổn thương mình được.”

Các bạn học đành bất đắc dĩ mặc kệ cậu.

--

Bây giờ phải hai tuần Diệp Kiều Lục mới trở về nhà một lần.

Trước đó cô rủ Diệp Kính cùng về chung nhưng cậu từ chối.

Cô tỏ vẻ đã hiểu.

Nhà số 602 phố Hương Sơn có hai phòng, mỗi lần Diệp Kính đến ở qua đêm thì Diệp Trình Phong đều phải ngủ ở ghế salon. Nhiều lần như vậy, có lẽ Diệp Kính cảm thấy ngại.

Giữa tháng mười, Diệp Trình Phong đi công tác mấy ngày.

Diệp Kiều Lục biết, cười ha ha với Diệp Kính, “Chủ nhật này cậu về nhà cùng mình đi. Ba đi công tác rồi nên có đủ phòng ở.”

Diệp Kính liếc mắt nhìn mặt trời, “Thuê xe về.”

“Vậy cậu trả tiền nhé… Tháng này mình đã mua nhiều sách với kẹp giấy quá rồi, nghèo rớt mồng tơi.” Ban đầu là cô muốn tiết kiệm tiền ăn uống để mua quà cho La Tích, ai ngờ chi phí học kiến trúc thật lớn. Cô cứ mua rồi lại mua mới phát hiện tiền mua quà còn phải tiết kiệm thêm nữa.

Đáng thương cho anh Nhị Cẩu, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể nhận được quà.

“Ừ.” Diệp Kính sẽ không làm khó cô ở phương diện tiền bạc.

“Diệp Kính, không phải ba cậu có rất nhiều tiền sao?” Cô đã sớm tò mò về cái vấn đề này. Mỗi tháng trôi qua cô đều phải cân nhắc chuyện chi tiêu, nhưng cậu lại xa hoa lãng phí. Một cái mô hình PG (Perfect Grade, đồ chơi mô hình người máy cao cấp) mấy ngàn tệ cậu cũng không chớp mắt một cái mà mua về.

“Tạm được.” Cậu không muốn nói đến chuyện của ba, liếc nhìn đồng hồ. “Quay về sớm một chút.”

Thi Dữ Mỹ biết được con trai mình cũng trở về, vui vẻ chuẩn bị một bàn thức ăn.

Lúc ăn cơm, bà gắp một miếng cá bỏ vào trong chén của Diệp Kính, “Con ở trong ký túc xá có quen không?” Đứa trẻ này càng lớn lên càng xinh đẹp, không biết ở trong trường học đã làm điên đảo biết bao nhiêu nữ sinh rồi.

Câu hỏi của Thi Dữ Mỹ làm cho Diệp Kiều Lục chột dạ cắn đầu đũa.

Diệp Kính liếc mắt nhìn Diệp Kiều Lục, trả lời: “Vâng.”

“Ở đó mấy phòng cho thuê điều kiện không tốt.” Thi Dữ Mỹ múc một chén canh cho Diệp Kính, “Hôm trước Lão Diệp nói, muốn đi xem mấy phòng cũ xung quanh đại học H.”

Năm 2004, thị trường cao ốc ở thành phố D bắt đầu nóng lên.

Không ít những cao ốc xập xệ đổ nát cũng bị đem ra bán. Nếu không tính đến báo cáo kế hoạch xây dựng ban đầu thì hồi vốn cũng tương đối nhanh. Vài cao ốc cũ ở vị trí trung tâm đắc địa liên tiếp được xây dựng lên, sau khi bắt đầu phiên giao dịch được mấy tháng liền tăng từ 6000 lên 9000.

Lúc đó Diệp Trình Phong rất dè chừng.

Kết quả của việc dè chừng chính là, năm sau còn đắt hơn năm trước. Tốc độ tăng giá cao ốc ở thành phố D là 20% so với năm qua.

Diệp Trình Phong không thể đợi thêm nữa. Vả lại, chuyện Diệp Kiều Lục bị bạn cùng phòng xa lánh cũng đau đáu trong tim ông, làm cho ông muốn chuyển nhà càng sớm càng tốt.

Lúc này Thi Dữ Mỹ cũng đồng ý. Bà cũng nhận ra giá nhà hiện nay đã khiến cho rất nhiều người trầy trật, còn do dự nữa sẽ không kịp.

“Vâng.” Diệp Kính tán đồng chuyện mua nhà này. Năm 2006, thành phố D bắt đầu bán đấu giá những khu cao cấp. Ngay lúc đó cậu đã cảm thấy giá nhà rất khó hạ.

Thi Dữ Mỹ cũng múc cho con gái một chén canh, “Có phải bên đó so với Kiến Lâm Tắc Duyệt cũng tương đối khá?”

“Mua nhà có hai hay là ba phòng ạ?” Diệp Kiều Lục hỏi.

“Ba phòng.” Thi Dữ Mỹ quay sang Diệp Kính, “Có thêm một gian phòng cho con. Con tới đây thường xuyên thì lão Diệp cũng không cần phải ngủ ở ghế salon.”

“Không cần suy tính cho con.” Diệp Kính thản nhiên, “Trước tiên cứ tính đến nhu cầu và khả năng kinh tế của mọi người.”

“Ừ.” Thi Dữ Mỹ cười cười, “Hiện tại con và Tiểu Lục ở bên đó, có rảnh rỗi thì cũng để ý một chút. Lão Diệp cũng nhờ mấy người trung gian, nếu thấy thích hợp thì sẽ tiến hành.”

Buổi tối, Diệp Kiều Lục tháo ga giường màu phấn hồng của mình ra, sau đó thay hàng loạt thành màu xanh lục.

Diệp Kính tắm xong đi ra ngoài, thấy giường phủ toàn màu xanh lục nhưng ngược lại áo gối lại màu phấn hồng.

Cô quay đầu lại cười, “Mình biết cậu thích màu xanh lục, nên đặc biệt để cho mẹ giặt sạch sẽ, chờ cậu tới ngủ mới mang ra.”

Cậu trầm mặc, đi thẳng ra cạnh cửa sổ lau đầu.

“Hồi nhỏ mình không biết nên trả lại cho cậu áo gối màu xanh lục.” Diệp Kiều Lục phủi phủi gối, “Hiện tại mình đã biết thơ của Lý Bạch ‘Lục trách thùy gia tử, mãi châu khinh bạc nhi.’ (*) cho nên đổi cho cậu áo gối màu phấn hồng. Để cho cậu trong tươi mát lộ ra vẻ trang nhã, trong trang nhã lại đề cao sự sang trọng.”

(*) Đây là một câu thơ trong bài Cổ Phong 8 của Lý Bạch, khả năng có hạn nên mình không dịch được thơ. ‘Lục trách’ nghĩa là cái khăn đội đầu màu xanh lục, đồng nghĩa với đội nón xanh, bị cắm sừng. Ý nói Diệp Kiều Lục không muốn để Diệp Kính dùng vỏ gối màu xanh lục để tránh biến thành kẻ bị cắm sừng.

Diệp Kính không muốn đáp lại một câu nào.

Lúc này chuyện cậu muốn làm nhất chính là tóm lấy cái mặt tròn của cô rồi dùng sức mà nhéo.

Thật là ầm ĩ.

--

Từ hôm nay trở đi, lúc rảnh rỗi Diệp Kiều Lục đều kéo Diệp Kính đi xem nhà cửa.

Xem mấy lần cũng gặp được chỗ tâm đắc. Trong lòng cô đều hiểu rõ ưu khuyết điểm của đủ loại mô hình nhà cửa.

Trong quá trình này, Diệp Kính phát hiện con mắt phân tích mặt bằng kiến trúc của Diệp Kiều Lục vô cùng sắc bén.

Không biết tại sao Diệp Kiều Lục suy nghĩ rất lâu về việc cải tạo sân phơi. Cô đặt nhiều hy vọng lên Diệp Kính, hàng ngày đều chớp chớp đôi mắt to nhìn cậu.

Nhìn lâu dần, cậu liền nghĩ ra giải pháp.

Các phương án Diệp Kiều Lục nghĩ đến đều tiến hành vì mục đích liên quan đến con người. Còn điểm xuất phát của Diệp Kính lại là về khía cạnh thưởng thức phong cảnh.

Khi đó, trong trường có một giáo viên cảnh quan tới diễn giảng.

Diễn giảng xong, Diệp Kính hàn huyên cùng thầy giáo rất lâu.

Lời nói trong một năm của Diệp Kính cũng không nhiều bằng hôm nay.

Thầy vẫn đang làm nghiên cứu về mái nhà xanh thực vật. Bọn học sinh rất ít khi đến nóc nhà và sân phơi của học viện kiến trúc, vì vậy tiến hành nghiên cứu ở đó là chuyện cực tốt.

Chuyện này, cuối cùng thầy giáo cảnh quan đến học viện để thảo luận.

Một tháng sau, nóc nhà và sân phơi của toàn nhà viện kiến trúc được phê duyệt làm căn cứ gây trồng thực vật.

Lúc nghe được tin tức này, mặt Diệp Kiều Lục tươi cười rạng rỡ.

Nếu như không phải chỗ này còn có cách bạn học khác thì Diệp Kiều Lục đã kéo lấy Diệp Kính mà khiêu vũ.

Mặc dù không một phương án nào cô đưa ra được áp dụng, nhưng lại in dấu cảm giác thành tựu rõ nhất, là quá trình trưởng thành của cô.

Lúc các bạn học vỗ tay, cô mỉm cười nhìn Diệp Kính ngồi cách ba hàng ghế phía trước.

Đợi thầy giáo ra khỏi lớp học, cô lập tức tiến lên, “Diệp Kính, cậu thật là lợi hại.” Giọng nói của cô trộn lẫn với vẻ vui sướng.

Diệp Kính quay đầu lại.

Diệp Kiều Lục là một người cảm xúc gì cũng lộ hết ra ngoài, căn bản cô cũng không biết che đậy, hỉ nộ ái ố đều bày hết lên mặt.

Cho nên, vào giờ phút này Diệp Kính phát hiện ánh mắt của cô nhìn cậu khác với trước kia.

Trong mắt cô tràn đầy vẻ kiêu ngạo và tôn sùng

Diệp Kiều Lục tắm xong, thấy Diệp Kính ngả người trên ghế salon xem TV, cô đi đến cạnh cậu: “Diệp Kính Diệp Kính.”

Cậu đảo mắt lại, “Ừ?”

Cô ngồi xuống bên cạnh, “Thầy giáo sẽ biết phương án này là do cậu nghĩ ra sao?”

“Không thể nói là phương án của mình, ngay từ đầu thầy giáo cảnh quan đã có ý định này.” Nếu không thì tại sao lại phải nghe lời của một học sinh.

“Như vậy cậu cũng rất lợi hại mà, mình cũng không nghĩ ra.” Cô cười nhìn cậu, “Mình vẽ nhiều họa đồ như vậy cũng thành vô ích, cậu chỉ tán gẫu một chút cũng giải quyết được vấn đề khó khăn.”

“Mình tình nguyện vẽ họa đồ.” Tán gẫu mệt chết đi được.

“Cậu dạy mình họa đồ, mình dạy lại cậu cách tán gẫu. Mình rất thích tán gẫu.”

“Cậu đó, không phải là tán gẫu, mà là tự biên tự diễn.” Chỉ có La Tích thích nghe mấy chuyện vụn vặt của cô, Phùng Hữu Vân và Trương Xuyên đều nghe được mấy câu liền chạy mất dép.

“Đó là bởi vì bình thường cậu không thích nói chuyện. Cậu xem, bây giờ chúng ta mỗi người nói một câu, tán dóc cũng rất tốt mà.”

Diệp Kiều Lục nghe Xương Diễm Thu nói, năm thứ nhất đại học, trong lớp Diệp Kính cũng rất ít nói. Nhưng thành tích của cậu tốt, nên các bạn học cũng không dám nói gì.

“À, đúng rồi.” Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện này, “Bạn cùng lớp, tên là Xương Diễm Thu, cậu biết không?”

“Ừ.” Cũng là một người tương đối ầm ĩ.

“Tuần trước mình thi chạy bộ cùng lớp hai, mình thắng.”

“Chúc mừng.” Cậu mất hứng.

“Xương Diễm Thu khuyên mình nên đi đăng ký đại hội thể dục thể thao. Mình muốn đăng ký thi chạy bộ.”

“Tùy cậu.”

“Sau đó, Trâu Tượng nói… Nữ sinh trong học viện chúng ta đều không đăng ký thi bơi lội.” Diệp Kiều Lục nhăn mũi, “Cậu ấy hỏi mình có muốn đi thi hay không.”

Ánh mắt Diệp Kính bắt đầu thay đổi. “Cậu trả lời như thế nào?”

“Mình không đi.” Cô lắc đầu, hỏi: “Tiết bơi lội trong trường là nam nữ học riêng sao?”

Đại học H từ năm 2007 trở đi, bắt đầu tổ chức thi bơi lội.

Nhóm bọn họ là học sinh năm hai, năm ngoái lúc nhập học chưa có quy định này. Năm nay nhà trường yêu cầu toàn bộ sinh viên nhất định phải nắm vững kỹ năng bơi lội. Tiết Thể dục còn trang bị thêm hạng mục bơi 25 mét.

“Hình như là một hồ bơi trong nhà.” Diệp Kính cũng chưa từng đến học khóa bơi lội, chẳng qua là cậu chỉ mới nghe nói.

“Trâu Tượng nói là cả trai lẫn gái cùng nhau xuống hồ bì bà bì bõm giống như nấu sủi cảo.” Nhắc đến Trâu Tượng, Diệp Kiều Lục không nhịn được nói, “Trâu Tượng này thật kỳ quái, rõ ràng là bị người ta đánh mà cứ khăng khăng nói là bị cắn. Ở ngoài đường thì lấy đâu ra sói dữ.”

“Cậu ta?” Diệp Kính lạnh lùng, “Có lẽ là không muốn vết thương kia lành.”

Tác giả có lời muốn nói: Hình ảnh sân phơi sau khi đã cải tạo thành căn cứ gây trồng thực vật, mấy chương sau sẽ vẽ rồi bỏ vào weibo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.