Editor: HeLiX
Diệp Kiều Lục vuốt vuốt tóc, sau đó bật cười: “Diệp Kính, em tắm xong rồi.”
Diệp Kính vẫy vẫy quyển tạp chí trong tay: “Em đọc xong rồi à?” Hiện tại anh đã mặc quần áo rộng loại mặc ở nhà.
Cô kinh ngạc hỏi ngược lại: “Đó là cái gì thế?” Biểu cảm vô tội đến mức quả thực như đã đạt đến cảnh giới siêu phàm thoát tục.
Anh không thèm vạch trần cô, mà cứ thế giở một trang ra, hình ảnh trong đó là một cái giường, nam trên nữ dưới, người nữ mang một biểu cảm rất khát khao và hưởng thụ. Anh mở ra cho cô xem, bình tĩnh hỏi: “Em nói xem?”
“Chưa từng thấy.” Diệp Kiều Lục ho khan hai tiếng, sau đó che mắt lại.
Bởi vì mắt bị che khuất nên tầm nhìn bị thu hẹp, cô vấp phải thành ghế sofa đơn, trọng tâm bị lệch nên cô ngã úp sấp xuống ghế.
Áo T-shirt bị kéo lên tới tận bắp đùi, đôi chân dài cân đối của cô bị Diệp Kính nhìn thấy không sót chỗ nào, thậm chí còn lộ ra một góc quần lót màu tím nhạt.
“Á!” Cô giật mình hét lên, sau đó xoay người lại ngay lập tức.
Lần này, quần lót màu tím nhạt bị lộ ra hơn một nửa.
Tình huống này quả thực đã vượt ra quá xa tưởng tượng của Diệp Kính rồi.
Màu tím nhạt cùng với da thịt trắng nõn…
Diệp Kiều Lục bối rối co hai chân lại, cuộn tròn trên sofa. Cô kéo vạt áo T-shirt xuống che quá đầu gối, bao bọc cả nửa người dưới vào trong áo. Sau đó, cô nhìn về phía Diệp Kính: “Anh không nhìn thấy cái gì chứ?” Nếu như anh nói là thấy gì đó thì chắc chắn cô sẽ đánh cho anh một trận.
Đôi mắt Diệp Kính vẫn sâu thẳm tối tăm, anh lắc lắc đầu.
Cô không tin, cảnh cáo anh: “Nếu có thấy thì cũng phải quên hết đi.”
Anh gật đầu.
Coi như anh còn hiểu chuyện. “Anh có quần đùi không cho em mượn mặc với?” Diệp Kiều Lục ý thức được rằng nếu lấy áo T-shirt dài mặc vào thay cho váy thì có phần hơi nguy hiểm.
Diệp Kính quẳng tạp chí trên tay xuống rồi đứng lên: “Để anh đi tìm cho em.”
Vài phút sau, anh đi ra, trên tay cầm một cái quần đùi dây rút. “Những cái khác em mặc không vừa đâu, em thử cái này xem có thể buộc chặt lại hay không.”
Diệp Kiều Lục cầm lấy rồi nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Quần mặc hơi rộng, cô phải siết dây rút vào hết cỡ thì mới tạm thời mặc được. Có điều, mặc xong rồi cô mới lại đột nhiên nghĩ đến, một bộ phận nào đấy của Diệp Kính cũng đã từng nằm gọn ở trong đáy quần này.
Dáng người của anh rất tốt, nhưng cái đó thì… chắc là cũng xấu xí lắm nhỉ…
Trong nháy mắt cô tự nhiên cảm thấy đũng quần này nặng tựa nghìn cân…
Ngước mắt nhìn vào trong gương, khuôn mặt của cô đã đỏ rực như ánh hoàng hôn rồi.
Diệp Kiều Lục hốt hoảng, sao mặt lại đỏ thành như thế này rồi chứ?
Cô nhắm mắt hít sâu, cúi đầu xuống dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt.
Uy lực của quyển tạp chí kia quá lớn, chẳng trách người ta đều nói dâm dục là vực sâu, là cấm địa. Cô chẳng qua mới chỉ đứng trên vách núi cheo leo, nhìn xuống bên dưới vực sâu cấm địa một lát thôi mà tinh thần đã không yên ổn rồi.
Chuyến này quay về cô sẽ nghiêm chỉnh trở lại, không thể rơi xuống vực sâu đó nữa.
Cô lại vốc thêm vài vốc nước nữa vỗ lên mặt.
Sau khi ngẩng đầu lên, cô cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Thế nhưng khi thoáng nhìn qua chai nước hoa, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh trong tạp chí. Cô thì thầm: “Sắc tức là không, không tức là sắc.” Cô lại tiếp tục rửa mặt.
Diệp Kiều Lục ở trong phòng vệ sinh khá lâu, đến lúc đi ra thì thấy Diệp Kính đang một tay để lên trán, nghiêng người tựa lên ghế sofa.
Cô gọi: “Diệp Kính?”
Anh không phản ứng gì.
Ngủ rồi ư? Diệp Kiều Lục bước đến gần anh.
Anh khẽ nhắm hai mắt, vẻ mặt thả lòng, không có một chút sắc thái mê hoặc nào.
Diệp Kiều Lục nhìn đến sững sờ, trong nháy mắt ấy cô đột nhiên nhớ về năm chín tuổi, hôm nào Diệp Kính muốn xem bóng đá buổi đêm thì hôm đó sẽ ngủ ở sofa. Tư thế hiện tại nhìn rất giống với năm đó.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, quan sát anh cẩn thận tỉ mỉ hơn.
Mấy năm nay, cô không có cơ hội nào để nhìn anh một cách tử tế.
Chu Thải Thải nói, định nghĩa về tình yêu của mỗi người một khác nhau.
Có người lại thích làm cho ầm ĩ, rầm rộ đao to búa lớn mới vừa lòng.
Có người lại chỉ