Tân hoàng đăng cơ
(Edit: Andy/Do not reup)
- --
Ngày đó, tiểu Thái tử tức giận xông vào Lãm Nguyệt đài, rồi lại tức giận rời đi.
Đại hoàng tử cố ý nói cho hắn biết lời đoán mệnh của Quốc sư đại nhân, kích hắn tức giận, quay đầu liền lập tức bẩm báo hành động của tiểu Thái tử lên Cảnh Đế.
Cảnh Đế lấy cớ “vô lễ vô đức, bất kính với Quốc sư đại nhân” để phạt cấm túc tiểu Thái tử một tháng, cũng quở trách thái phó của tiểu Thái Tử “dạy dỗ vô năng“.
Từ đó về sau, việc học của tiểu Thái tử 5 tuổi ngày càng nặng thêm, còn thường xuyên bị đánh vào lòng bàn tay. Bị đánh cũng không dám cáo trạng với Cảnh Đế, bởi vì có cáo trạng cũng vô dụng, Cảnh Đế chỉ biết mắng hắn, còn đại hoàng huynh sẽ cười nhạo hắn.
Hắn dùng vải quấn lung tung lên bàn tay nhỏ của mình, bí mật men theo tường cây thấp ở phía nam Đông cung, trèo lên tường cao, leo theo cột chống trên tầng hai của Lãm Nguyệt đài, leo tiếp lên tầng ba. Leo cây gì đó chính là nghề của hắn!
Kết quả, tiểu Thái tử nước mắt lưng tròng leo được lên tới tầng ba, đôi tay nhỏ bé nhầy nhụa đầy máu, đến bao tay cũng bị nhiễm hồng.
Quốc sư đại nhân tức giận, đau lòng không thôi, vừa mắng hắn hồ nháo, vừa tự mình bôi thuốc và băng bó cho hắn.
Sau đó Quốc sư đại nhân không cho hắn leo lên nữa, y buộc một sợi dây vào cửa sổ tầng ba, thả xuống cạnh một cái cây to ở Đông cung, người khác không thể phát hiện được. Khi tiểu Thái tử kéo dây, chuông trên cửa sổ tầng ba của Quốc sư đại nhân sẽ vang lên, sau đó Quốc sư đại nhân sẽ nhảy “viu” một cái từ trên tầng ba xuống, bế tiểu Thái tử, rồi lại nhảy lên.
Cảnh Đế không thích tiểu Thái tử, cả ngày bị bức nghẹn ở Đông cung, ngoại trừ lúc thái phó tới dạy học chẳng có ai tới thăm hắn.
Sau đó, Đường Quốc công thỉnh chỉ muốn dạy tiểu Thái tử võ nghệ, Cảnh Đế ân chuẩn, vì thế mỗi sáng Đường Quốc công sẽ đến Đông cung dạy tiểu Thái tử tập võ.
Tiểu Thái tử không vui, bởi vì buổi sáng phải luyện võ, buổi chiều đọc sách viết thơ, buổi tối Quốc sư đại nhân quay về phủ Quốc sư mất rồi, làm sao hắn gặp Quốc sư đại nhân được nữa?
Quốc sư đại nhân nói: “Trời sắp giáng thiên mệnh lên điện hạ, khiến người phải chịu nỗi khổ trong tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác. Nếu điện hạ không chịu chăm chỉ học tập, thần cũng không thể giúp được người.”
Tiểu Thái tử biết Quốc sư đại nhân tức giận rồi, không dám dỗi hờn nữa, càng không dám lười biếng, mỗi ngày ra sức luyện võ và đọc sách.
Ba năm sau, tiểu Thái tử cảm thấy thật tốt khi được học võ, hiện tại hắn đã có thể dùng một ít khinh công, đạp đạp hai phát là có thể bay lên Lãm Nguyệt đài, chui qua cửa sổ phòng Quốc sư đại nhân.
Nhưng hắn vẫn kéo dây thừng như trước, bởi vì làm vậy Quốc sư đại nhân sẽ đi xuống dưới đón hắn, ôm hắn vào lòng, bay lên tầng ba. Hắn 8 tuổi, Quốc sư đại nhân 18 tuổi, cao hơn hắn khá nhiều, nhìn tuy gầy nhưng có thể bế hắn lên một cách nhẹ nhàng.
Thỉnh thoảng Quốc sư đại nhân bận rộn, không có ở Lãm Nguyệt đài, hắn sẽ tự mình bay lên, trốn một chỗ để cho Quốc sư đại nhân một kinh hỷ, nhưng mà mỗi lần như vậy đều bị Quốc sư đại nhân phát giác.
Sau đó có một lần, lúc hắn nhảy lên tường chuẩn bị bay lên cửa sổ thì bị một cung nhân phát hiện. Cung nhân kia vội vã xoay người chạy, ồn ào gọi người tới, nói Thái tử muốn vào Lãm Nguyệt đài trộm đồ!
Tiểu Thái tử cả kinh, hoảng loạn nhảy xuống khỏi tường cao đuổi theo cung nhân kia, muốn bịt miệng kẻ đó lại, không cho ồn ào nữa. Chạy được tới gần sau lưng người đó thì nghe thấy “phập” một tiếng, một thanh chủy thủ đâm xuyên qua ngực cung nhân kia.
Máu nóng bắn đầy lên trên mặt tiểu Thái tử, hắn cảm thấy trước mắt mình chỉ là một mảnh đỏ tươi, có người đi tới, dùng tay áo nhẹ nhàng lau sạch máu trên mặt hắn, là Quốc sư đại nhân.
Tiểu Thái tử ngơ ngác nhìn Quốc sư đại nhân, lại nhìn về phía cung nhân đang ngã trên đất kia, máu đang chảy rất nhiều.
Cung nhân này đã theo hầu hạ bên người từ khi hắn còn nhỏ, nhưng sau đó tiểu Thái tử phát hiện, người này là người của đại hoàng huynh.
Cung nhân này làm nhiệm vụ giám thị tiểu Thái tử, biết tiểu Thái tử thường xuyên chạy về khu phía nam Đông cung, nhưng mỗi lần đều bị đánh lạc hướng, sau đó tiểu Thái tử tự quay trở về. Lần này cũng lén đi theo sang đây, tiểu Thái tử không chú ý liền bị phát hiện.
Tiểu Thái tử không thích kẻ đó, nhưng cũng không có ý định trừ khử, mặc dù kẻ đó thỉnh thoảng sẽ ăn bớt đồ ăn của hắn, cắt xén bổng lộc của hắn, mặc dù kẻ đó đã phản bội, muốn tiết lộ bí mật của hắn và Quốc sư đại nhân...
Nhưng hiện giờ, kẻ đó đã chết.
Chết ngay trước mặt hắn, máu bắn đầy mặt hắn.
Lần đầu tiên tiểu Thái tử nhìn thấy một người đang sống sờ sờ chết ngay trước mặt mình, cũng lần đầu tiên biết, Quốc sư đại nhân cũng có thể ra tay giết người.
Tiểu Thái tử nhìn Quốc sư đại nhân, ánh mắt lo lắng thấp thỏm.
Quốc sư đại nhân: “Sợ thần?”
Tiểu Thái tử cúi đầu, lắc lắc, tiến lên một bước, nắm lấy ống tay áo của Quốc sư đại nhân.
Quốc sư đại nhân: “Cảm thấy thần giết không đúng người?”
Tiểu Thái tử trầm ngâm một lúc, vẫn lắc đầu.
Quốc sư đại nhân thở dài một hơi, “Người có biết là suýt chút nữa...”
“Ngươi ôm ta đi.” Tiểu Thái tử ngắt lời y, dùng giọng mũi khẩn cầu, “Cầu ngươi, ôm ta một cái đi, đừng mắng ta, được không?”
Tiểu Thái tử ngẩng đầu, trong mắt toàn là hơi nước, nước mắt lưng tròng.
Quốc sư đại nhân lại thở dài, vươn tay ôm chặt tiểu Thái tử, “Ngoan, không mắng người.”
Tiểu Thái tử bật khóc, thấm ướt cả vạt áo trước của Quốc sư đại nhân. Quốc sư đại nhân ôm hắn bay lên Lãm Nguyệt đài, sau đó quay lại xử lý thi thể, xong xuôi tất cả tiểu Thái tử vẫn còn ngồi trong chăn khóc thút thít, nhìn thấy Quốc sư đại nhân quay lại liền rúc đầu vào trong lòng Quốc sư đại nhân.
Đến khi tiểu Thái tử ngừng khóc mới được đưa về Đông cung.
Ngày hôm sau, một cung nhân khác bắt đầu tới làm việc ở Đông cung, hầu hạ bên người tiểu Thái tử. Tiểu Thái tử biết, đó là người của Quốc sư đại nhân.
Bởi vì buổi tối ngày hôm đó hắn bị bệnh, phát sốt, lúc đang mơ mơ màng màng thì Quốc sư đại nhân tới thăm, cung nhân kia ở bên cạnh thấp giọng kể lại bệnh tình của tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử bắt lấy ống tay áo của Quốc sư đại nhân, không cho y đi. Đêm đó, Quốc sư đại nhân không rời đi, y ôm tiểu Thái tử, nhẹ giọng ru hắn vào giấc ngủ, nửa đêm còn giúp hắn uống một bát thuốc.
Tiểu Thái tử trước sau như một, gắt gao túm chắt ống tay áo của Quốc sư đại nhân, ngủ không an ổn, trong mộng nơi nơi đều là màu đỏ của máu.
Sáng sớm, tiểu Thái tử bị âm thanh của đại hoàng huynh làm cho bừng tỉnh, hắn cúi đầu nhìn thấy trong tay mình là một mảnh tay áo của Quốc sư đại nhân, vội vàng giấu xuống dưới chăn.
Đại hoàng huynh tới “thăm bệnh”, còn nhìn thấy một cung nhân lạ mặt, hỏi người trước kia đâu, tiểu Thái tử lắc đầu, nói không biết.
Đông cung bỗng dưng thiếu mất một cung nhân, tìm thế nào cũng không được, đến xác cũng không thấy.
Đại hoàng tử tức giận, cho rằng Đông cung có sơ hở, uy hiếp an nguy của tiểu Thái tử, lại cho thêm không ít người tiến vào Đông cung.
Nhưng tiểu Thái tử không còn sợ nữa. Sau khi khỏi bệnh, hắn đã suy nghĩ kỹ càng, là Quốc sư đại nhân đúng, lúc trước hắn quá do dự, thiếu quyết đoán.
Tiểu Thái tử biết sai rồi nhưng vẫn bị Quốc sư đại nhân mắng một trận, mắng hắn học được một ít công phu mèo cào liền chạy khắp nơi khoe khoang, mắng hắn không cẩn thận, mắng hắn không biết nặng nhẹ, mắng hắn cả ngày chỉ biết tự tìm đường chết.
Để trừng phạt, Quốc sư đại nhân thu lại sợi dây thừng nối cửa sổ tầng ba và tàng cây trong Đông cung, đồng thời khóa kín cửa sổ từ bên trong, tước đoạt quyền lợi gặp y của tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử khóc không được, nháo không xong, Quốc sư đại nhân hạ quyết tâm, không nghe vào một thứ gì.
Cuối cùng tiểu Thái tử cũng chăm chỉ học, ngoan ngoãn, tiến bộ cũng rất nhanh.
Nhưng ở trong mắt thái phó vẫn là loại người dạy mãi không thấm, càn quấy hồ đồ, không biết dùng cần cù bù thông minh, học mãi không xong. Ở trong mắt Đại hoàng tử, mặc kệ là tiểu Thái tử tập được ít hay nhiều võ thì cũng là một đứa trẻ con đánh không lại thái giám bên người hắn.
Chỉ có Đường Quốc công biết, thực ra tiểu Thái tử là một kỳ tài võ học.
Chỉ có Quốc sư đại nhân mới biết tiểu Thái tử có bao nhiêu thông tuệ, có bao nhiêu lợi hại, có bao nhiêu ghê gớm.
Quốc sư đại nhân biết tất cả về hắn!
Tiểu Thái tử năn nỉ suốt nửa năm, vào ngày sinh nhật 9 tuổi của hắn, cuối cùng Quốc sự đại nhân cũng đồng ý mở lại cánh cửa sổ kia, cho phép tiểu Thái tử leo qua cửa sổ tới gặp y.
Lại qua một năm, thái phó cảm thấy tiểu Thái tử bỗng nhiên thông minh một cách kỳ lạ, đưa ra nhiều vấn đề khó khiến chính ông cũng không thể giải đáp được. Tiểu thái giám bên người Đại hoàng tử bằng tuổi tiểu Thái tử, bị tiểu Thái tử đánh cho tàn phế một bên tay, không bao giờ dám đi bắt nạt người khác nữa.
Lại tới hôm nay, tiểu Thái tử thay long bào, chuẩn bị đăng cơ.
Hắn nhìn về phía Quốc sư đại nhân thanh tuyển* như tiên đứng bên cạnh, chờ y thụ lễ cho mình.
(*thanh tuyển: nguyên văn là 清隽, cũng có nghĩa là “thanh tuấn”, có 3 nghĩa cơ bản: thanh cao vượt trội; trong sạch, sâu sắc; tuấn tú, khôi ngô)
Đại thần trong triều quỳ rạp hai bên, thực ra có rất nhiều người không phục hắn, nói hắn vụng về, nói hắn không bằng đại hoàng huynh, nói hắn có mệnh vong quốc – năm đó Quốc sư đại nhân tính một quẻ, đã sớm bị đại hoàng huynh làm ồn ào, ai ai cũng biết.
Nhưng mà Quốc sư đại nhân nói mệnh cách của hắn đã thay đổi. Trước mặt văn võ bá quan, một lần nữa y hỏi kính Khuy Thiên, lần này hiện ra chính là thái bình thịnh thế.
Vì vậy, với sự ủng hộ của gia tộc đằng ngoại và Quốc sư đại nhân, tiểu Thái tử đăng cơ, bước lên ngai vàng.
Quốc sư đại nhân đọc văn tế trời cầu phúc, hắn lặp lại từng câu từng chữ theo Quốc sư đại nhân. Kết thúc buổi lễ, bầu trời hiện ra một vệt ráng màu, là màu vàng đại cát, quần thân hô to vạn tuế vạn vạn tuế.
Bắt đầu từ hôm nay, hắn – thái tử Chu Đường, chính là hoàng đế của Đại Chu.
Hắn sửa niên hiệu thành Mộ Thịnh, triều thần cho rằng, đây là tên được lấy từ câu khai nguyên thịnh thế của tổ tiên, chỉ có hắn mới biết, đây là thịnh thế của mình và Quốc sư đại nhân.
Lạc Mộ và Chu Đường thịnh thế.
Hắn nghe thấy Quốc sư đại nhân thấp giọng nói: “Lời hứa của thần đã thực hiện được một nửa, sau này phải dựa hết vào ngài rồi, bệ hạ của ta.”
“Được.” Trong lòng hắn trả lời bổ sung, “Ta sẽ không khiến khanh thất vọng, Quốc sư đại nhân của ta.”
*** Hết chương 2