Editor: Linh Đang
Hôm nay, Diệp Kiều Lục đi ngang qua quán bói toán này, đột nhiên muốn thổ lộ hết tâm tình.
Thanh niên hành nghề bói toán có con ngươi màu lam, nghe cô nói nhiều như vậy, cũng không đuổi cô đi. Tuy rằng sắc mặt của cậu rất thối.
Có chút giống Diệp Kính lúc trước, mặc dù lạnh nhưng vẫn còn ấm.
“Cậu có biết vì sao anh ấy thay đổi không?” Diệp Kiều Lục hỏi.
“Ai biết được. Tự tôn của đàn ông, thật đúng là khó mà nói.” Thanh niên có con ngươi màu lam miễn cưỡng, “Trước kia anh ta là vương tử, cô là công chúa, rất xứng. Hiện tại khác rồi, anh ta bị biếm thành bình dân, cô vẫn là công chúa, tâm tình của anh ta sẽ khác biệt.”
“Công chúa này cũng được sủng mới gọi là công chúa.” Diệp Kính không thương cô, cô cũng chỉ là bình dân.
“Đúng, trong mắt tôi cô chỉ là bác gái.” Thanh niên duỗi thắt lưng, “Bác gái, cô nói chuyện cũ xong rồi chứ? Tôi muốn đi ăn cơm.”
“Về sau cậu còn bói toán ở chỗ này không?”
“Cái rắm! Không bao giờ đến đây nữa.” Thanh niên có con ngươi màu lam đứng lên, “Tình yêu là trò chơi phiền não. Bác gái, tự giải quyết cho tốt.”
----
Diệp Kiều Lục rời khỏi quán bói toán, trở về nhà.
Đầu năm 2008, Diệp Trình Phong cắn răng mua một căn nhà ba phòng ở thành phố H. Thời kì đó giá nhà đất rất đắt.
Cũng năm đó vào mùa hè, công ty Lehman Brothers ở nước Mỹ phá sản, mở ra nguy cơ khủng hoảng kinh tế thế giới.
Nguy cơ có mười, nhà đất ảnh hưởng chín phần. Giá cả nhà đất ở thành phố D giảm đột ngột.
Căn nhà mới của Diệp Trình Phong còn chưa trang hoàng tốt, giá phòng đã hạ so với trước đó mấy chục vạn.
Tin tức vừa được đưa ra, trong lòng Thi Dữ Mỹ chợt lạnh. Bà lo lắng Diệp Trình Phong sẽ quở trách đề nghị mua phòng lúc trước của Diệp Kính.
Diệp Kiều Lục cười ở bên an ủi nói, “Dù sao cũng là chính mình ở, tăng hoặc giảm giá cũng không liên quan gì với chúng ta. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không bán căn nhà này. Sau này còn có thể tăng mà.”
Lời nói là nói như vậy, nhưng Thi Dữ Mỹ vẫn cảm thấy mua đắt. Nếu như chờ tới bây giờ lại vào tay, tiền vay để mua nhà cũng có thể giảm không ít.
Bà tới công ty hỏi người môi giới, hỏi nửa tháng, càng hỏi càng thấp. Trái tim của bà càng lạnh.
Diệp Trình Phong bất đắc dĩ bảo bà đừng đi hỏi nữa. Mua chính là mua, trên đời không có hối hận.
Vào một buổi tối, Thi Dữ Mỹ xem tin tức biết được, thì ra cơn gió lốc kinh tế này, đã để lại dấu vết vào mùa hè năm trước. Ngày mà để lộ ra tin tức, làm bà đột nhiên nhớ đến nguy cơ tài sản của ba Diệp Kính. Hình như bà hiểu được vì sao ông ta nóng lòng cuốn gói chạy trốn.
Thi Dữ Mỹ lưu ý đến tin tức về bất động sản.
Mấy tháng sau, công ty thương mại đang tiếp quản tập đoàn Tiến Lâm với mục đích mở rộng, trong chuỗi nguy cơ này lâm vào đường cùng.
Thi Dữ Mỹ thở dài. Bà thấy may mắn, Diệp Kính được bà nuôi lớn, bằng không đi theo ba cậu, không biết trưởng thành sẽ thành con người ích kỉ như nào.
Diệp Kính rời đi mấy năm nay, cá tính có chuyển biến. Nhưng bà tin tưởng, phẩm hạnh của cậu vẫn tốt.
Diệp Kiều Lục cũng tin tưởng vững chắc như thế.
Cô về nhà, mở cửa.
“Đã trở lại?” Thi Dữ Mỹ đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy Diệp Kiều Lục, bà lập tức đứng lên, “Không phải tăng ca sao?”
Diệp Kiều Lục một bên đổi giày, một bên nói: “Vốn dĩ muốn đi công ty, nhưng trên đường con nhìn thấy một quán rất hay, chậm trễ thời gian.”
“Quán gì? Để người cuồng công việc như con cũng phải bỏ tăng ca.” Thi Dữ Mỹ rót cốc nước, dò xét độ ấm, đổ thêm nước sôi vào, rồi đưa qua.
“Một người tốt đi lừa tiền.” Diệp Kiều Lục cong lên cười. Nhận lấy cốc nước uống một ngụm lớn, độ ấm vừa đủ.”Mẹ, hôm nay con không tới công ty, ở nhà tăng ca.”
“Ừ.” Thi Dữ Mỹ lải nhải: “Con xem công việc này của con, cuối tuần cũng giống ngày hành chính, khi nào thì có thể nghỉ ngơi một chút?”
“Có việc làm cũng không tệ.” Diệp Kiều Lục đáp lời như vậy.
Từ năm 2013 trở đi, sự phát triển của ngành kiến trúc dần chậm lại. Rất nhiều người bàn tán, nói kiến trúc tiến vào thời kỳ trời đông giá rét. Cũng có thông tin có viện thiết kế nọ lấy mức phí thiết kế chỉ 11 ngàn (??).
Những sinh viên học ngành này cảm thấy hoảng loạn. Người đang đương chức thì lo không có hạng mục để nhận tiếp.
Viện thiết kế mà Diệp Kiều Lục đang làm là một phân sở của một viện thiết kế lớn ở thành phố D, tạm thời chưa cảm nhận được thời kì đóng băng.
Ba năm trước khi mới bước chân vào viện thiết kế, cô chỉ làm phương án; bắt đầu từ năm thứ ba được tiếp xúc với các bản vẽ thi công. Đến thời kì này cô mới học tập được tại sao kiến trúc và thiết kế điện nước phải phù hợp với nhau.
Chính như lúc trước Diệp Kính nói với cô, một kiến trúc sư chân chính phụ trách các phương diện trù tính chung.
Trạng thái làm việc như vậy, làm Thi Dữ Mỹ đau lòng.
Cô gái nhỏ trắng trắng tròn tròn, dưới áp lực công việc cao như vậy, không béo lên được. Vóc dáng trở nên thon dài.
Nhưng khuôn mặt vẫn còn tròn.
Thi Dữ Mỹ rửa sạch hoa quả, đi vào phòng Diệp Kiều Lục, “Ăn chút đồ này trước đi. Hôm nay chờ chờ ba con về rồi ăn cơm, tương đối trễ.”
Diệp Kiều Lục gật đầu, cầm lấy một quả cà chua nhỏ.
Đột nhiên Thi Dữ Mỹ nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, Tiểu Kính sắp trở về. Nó vừa gọi điện thoại cho mẹ.”
Diệp Kiều Lục chỉ cảm thấy bên tai vang ầm một tiếng, thân thể không thể động đậy.
“Đứa nhỏ này, cuối cùng đã trở lại. Nó nói muốn trở về thành phố D tphát triển, thứ bảy tuần sau lên máy bay.”
Diệp Kiều Lục gật gật đầu, trong lúc nhất thời không tổ chức ngôn ngữ được, cô nhai quả cà chua nhỏ.
“Lâu rồi mẹ chưa gặp nó, cho là nó muốn ở lại thành phố K làm con rể.”
“Con rể?” Lúc này Diệp Kiều Lục mới phản ứng lại.
“Công việc có bận, cũng phải đến thăm mẹ chứ. Trừ phi là sự nghiệp với tình yêu cùng trói buộc, mới không rảnh.” Thi Dữ Mỹ nửa nói đùa.
“Tình yêu trói buộc?” Bốn chữ này với Diệp Kiều Lục mà nói, quả thật là sấm sét giữa trời quang.
“Mẹ đoán.” Thi Dữ Mỹ mím môi cười.”Tiểu Kính là người đàn ông trưởng thành rồi. Đảo mắt, hai ngươi đều hai mươi sáu.”
Diệp Kiều Lục lạnh nhạt.
Cô mở Wechat của Diệp Kính, xem bạn bè. Trừ bỏ ảnh chụp kiến trúc, không có cái gì khác. Lạnh như băng.D~~Đ~~L~~Q~~D~~
Cô xem xong danh sách bạn bè của anh, cũng không tìm thấy một người có liên quan đến trói buộc tình yêu.
Cô tắt di động.
Năm trước, Diệp Kính miễn cưỡng thêm Wechat của cô.
Nhật kí trò chuyện rất quỷ dị.
Cô thường gửi cho anh một số ý tưởng kiến trúc, thỉnh thoảng anh cũng gửi lại cho cô những hình ảnh công trình kiến trúc công cộng. Ngoại trừ những bài báo công khai, hai người đều không nói gì.
Khi còn nhỏ chơi rất thân, thời gian qua đi càng lúc càng xa. Thật là đáng tiếc.
----
Diệp Kính ngồi chuyến bay, buổi chiều đến thành phố D.
Giữa trưa, Diệp Kiều Lục cơm nước xong, tới sân bay đón người.
Thi Dữ Mỹ nói, “Đón máy bay cũng tốt, Tiểu Kính lâu như vậy không trở về, nói không chừng sẽ lạc đường.”
Diệp Kiều Lục đến có chút sớm, liền đi dạo xung quanh.
Khi đến thành phố N, cô cùng anh ăn cơm trưa trong một quán cơm ở sân bay. Mà nay, quán đó đã chuyển đi, cảnh còn người mất.
Khi nghe tiếng loa thông báo chuyến bay kia đã đến, Diệp Kiều Lục bắt đầu khẩn trương, vội vàng trở lại.
Trên đường, cô nhìn thấy hình ảnh của mình trên kính.
Ừ, không tệ.
Mỹ nhân ở xương không ở da. Diệp Kính nói.
Chỗ đón máy bay có rất nhiều người.
Có mỹ nữ ăn mặc thống nhất với nhau, hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Diệp Kiều Lục cũng không khỏi nhìn qua.
Các cô ấy đều cao trên dưới 168cm, có vẻ là mặc đồng phục làm việc, váy bao trọn mông. Cẳng chân mảnh khảnh đạp lên giày cao gót.
Diệp Kiều Lục cúi đầu nhìn quần bò của mình, sớm biết đã mặc váy tới.
Nhìn thời gian, khoảng cách máy bay đến đã qua 15 phút.
Hẳn là Diệp Kính đã sắp ra đây.
Tim của cô đập rộn ràng.
Khi một người đàn ông đẹp xuất sắc xuất hiện trong tầm mắt, Diệp Kiều Lục giật mình.
Trước kia cô đã từng ảo tưởng, Diệp Kính là thiếu niên tà giáo, nhưng đó là giáo chủ hướng tới chính nghĩa. Hiện giờ, cái vẻ giáo chủ chính nghĩa này, không thấy. Mặt mày anh phong hoa tuyệt đại, lại nhiễm yêu khí của chủ tịch tập đoàn Tiến Lâm.
Vốn Diệp Kiều Lục đã chuẩn bị tốt rồi, lần này Diệp Kính trở về, cô muốn cố gắng cải thiện quan hệ với anh. Hoàn cảnh lúc đón máy bay, bắt đầu từ khi còn nhỏ đã thân nhau, ví dụ gọi anh một câu: “Anh chàng tự bế.”
Anh sẽ lạnh lùng trả lời cô: “Ừ.”
Thoáng cái lại trở về bạn bè thân thiết.
Nhưng mà, giờ khắc này khi nhìn thấy anh, cô không kêu nổi mấy chữ thân mật kia. Cô không rõ, vì sao Diệp Kính không đợi cô. Anh chưa bao giờ nói, cô cũng không đoán được.
Khi Diệp Kiều Lục đang sững sờ tại chỗ, ba vị mỹ nữ bên cạnh vươn tay, “Diệp tiên sinh, nơi này.”
Diệp Kiều Lục nghe thấy xưng hô này, càng sửng sốt.
Cô nhìn Diệp Kính đi về phía ba vị mỹ nữ kia, nhìn anh đưa hành lý cho các cô ấy.
Trước kia mặt lạnh, hiện tại càng âm lạnh. (âm u + lạnh lẽo)
Ba vị mỹ nữ ân cần dẫn đường cho anh, lúm đồng tiền như hoa, “Diệp tiên sinh vất vả rồi, Đậu tổng bảo chúng tôi đến đón ngài.”
Anh xoay người, định đi theo các cô ấy.
“Diệp Kính!” Lúc này, Diệp Kiều Lục hô lên.
Âm lượng của cô rất lớn, những người xung quanh đều nhìn tới đây
Diệp Kính dừng bước chân lại. Hai giây sau, anh quay đầu lại.
Diệp Kiều Lục nhanh chóng chạy tới, nói: “Mẹ bảo em tới đón anh về nhà.”
Mặt ba vị mỹ nữ kia lộ vẻ ngạc nhiên.
“Sao không gọi điện thoại cho anh?” Giọng điệu nói chuyện của Diệp Kính cũng khác trước. Trước kia Diệp Kính nói chuyện rất trầm, anh của hiện tại, âm cuối có phần cao lên. Hơn nữa, ánh mắt anh cũng thay đổi, mang theo ý tứ hàm xúc không rõ.D@@@Đ##L$$Q%%Đ^^
Diệp Kiều Lục đang ngây dại trong ánh mắt này, dừng bước lại, âm thanh thấp xuống, “Em cho là mẹ gọi điện cho anh.”
Anh hỏi: “Tới bằng cách nào?”
“Ngồi tàu điện ngầm.”
Anh nghiêng người về phía ba vị mỹ nữ, “Đi cùng với các cô ấy, có xe.”
“Ô. . .” Cảnh tượng hiện tại, kém rất xa cảnh mà cô tưởng tượng.
Đầu óc Diệp Kiều Lục rối loạn, đợi phản ứng lại, đã muốn theo các cô ấy đến bãi đỗ xe. Cô nhìn chiếc xe thương vụ kia, khách khí cười, “Em nhớ ra còn có việc, vẫn là ngồi tàu điện ngầm tiện hơn.”
“Đi đâu? Đưa em đi.” Đuôi mày anh khẽ nhướn, “Từ nơi này đến trạm tàu điện ngầm mất 15 phút, nếu như em đang vội, ngồi xe tốt hơn.”
Cô tùy tiện nói địa chỉ, sau đó lên xe.
Sau khi ngồi lên xe, cô cũng thấy may mắn, may mà được ngồi nhờ xe.
Ba vị mỹ nữ kia cũng không kiêng kị Diệp Kiều Lục ở đây, nói với Diệp Kính những gì Đậu tổng phân phó.
Lúc này Diệp Kiều Lục mới biết được, Diệp Kính nhận được OFFER của Đậu tổng nên mới trở về. Ba vị mỹ nữ kia đều là thư ký của Đậu tổng. Ý của Đậu tổng là, để anh chọn một người làm trợ lý.
Diệp Kính dựa vào ghế, mở ra nửa mí mắt, “Các cô chơi đoán số đi, ai thua tôi sẽ chọn người đó.”
Ba vị mỹ nữ cười ngọt ngào, “Kéo, búa, đao.”
Người thua, tóc dài bay bay, tên là Trần Thư Duyệt, cô ấy cười càng thêm rực rỡ, “Diệp tiên sinh, về sau tôi chỉ nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Tầm mắt của Diệp Kiều Lục, đảo quanh một nam một nữ. Đột nhiên hỏi: “Diệp Kính, anh còn đang thiết kế kiến trúc sao?”
“Ừ.” Diệp Kính nghiêng đầu nhìn cô. Mắt phượng sáng chói, ẩn chứa sự ma mị.”Em làm việc ở đâu?”
“Viện ngũ sở A.” (?)
“Ừ.”
Cuộc đối thoại của hai người, chấm dứt như thế.
Đổi lại là trước đây, Diệp Kiều Lục sẽ tiếp tục tìm đề tài, trêu chọc để anh mở miệng. Hiện tại, cô lại không biết nên tiếp tục nói cái gì.
Rõ ràng mười năm từ chín tuổi đến mười chín tuổi, bọn họ là hai người vô tư. Sáu năm từ năm mười chín tuổi đến hai lăm tuổi, lại trở nên khách khí xa cách như vậy.
----
Diệp Kiều Lục xuống xe giữa đường, tới trung tâm mua sắm.
Trong lòng phiền muộn, cô thử đi giày cao gót.
Vừa đi lên, thiếu chút nữa trượt chân. Ngồi trên ghế mền, cô nhìn chân vừa đi giày cao gót.
Cuối cùng buông bỏ rời đi.
Về nhà, cô để giày vào trong tủ giày, đã thấy giày của Diệp Kính. Cô nhíu mày.
Thi Dữ Mỹ đang ngồi sô pha ở phòng khách quay đầu lại.”Đã trở lại?”
“Vâng.”
“Tiểu Kính đã trở lại.”
“À.” Thế nhưng thiếu chút nữa cô đã quên, anh trở về cũng ở chỗ này.
“Con thu dọn tư liệu làm việc trong phòng nhỏ một chút, để có phòng cho Tiểu Kính.”
“Vâng ạ.”