Mượn rượu giải sầu
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Lúc Chu Đường tới Lãm Nguyệt đài giám sát Lạc Mộ uống thuốc thì thấy trước mặt Lạc Mộ bày một đống tranh vẽ nữ tử, hắn nhíu mi trầm ngâm một lát.
Thần sắc Chu Đường phức tạp, thanh âm hơi gằn xuống, “Quốc sư đại nhân đang chuẩn bị đón dâu?”
Lạc Mộ bất ngờ, sau đó nhìn thấy cung nhân đứng phía sau bưng chén thuốc thì hiểu ra.
Lần trước y ngủ gà ngủ gật, bỏ qua một chén thuốc, sau đó thuốc nguội mất lười không uống nữa, kết quả đến bữa tối ngày hôm đó ho liên tục, Chu Đường nổi giận, trách mắng cung nhân hầu hạ Lạc Mộ, sau đó quyết định phải tự tới giám sát Lạc Mộ uống thuốc, mà lúc rảnh rỗi Chu Đường cũng thích tới đốc thúc y uống thuốc.
Lạc Mộ buồn cười nhưng không muốn phản đối, càng không cảm thấy Chu Đường chuyện bé xé ra to. Bây giờ y chỉ hận không thể ghi tạc từng cử chỉ của Chu Đường vào trong lòng, cẩn thận trân trọng, lấy đâu ra nhẫn tâm chống đối lại hắn.
“Uống thuốc trước.” Lạc Mộ đang định trả lời thì đã bị Chu Đường đưa chén thuốc lên miệng ngăn lại.
Lạc Mộ ngoan ngoãn nhận chén thuốc, lòng bàn tay lập tức ấm lên, nhấp một ngụm nhỏ thử độ ấm, nói: “Không phải thần đón dâu, là bệ hạ thành hôn.”
Chu Đường không đáp lại, lẳng lặng nhìn Lạc Mộ.
Còn Lạc Mộ cúi đầu chậm rãi uống thuốc, không biết là y không biết Chu Đường đang nhìn mình hay là... không dám ngẩng đầu lên.
Chu Đường vẫn không nói gì, Lạc Mộ nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, cuối cùng cũng xong chén thuốc.
Lạc Mộ vừa đặt chén thuốc sang một bên thì Chu Đường đưa tới một cái khăn, y nhìn Chu Đường, sau đó nhận khăn lau miệng.
Lạc Mộ thừa nhận, y càng ngày càng không hiểu Chu Đường. Chu Đường không chỉ trưởng thành hơn mà tâm tư cũng sâu hơn, ở trước mặt y không hề dễ dàng để lộ cảm xúc.
Chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng Chu Đường cười rộ lên, Lạc Mộ sẽ cảm thấy hắn vẫn là một tiểu Thái tử ngây thơ hồn nhiên của lúc trước.
Nhưng mà hoàn toàn không còn bóng dáng tiểu Thái tử nhão nhão dính dính, cả người luộm thuộm...
Đây cũng là lý do vì sao Lạc Mộ không có dũng khí tín nhiệm Chu Đường, được ăn cả ngã về không.
Bởi vì y cảm thấy mối quan hệ của hai người đã không còn giống thời niên thiếu nữa, nhưng Lạc Mộ không nhận thấy có gì không tốt, ngược lại, y cảm thấy đây mới là điều bình thường, đối với bọn họ mà nói, đây chính là trạng thái tốt nhất.
Nghĩa quân thần, những cảm tình nào khác đều không nên có.
Cung nhân nhận lại chén thuốc rồi lui xuống, Lạc Mộ do dự mở miệng, “Bệ hạ... tam tiểu thư Đinh gia... và người, không xứng đôi.”
“Hửm?” Chu Đường kinh ngạc nhìn Lạc Mộ, trong lòng ẩn ẩn chờ mong, mà câu nói kế tiếp của y đã một lần nữa đánh nát toàn bộ vọng tưởng của hắn.
“Tướng mạo và mệnh cách của Đinh tam tiểu thư không phù hợp với bệ hạ.” Lạc Mộ ngừng một chút, nói tiếp: “Nếu bệ hạ coi trọng Đinh gia, Đinh nhị tiểu thư Hữu Nghi là lựa chọn tốt hơn.”
Chu Đường nhắm mắt, quay mặt đi, nghiến răng, tại sao... tại sao y... có thể như vậy?
Lạc Mộ không dám... Hắn cũng không dám...
Không cần Lạc Mộ phải giải thích, Chu Đường biết Lạc Mộ lo ngại điều gì. Lạc Mộ sợ hủy hoại thanh danh của vua một nước, cũng sợ Chu Đường về sau sẽ có người khác, cũng sợ bản thân mình chặt đứt huyết mạch của Chu Đường.
Những chuyện này không phải là Chu Đường không nghĩ tới, nhưng mà những lo ngại đó của Lạc Mộ hắn hoàn toàn không để trong mắt, nửa điểm cũng không sợ.
Điều mà hắn thực sự sợ hãi chính là Lạc Mộ thẳng thắn cự tuyệt, không chừa lại đường lui, hắn sợ sẽ mất đi y, cho nên trước nay hắn không hề cưỡng ép Quốc sư đại nhân làm bất cứ điều gì.
Vì yêu mà lo sợ, thậm chí, sinh lòng thoái ý.
Thôi, không thể ở bên nhau... không thể ở bên nhau cũng được... đời người ngắn ngủi, chịu đựng một chút là tốt rồi, chỉ cần người kia vẫn luôn đứng ở nơi mà hắn có thể nhìn thấy là được.
Cứ tiếp tục làm bạn như vậy là đủ rồi.
“Là vậy à...” Chu Đường siết chặt nắm tay, ngăn lại nghẹn ngào ở cổ họng, giọng nói tận lực bình tĩnh, “Vậy thì chọn Đinh nhị tiểu thư đi.”
Trong lòng Lạc Mộ đau xót, đột nhiên Chu Đường quay người lại, y hoảng loạn quay mặt đi, “A... được... được!”
Lạc Mộ muốn che giấu tâm tình, nâng bức tranh của Đinh nhị tiểu thư lên, “Tranh, bức tranh... bệ hạ xem thử...”
Chu Đường nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Lạc Mộ, Lạc Mộ cả kinh, cơ thể cứng nhắc, y ngẩng mặt lên nhìn Chu Đường.
Mà Chu Đường lại không nhìn y, chỉ nhẹ nhàng niết nhẹ bàn tay trong tay mình, hơi mỉm cười, “Ấm lắm, xem ra thực sự phải tới tận nơi nhìn ngươi uống thuốc mới được.”
Nói xong Chu Đường buông tay ra, nhận bức tranh, nhìn một chốc rồi nói, “Cũng được.”
Trái tim Lạc Mộ treo lên rồi lại rơi xuống, y đang chờ mong cái gì? Y chỉ là một người nhu nhược mà thôi, có tư cách gì chờ mong Chu Đường vứt bỏ tất cả bước đến bên cạnh mình...
Lạc Mộ cúi đầu, khẽ mỉm cười, “Những phi tần khác bệ hạ có muốn chọn cùng luôn không? Thần đã sàng lọc được một ít nữ nhi quan gia có bát tự và mệnh cách không tồi.”
Chu Đường đặt lại bức tranh lên bàn, nói: “Lần sau đi. Quốc sư đại nhân có thể đưa kết quả xem mệnh cho Lưu đại nhân.”
Chu Đường nói tiếp: “Sắp đến bữa tối rồi, Quốc sư đại nhân có muốn tới Tử Thần điện dùng bữa với trẫm không?”
Lạc Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lắc đầu, “Hôm nay thần... trong nhà có việc...”
Trước kia Chu Đường sẽ không hỏi y như vậy, hơn nửa năm nay nếu không có chuyện gì thì hai người sẽ cùng ăn tối ở Tử Thần điện, nhưng hôm nay Chu Đường hỏi như vậy chính là có ý chờ y từ chối.
Chu Đường thực sự không có tâm trạng ăn tối với y cho nên chẳng quan tâm Lạc Mộ dùng một cái cớ sứt sẹo như thế nào, hắn không hỏi lại, xoay người rời khỏi Lãm Nguyệt đài.
Lạc Mộ nhìn cửa lớn bị mở ra, gió đầu xuân chậm rãi tràn vào, y cúi đầu nhìn tay mình, nhẹ nhàng nắm lại, khẽ nói: “Không ấm chút nào...”
Lạc Mộ đóng cửa chính lại, đẩy mở cửa sổ phía bắc hướng về Đông cung ra.
Phía nam Đông cung có một mặt tường giáp với phía bắc của Lãm Nguyệt đài, leo theo cái cây sát tường có thể lên tầng hai Lãm Nguyệt đài, sau đó tiếp tục leo lên cột chống để lên tầng ba.
Lúc trước có một đứa nhỏ một mực chọn con đường này, lặng lẽ leo lên Lãm Nguyệt đài...
Lạc Mộ đỡ đứa nhỏ chui vào cửa sổ, nghĩ hắn tuổi còn nhỏ mà đã can đảm như vậy, cơ thể khỏe mạnh có thể leo được lâu.
Y lẳng lặng xuất thần.
Thẳng đến khi trời tối hẳn, cung nhân nhẹ nhàng gõ cửa, Lạc Mộ mới lấy lại tinh thần.
“Quốc sư đại nhân vẫn còn ở đây sao?! Tiểu nhân vừa đi tới phủ Quốc sư tìm không thấy ngài nên rất lo lắng!”
Lạc Mộ không hiểu, y không quay lại phủ Quốc sư thì tại sao cung nhân này lại sốt ruột?
Cung nhân kia nói tiếp: “Tiểu nhân hầu hạ trong tẩm cung của bệ hạ, bữa tối bệ hạ nói muốn uống rượu, lâu như vậy vẫn chưa chịu ra ngoài, cũng không cho chúng tiểu nhân đi vào hầu hạ...”
Lạc Mộ đứng lên, choáng váng trong giây lát, y xoa xoa huyệt thái dương, sau đó hỏi: “Uống hết bao nhiêu?”
“Mười bình rượu mạnh, bệ hạ không cho người ngoài đi vào nên cũng không biết đã uống hết bao nhiêu.” Cung nhân kia nơm nớp lo sợ nói, “Trong phòng toàn là mùi rượu, còn nghe thấy âm thanh bình rượu bị ném vỡ...”
Quan hệ của bệ hạ và Quốc sư đại nhân rất tốt, mọi người đều biết, những cung nhân hầu hạ ở Tử Thần điện còn biết rõ hơn, không phải chỉ là mỗi ngày dùng bữa chung, bệ hạ còn thường xuyên gắp thức ăn cho Quốc sư đại nhân.
Không phải là cung nhân không thầm đoán chuyện bệ hạ thích công chúa Bảo Hoa là giả, nhưng bệ hạ và Quốc sư đại nhân chưa từng làm ra hành động thân mật nào trước mặt cung nhân, trước nay Quốc sư đại nhân cũng chưa từng ngủ lại trong cung, triều thần không dám phỏng đoán, cung nhân càng không dám nói linh tinh.
Nhưng mà bây giờ, trong cung của bệ hạ không có nữ chủ nhân, thái giám tổng quản Bao công công bảo bọn họ tới tìm Quốc sư đại nhân.
Lạc Mộ nghe cung nhân nói Chu Đường gọi 10 bình rượu mạnh uống rượu giải sầu trong phòng, vội vàng nâng bước ra ngoài, cung nhân vội vàng đuổi theo, bên ngoài còn có hai cung nhân khác cầm ô, xách theo đèn lồng dẫn đường, đoàn người vội vã đi tới Tử Thần điện.
Lúc này Lạc Mộ mới nhận ra bên ngoài nổi gió rất lớn, sắc trời u ám đáng sợ, đoàn người đi được nửa đường thì gặp mưa, một cung nhân lập tức mở dù ra che cho Lạc Mộ.
Những cung nhân khác đang im lặng như ve sầu mùa đông đứng canh giữ ở cửa, Bao công công nhìn thấy Lạc Mộ đến rồi mới to gan bước lên gõ cửa.
“Cộc cộc –”
“Choang” một tiếng, là âm thanh một bình rượu bị ném vỡ vụn.
Theo sau đó là một tiếng sét ầm trời, Lạc Mộ run rẩy. Y chưa từng nhìn thấy Chu Đường như vậy. Lạc Mộ nhìn Bao công công, Bao công công lắc đầu, ông đi theo bệ hạ mười năm, cũng chưa bao giờ thấy bệ hạ tức giận như bây giờ, cho dù bị triều thần làm khó đến ăn không ngon cũng không như thế này... không quản không đoái...
Lạc Mộ thở dài, đi lên trước, gọi một tiếng: “Bệ hạ -”
Trong phòng không có âm thanh đáp lại, thực ra Lạc Mộ đang hơi nổi giận, say rượu làm càn, không quý trọng thân thể, chẳng khác gì một đứa trẻ.
Nhưng mà y không đành lòng nổi giận với Chu Đường.
“Bệ hạ -” Sau khi Lạc Mộ gọi tiếng thứ hai, cửa mở ra.
Chu Đường cũng không đành lòng để Lạc Mộ làm trò trước mặt đám cung nhân, đứng khép nép ngoài cửa dỗ dành mình.
Cửa vừa mở ra đám cung nhân tự giác cúi thấp đầu xuống, Lạc Mộ nhanh chóng bước vào, đóng cửa lại.
Bộ dạng hiện giờ của Chu Đường muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật, không thể để cho người khác nhìn thấy.
Hai người đứng gần cửa, mắt to mắt nhỏ nhìn đối phương.
Chu Đường một thân toàn mùi rượu, mắt đỏ hồng, da thịt cũng hồng, bộ dạng đã uống không ít.
Lạc Mộ nhìn lướt qua bữa tối trên bàn, có hai bình đang mở, đập ba bình, rượu chảy đầy đất, còn năm bình chưa mở.
Lạc Mộ đánh giá tình trạng căn phòng, Chu Đường cũng nhìn theo tầm mắt y, có lẽ là đã ý thức được mình trông bừa bãi thế nào, hắn vuốt mặt mấy cái, “Sao lại gọi ngươi tới rồi?” Sau đó xoay người đi vào trong.
Lạc Mộ đi theo, “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Đi xuyên qua hai cửa, vào phòng ngủ của Chu Đường.
Bên cạnh gương đồng có đặt một cái chậu rửa mặt, bên trong có nước sạch, Chu Đường hất nước lên mặt rửa lung tung một hồi, sau đó ngồi sụp xuống bên cạnh, dùng khăn che mặt, cảm thấy mất mặt sâu sắc.
Lạc Mộ bước tới gần, muốn chạm vào hắn nhưng rồi lại thu tay về, “Thần còn tưởng rằng... bệ hạ sẽ không muốn gặp thần.”
Chu Đường bỏ khăn che mặt ra, “Sao có thể?”
Chu Đường nhìn Lạc Mộ, nửa người trên còn ổn, bên dưới ướt hết vạt áo và giày, hắn nhíu chặt mi, vươn tay cầm bàn tay lạnh lẽo của Lạc Mộ, “Bên ngoài trời đang mưa phải không? Ra cửa cũng không biết khoác thêm áo choàng? Mặc ít như vậy mà đi tới đây?”
Lạc Mộ mặc hắn cầm tay mình, “Thần từ Lãm Nguyệt đài sang đây.”
Chu Đường nhướng mày, “Không về phủ?”
Lạc Mộ lắc đầu, “Buồn ngủ.” Y nói dối, tìm cho mình một lý do chính đáng.
“Vậy là vẫn chưa ăn cơm tối sao?” Chu Đường tức giận nhưng chỉ thở dài một tiếng, không biết phải làm sao mới tốt.
Bàn tay lạnh lẽo của Lạc Mộ đã ấm lên, Chu Đường buông tay, cúi đầu nói: “Quay về đi, không phải cố ý muốn gọi ngươi tới để đau lòng ta...”
“Chỉ là...” Chu Đường đứng lên, đi về phía giường ngủ, “Chỉ là nhất thời phiền muộn thôi, ta không uống nữa.”
Lạc Mộ lẳng lặng nhìn bóng dáng của Chu Đường, sau đó xoay người hướng ra cửa, khô khan nói: “Được, vậy thần... thần đi về.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Lạc Mộ một bước cũng không hề động.
Chu Đường đợi một lát vẫn không nghe được tiếng mở cửa của Lạc Mộ, xoay người lại thì thấy bộ dạng cứng đờ của y.
Lại thêm một tiếng sấm, Lạc Mộ run lên, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Chu Đường đột nhiên bước nhanh về phía trước, ôm chặt y từ đằng sau.
Một lồng ngực ấm áp dán lên lưng, mắt Lạc Mộ đỏ lên.
Trên người Chu Đường toàn mùi rượu, mà trên người Lạc Mộ lại toàn mùi thuốc.
Chu Đường vùi đầu vào cổ đối phương, cọ cọ, môi lướt qua vành tai Lạc Mộ, như có như không đặt lên một nụ hôn, sau đó hắn thả lỏng cái ôm, tay đỡ vai Lạc Mộ, đẩy y lên trước một bước.
“Đi về thôi.” Thanh âm Chu Đường nghẹn ngào, “Chúng ta... vẫn giống như trước kia. Ngươi làm Quốc sư đại nhân, còn ta làm một hoàng đế tốt... giống như ước định khi còn nhỏ...”
Lạc Mộ không nhúc nhích, một khắc vừa rồi Chu Đường đẩy y lên, nước mắt của y đã rơi xuống.
Sau khi huynh trưởng qua đời, y tự hứa sẽ không bao giờ khóc nữa.
Chém giết mấy năm trên chiến trường, bị thương vô số lần cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Bây giờ, y là một người đàn ông 28 tuổi, lại vì một động tác nhỏ của Chu Đường mà bật khóc.
Động tác của Chu Đường đã đánh vỡ hoàn toàn mọi thành trì y dựng lên trong lòng.
“Ta, ta không sống được bao lâu nữa...” Y run rẩy, nước mắt rơi như mưa, giọng nói đứt quãng, “Ngươi... ngươi phải làm sao bây giờ? Ta muốn giữ lấy ngươi... nhưng phải làm thế nào mới được đây?”
*** Hết chương 7