Chương 94: Chuyển mục của kết thúc khác (P2).
Màn đêm cũng dần buông xuống. Minh Thụy cùng với mấy đĩa thức ăn ở trên tay bưng ra bàn dài bên ngoài vườn. Hôm nay gió thoảng mát mẻ lại nhiều sao,vườn hoa nở rộ,đúng là một nơi lí tưởng để ăn uống trò chuyện cùng nhau.
-”Mau mời anh Khắc Dương xuống đi. Cháu sang nhà anh Quyền gọi anh ấy.”-MT nói với một vài người giúp việc rồi nhanh chân với đôi dép xanh xốp lẹt đẹt đi sang nhà hắn.
Két.
MT mở cánh cổng kia ra. Từ nhỏ đang chơi thân với BQ và TA nên không mấy lạ lẫm. Nhảy tọt lên trên phòng ngắm mấy bức ảnh mà hắn dán lên tường. Bên kia góc là ảnh của TA và hắn,mái tóc đen dài cùng chiếc váy trắng mà TA diện tôn lên vẻ quý phái của tiểu thư giàu có. Trái lại là một cậu nhóc thư sinh với nụ cười tít mắt nhẹ nhàng,có chết mê không chứ.
MT cười thầm,ngoắt một cái nhìn sang tấm ảnh bên cạnh. BQ và ML với nụ cười tỏa nắng,cả hai trông như một cặp đang yêu nhau vậy. Nếu nói BQ và TA là cặp trời sinh của những nhà giàu có rất xứng với nhau thì ML với BQ trông như trong một bộ truyện teen giữa cô nhóc cá tính nhà khá giả và hotboy của trường. Đang loay hoay mãi ngắm ảnh MT không biết BQ đứng sau mình từ lúc nào.
-”Khắc Dương đáng yêu nhỉ?”
-”A....”-MT hét lên quay sang trợn mắt nhìn hắn,hồn còn chưa hoàn lại xác.-”Anh xuất hiện từ lúc nào mà như ma thế. Giật cả mình.”
BQ bật cười xoa đầu MT. Nụ cười hớp hồn biết bao nhiêu con gái đây mà. Chiếc khăn tắm trên vai,body 6 múi và quần dài kia càng thêm quyến rũ.
-”Ai bỉu em vào phòng anh làm gì.”-Hắn lau vào giọt nước trên mái tóc kia.-”Lâu rồi chúng ta mới ngồi ăn cùng nhau nhỉ. Khắc Dương nó nấu ăn sao? Anh thấy KD khá dễ thương đấy chứ. Mặc dù lúc trước hơi ghét vì ẻo lả.”
MT cười nhẹ nhàng lắc đầu nhìn hắn.
-”Không là em nấu. Anh KD mà nấu gì.”
-”Wow.....em nấu....lâu rồi không biết tay nghề ra sao nhỉ? Em mà nấu thì ngon lắm.”-BQ mặc chiếc áo sơ mi màu đen vào,để lộ vùng ngực trắng nõn kia.
-”Em còn thua xa chị Thục.....”
MT chưa nói xong câu thì BQ cắt ngang cùng với tiếng chuông điên thoại kia.
-”A Khắc Dương gọi này.....tên ẻo này chắc đói lắm rồi hay mong mình qua đây. Đi thôi em.”-BQ cười hiền nghe điện thoại đi ra khỏi phòng.-”Nghe đây thưa bà ẻo....”
MT khựng lại nhìn BQ đi ra xa. Anh ấy vẫn không thay đổi gì,nhưng có một thứ thay đổi đó là Thục Anh của anh ấy đã trở thành Khắc Dương rồi.
...
MT cùng BQ đi về nhà. Từ xa đã thấy một cậu bé lững lự không dám bấm chuông,đứng mãi ngoài cổng kia.
-”Minh Khang.....”-Em kêu to chạy đến.-”Sao không vào nhà đi. Đứng mãi ngoài này làm gì.”
MK gãi đầu gượng cười ngước lên nhìn ngôi nhà sang trọng kia. Mặc dù mình hay đón MT đi học trước ngôi nhà này nhưng khi được bước vào đó thực sự quá xa xỉ.
-”À.....tại tớ.....”
MT bật cười nhìn MK cứ đần độn gãi đầu mãi,hối thúc vào nhà.
-”Thôi....thôi...vào nhà đi.”
Vừa bước vào đã thấy ML dọn ly cùng với nước ngọt ra sẵn. Nhỏ đứng đấy cười hạnh phúc đợi mọi người đi đến. MK dựng xe ở bên cạnh cây kia,e ngại bước đến,mắt cứ điên đảo nhìn xung quanh. Mình đang lọt vào chốn nào đây? Ở đây thật đẹp.
-”Cậu sao vậy? Cứ như thể lạc trong thiên đường đấy”-MT hấc tay MK.-”Chào hai anh tớ đi. Kia là anh Bá Quyền.”-MT nhìn về phía hắn. MK lập tức cúi đầu lễ phép chào hỏi.-”Đây là anh Khắc Dương.”
MK cười tươi nhìn sang ML cúi đầu chào nhẹ nhàng. Nhỏ thấy thế cũng cười hiền chào lại.
-”Chào anh Khắc Dương....”
-”Ừ chào em....”
Hai người vừa ngước lên cùng một lúc. Mắt nhỏ trừng to ngạc nhiên khi thấy dung mạo người trước mặt. Tay run run chạm đến bàn ăn làm rơi thìa xuống đất. Hành động đó làm MT bật cười nhìn nhỏ. Thì ra chị cũng biết sợ.
-”Thằng này....mày bị làm sao vậy?”-BQ đứng bên cạnh đỡ lấy ML nhăn hai hàng lông mày hỏi.
-”A....tớ không sao.”-ML gượng cười nhìn MK. Là em...là đứa em của chị. Nó đã lwosn như thế này rồi sao? Chị xin lỗi Minh Khang à.
MK ái ngại cúi đầu lần nữa nhìn KD như mình mắc phải sai lầm gì đó.
-”Em xin lỗi anh. Xin lỗi ạ.”
-”Uầy.....không sao đâu. Anh Khắc Dương của tớ hiền như đất à. Không phải cậu làm mà.”-MT vỗ vai nhóc cười đểu.-”Ngồi đi.”
MK cười gượng e thẹn ngồi xuống hai tay đan vào nhau chà nhẹ lo lắng.
-”Anh không sao đâu.”-ML cười hiền với MK.-”Em ăn đi.”-Nói rồi nhỏ gắp thức ăn cho nhóc.-”Món này rất ngon.”
* * *
-”Em ăn đi món này rất ngon. Chả phải em rất thích ăn sườn sao? Chị đi làm cả buổi nên có sườn ăn đấy.”
-”Sau này em sẽ học thật giỏi để kiếm tiền mua thật nhiều sườn cho chị nữa.”
-”Chị biết rồi. Chúng ta sẽ phấn đấu kiếm thật nhiều tiền.”
* * *
MK khựng lại trong lònh có cảm giác rất thân quen như ngày trước,đưa chén ra nhận lấy miếng sườnm kia.
-”Tốt với bạn trai con bé quá nhỉ?”-BQ cười nhếch môi nhìn sang chén của mình.-”Của tao đâu mày?”-Hắn gõ chén nhìn qua ML thể hiện sự ganh tị.
ML lấy lại tinh thần cười tươi gắp thức ăn cho hắn. Chỉ có MT là ngồi đấy nhìn mọi người cười vui vẻ. Thẫn thờ im lặng suy nghĩ về những gì phía sau nữa. Nếu mọi sự thật ai cũng biết thì liệu họ còn cười như thế này không?
-”Nhưng mọi người bảo bạn trai là sao ạ?”-MK hỏi làm MT giật mình nhìn sang.
-”Hả?”-ML và BQ đồng thanh ngước lên rồi nhìn sang MT.-”Chẳng phải là con nhỏ này.....”
-”Là con trai nên em bảo bạn trai không lẽ bảo có con trai đến ăn ư?”-MT nhanh miệng nói lớn,quay sang gắp thật nhiều thức ăn cho nhóc và hai người kia.-”Nào nào mọi người ăn nhiều vào.”
Tiếng cười ngày một lớn hơn khi nhìn thấy hành động đó của em. Đúng là con nhỏ lắm điều.
.........................................********************
Một tên người hầu đứng cổng sau của quán ăn giữa trời đêm khuya. Tiếng gió thổi lạnh lẽo gai óc vang lên. Hang lá xào xạc. Bên trong,một con nhỏ ăn mặc nhem nhuốt bê những chậu chén ra rửa với đôi tay lạnh ngắt.
-”Vân Hy.....ngươi ra đây ta bảo.”-Tiếng tên người hầu lén lút.
VH thấy người của viên quan kia. Liền sợ hãi tránh né.
-”Tôi không làm việc cho viên quan nữa đâu. Tôi sẽ trả nợ sau.”
Nói rồi nhỏ chạy vào trong nhà cố ý lánh mặt đi. Không ngờ lại gặp viên quan kia đối diện đi đến. Ánh mắt lão ta đáng sợ nhìn nhỏ.
-”Chỉ cần ngươi làm chuyện này, mọi nợ nầng sẽ xóa bỏ. Ta sẽ cho thêm ngươi ngân lượng về quê sinh sống đủ ấm no với đám đệ đệ của ngươi.”
VH lững lự nghe thấy những gù ông nói. Nhưng có lẽ việc này rất quan trọng nên mới dễ dàng xóa nợ như vậy.
Thấy VH im lặng,ông đành lên tiếng đe dọa.
-”Nếu ngươi không làm thì cũng không xong đâu.”
VH đi lùi vài bước sợ hãi nhìn ông ta. Tại sao lại là tôi...là tôi cơ chứ? Ông đưa một lá thư cho nhỏ.
-”Đem chôn cái này trong phủ của hoàng tử Bá Quyền.”-Ông bước đến nhẹ nhàng,-”Ta tin tưởng ở ngươi.”