“Nguyễn Kim Uyên sinh ra trong một gia đình kinh doanh nhà hàng. Bà kết hôn vào năm 20 tuổi trở thành phu nhân của ông Trần Phước Nam- doanh nhân trẻ nổi tiếng trong giới khách sạn. Bà đã lui về làm nội trợ và làm mẹ khi sinh hạ con trai đầu lòng năm 21 tuổi. Sau đó bà từng giữ chức phó giám đốc cùng với chồng gây dựng nên Sunrise. Với những cống hiến tiến bộ của bà đã giúp chuỗi nhà hàng- khách sạn Sunrise phát triển vượt bậc và vươn lên đứng đầu cả nước.
Hiện tại số tiền trong tài khoản gần ba nghìn tỷ đồng, sở hữu căn biệt thự của chồng cùng hàng chục khách sạn từ Bắc vào Nam. Bà cũng nổi tiếng trong việc kinh doanh bất động sản. Và ngày hôm nay bà vươn lên là nữ doanh nhân giàu nhất Việt Nam. “
Hàng chục bài báo từ các tòa soạn lớn nhỏ đều đưa tin. Mọi người ai cũng khen ngợi và tán thưởng bà ấy. Đằng sau sự giàu có của người phụ nữ ấy là sự giả dối và độc ác. Tôi đã gặp bà ấy trong một buổi tiệc vinh danh. Bà ấy sang trọng trong chiếc váy đỏ với một dáng vẻ thanh lịch, sắc sảo.
Tôi nâng ly rượu chúc mừng nhưng nhanh chóng để nó lại trên khay khi có phục vụ đi qua. Tôi ngao ngán khi cứ giả tạo như vậy. Phía sau lời khen ngợi tôi cũng nghe được vài lời châm chọc, khinh bỉ.
Tôi bước vội ra xe nhưng một ai đó từ phía sau dùng khăn bịt miệng tôi lại. Tôi vùng vẫy rồi ngất đi. Tỉnh lại chỉ nhìn thấy mình đang bị trói trên chiếc ghế. Tôi liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng, khắp nơi đều treo hình người con gái rất xinh đẹp. Tôi không ngạc nhiên khi biết đó là bà Uyên.
Tôi ngắm một hồi lâu, cửa phòng mở toan ra. Bước vào là bà Uyên cùng 4 tên tay sai với khuôn mặt dữ tợn như con hổ săn mồi.
- Bà bắt tôi lại làm gì? Thả tôi ra.
Bà ta búng tay sau đó hai tên khác đem vào một bao tải. Mở bao ra tôi thấy My hoàn toàn như hết sức lực. Toàn thân cô ấy bầm tím, có nơi thì chi chít máu. Hai mắt thâm quần với bọng mắt cực to. Có lẽ đã nhiều ngày cô ấy không ngủ. Ha má sưng đỏ lên đến nỗi miệng toét ra vì bị đánh. Tôi lắc đầu hãi hùng với cảnh tưởng trước mắt.
Tôi nhìn My với ánh mắt rưng rưng.
- Bà điên rồi.
- Nếu không muốn bị như nó thì nhanh chóng giao nộp usb ra đây.
Thì ra bà ấy tìm cái usb chứa đựng tội ác cũa mình.
- Duy sẽ giết bà nếu anh ấy biết chính bà ra tay.
- Người giết nó là cô chứ không phải tôi.
Nói rồi bà ta cho người đánh đập tàn nhẫn với My. Tôi không thể để như vậy nên nhanh chóng lên tiếng can ngăn. Cuối cùng nhận về 2 quả bạt tay như trời giáng.
- Nếu tôi chết cái usb sẽ đến trực tiếp đồn cảnh sát. Bà thử đánh tôi đi.
Tôi nghênh mặt khiêu chiến.
- Cô muốn gì tôi sẽ đưa hết cho cô. Tôi chỉ cần cái usb.
Khẩu khí có phần hạ xuống, thì ra đây là cách bà dạy Khôi khi gặp rắc rối. Tiền sẽ giải quyết tất cả, và bạo lực là điều tiên quyết khi thương lượng. Nhưng anh ấy khác với bà ta, anh ấy có tình cảm, có lòng nhân hậu tuy lạnh lùng nhưng rất ấm áp.
- Thả cô ấy ra tôi sẽ đưa cho bà. Những thứ thuộc về Khôi trả về cho anh ấy. Sau này đừng làm phiền chúng tôi nữa. Tôi sẽ xem như không quen biết bà, giữa chúng ta không còn mối quan hệ nào cả.
My nằm đó nhưng vẫn không ngừng thét lên:“ Đừng đưa, đừng đưa cho bà ta.”
- Được, tôi đồng ý.
Bà ta không hề suy nghĩ mà quyết định ngay. Tóm lại nếu tôi giao trả usb bà ta cũng chẳng thiệt thòi gì nhiều so với lượng tài sản đang nắm trong tay. Tôi chỉ chỗ để họ lấy cái usb, tôi giấu nó tại mộ bà mình ẩn sâu dưới lớp cỏ khoảng 30cm. Tôi đặt nó trong chiếc hộp màu đỏ khắc đầy hoa hồng.
Hai hôm sau, tên tay sai đến mở trói cho tôi, tôi vội chạy đến đỡ My ngồi dậy. Cô ấy toàn thân mềm nhũn, bước đi cũng yếu ớt. Bước ra khỏi phòng, bà ta ngồi ngay sofa như một bà hoàng nhâm nhi tách trà đầy quyền lực. Tôi dìu My đến ngồi cạnh tôi trên sofa.
- Cô có mối quan hệ thế nào với người nằm dưới mộ đó.
- Tại sao bà giết bà ấy. Có phải vì bà ấy chứng kiến sự ngược đãi và ra tay không khoan nhượng của bà với dì Hoa không?
- Tôi không nghĩ cô biết nhiều như vậy? E rằng sau này cô không thể sống yên ổn rồi.
- Bà đừng quên những điều bà đã hứa. Đừng nói với tôi: hứa thật nhiều rồi thất hứa cũng thật nhiều. Một doanh nhân như bà, bà sẽ không những chuyện như vậy. Đúng không?
- Tôi thấy mình trong cô. Đến một ngày vì quyền lực cô cũng sẽ như tôi thôi.
- Tôi và bà không hề giống nhau. Tôi không tàn nhẫn như bà. Nhưng những ai đụng đến tôi thì người đó sẽ không yên đâu.
- Tôi cũng muốn biết cảm giác không yên đó như thế nào.
- -----
Sau khi được thả ra, tôi nhanh chóng đưa My vào bệnh viện. May thay cô ấy đã tạm ổn. Đủ rồi, việc cuối cùng tôi đã làm xong. Từ nay tôi có thể bước đến bên cạnh Khôi một cách vững vàng. Mọi lỗi lầm tôi sẽ bỏ qua, tôi tha thứ vì lời hứa của bà ấy. Chẳng hiểu sau mình có thể tin bà ấy đến vậy. Tôi thấy nhẹ nhõm khi buông bỏ mọi thù hận trong lòng. Tôi đã để thù hận che mờ mắt khi bên cạnh còn rất nhiều người yêu thương mình. Nhất là Khôi, anh dẵ chờ đợi tôi trong suốt 4 năm qua. Tôi sẽ bù đắp tất cả cho anh. Tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Bình yên, thanh thản hơn.
- -----
Cuối cùng cũng đến hôn lễ của chúng tôi. Tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trong màu trắng tinh khôi. Lễ đường được trang hoàng lộng lẫy dưới sự thiết kế của chị Kate. Hàng ngàn nhành lan hồng xếp thành một trái tim cực lớn. Khôi nhẹ nhàng dắt tôi bước vào. Tôi không thể nào quên ngày hôm nay. Khoảnh khắc nhận ra mình như nữ hoàng.
Cuối cùng cũng kết thúc hôn lễ. Tôi mệt nhoài nằm ngã xuống giường. Khôi không uống quá nhiều rượu nên còn tỉnh táo. Quả thật đã nhiều lần ngủ cùng nhau nhưng hôm nay quyết định chung giường với danh nghĩa vợ chồng vẫn khiến tôi lúng túng. Tôi mơ màng trong giấc ngủ khi có người kéo dây áo phía sau. Nhận ra là Khôi, tôi vô tình đạp một phát thật mạnh khiến anh ngã nhào xuống sàn.
- Anh thấy em mặc váy ngủ không thoải mái nên mới giúp nới lỏng dây áo chút thôi. Không ngờ em bạo lực như vậy. Anh còn chưa định làm gì nữa mà.
Nghe lời giải thích của Khôi khiến tôi bật cười. Tôi đỡ anh ấy dậy.
- Em xin lỗi, em không cố ý. Anh không sao chứ?
Anh choàng lên đẩy tôi xuống giường. Nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn. Khôi đưa tay vén vai áo tôi đang mặc nhưng nhanh chóng tôi chặn tay anh ấy lại.
- Em xin lỗi nhưng hôm nay em mệt lắm.
Khôi bật dậy, ẵm tôi lên đặt ngay ngắn lên giường. Hôn nhẹ lên má tôi một chút rồi vòng tay ôm lấy tôi vào lòng.
- Đêm động phòng mà chỉ được ôm em ngủ thôi sao? Thật đáng tiếc mà.
Tôi cố dỗ ngọt anh ấy bằng một nụ hôn sâu và nồng nhiệt. Khi người bắt đầu rung cảm, Khôi liền ngừng lại, hôn lên trán tôi âu yếm.
- Ngủ đi. Như vậy em sẽ kiệt sức mất. Anh không muốn em phải nhập viện.
Không biết từ lúc nào Khôi biết đùa như vậy. Có lẽ tinh thần thoải mái, anh ấy cũng vui hơn nhiều. Tôi phải nhịn cười mà ôm anh.
- ---