Khước Lục

Chương 31: Chương 31: Chương 29




Editor: Tiểu Linh Đang & HeLiX

“Có phải Diệp Kính có bệnh gì không tiện nói ra hay không?” Ánh mắt Trâu Tượng liếc về phía Diệp Kính, “Sao lại không dám lộ quần bơi ra.”

“Sợ phơi nắng.” Diệp Kiều Lục nghiêm túc trả lời. Cô cũng thấy kỳ quái, vì sao Diệp Kính lại mặc quần đùi rộng ở ngoài. Nhưng bảo vệ Diệp Kính là phản ứng đầu tiên của cô.

“Kiểu lý giải của cậu chẳng buồn cười tí nào.” Trâu Tượng sờ cằm, lẩm bẩm nói: “Có thể là kích thước quá nhỏ, xấu hổ không dám trưng ra.”

Lúc này thật ra Trâu Tượng nhớ đến một chuyện.

Hôm đó cậu ta đi vào phòng vệ sinh. Phong cảnh bên trong hợp lòng người, bóng dáng Diệp Kính thon dài. Cậu ta đang đứng ở gian ngoài.

Trâu Tượng cong môi lên cười, muốn tiến lên xem kích cỡ của Diệp Kính.

Diệp Kính lại nhanh chóng kéo khóa lên.

Trâu Tượng chưa thấy được gì cả. Cậu âm thầm thấy tiếc. Cậu đảo mắt nhìn về phía mặt Diệp Kính. Không thể không thừa nhận, khuôn mặt này mặt thật sự làm cả nam lẫn nữ mê đắm.

Trâu Tượng vốn tưởng rằng rốt cuộc có thể nhìn trộm đũng quần Diệp Kính trong tiết bơi lội. Không ngờ Diệp Kính còn mặc quần đùi ở ngoài.

Trâu Tượng vô cùng thất vọng.

Cậu quay đầu đánh giá áo tắm của Diệp Kiều Lục.

Kiểu áo bình thường bảo thủ, dây áo to, vải ở phần ngực rất dày, khe ngực của nàng không lộ ra chút nào. Đã vậy quần cũng là dạng quần đùi.

Trong mắt của Trâu Tượng, quần đùi trong đồ bơi của nữ đều là thiết kế phản nhân loại.

Xương Diễm Thu chú ý tới ánh mắt của Trâu Tượng, theo bản năng, cô quay đầu nhìn về hướng phía Diệp Kính.

Diệp Kính nhìn nước hồ, không có cảm xúc.

Ánh mắt cô cứ đảo quanh giữa Diệp Kính và Trâu Tượng.

Cô phát hiện dáng người của Trâu Tượng cũng rất tốt. Vốn cho rằng cậu là loại người lười hoạt động, ai biết cởi quần áo ra, trông rất khả quan. Nhưng mà làn da của cậu thiên về trắng, không có kiểu hormone hấp dẫn trí mạng như Diệp Kính.

Một lớp có hai soái ca, thật đúng là vận cứt chó mà.

Lúc này Diệp Kiều Lục nhớ đến lời nói của Diệp Kính một tháng trước, “Trâu Tượng, chẳng phải vết thuơng của cậu vẫn chưa lành sao?”

“Lời này của cậu thật không có tình thương bạn bè mà.” Trâu Tượng tươi cười khả ái, “Mình là thánh nhân vô địch, người phàm đâu thể làm mình bị thương.”

Cô không nghe hiểu, quay đầu đi.

Vào giây phút này, đột nhiên Diệp Kiều Lục hiểu rõ hình tượng của Trâu Tượng là ai, chính là Âu Dương Khắc trong truyện Anh hùng xạ điêu.

Nếu so sánh thì giáo chủ ma giáo còn chính khí hơn hắn.

Lần bơi thử đầu tiên, thầy giáo giảng xong những điều cần chú ý rồi mới bắt đầu.

Diệp Kiều Lục đi qua đi bên cạnh hồ, cổ vũ cho Diệp Kính hăng hái hơn.

Các sinh viên cảm thấy rất bình thường. Không thể dùng lẽ thường để phán đoán nam nữ khi yêu. Chuyện cổ vũ cố lên như này, có lẽ cũng là tình thú.

Uỷ viên sinh hoạt cùng Ngô Thiên Dã đều nhìn nhìn Thang Ngọc theo bản năng.

Thang Ngọc đứng sau lưng Diệp Kiều Lục, khẽ mỉm cười.

Nói thật, xét theo khía cạnh mặc áo tắm, ưu thế của Diệp Kiều Lục liền lộ ra. Phần lớn nam sinh đều thích kiểu đầy đặn.

Diệp Kiều Lục cũng quên mất chuyện của Thang Ngọc, cô cười rất vui vẻ.

Biết bơi cùng bơi nghệ thuật, có bản chất khác nhau. Động tác lúc nổi lúc lặn của Diệp Kính, làm cho cô cảm thấy đó chính là bức tranh thủy mặc đẹp đẽ sinh động, tạo nên sự ăn khớp tuyệt đẹp.

Cô nhìn chăm chú, cũng không chuyển tầm mắt.

Đồ ăn của cậu và cô giống nhau, tại sao cậu ta càng lớn lên càng xinh đẹp.

Trâu Tượng tiêu sái bước tới tự tiến cử mình dạy bơi cho Diệp Kiều Lục, cô cự tuyệt vô cùng quyết đoán. Cô và cậu cũng chỉ làm đồng đội một lần, chưa tới mức làm bạn bè thân thiết.

Theo miêu tả của Xương Diễm Thu, Trâu Tượng cũng không tệ, là lốp dự phòng chất lượng tốt. Cô nói, “Tuy rằng Trâu Tượng có trung nhị bệnh (1), nhưng diện mạo anh tuấn, nhìn là biết có tình thú hơn Diệp Kính. Nếu Diệp Kính luôn luôn chỉ mời ăn cơm mà không có hành động nào tiến thêm một bước, thì cậu hãy đá cậu ta đi, đổi thành Trâu Tượng cũng không tệ.” Vẻ ngoài của đàn ông không thể đổi thành cơm ăn được, săn sóc quan trọng hơn. Xương Diễm Thu thuộc phái thực tế.

(1) 中二病 (Chūnibyō - Trung nhị bệnh) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì“.

Diệp Kiều Lục nghĩ, đương nhiên không phải Diệp Kính chỉ mời ăn cơm, cậu còn dạy thêm cho cô.

Tri thức là tài sản vô giá.

Đương nhiên cô muốn tiếp tục đi theo Diệp Kính.

Diệp Kiều Lục không quá tán thành phương pháp giảng dạy như làm sủi cảo này, cô muốn lén tìm nữ sinh dạy.

“Nếu cậu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, sao nữ sinh có thể cứu cậu được.” Xương Diễm Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Diệp Kính nhà cậu đẹp tựa như Mỹ nhân ngư, đương nhiên cậu nên tìm cậu ấy. Sờ sờ, xoa bóp cậu ấy.”

Diệp Kiều Lục thông suốt được điểm mấu chốt.

Buổi tối, Diệp Kính nằm nghiêng trên sô pha.

Trong đầu Diệp Kiều Lục, bộ dáng kia lại biến thành tư thế lười biếng của giáo chủ ma giáo. Cô nịnh nọt tiến lên, “Giáo chủ, mình muốn học bơi lội.”

“Trước kia cậu chưa học sao?” Cậu rất lạnh nhạt với đồ đệ của mình.

Cô lắc đầu. Trung học thì cô bận học, nào có rảnh để học mấy thứ này. Đại học năm nhất thì vừa phải hoàn thành chương trình học vừa phải liều mạng giữ vững thành tích đứng nhất, vẫn không có thời gian giống lúc trước.

“Dạy bơi lội ——” Cậu ngồi thẳng người, chậm rãi nói: “Sẽ có tiếp xúc cơ thể.”

“Dạy học bình thường thì không sao.” Cô xóa tan nghi ngờ của cậu, “Nếu là thầy giáo dạy mình, cũng sẽ có tiếp xúc thôi.”

Diệp Kính nhìn cô thật sâu.” Bên trong tiểu khu có hồ bơi, trong giờ làm việc thì không có nhiều người lắm. Buổi chiều thứ năm không có tiết, lúc đó sẽ đi.”

“Tốt, mình muốn qua môn bơi lội sớm một chút.” Như vậy sẽ không phải thấy Trâu Tượng thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt.

Da cậu ta rất trắng, dưới ánh mặt trời như muốn chọc mù mắt của cô.

----

Từ nhỏ Diệp Kiều Lục đã thích đại hiệp, khí chất giống như La Tích vậy.

Bộ dạng Diệp Kính xinh đẹp, đối xử với cô cũng tốt, nhưng cũng không bì được chính khí của La Tích. Lúc này cô vẫn coi La Tích là chú rể tương lai, mà liệt Diệp Kính vào bạn tốt.

Chuyện dạy bơi lội này, cô rất thản nhiên.

Thay áo tắm xong, cô vui vẻ chạy lại.

Diệp Kính để trần thân trên, phía dưới vẫn mặc một chiếc quần đùi rộng rãi như lúc trước.

Lần này Diệp Kiều Lục cũng tò mò, “Cậu không mặc quần bơi sao?”

Cậu nhàn nhạt, “Có mặc.”

Có lẽ cậu ta có sở thích kỳ quái, hoặc là có vết sẹo nào đó không muốn lộ ra. Diệp Kiều Lục cũng không miễn cưỡng.

Bể bơi trong tiểu khu rất lớn.

Đang trong thời gian làm việc nên bể bơi chỉ có hai người bọn họ.

Diệp Kính đỡ thắt lưng của cô, để cô đứng bên cạnh bể luyện tập nín thở.

Lúc Diệp Kiều Lục ngẩng đầu, bỗng chốc mất thăng bằng, đầu cắm vào trong nước. Cô hốt hoảng, muốn mở miệng nói chuyện, nước hồ ào ào tiến vào trong miệng của cô.

Diệp Kính nhảy xuống nước, một tay ôm lấy thắt lưng, tay kia đỡ ngang qua ngực của cô, nâng nửa người trên của cô lên.

“Diệp Kính Diệp Kính.” Cô sợ hãi ôm chặt lấy cậu.

Cậu vỗ vỗ lưng của cô, khẽ nói: “Sợ hãi?”

Diệp Kiều Lục gật đầu lia lịa. Lẽ ra cô phải nín thở, nhưng khi vừa cúi xuống nước thì lại quên hết tất cả. Cô vẫn rất sợ chết.

“Được rồi, nghỉ ngơi trước đã, một lát nữa luyện tiếp.” Cậu bế cô lên bờ.

“Cậu ôm nổi mình sao?” Sau khi cô thuận khí lại, hỏi.

“Cậu cũng không nặng lắm.” Diệp Kính vỗ vỗ lưng của cô, “Thắt lưng cậu gầy vận động rất tốt.”

Trước kia thắt lưng của cô có phần rời rạc, sau một thời gian rèn luyện đã trở nên dẻo dai.

Diệp Kiều Lục được khen ngợi rất vui vẻ, trong lúc nhất thời không chú ý đến bàn tay cậu đang đặt bên hông cô.”Tất cả mọi chuyện đều phải vận dụng kiến thức, bao gồm cả vận động.”

“Ừ, cậu thật thông minh.” Cũng thật đơn thuần. Người ngốc có phúc của người ngốc, mấy người trong nhóm La Tích đều coi cô như công chúa.

Diệp Kiều Lục nhớ đến lời nói của Xương Diễm Thu, quay đầu nhìn phần thân trên để trần của cậu.

Diệp Kính chú ý tới tầm mắt của cô.

“Diệp Kính.” Cô thấp giọng, “Cậu đã từng bị nữ sinh sờ mó nắn bóp chưa?”

Cậu lắc đầu.

Diệp Kiều Lục ngẫm lại cũng đúng. Cậu có bệnh sạch sẽ, nói không chừng sờ mó xong, cậu sẽ phải tắm tắm tắm.

Cô tự nhìn tay của mình, chà xát. Cuối cùng vẫn lo lắng cậu đi về sẽ lại tắm tắm và tắm, vì thế liền coi như không có gì.”Diệp Kính, cậu bơi cho mình xem đi.”

Diệp Kính quay đầu nhìn cô.

Diệp Kiều Lục cười nói, “Xương Diễm Thu nói cậu là Mỹ nhân ngư.”

Trầm mặc một lúc lâu. Cậu hừ ra một tiếng, đứng dậy nhảy vào trong nước.

Ánh mắt của cô đuổi theo bóng dáng kia.

Nam sinh xinh đẹp như vậy, cô gái phải ưu tú như thế nào mới có thể xứng đôi. Nếu như cậu ấy thích ai, nhất định sẽ chăm sóc cô gái kia rất tốt.

Nói như vậy. . . Cậu ấy sẽ không chăm sóc cô nữa.

Cậu đối xử tốt với cô là có kì hạn.

Trong đầu của cô trước sau vẫn không thể vẽ ra cảnh cậu và người nào đó tương thân tương ái. Cô có thể tưởng tượng, chỉ là cảnh thiếu niên giáo chủ ma giáo mặc một bộ áo đỏ, cô đơn lẻ loi đứng trên vách núi.

----

Được sự ủy thác của Ủy ban Tài nguyên quốc gia và quy hoạch thành phố S, trung tâm thiết kế của thành phố S mở một cuộc thi thiết kế.

Có rất nhiều sinh viên từ năm hai đến năm tư của đại học H báo danh.

Bắt đầu báo danh từ tháng trước, do đúng kỳ làm dự án nên cả thầy giáo và sinh viên đều rất bận không đến báo danh.

Hiện tại đã hoàn thành xong bài tập lớn, thầy Lý liền giữ mấy bạn học lại.

“Cuộc thi thiết kế lần này là nhằm vào bảo vệ và gia cố hoàn thiện nhà ở. Đối với giai đoạn hiện nay của các bạn thì có hơi khó khăn. Nhưng có thách thức thì mới tiến bộ. Thiết kế chia làm 4 loại lớn. Một hộ, thiết kế hiệu quả trong không gian sống. Một trăm hộ, thì dùng 100 hộ đơn lẻ phân bố tiêu tán đảm bảo nhu cầu nhà ở. Một vạn hộ, thì tập trung nghiên cứu và giải quyết việc bảo vệ cấu hình cộng đồng lớn. Loại thứ tư, chính là tổng hợp của ba loại thiết kế kia, nghiên cứu tính hệ thống. Về vấn đề giải thuởng thì các kiến trúc sư xã hội và sinh viên trong trường học là tách riêng.”

Thầy Lý nhìn các bạn học xung quanh, “Ý kiến của tôi và các giáo viên khác là, nếu các em có thời gian, tội gì mà không thử một chút. Đầu tiên cứ làm từ dễ đến khó, một hộ hoặc là 100 hộ. Thế nào? Có ý kiến thì cứ nói.”

Đôi mắt Diệp Kiều Lục sáng lên. Đây là cơ hội được thân cận với rất nhiều đồng nghiệp nên cô nóng lòng muốn thử.

Thang Ngọc giơ tay, “Thưa thầy, khi nào nộp bài?”

Thầy Lý: “Ngày 28 tháng 12.”

Nói cách khác, chỉ còn không đầy một tháng nữa.

Diệp Kiều Lục nhìn Diệp Kính.

Cậu không quay đầu lại.

Cô vẫn luôn nhìn cậu chăm chú.

Nhìn chằm chằm đến mức cậu phải quay đầu nhìn lại.

Cô dùng khẩu hình nói, “Chúng ta cùng làm.”

Cậu khẽ gật đầu.

Cuộc thi này, cuối cùng định ra năm người. Diệp Kính, Diệp Kiều Lục, Trâu Tượng, Ngô Thiên Dã, Thang Ngọc.

Xương Diễm Thu đã báo với Đại học H cuối tuần tình nguyện xuống nông thôn nên lui đi ra ngoài.

Đề nghị của thầy Lý là bắt đầu làm từ một hộ lên. Yêu cầu của một hộ chỉ là 1 người, 2 người, 3 miệng ăn, 3 thế hệ 4 loại hộ hình (mô hình nhà cửa), có điểm tương tự với hộ hình trong bài tập lớn lần trước của Diệp Kiều Lục.

Thầy Lý nói khích lệ: “Hoàn thành xong một hộ rồi lấy căn bản, từ đó hướng lên 100 hộ.”

Các bạn học cứ thế đón nhận cuộc thi này.

Ban ngày thông báo trên lớp, buổi tối các bạn học liền nán lại lớp để nghiên cứu hộ hình.

Giai đoạn này trôi qua rất nhanh.

40 m², từ 1 người cho đến 3 thế hệ cùng ở. Thông qua việc làm tầng lầu đúp, chuyển đổi linh hoạt giữa các đồ dùng trong nhà, tận dụng không gian sinh hoạt chung.

Khái niệm này là do Trâu Tượng nói ra. “Ở Nhật Bản có một cụm từ ‘Cô độc tử’ (2). Tức là chỗ ở của một hộ cũng là một gia đình. Đề bài của cuộc thi này thực ra là mở rộng khu dân cư từ hộ đơn lẻ. Phải suy xét không phải là một hộ gia đình làm thế nào để cư trú, mà là làm thế nào để cộng đồng 3000 hộ này có thể có được môi trường sống ngày một tốt hơn.”

(2) cô độc tử: Ở Nhật càng ngày càng có rất nhiều người già sống cô độc một mình một nhà không ai chăm sóc, cho đến lúc chết cũng chết âm thầm lặng lẽ. Đa phần đợi đến lúc thi thể phân hủy hoặc thậm chí có người thành xương rồi mới được phát hiện.

Ý kiến này của Trâu Tượng khiến cho mọi người tìm ra được phương hướng mới. Tất cả đều là sinh viên ưu tú, năng lực nhận thức cũng mạnh hơn so với một người đơn lẻ. Mới bốn ngày đã định ra được phương hướng cơ bản.

Dùng sự kết hợp giữa tính cởi mở và tính riêng tư để tạo ra một hộ hình, rồi lại lấy 4 hộ hình tạo thành một tổ hợp nhỏ nhất, cùng chia sẻ một công trình công cộng nào đó. Mà khi tổ hợp lại càng nhiều những tổ hợp nhỏ thì sẽ hình thành nên một nhóm sinh sống căn bản, sự tiện lợi từ việc chia sẻ cũng tăng lên nhiều.

Ngày thứ năm, Diệp Kính đề nghị: “Hay là thử thách loại tổng hợp.”

Sau khi hoàn thành ba mức thiết kế: 1 hộ, 100 hộ, 1 vạn hộ, rồi lại đưa ra một đề án kế hoạch, tức là sẽ cạnh tranh giải thưởng của loại tổng hợp.

“Dã tâm không nhỏ nhé.” Nói tới nói lui, Ngô Thiên Dã đập tay, “Được, đã chơi là phải chơi lớn.”

Trâu Tượng nhìn về phía hai nữ sinh, “Các cậu thì sao? Muốn nghỉ ngơi nhiều hay muốn thức đêm nhiều?”

Thang Ngọc cười cười: “Trong trường, cơ hội hợp tác tập thể thế này không nhiều lắm. Mình muốn trân trọng thật tốt.”

Sau đó, ánh mắt những người còn lại tập trung đến Diệp Kiều Lục.

Hai ngày nay cô mới nổi lên hai nốt mụn, vì thức đêm nên mới mọc lên.

Cô nói: “Mình cảm thấy chúng ta phải đến thành phố S một chuyến. Đi cảm nhận thực tế khu vực 1 vạn hộ trên giấy tờ đó.”

Trâu Tượng chậc chậc thành tiếng, “Không sợ mọc mụn tiếp ư?”

Diệp Kiều Lục trừng mắt nhìn hắn: “Mình mới vừa lên mạng mua nước tiêu mụn rồi.”

Diệp Kính nói: “Sản phẩm ba không (3), đừng có dùng bậy.”

(3) sản phẩm ba không: Không kiểm định, không hạn sử dụng, không nơi sản xuất. Tóm lại là hàng kém chất lượng không rõ nguồn gốc.

Cô nhảy đến bên cạnh cậu, “Cậu biết phương pháp hiệu quả để tiêu mụn sao?” Da cậu ta đẹp đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng không có, khiến cho cô vừa hâm mộ lại vừa đố kị.

“Chưa nổi mụn, không biết.”

Cô vừa nghe thấy thế lại càng hận hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.