Khuy Thiên Chi Kính

Chương 4: Chương 4: Quân thần chi nghĩa




Số mệnh đã định

(Edit: Andy/Do not reup)



Lạc Mộ cảm thấy Chu Đường đã thay đổi rất nhiều, không còn là bộ dạng của đứa nhỏ 10 tuổi năm y rời khỏi Chu đô. Hắn trưởng thành hơn, góc cạnh rõ ràng, vóc dáng cao lớn, thiếu niên mới 17 tuổi đã cao hơn y nửa cái đầu, cơ bắp chắc nịch, khung xương cân xứng. Lạc Mộ mơ hồ cảm thấy, bàn tay của hắn nắm lấy tay mình, vừa ấm áp vừa đáng tin cậy.

Tiểu Hoàng đế trưởng thành thật rồi.

Vì vậy, Lạc Mộ từ chối đề nghị cho phép y tùy ý ra vào Ngự Thư phòng.

Mấy năm nay y không ở Chu đô, Chu Đường đã có thể xử lý chính sự trôi chảy, lúc trước y cảm thấy đứa nhỏ này vẫn còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện, muốn thay hắn “trấn cửa”, bây giờ không cần nữa rồi.

Nhưng Chu Đường không đồng ý.

Bảy năm nay, thứ duy nhất mà Chu Đường không thay đổi chính một mảnh chân thành trước sau như một với Quốc sư đại nhân, cộng với khả năng dính người.

Không đúng, là bệnh dính người càng trầm trọng hơn.

Sau khi hạ triều, Chu Đường ôm chồng tấu chương đến Lãm Nguyệt đài, đặt trong phòng Lạc Mộ một cái bàn, nghiên cứu tấu chương. Hắn chẳng làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi ghi ý kiến phúc đáp, nếu buổi sáng phê không xong thì gọi người mang đồ ăn tới Lãm Nguyệt đài, ăn trưa cùng Quốc sư đại nhân.

Ba ngày liên tiếp, Lạc Mộ phiền lòng, nhưng không đuổi được hắn.

“Bệ hạ, như thế này không hợp quy củ.”

“Nhưng Quốc sư đại nhân không chịu đến Ngự Thư phòng thì ta còn cách nào khác?” Chu Đường vẫn chăm chỉ phê tấu chương, không thèm ngẩng đầu lên.

Lạc Mộ nghiêm mặt nói: “Bây giờ bệ hạ đã không còn cần thần nữa rồi.”

“Cần!” Chu Đường chém đinh chặt sắt nói, “Trẫm vĩnh viễn cần khanh, Quốc sư đại nhân của trẫm.”

Lạc Mộ bị thần sắc nghiêm túc của Chu Đường làm cho sững sờ, lại nghe Chu Đường nói tiếp, “Nhưng mà, nếu Quốc sư đại nhân không muốn nhọc lòng vì chính vụ cũng không sao, trẫm vẫn ứng phó được.”

“Ta muốn nhìn ngươi nhiều thêm một chút.” Chu Đường nói, “Bảy năm không gặp, Quốc sư đại nhân không hề nhớ ta một chút nào sao?”

“Sao thần có thể không nhớ bệ hạ?” Lạc Mộ theo phản xạ đáp.

Chu Đường nhướng mày, ý bảo y tiếp tục nói, Lạc Mộ nhớ lại tâm trạng của mình trong suốt những năm qua, “Thỉnh thoảng thần sẽ suy nghĩ, bệ hạ có thể xử lý tốt chính vụ không, có bị triều thần khinh thường không, cung nhân có chậm trễ không, có ăn no mặc ấm không, ban đêm ngủ có đá chăn không...”

Nghĩ như vậy, Lạc Mộ lập tức mềm lòng, dù sao Chu Đường cũng xem như là đứa trẻ được y tự tay nuôi dạy, mặc dù xa cách 7 năm, y vẫn cảm thấy mình đã từng tận mắt nhìn hắn lớn lên từng ngày.

Chu Đường nghe xong, mỉm cười hài lòng, “Tốt lắm, vậy chúng ta bổ sung lại cho đủ khoảng trống 7 năm không gặp này đi.” Tiếp theo còn đá lông nheo một cái, trêu đùa: “Nếu Quốc sư đại nhân muốn biết trẫm có đá chăn hay không thì đêm nay khanh có thể tới tẩm cung của trẫm nhìn xem.”

Lạc Mộ cười mắng, “Nói hươu nói vượn! Còn ra thể thống gì?!”

Vì thế, mỗi lần y nhắc đến chuyện khuyên Chu Đường rời đi sẽ bị hắn làm nũng năn nỉ hoặc là chọc cười mà qua đi, không có kết quả gì.

Cơ thể Lạc Mộ vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn, ngày thường hơi thích ngủ, may mà Quốc sư là một chức quan khá nhàn rỗi, không có chuyện lớn thì không cần dùng đến y. Mỗi ngày y ngồi tĩnh tọa ở Lãm Nguyệt đài, đọc sách, trồng cây chăm hoa, bây giờ lại có nhiều thêm một sở thích, đó là ngủ gà ngủ gật.

Mỗi lần Lạc Mộ dựa vào ghế nằm mềm mại thiếp đi, Chu Đường đều sẽ đứng dậy, ôm y lên giường lớn trong phòng. Lạc Mộ ngủ nông, vừa động sẽ tỉnh, nhưng vẫn còn ngái ngủ, nghe Chu Đường nói để hắn ôm y lên giường thì sẽ không giãy giụa, mặc kệ hắn ôm mình đặt lên giường.

Chỉ đến khi tỉnh ngủ, nhớ ra trước khi ngủ bị tiểu tử Chu Đường ôm lên giường, lúc này mới cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng đến lần sau lại ngủ gà ngủ gật, lười biếng không muốn tránh cái ôm kia.

Lạc Mộ gieo cho bản thân mình một quẻ. Loại thuật sĩ nhìn trộm ý trời như bọn họ đều có một khuyết điểm lớn đó là không thể nhìn được số mệnh của mình, nhưng những thay đổi nhanh chóng hoặc đột ngột vẫn có thể nhìn được sơ qua. Lạc Mộ không quá xác định rốt cuộc sau này mình sẽ như thế nào, nhưng lúc này đây, y tính ra... mình... không còn sống được bao lâu nữa.

Mỗi ngày Chu Đường đều ôm tấu chương chạy đến Lãm Nguyệt đài, cho đến khi Quốc sư đại nhân hồi phủ mới rời đi, dần dần, trong cung xuất hiện một ít lời đồn, nói bệ hạ không phê được tấu chương nếu không có Quốc sư đại nhân. Lời đồn truyền vào triều, chư vị đại thần đứng ngồi không yên, sôi nổi dâng tấu, cảm thấy Quốc sư đại nhân tuy có công phụ tá bệ hạ nhưng hiện giờ bệ hạ đã trưởng thành, Quốc sư đại nhân không nên nhúng tay vào chính vụ nữa.

Đây đều là những lời khuyên Chu Đường qua cầu rút ván, Chu Đường tức giận không thôi, nhưng Lạc Mộ lại khuyên nhủ Chu Đường thu liễm, “Người nhìn xem, người không nên tới chỗ thần phê tấu chương nữa.”

“Hoàng cung này từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài có chỗ nào không phải là của trẫm? Tại sao trẫm lại không được tới Lãm Nguyệt đài?” Chu Đường bị những đại thần thích xen vào việc người khác chọc cho tức điên, ngữ khí bén nhọn châm chọc, “Những đại thần ăn no rửng mỡ này có tư cách gì khoa tay múa chân với trẫm?!”

Lạc Mộ kinh ngạc, đột nhiên ý thức được, có lẽ chính mình cũng đang quản Chu Đường quá nhiều.

Nhưng chuyện lúc này hoàn toàn không giống, vì vậy Lạc Mộ nói: “Triều thần tuy có chỗ không đúng nhưng người đúng là không nên tới chỗ thần. Người trưởng thành rồi, đâu thể tiếp tục tùy hứng, tiếp tục làm bậy, không biết cân nhắc nặng nhẹ.”

Giống như vừa rồi, Chu Đường không ý thức được, hắn mắng chửi những đại thần không có tư cách xen vào việc của hắn thực ra cũng là mắng gộp cả Lạc Mộ vào, giờ khắc này Lạc Mộ cũng không phát giác được lời nói của mình quá nặng, còn kèm theo cả tức giận.

Chu Đường nghe xong lời “răn dạy” của Lạc Mộ, lập tức lạnh mặt, cười nhạo một tiếng, “Quốc sư đại nhân nói đúng, là trầm hồ đồ.”

Vốn dĩ hắn chỉ muốn tới đây bầu bạn, trong mắt y chỉ là tùy hứng, tùy ý làm bậy, không biết cân nhắc...

Chu Đường đi rồi, Lạc Mộ mới hậu tri hậu giác nhận ra lời vừa rồi của mình quá nặng. Hơn nữa, Chu Đường đã trưởng thành, là Hoàng đế trên vạn người, nhất định là sẽ chịu không nổi lời răn dạy như thế.

Lạc Mộ tự trách, lần này y sai rồi.

Chu Đường không đến Lãm Nguyệt đài nữa. Lời đồn trong cung tạm lắng xuống, triều thần cũng không ngờ Quốc sư đại nhân lại dứt khoát buông quyền nhanh như vậy, không có nửa điểm do dự, trong lòng không còn hoài nghi nên cũng an phận hơn.

Nhưng trong lòng Chu Đường lại nhạt nhẽo chẳng có tư vị gì, hắn cảm thấy, Quốc sư đại nhân đã thay đổi rồi.

Dựa vào thân phận của hai người mà nói, Quốc sư đại nhân bây giờ không cần che mưa chắn gió vì hắn nữa, không cần dẫn đường cho hắn nữa, y đã trở thành thần tử của hắn, giữa hai người là sự khác biệt của quân và thần.

Dựa vào thể trạng hai người mà nói, thân thể Quốc sư đại nhân yếu ớt, cần hắn chăm sóc.

Nhưng chuyện này chẳng có gì không tốt, hắn nguyện ý chăm sóc Quốc sư đại nhân, nguyện ý che mưa chắn gió cho Quốc sư đại nhân, nguyện ý trao đổi thân phận, trở thành người bảo vệ Quốc sư đại nhân.

Nhưng thật không may, tính tình Quốc sư đại nhân cũng thay đổi. Y không còn tự tin chắc chắn của năm đó, nói “điện hạ có thể tin tưởng thần, thần sẽ giúp điện hạ”, gặp chuyện bắt đầu lo trước lo sau, bắt đầu coi trọng sự ổn định cân bằng, cam nguyện bị cái gọi là lễ nghi trói buộc.

Y cũng không còn khí phách hăng hái “thần có thể thay bệ hạ đánh Tề quốc”, tính tình y trở nên mềm mại, trở nên vô dục vô cầu, giống như hoàn toàn chán ghét chuyện thế gian, tùy thời có thể không còn vướng bận gì mà mọc cánh thành tiên.

Quốc sư đại nhân chỉ mới có 27 tuổi, đương lúc tráng niên nhưng thân thể lại yếu ớt gầy gò, tính tình cũng rất giống những người đã bước sang tuổi xế chiều.

Chu Đường chịu không nổi khi nhìn thấy y như vậy!

Trong lòng hắn hiểu rõ, bảy năm qua, chính bản thân hắn đã trưởng thành, đã thay đổi, Quốc sư đại nhân đương nhiên cũng sẽ thay đổi.

Hắn chỉ có một hy vọng nhỏ bé, hy vọng Quốc sư đại nhân ở lại bên cạnh hắn lâu hơn, dù không thể nắm tay hắn như trước nhưng có thể cùng nhau gánh mưa gánh gió, hoặc chỉ cần ở bên cạnh hắn, cùng hắn chiêm ngưỡng giang sơn thịnh thế của bọn họ là đủ rồi.

Nhưng hiện giờ Chu Đường cảm thấy, như vậy không đủ, hoàn toàn không đủ. Hắn chịu không nổi khi thấy mình và Quốc sư đại nhân ly tâm, quân thần rạch ròi, rõ ràng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhưng lại không bằng lúc còn nhỏ thỉnh thoảng mở cửa sổ, được y ôm vào lòng.

Rốt cuộc là đã sai từ đâu?

Lạc Mộ suy nghĩ suốt mấy ngày, quyết định chủ động xin lỗi Chu Đường, nhưng y mới chỉ nghĩ, chưa kịp hành động thì Chu Đường đã phái người tới mời y dùng bữa, nói, nếu Quốc sư đại nhân không tới, bữa trưa hôm nay sẽ không ăn.

Nghe xong lời truyền của thái giám tổng quản Bao công công, Lạc Mộ cười phụt thành tiếng, nâng bước đi về hướng tẩm cung của Chu Đường.

“Còn nói mình không phải là trẻ con, bệ hạ muốn dùng tuyệt thực để uy hiếp thần sao?” Cho những cung nhân lui hết xuống, Lạc Mộ trêu chọc Chu Đường.

Chu Đường mỉm cười, “Nhưng rất có tác dụng mà?”

Lạc Mộ lắc đầu cười, “Sớm biết vậy thần sẽ không tới, thử xem người có thực sự tuyệt thực hay không.”

Hai người đều không hề nhắc đến chuyện ngày hôm đó.

Chu Đường cảm thấy, không cần thiết phải nói ra hết những tâm tư của mình cho Lạc Mộ biết, quá mất mặt.

Lạc Mộ lại cảm thấy, nếu Chu Đường không ngại, y có thể trịnh trọng xin lỗi, nhưng hắn lại có vẻ không muốn nhắc lại chuyện đó, nếu y cố tình nhắc sẽ phá hư bầu không khí hiện tại.

Vì vậy, bữa cơm trưa này, chủ và khách đều vui vẻ hòa hợp.

Kể từ ngày đó, chỉ cần Chu Đường không bận chính vụ thì sẽ phái người tới Lãm Nguyệt đài mời Lạc Mộ tới dùng bữa, thậm chí còn đẩy bữa tối lên sớm hơn nửa canh giờ, mời Lạc Mộ tới, ăn cơm xong còn tiễn y ra khỏi cung.

Sau mấy ngày, trong cung lại có lời đồn, nói bệ hạ không có Quốc sư đại nhân thì sẽ ăn không ngon.

Lời này truyền tới tai các vị đại thần, ý tứ càng thêm nhiều tầng.

Mấy ngày sau, có đại thần dâng tấu chương, nói bệ hạ đã 17 tuổi, nên lập hậu nạp phi.

*** Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.