Hạ Tinh tức giận nhìn Giản Lạc “Cậu nói Xuân Thành là nơi thuần khiết, thuần khiết là gì cậu có hiểu không hả Lạc Lạc, cậu hại chết bảo bối nhà tớ rồi!!”
Giản Lạc chu chu môi kéo vạt áo Hạ Tinh, cô bạn nũng nịu “Tinh Tinh, tớ không phải là thích A Minh mới lôi cậu đi cùng cho đỡ ngại sao, hơn nữa tớ cũng đâu biết Xuân Thành lại là hội sở sang trọng như vậy chứ, bình thường A Minh giản giản dị dị nào ngờ lại là thiếu gia giàu có, làm sao mà tớ biết được nơi này lại ồn ào thế này chứ, tớ cũng rất sợ nha nha..”
“Buồn nôn chết đi được, cậu tránh xa tớ một chút” Hạ Tinh như ngồi trên đống than, cô nào ngờ Xuân Thành lại y hệt như quán bar thế này cơ chứ, điện thoại cô hết pin, chút nữa tiểu bảo bối Kiều Kiều tới đây phải làm sao bây giờ, hơn nữa hội sở này to lớn thế này Kiều Kiều bị lạc phải làm sao, cô não cá vàng chẳng nhớ số điện thoại của ai ngoài các chú cảnh sát trời ơi cô chết mất thôi...
Lúc này ở dươi tầng 1, thành viên hai bên Nhị Trung và Lục Trung đang kịch liệt chiến đấu với nhau, lần này bên thua sẽ phải đưa bên thắng số tiền là một vạn rưỡi (tương đương 50 triệu vnđ). Trạm Hằng đắc ý đặt lá bài xuống, chữ A đỏ tươi trên lá bài át cơ như đâm thẳng vào mắt Uông Tiểu Trần, cậu chàng cay cú hầm hầm nhìn Trạm Hằng, ném một cái thẻ lên mặt bàn, thuận tiện chửi một câu “Mẹ kiếp, Trạm Hằng mày nhớ cái bản mặt của tiểu gia đây”
“Tao chả muốn nhớ thương gì mày đâu” Trạm Hằng cười khẩy khinh bỉ, Uông Tiểu Trần uất ức hai mắt rưng rưng như oán phụ nhìn Đàm Úc”Úc ca, anh phải báo thù cho em đấy”
Đàm Úc thả ra một làm khói, khóe miệng nhếch lên, hắn gợi cằm của Uông Tiểu Trần, ngả ngớn:
“Nhìn xem bản đại gia uy phong như thế nào”
Uông Tiểu Trần xoa xoa cánh tay đầy da gà, hắn lầu bầu “Úc ca ghê chết đi được” sau đó bu lấy bạn gái mè nheo.
“Vậy Bắc ca, anh cũng vào đi” Trạm Hằng quay sang Trầm Bắc Khương, anh gật nhẹ đầu, đổi ghế đối diện với Đàm Úc. Hai lão đại đánh bài mới là gay cấn nhất, bọn đàn em đang mải mê chơi game, tán gái nhanh chóng bu vào, mấy nữ sinh cũng nhích lại gần, hưng phấn si mê nhìn hai lão đại. Thanh xuân mà, luôn có vài người thích kiểu con trai hư hỏng, như vậy mới kích thích.
Tương Tình gấp vở bài tập vào, cô ngước nhìn đồng hồ, hơn 9 giờ đúng vài phút, điện thoại vẫn lặng im. Tương Tình có chút lo lắng, cô gọi cho Hạ Tinh, đầu bên kia là giọng nữ thông báo máy bận. Cô siết nhẹ điện thoại, ba mẹ có lẽ phải hơn 10 giờ mới về nhà, anh trai kế thì nói đêm nay không về, cô thay quần áo đi xuống tầng. Dì Trương giúp việc thấy cô bèn dịu dàng hỏi:
“Tương tiểu thư, cô ra ngoài sao?”
“Dì Trương, con đi đón bạn ở Xuân Thành, nếu mẹ và chú Trầm hỏi thì dì giúp con nói lại nha”
“Được, được” Dì Trương híp mắt gật gật đầu, cô bé vô cùng xinh xắn đáng yêu lại còn ngoan ngoãn lễ phép, dì Trương thầm nghĩ, đúng là hiếm thấy trong những cô chiêu giới thượng lưu. Trong nhà không có tài xế, vừa hết kì nghỉ lễ nên tài xế chưa quay lại, trong nhà cũng chỉ có dì Trương là ở lại Trầm gia. Tương Tình bèn phải bắt taxi tới Xuân Thành.
Tài xế taxi dừng xe, nhận tiền xong còn nhìn Tương Tình mấy lần. Đúng là quá xinh đẹp, cô bé này vài năm nữa chắc chắn là đẹp sánh ngang với các minh tinh nổi tiếng luôn mất. Trả tiền xong Tương Tình cúi đầu chào một câu, rồi mới xoay người vào trong hội sở. Còn lễ phép như thế, không biết nhà ai mà giáo dưỡng ra một áo bông tri kỉ tốt thế cơ chứ, hắn về nhà cũng phải dạy dỗ con gái bảo bối mới sinh mới được, dưỡng thành một cô bé mềm mại ngoan ngoãn như thế.
Tương Tình bước vào trong Xuân Thành thì bị bảo vệ ngăn lại “Cô bé à, không có thể hội viên và người có thẻ đi cùng thì không được vào trong đâu”
Tương Tình ngẩng đầu “Nhưng mà bác ơi, bạn của cháu ở bên trong, cháu gọi điện thoại không được, bác cho cháu vào tìm cậu ấy một lát thôi”
“Không được đâu cô bé” Bác bảo vệ nhìn hai mắt đáng thương của Tương Tình, suýt chút nữa đồng ý.
“Chuyện gì vậy, lằng nhằng gì ở cửa thế này”
Bảo vệ ngẩng đầu nhìn “Là...là Cung thiếu sao... cô bé này không có thẻ nhưng muốn vào bên trong tìm bạn cho nên...”
“Cho nên cái gì? Không có thẻ thì cút, đừng có đứng ở đây mất thời gian”
Cung Khương là khách quen của Xuân Thành, bảo vệ không dám đắc tội tổ tông này nên cũng chỉ có thể khuyên cô bé kia mau về nhà.
Tương Tình quay người lại, mặc dù Cung Khương gặp qua đã nhiều mỹ nhân cũng không khỏi ngẩn người, sau đó hắn nheo mắt nhìn cô. Đây rõ ràng là học sinh cấp hai mà, sao lại lảng vảng đến nơi này, hắn mở giọng dọa nạt:
“Nhóc con đây không phải chỗ cho trẻ con chơi, mau về nhà đi không lão tử đem ngươi đi bán đấy”
Người đi cùng Cung Khương cũng nói “Em gái, về muộn sẽ bị ba mẹ phạt đấy nhé”
Tương Tình nhăn nhăn mi, cô đảo mắt, Hạ Tinh không nghe điện thoại, cô nhất định phải vào trong tìm cô bạn, bây giờ có lẽ...cũng chỉ có thể nhờ vào người này. Tương Tình bất chợt túm lấy tay áo Cung Khương, cô gái nhỏ chỉ cao hơn 1m55, đứng chung với Cung Khương 1m87, hình ảnh này có chút...Tương Tình sử dụng chiêu hay dùng với mẹ và trưởng bối trong nhà, lần nào cô dùng chiêu này mọi người cũng đều sẽ đồng ý mọi yêu cầu của cô. Hai mắt cô gái đen nhánh ướt dầm dề, mếu máo đáng thương như con mèo nhỏ:
“Ca ca, anh giúp em đi mà”
Cung Khương cảm giác có cái lông vũ quẹt qua quẹt lại trái tim hắn, ngứa ngáy đến không chịu được, cô gái nhỏ thấy hắn che lại hai mắt không nhìn mình bèn nghiêng nhẹ đầu, tay lắc lắc ống tay áo
“Ca ca...” Còn chưa hết lời thoại Cung Khương đã bực bội, hắn gắt lên:
“Mẹ nó, cho vào, cho vào được chưa”
Đám đàn em đi sau Cung Khương một đám che miệng khẽ cười, hắn quay lại gắt gỏng:
“Cười cái quái gì” Mọi người chẳng ai để ý chỉ có bác bảo vệ nhìn hai tai đỏ bừng của Cung thiếu, sau đó cũng cười thầm.