Editor: Linh Đang
Thứ bảy cuối tháng tư, Diệp Trình Phong hoãn công việc lại, đổi điện thoại thành chế độ im lặng.
Sáng sớm, ông mặc quần áo cho Diệp Kiều Lục, vụng về buộc tóc cho cô. Ông cười kéo tay cô, “Ba đưa con tới công viên nhi đồng.”
Điều này cũng làm Diệp Kiều Lục cao hứng hỏng rồi, ngay cả mái tóc bị lệch cô đều không ngại.
Càng làm cho cô cao hứng là, Thi Dữ Mỹ nắm tay Diệp Kính chờ ở cửa công viên.
Thi Dữ Mỹ mặc váy liền áo rực rỡ, làn váy nâng lên độ cong, lay động không ít ánh mắt người qua đường.
“Dì Thi.” Mắt Diệp Kiều Lục sáng lên, chạy qua.
Thi Dữ Mỹ dang hai tay với cô, hơi mỉm cười, “Tiểu Lục.”
Diệp Trình Phong đi thong thả tới, nhẹ nhàng nói: “Ngại quá, chúng tôi đã tới chậm.”
Thi Dữ Mỹ hơi hơi rũ mắt, hai gò má son như thoa phấn, “Chúng tôi cũng vừa đến.”
Hai tay Diệp Kính đút túi, không nói lời nào.
Lúc này, Thi Dữ Mỹ nhẹ nhàng vuốt đầu của cậu.
Cậu cảm nhận được, ngẩng đầu lên, “Chú Diệp.”
Diệp Trình Phong hơi kinh ngạc.
Đứa nhỏ nam này, lúc trước chưa từng chào ông, thái độ luôn luôn lạnh nhạt.
Hôm nay nghĩ đến là có chút gì đó không giống.
----
Từng phụ huynh nắm tay đứa nhỏ của mình, vào công viên.
Diệp Kiều Lục lắc đầu, “Dì Thi, con có thể đến nhà dì chơi không?”
“Đương nhiên có thể.” Thi Dữ Mỹ đáp ứng.
Diệp Kiều Lục nghe nói như thế, giây tiếp theo phải dựa gần vào Diệp Kính cười.
Diệp Kính chỉ nhìn mái tóc bị lệch của cô. Ngón tay cậu giật giật, nhịn xuống.
Diệp Kiều Lục bị những trò chơi ở công viên hấp dẫn lực chú ý. Cô chơi thật sự vui vẻ.
Diệp Kính bồi ở bên cạnh, không thấy bao nhiêu sắc mặt vui mừng.
Sau khi ngồi ngựa gỗ xoay tròn, Diệp Kiều Lục không nhịn được tò mò, hỏi Diệp Kính ngồi trên con ngựa đen gần đó, “Cậu mất hứng sao?”
“Không phải.”
“Mình cảm thấy chơi rất tốt.” Cô vỗ vỗ ngựa trắng dưới thân, “Lái, lái, lái! Giống như đại hiệp trên TV.”
Diệp Kính không phát biểu bất cứ ý kiến nào với so sánh của cô.
Ngồi ngựa gỗ quay nửa vòng, Diệp Kiều Lục thấy dưới đài Diệp Trình Phong cùng Thi Dữ Mỹ đang nói chuyện, khoảng cách giữa hai người rất gần. Diệp Kiều Lục có loại cảm giác kỳ quái, lại không thể nói rõ được. Vì thế cô lại tìm Diệp Kính nói chuyện, “Diệp Kính.”
Cậu liếc nhìn cô một cái.
Khi ngựa đen của cậu lên cao, ngựa trắng của cô lại đi xuống.
Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Ba cậu đâu?”
“Ở chỗ rất xa.” Cậu nói rất nhanh.
Diệp Kiều Lục đã hiểu, “Mẹ mình cũng ở chỗ rất xa.”
Lúc này, ngựa đen của Diệp Kính đi xuống.
Cô dâng cao lên, thấy được cậu xoay lại, “Nếu chúng ta đều có ba mẹ thì tốt rồi.”
Nghe vậy, Diệp Kính nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Trình Phong cùng Thi Dữ Mỹ.
Hai người lớn đang tán gẫu bộ dáng rất thoải mái.
Tình cảnh như vậy, Diệp Kính thấy cũng nhiều. Mẹ cậu rất mỹ lệ, bị rất nhiều đàn ông tiếp cận. Nhưng mà, mẹ chưa bao giờ tán gẫu với người đàn ông nào lâu như vậy.
Diệp Kính không thể nói đây là tâm tình gì. Dường như cậu không đếm xỉa đến. Cậu chỉ là cái đứa nhỏ, chuyện của người lớn, cậu không quản được.
“Diệp Kính.”
Giọng nói bên cạnh lại vang lên. Diệp Kính hoàn hồn thoát khỏi dòng suy nghĩ, chuyển tầm mắt đến Diệp Kiều Lục.
Cô hỏi: “Cậu muốn ba sao?”
Cậu đáp: “Không muốn.”
“Vì sao thế?” Cô quay đầu nhìn Thi Dữ Mỹ, “Mình rất muốn có mẹ.”
“Cậu nói muốn, đều cho cậu.”
Diệp Kiều Lục ngây ngẩn cả người.
Cô suy nghĩ những lời này rất lâu.
Không nghĩ ra nguyên do.
Ngựa gỗ xoay tròn rồi hạ xuống, cô nhìn bóng dáng của Diệp Trình Phong cùng Thi Dữ Mỹ, bắt đầu tự hỏi, nếu có một ngày cô có thể tay trái nắm tay một người tay phải nắm tay một người, có phải Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn sẽ nhìn với cặp mắt khác xưa hay không.
Cô quay đầu tìm Diệp Kính.
Cậu nhìn mái tóc của cô.
Cô cho là cậu là cảm thấy mái tóc kia xinh đẹp, vì thế túm mái tóc, đắc ý dào dạt nói, “Ba buộc cho mình.”
“Bị lệch.” Diệp Kính lướt qua cô, đi về phía trước.
“Ba không buộc đẹp như dì Trân.” Diệp Kiều Lục dừng lại, bổ sung nói, “Mình thích ba buộc.” Tuy rằng không đẹp như vậy, nhưng là vì hai chữ ba ba, mái tóc này liền không giống người khác buộc.
Diệp Kính đã không muốn nghĩ đến mái tóc của cô nữa, cậu sợ chính mình không nhịn được.
Hai người đi ra bãi, Thi Dữ Mỹ đã đi tới. Bà một tay dắt một người, ôn nhu hỏi: “Chơi vui vẻ không?”
“Vui vẻ ạ!” Diệp Kiều Lục ngửa đầu, cười đến rạng rỡ.
Diệp Kính không nói.
Thi Dữ Mỹ chú ý tới, bà kéo con trai hơi lại gần chút.
Diệp Kính ngẩng đầu nhìn bà.
Bà mỉm cười.
Lại chỉ chớp mắt, Diệp Trình Phong lại đây.
Diệp Kiều Lục cười ha ha, một tay nhỏ bé khác cầm bàn tay Diệp Trình Phong.
Sau đó, cô nháy mắt mấy cái với Diệp Kính.
Tình cảnh hiện nay, người ngoài nhìn vào, cân tướng chính là một nhà bốn miệng.
----
Hôm nay sau khi chơi ở công viên, Diệp Kiều Lục liền thường xuyên đến phố Hương Sơn chơi đùa.
Biến hóa này, cô là vô thức.
Đợi hiểu được, đã qua một tháng.
Cô nhận rõ được đường đến phố Hương Sơn, còn trở nên thân quen với mấy người bạn của Diệp Kính. Tuy rằng cô luôn không nghe rõ bọn họ kêu tên đầy đủ của cô khi phát âm.
Có đôi khi tan học về nhà, Thi Dữ Mỹ sẽ đón cô cùng Diệp Kính trở về. Thời điểm đó, Diệp Kiều Lục hết sức cao hứng, lắc đuôi tóc có lực hơn bình thường rất nhiều.
Tôn Đa Lệ ngồi cùng bàn thấy, tò mò hỏi: “Diệp Kiều Lục, có phải cậu có mẹ hay không?”
Diệp Kiều Lục sửng sốt, “Ở đâu?”
Tôn Đa Lệ cũng sửng sốt theo, “Dì xinh đẹp đón cậu là ai?”
“Đó là dì Thi.” Diệp Kiều Lục trả lời như vậy. Nhưng cô suy nghĩ, dì Thi có thể trở thành mẹ hay không?
Ba ba vẫn bận rộn giống như trước đây. Nhưng cô không có cô đơn như vậy, có đôi khi đều sẽ tự mình chạy đến phố Hương Sơn chơi.
Trước kia cô có dì Trân làm bạn, nhưng dì Trân luôn có khoảng cách với cô. Mà hiện tại dì Thi sẽ kể chuyện xưa, hát bài hát thiếu nhi, kiểm tra bài tập cho cô.
Chỉ là, sách bài tập cần phụ huynh chia cột, vẫn là không.
Sau khi Diệp Kiều Lục tan học, chạy đến lớp bên cạnh tìm Diệp Kính.
Diệp Kính đứng ở hành lang, nhìn cây đại thụ trước mặt.
Cảnh tượng này, Diệp Kiều Lục đã quen. Chuyện cậu thường xuyên làm, chính là nhìn cây đại thụ. Cô từng học cậu nhìn một thời gian, mệt đến nỗi ngủ được một giấc.
“Diệp Kính.” Diệp Kiều Lục chạy qua.
Diệp Kính nghe thấy được, không quay đầu.
Cô để sát vào bên tai cậu, “Mình nói với cậu.”
Diệp Kính che lỗ tai đi, nói xong: “Không cần phun nước bọt.”
Diệp Kiều Lục dùng tay lau môi dưới, “Bạn ngồi cùng bàn với mình, tên là Tôn Đa Lệ.”
Lời dạo đầu này, cậu vừa nghe liền biết, cô lại muốn báo tin tức trong lớp. Cậu bước ngược lại, đỡ lan can, nhìn xuống phía dưới.
Cô tiếp tục nói: “Cậu ấy hỏi mình, mẹ cậu có phải mẹ mình hay không.”
Cậu liếc mắt về phía cô, “Sau đó?”
Diệp Kiều Lục không ngờ đến cậu sẽ quăng vấn đề trở về, nháy mắt mấy cái trả lời: “Sau đó. . . Cậu ấy không hỏi nữa.”
Diệp Kính tiếp tục nhìn mặt đất.
Cô cũng nhìn về phía dưới lầu, “Nếu mẹ cậu biến thành mẹ mình, vậy có phải ba mình cũng biến thành ba cậu hay không?”
“Không biết.” Cậu nhìn chằm chằm một cái cây dưới lầu.
“Ồ.” Diệp Kiều Lục nghĩ, mẹ cậu ấy tốt như vậy, nếu là của cô, cô sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng ba cô bề bộn nhiều việc, không rảnh bồi Diệp Kính, Diệp Kính có thể mất hứng hay không.
Nghĩ đến đây, cô có loại cảm giác chính mình kiếm được, Diệp Kính chịu thiệt.
----
Hôm nay tan học, Thi Dữ Mỹ nói muốn tới quầy hải sản trong quầy Bàn Thanh, không kịp đến trường học.
Diệp Kính tự về nhà.
Phía sau là Diệp Kiều Lục theo đuôi.
Cô nói với cậu những chuyện thú vị trong lớp học.
Cậu nghe thấy rất không thú vị.
Cô không thèm để ý cậu có nghe vào hay không, dù sao cô nói là được.
Hai người về nhà, Diệp Kiều Lục thả cặp sách xuống chuẩn bị làm bài tập.
Diệp Kính ném cặp qua một bên, người lại đi ra ngoài.
Cô hỏi, “Cậu đi đâu vậy?”
Cậu đáp: “Cùng Nhị Cẩu chơi bóng.”
“Mình cũng muốn đi.” Cô nhìn xem sách bài tập, do dự. Cô giáo nói, về nhà nhất định phải làm bài tập trước mới có thể chơi.
“Tùy cậu.” Cậu nói xong liền mở cửa, đóng cửa, đi rồi.
Thân thể Diệp Kiều Lục đi về phía gần cửa, ánh mắt lại nhìn chằm chằm sách bài tập, thần sắc lo lắng.
Một hồi lâu sau, vẫn là tâm tư chơi đùa chiếm thượng phong, cô chạy nhanh đuổi theo Diệp Kính.”Diệp Kính, chờ mình với.”
Cô vội vã chạy xuống lầu.
Dưới lầu, La Tích ôm bóng đá, nhe răng cười, “A, Tiểu Lục Tử.” Sau vài lần Diệp Kiều Lục không nghe hiểu tên cậu gọi cô, cậu liền đổi cho cô biệt danh này.
“Anh nhị Cẩu.” Diệp Kiều Lục nhìn xung quanh, “Diệp Kính đâu?”
“Cậu ấy đi mua nước.” La Tích chỉ bên cạnh, “Bọn mình thi đấu với đội nam phố bên cạnh, mau đến cổ vũ cho bọn mình.”
Diệp Kiều Lục gật đầu đáp ứng.
Trận đấu tại sân trống cách đó không xa.
Cầu môn là tạm thời vẽ.
Đội này thủ môn là Diệp Kính.
La Tích phụ trách trung phong.
Những thứ này Diệp Kiều Lục cũng đều không hiểu. Cô chỉ biết là, phải đá bóng vào cầu môn của đối phương. Chính mình cứ gào cổ họng kêu cố lên là được rồi.
Trận bóng này, Diệp Kiều Lục xem nồng nhiệt say sưa. Hơn nữa cô đột nhiên phát hiện, La Tích rất tuấn tú.
Trong ấn tượng của Diệp Kiều Lục về Diệp Kính, luôn luôn chính là xinh đẹp, chưa bao giờ dính tới từ đẹp trai.
Tư thế chạy nhanh của La Tích, làm cô liên tưởng đến phim võ hiệp mới nổi gần đây. Nam nhân vật chính không xinh đẹp, vẻ mặt râu quai nón, nhưng đi đường cuốn theo gió, rất có phong phạm đại hiệp.
Chính vào lúc này, một trận gió thổi tới đây. Vạt áo của La Tích nâng lên.
Dường như cô nhìn thấy cậu hóa thân thành đại hiệp chính nghĩa.
Sau đó La đại hiệp đá một cú xa. Bóng vào cầu môn đối phương.
Ánh mắt Diệp Kiều Lục tỏa sáng.
Cô cảm thấy so với Diệp Kính trầm mặc ít lời thì anh Nhị Cẩu thân thiết hơn. Vì thế, cô không hề quấn quít lấy Diệp Kính nói đạo lý tin đồn thú vị, mà là tìm tới La Tích, tiếp tục nói chuyện của Tôn Đa Lệ cùng bàn.
La Tích gào to, cùng cô kẻ xướng người hoạ, vô cùng hài hòa.
Thiếu Diệp Kiều Lục tranh cãi ầm ĩ, bên tai Diệp Kính thanh tĩnh hơn rất nhiều.