Chương 80: Không tên (P2).
TA nghe xong bắt lấy tay TN. Nước mắt lưng chòng như thể rất sợ mình sẽ phải đối diện lại điều gì đó nó không hề muốn đó là nó không thuộc về thế giới này. Tất cả đang xảy ra như một giấc mơ kinh khủng nhất,không thể nào thoát ra được.
-”Tuệ Nhi...tiểu thư....tôi....tôi...”-Nó không biết giải thích như thế nào khi nhìn vào đôi mắt đấy.
DP bên ngoài nhìn vào,đành thở một hơi dài. Xuyên không sao? Nếu như nàng không thuộc về thế giới này thật,nàng xuất hiện từ nơi nào đó. Vậy nơi đấy có người giống ta chứ? Cứ thuận theo tự nhiên và rồi nàng sẽ trở về sao? Vậy còn ở đây,cũng có người giống nàng nhưng cô ấy đã bỏ ta mà đi rồi. DP nắm chặt tay lại,miếng ngọc bội bị nứt nẻ ra đã khắc nhớ cho anh biết TA và người con gái kia là hai người hoàn toàn khác nhau.
-”Nếu ngươi không thể nói thì đừng nói. Có những thứ không thể nói cơ mà.”-TN khẽ cười cùng tách trà tên tay. Hương thơm này nhất định không được quên. Cảm giác quen thuộc này đang dần biến mất.
........................................................
Châu Bá Quyền ngồi trong phòng với bức tranh đang còn vẽ dở. Người con gái cùng bộ y phục nam nhân và chiếc máy bay lạ lùng mà hắn cho là chú chim trắng bay nhẹ nhàng ấy.
-”Con vẽ ai vậy?”-Giọng nói trang nghiêm của người đàn ông vang lên làm hắn im bặt dừng hành động lại.-”Người trong mộng sao?”
Ông bước đến nhìn người trong tranh thật bắt mắt,ưa nhìn. Miệng nhoẽn cười liếc nhìn sang sắc mặt đứa con trai của mình đang ngượng đỏ hồng.
-”Sao vậy? Ta không nghĩ là tiểu tử nhà họ Châu này cũng biết yêu đấy.”
-”Phụ thân?”-Bá Quyền ngập ngừng nhìn Châu Bá Phàm.
-”Ta muốn biết người này là ai?”-Bá Phàm cười hiền nhìn hắn.
BQ đưa ánh mắt xa xăm nhìn người trong tranh.
-”Nếu con bảo rằng cô gái trong tranh không có thực thì sao ạ?”
............................................
ML ngồi chổm hổm trước sân nhà. Chiếc xích đu màu trắng cùng dàn bông hồng tỏa hương dưới khoảng lặng màn đêm tĩnh lặng này.
-”Bông hồng.....”-ML khẽ đưa tay sang hàng rào thấp bé,tay sắp chạm đến cánh hoa kia. Bây giờ không có BQ,có thể ngắt một bông hoa,tha hồ ngửi,tha hồ ngắm nhưng sao nhỏ thấy lạc lõng quá. Tất cả không dành cho mình,tiền tài,tình thương,tình yêu tất cả,ngay khi những bông hồng trước mặt cũng không để dành cho mình ngắm nữa là.
-”Anh gì đó ơi....?”-Giọng nói của một bé gái từ đâu chạy đến với chiếc hộp trên tay.
-”Hả?”-ML giật mình quay sang nhìn cô nhóc có hai bím tóc.
-”Có người gửi cho chị hộp quà này ạ.”-Nói rồi bé gái đưa cho nhỏ chiếc hộp đủ màu rồi chạy đi như đang rất sợ hãi. Từ bên trên lầu,ánh mắt của người đang căm giận nhìn xuống dưới. Minh Thụy trong lòng như đang cố gắng kìm nén. Tay nắm chặt thành quyền. Chẳng phải bây giờ mình chỉa súng vào tên con trai này thì mọi chuyện sẽ chấm dứt sao. Nhưng còn gì cơ chứ? Nguyễn Minh Hoàng,....rốt cuộc là anh muốn làm gì?
ML có cảm giác bất an nhìn hộp quà. Khe khẽ mở ra,những tấm ảnh của nhỏ và quản lí Minh hiện lên những ngày đầu.
Bộp.
ML run rẩy làm rơi hộp quà xuống đất,chuyện gì thế này? Đôi giày,những tấm ảnh? Là ai? Là ai?
Reng....reng....reng....
-”Alo?”-ML không vững với chiếc điện thoại trên tay.
-”Lần sau sẽ là máy ghi âm giữa cuộc nói chuyện của ngươi và tên khốn đấy.”
-”Sao cơ?”-ML chưa kịp nói gì thêm thì tiếng chuông đã tắt.-”Này....này.....”
ML run rẩy nhìn lên bóng dáng trên lầu,ánh mắt MT đối diện mình bất ngờ là, nhỏ càng thêm hoảng loạn. MT đối diện chờ đợi ánh mắt sợ hãi,nâp nấp lo lắng của ML này trong lòng càng thêm phấn khích. Để xem còn trò gì của anh nữa. Phút cuối chính tay kẻ có khuôn mặtt giống anh sẽ giết tất cả. Một là tôi,hai là chị ấy.
-”Không lẽ là Minh Thụy đấy chứ?”