Editor: Linh Đang
Bác sĩ nói, thương thế của Diệp Kiều Lục cần lưu lại viện quan sát một ngày.
Anh ta ( bác sĩ ) kiểm tra vết thương xong, dặn dò nhất thiết đừng chạm vào nước.”Qua hai giờ nữa, để y tá đến đổi thuốc.”
Thi Dữ Mỹ nghe lời.
Diệp Kiều Lục luôn luôn nghe Thi Dữ Mỹ cùng bác sĩ đối thoại. Tuy rằng cô chưa được cảm nhận tình thương của mẹ, nhưng cô mơ hồ cảm thấy, mẹ nên giống như Thi Dữ Mỹ. Ôn nhu xinh đẹp, thân thiết hiền lành, ấm áp giống như ánh sáng mặt trời.
Cô nhìn trông mong nhìn Thi Dữ Mỹ.
Diệp Kính vẫn ngồi trên ghế, tầm mắt xẹt qua Diệp Kiều Lục. Cậu chỉ cảm thấy cô ánh mắt hiện tại của cô, như là một con chó nhỏ gặp được thịt xương.
Cô là con chó nhỏ kia.
Mà thịt xương, còn lại là mẹ cậu.
Bác sĩ vừa mới vừa đi, Thi Dữ Mỹ muốn đi ra ngoài theo, “Tiểu Kính, ở lại đây cho tôta. Mẹ về nhà lấy vài thứ.” Lúc bà ra cửa rất nôn nóng, chỉ nghe thấy con trai làm người khác bị thương, cầm lấy ví tiền bước đi. Hiện nay muốn qua đêm tại bệnh viện, đồ dùng hằng ngày đều không có.
Diệp Kính nhẹ giọng đồng ý.
Thi Dữ Mỹ xoay người cười nói với Diệp Kiều Lục, “Bạn học nhỏ Diệp, dì sẽ nhanh trở lại. Cháu không thoải mái thì nói với Tiểu Kính nói. Còn có, tuyệt đối đừng chạm vào vết thương, biết không?”
Diệp Kiều Lục gật gật đầu, bộ dáng vô cùng nhu thuận.
Thi Dữ Mỹ xoa xoa khuôn mặt Diệp Kiều Lục, xoay người rời đi.
Gian phòng bệnh này là giường ngủ đôi, giường bên cạnh trống, không có người nằm viện. Trong phòng chỉ còn hai đứa trẻ.
Diệp Kiều Lục nằm trên gối đầu, còn đang hồi tưởng lại giọng nói thân thiết ôn hòa của Thi Dữ Mỹ.
Không biết có phải người gọi là mẹ đều thân thiết như vậy hay không.
Có lẽ vậy.
Khi mẹ của Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn đến đón, đều sẽ kề sát gò má của cô ( TĐL), sau đó nắm tay cô về nhà. Động tác giống như dì xinh đẹp vừa rồi vậy.
Trong đầu Diệp Kiều Lục nghĩ đến Tôn Đa Lệ, nổi lên cảm xúc hâm mộ, cũng là hướng về con trai của Thi Dữ Mỹ.
Cô cố sức nâng thân thể đi xem Diệp Kính.
Tư thế của cậu trên băng ghế không đổi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Kiều Lục theo tầm mắt cậu nhìn qua.
Nhành cây ngoài cửa sổ, lốm đốm có màu xanh nhạt. Lá mầm kia nho nhỏ, mang đến một cơn tức giận đến cho thân cây trắng vàng. (??)
Cô giáo nói qua, mùa đông đi rồi, chính là mùa xuân. Mùa vạn vật sống lại, mùa sức sống dạt dào.
Đột nhiên Diệp Kiều Lục hắt xì.
Cô buồn bực, mùa xuân cũng thật lạnh đó.
Diệp Kính đảo mắt nhìn cô, “Đắp chăn cẩn thận.” Vẫn là giọng nói bướng bỉnh, như là thân cây lăn đi gặp phải hòn đá ven đường (??).
Diệp Kiều Lục nghe, không quá quen. Bạn học nam cùng tuổi với cô, giọng nói đều tương đối non nớt vang dội.
Cô tiến lui vào ổ chăn.
Hai người một người mặt hướng ra ngoài cửa sổ, một người ngước nhìn trần nhà. Vô cùng im lặng.
Đánh vỡ không khí này, là tiếng đập cửa.
Diệp Kiều Lục lập tức quay đầu.
Đến không phải Thi Dữ Mỹ, là y tá. Y tá khẽ hỏi, “Bạn học nhỏ, còn đau không?”
Diệp Kiều Lục lắc lư đầu, “Không đau.”
“Thật ngoan.” Y tá nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô, nở nụ cười. Lại thấy Diệp Kính ngồi cuối giường, “Nơi đó gió lớn, đừng để bị lạnh.” Cô ( y tá ) tiến lên khép nửa cửa sổ lại, hỏi: “Mẹ của các cháu đâu?”
Diệp Kiều Lục nghe thấy hai chữ mẹ, mắt trừng lớn. Cô nghẹn khí, không dám nói lời nào.
“Về nhà.” Diệp Kính trả lời.
“Cứ như thế mà yên tâm để hai bạn học nhỏ các cháu đợi ở đây . . .” Y tá hơi hơi nhíu mi, thận trọng dặn dò nói: “Trước khi mẹ quay lại, có chuyện gì liền tới tìm cô, biết không?”
Diệp Kính gật đầu.
Diệp Kiều Lục cúi đầu “Vâng” một tiếng.
Vẻ mặt cô y tá buông lỏng, trêu ghẹo hỏi: “Hai cháu là anh em hay là chị em vậy?”
Diệp Kính cũng không liếc Diệp Kiều Lục một cái, “Không biết.”
Hai má Diệp Kiều Lục phồng lên, sau đó lớn tiếng cáo trạng, “Cậu ấy đá bóng đập vào cháu.” Cô còn chỉ chỉ chỗ bị thương của mình.
“À. . .” Y tá nhếch miệng, trước tiên chạy nhanh đến giường bệnh, an ủi nói, “Không có đau đúng không.”
Diệp Kiều Lục gật gật đầu, “Không đau.” Cô lại nhìn nhìn Diệp Kính.
Anh lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cô cũng nhìn qua.
Nơi đó có một cây cao trụi lủi, chính là khung cảnh bầu trời xanh thẳm. Cái khác không có.
----
Thi Dữ Mỹ nhanh chóng quay trở lại.
Bóng là con trai của chính mình đá, hơn nữa Diệp Kiều Lục bị thương ở đầu. Lúc ngã sấp xuống, đầu đập xuống đất còn chảy ra máu. Thi Dữ Mỹ lo lắng sẽ có di chứng, không dám chậm trễ với Diệp Kiều Lục.
Diệp Kiều Lục nhìn thấy Thi Dữ Mỹ, trên mặt vô cùng vui mừng. Cô yên lặng hưởng thụ Thi Dữ Mỹ chiếu cố.
Diệp Kính lại tự mình về nhà.
Mới vào ngã tư Hương Sơn, mấy cái cậu con trai đang trốn liền chạy ra.
7.
Trong tay Nhị Cẩu còn ôm quả bóng kia, hỏi: “Thế nào rồi?”
“Bốn chữ thế nào?”
“Vết thương của Diệp Nghiêu Vũ Lục nghiêm trọng không?”
Diệp Kính giương mắt liếc nhìn chúng bạn, “Không có việc gì, bác sĩ bảo ngày mai có thể xuất viện.”
Ba cậu con trai nhẹ nhàng thở ra.
La Tích nhũ danh là Nhị Cẩu vỗ ngực, “Tớ cho là Diệp Kính cậu phải đi ngồi tù.”
Phùng Hữu Vân bên cạnh nhíu mi lại, nhìn Diệp Kính, “Mẹ cậuđâu, không trở về sao?”
“Ừ, bà ở bệnh viện.” Diệp Kính tiếp tục đi về phía nhà mình.
Đến trước tầng, cậu cầm tờ báo, sau đó lên lầu vào nhà.
Trên tờ báo, đúng là quảng cáo bất động sản. Phía tây vùng ngoại thành thành phố D, di dời hoàn toàn để xây dựng những khu nhà cao tầng mới.
8.
Bắt đầu từ năm 1993, bất động sản có lãi cao hấp dẫn không ít người giàu có. Bọn họ lợi dụng ngân hàng cho vay thuận lợi, như những con sói trắng tay không mà buôn bán lời được một số lượng tiền mặt lớn. Sau khi lũ lượt ùn lên, tạo thành cung ứng quá thừa, lượng mua bán thành công không tăng nữa.
9.
Giá bất động sản luôn giảm. Vài năm trước ở thành phố D là khoảng 7000 tệ, hiện giờ chắc còn 5000 tệ.
Quảng cáo này viết là ở phía tây vùng ngoại thành, lại lấy mức giá khởi điểm là 2000 tệ.
Nhà Diệp Kính ở ngay ở khu phía tây thành phố D.
Cậu nhìn nhìn quảng cáo kia, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào khu đất mới khai phá kia.
Cuối cùng, cậu ném tờ báo xuống.
Không đến một lát sau, La Tích đến gõ cửa, hô, “Diệp Kính, mình đi ra ngoài dắt chó đi dạo, cậu có đi không!” Sở dĩ gọi Nhị Cẩu là Nhị Cẩu, là vì cậu thích chó.
Diệp Kính muốn trả lời một câu: Cậu dắt chó đi dạo đâu có chuyện gì liên quan tới tôi. Nhưng ở nhà một mình cũng không có việc gì làm, cậu liền đi theo.
La Tích dắt con chó vàng, cùng Diệp Kính vừa đi chậm vừa nói chuyện trong ngõ nhỏ.
10.
Thân hình hai cậu con trai đều thiên về gầy
Con đường này rộng 1m5, kiến trúc hai bên đã ngăn trở ánh mặt trời. La Tích thích nhất là lúc khi mặt trời nhô lên cao, đến nơi râm mát như này dắt chó đi dạo.
Đi một đoạn đường rồi, La Tích nhớ lại Diệp Kính đá quả bóng kia, tán dương, “Nếu không phải Diệp Nghiêu Vũ Lục xuất hiện, pha bóng kia của cậu rất được. Mười phần sức lực.”
Bốn chữ cuối cùng hình dung có vẻ là lạ. Nhưng Diệp Kính không sửa đúng lại cho La Tích, chỉ hỏi: “Cặp sách của người kia đâu?”
“Trương Xuyên cầm đi. Uầy, cậu không biết, nghỉ đông bài tập của cậu ấy đã làm xong hết rồi. Đợi Trương Xuyên chép xong mình cũng muốn chép.” La Tích càng nói càng cao hứng, cậu biểu hiện là người anh em có tình nghĩa, nói, “Cậu muốn chép không?”
Chuyện tốt như thế, đương nhiên Diệp Kính không cự tuyệt.”Từ khi nghỉ đông mình chưa viết chữ nhật kí nào.”
“Cậu muốn nhật kí?” La Tích dừng lại, “Nhật kí của cậu ấy thật khó chép, không biết viết cái gì ý. Mình xem không hiểu.”
“Trước đưa cho mình, đêm nay mình sẽ viết xong nhật kí.”
“Của cô ấy không nên chép, không lừa cậu.”
“Chờ ta nhìn kỹ hẵng nói.”
Diệp Kính nghĩ là, loại nhật kí này, đơn giản là nói bừa mười mấy việc, sự kiện, tùy tiện phân chia những ngày nghỉ đông. Cậu không nhất định sẽ trích dẫn cách biểu đạt và hành văn của Diệp Kiều Lục, tham khảo chuyện của cô thì có thể.
Nhật kí đến trong tay Diệp Kính, cậu mở ra trang thứ nhất.
Đó là chuyện của ngày nghỉ đầu tiên.
Vị đồng học Diệp Nghiêu Vũ Lục này, tên biến thành Amanda Carina Lục.
Cô có ánh mắt xinh đẹp nhất, cái mũi xinh đẹp nhất, môi xinh đẹp nhất. Da thịt vô cùng mịn màng, tươi cười vạn người dõi theo.
Con mắt là xanh lá.
Tóc màu xanh lá.
Móng tay màu xanh lá.
Chỗ nào cũng đều là xanh lá.
Sau khi miêu tả một đoạn xanh biếc, Amanda Carina Lục bắt đầu biến thân đánh tiểu quái thú.
Giây phút này Diệp Kính cực kỳ hận thói quen đọc nhanh như gió của mình.
Một trang tình tiết này, ngưng hẳn ở chỗ tiểu quái thú.
Cậu không hề lật trang tiếp theo, trực tiếp khép lại mặt bìa. Chính như lời nói của La Tích, “Không biết là viết cái gì nữa.”
Buổi tối Thi Dữ Mỹ ngủ lại ở bệnh viện.
Diệp Kính tự mình nấu miến.
Ngày thường Thi Dữ Mỹ khá bận, cho nên từ nhỏ cuộc sống của Diệp Kính cũng rất độc lập. Cậu có thói quen tự mình xử lý chuyện của mình. Không có ai có thể vĩnh viễn ở cùng cậu. Dù là người thân của cậu cũng không thể.
Cậu ăn xong, tắm rửa, lên giường ngủ.
Nằm trên giường một hồi lâu, không hề buồn ngủ.
Cậu nhớ đến nhật kí nghỉ đông của mình. Cách lúc đi học năm ngày, cậu phải hoàn thành ba mươi trang nhật kí trong năm ngày này. Kì nghỉ đông thực sự rất lâu, nhưng không có gì hay để viết.
Diệp Kính ngồi xuống, xốc chăn.
Cậu cầm lấy nhật kí của Diệp Kiều Lục một lần nữa.
Lại lật vài tờ. Amanda Carina Lục đã đánh tới đại quái thú.
Khóe mắt cậu rút một chút. Đây là một quyển nhật kí không hề có giá trị sao chép.
Cậu lật rầm rầm, dừng lại ở một trang bất kì.
Nội dung của trang kia làm cậu phải giương mi lên.
Cậu xem xong, trở lại trên giường nằm.
Lần này, bắt đầu ngủ rất nhanh.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Diệp Kính nhận được điện thoại của Thi Dữ Mỹ.
“Vết thương của cô (DKL ) không có việc gì, bác sĩ nói có thể xuất viện.” Thi Dữ Mỹ bên kia có phần ồn ào, giọng của bà có phần nhắc nhở, “Tạm thời chưa tìm ra cha mẹ của đứa nhỏ này, chỉ có thể để cô bé ở lại nhà chúng ta trước. Buổi sáng mẹ đã đặc biệt tới cục cảnh sát để báo án.”
Nghe vậy, Diệp Kính nhìn giường đơn của mình, trong lòng nghĩ là, quả bóng béo nhỏ đến đây phải ngủ chỗ nào.