Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí

Chương 27: Chương 27: “Hoa Quỳnh” (4)




Edit: 笑顔Egao

Mọi người trong đoàn làm phim đều yêu thích Tiếu Lăng Tiêu.

Mà Tiếu Lăng Tiêu thân là một con chó cũng rất hưởng thụ điều này, ngoại trừ việc không thích để người khác sờ mó, những lúc khác đều tỏ ra ngoan ngoãn.

Bất quá, có một việc khiến hắn cảm thấy rất phiền muộn, nữ diễn viên thủ vai cô gái xinh đẹp trong tiểu thuyết của nhân vật chính không thèm để ý đến mong muốn của hắn, lúc nào cũng động tay đông chân sờ sờ ôm ôm.

Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy trinh tiết của mình bị cô nàng này vấy bẩn mất rồi. (ôi giời ạ =)))))

Chu Cẩn Sơ không phải tên biến thái, đương nhiên sẽ không có chuyện cấm người khác chạm vào chó nhà mình, lại càng không thể trở mặt với người khác vì chuyện cỏn con như thế này, nên Tiếu Lăng Tiêu cũng chẳng trông cậy được gì.

Có một ngày, Chu Cẩn Sơ cần rời khỏi đoàn làm phim một đêm để tham gia lễ ra mắt một sản phẩm điện thoại di động nào đó do y làm đại sứ thương hiệu* — loại hoạt động như thế này đại sứ thương hiệu nhất định phải trình diện. (*đại sứ thương hiệu: này là do tớ sub ra từ “đại ngôn” hay người phát ngôn các bạn hay thấy trong mấy truyện về giới giải trí ấy:)))

Nữ diễn viên xinh đẹp kia nói với Chu Cẩn Sơ: “Này, tối nay để Trung Khuyển ở chỗ của em một đêm đi.”

“… Hả?”

“Nó phải ở lại đây đúng không, em muốn ôm nó đi ngủ cùng.” Nữ diễn viên biết rõ Trung Khuyển được dạy dỗ rất tốt, chưa bao giờ cắn người, luôn ngoan ngoãn nghe lời, vì thế cô không sợ nó nửa đêm phát điên. Thời gian qua cô chơi cùng Trung Khuyển rất vui vẻ, thường xuyên sờ sờ gãi gãi nó, cô cảm thấy Trung Khuyển rất thân với mình.

“Chuyện này…” Chu Cẩn Sơ có chút do dự.

“Để Trung Khuyển ở chỗ em một đêm đi…” Nữ diễn viên làm nũng: “Em đảm bảo sẽ không ngược đãi chó của anh.”

“Anh không lo cái đó, anh biết em đối xử với Trung Khuyển rất tốt.” Chu Cẩn Sơ nhìn về phía Tiếu Lăng Tiêu: “Nhưng nó khá dính anh, anh sợ nó sẽ mang đến phiền phức, lại quấy nhiễu giấc ngủ của em.” Kỳ thực Chu Cẩn Sơ đang uyển chuyển từ chối, y cảm thấy Trung Khuyển thích ở một mình hơn.

“Không sao đâu không sao đâu.” Đối phương lại nói tiếp: “Thử xem đi thử xem đi mà!”

“Ầy… Được rồi.” Người ta đã nói đến vậy, Chu Cẩn Sơ cũng không tiện từ chối.

Y khom người vuốt ve Tiếu Lăng Tiêu: “Mày tối nay nhớ phải ngoan ngoãn một chút.”

Tiếu Lăng Tiêu: “…”

Hắn nghĩ: tui không muốn ngoan, tui muốn khóc lóc ăn vạ.

Tại sao tui phải ngủ với cô ấy?!

Tui không muốnnnn!

Nhưng hắn lại không thể biểu hiện ra là hắn nghe hiểu, aizz.

Hiển nhiên, Chu Cẩn Sơ cũng sẽ không thể hiểu được tiếng lòng của Tiếu Lăng Tiêu.

Sau khi y rời khỏi đoàn làm phim, Tiếu Lăng Tiêu lập tức bị ôm đi.

Hắn đứng trong phòng cào cánh cửa, thê thảm sủa gâu gâu, thậm chí còn giả khóc, nhưng Chu Cẩn Sơ đi cũng đi rồi, cửa phòng cũng bị khóa, mọi chuyện không còn cách nào thay đổi.

Mười giờ tối, nữ diễn viên trải xong drap giường, dọn xong gối, còn tỉ mỉ trải chăn lên nửa bên giường: “Lấy cả gối cho mày rồi đấy… Chu Cẩn Sơ nói mày thích nằm gối, còn phải đắp chăn, tao làm thay hết cho mày rồi nè.” Lí do cô đưa ra đề nghị ngủ chung với Trung Khuyển một phần cũng bởi vì tò mò, muốn tận mắt nhìn cảnh tượng này một chút, dù sao cũng hiếm khi được gặp một con chó kì lạ như thế này.

“…” Tiếu Lăng Tiêu trợn tròn mắt chó, vẫn giữ nguyên tư thế sẵn sàng lâm trận nhìn cô nàng.

“Anh ấy còn bảo, mày thích ôm người đi ngủ, ha ha ha.”

“…” Tiếu Lăng Tiêu thầm nghĩ: này cô gái, cô thật đáng thương, cô yêu sai chó rồi, trái tim của con chó cô yêu đã thuộc về người khác, nó sẽ vĩnh viễn không đáp lại tình cảm của cô đâu.

Nữ diễn viên chuẩn bị xong giường ngủ, ôm Tiếu Lăng Tiêu đặt lên giường.

Tiếu Lăng Tiêu cứng ngắc nằm xuống. Trong lòng hắn đã quyết, tuyệt đối không được để quân địch ôm vào lòng. Mỗi người một nửa giường còn tạm được, không va chạm lẫn nhau, bằng không hắn tuyệt đối sẽ nhảy xuống giường, có chết cũng không quay về.

Không chỉ vì Chu Cẩn Sơ, còn vì hắn là một thuần gay.

“Á,” Nữ diễn viên cau mày đứng bên giường: “Hình như không đủ chỗ ngủ…”

Trong thời gian quay ngoại cảnh, giường do đoàn làm phim sắp xếp đều là giường cá nhân, chính là loại giường đơn dành cho một người. Chỉ có Chu Cẩn Sơ được sắp xếp giường đôi để thuận tiện cho y chăm sóc Trung Khuyển.

Một con Husky một tuổi rưỡi hình thể rất lớn, giường đơn quả thực không đủ chỗ cho một người một chó.

Tiếu Lăng Tiêu thở ra một hơi: may quá… Không cần phải ngủ với con gái nữa rồi… Cuối cùng cũng có thể nằm ngủ trên đất… Tuy dưới đất không được thoải mái lắm, nhưng khẳng định tốt hơn so với bây giờ.

Kết quả, Tiếu Lăng Tiêu đánh giá thấp sự chấp nhất của nữ diễn viên.

Cô nàng nghĩ một lát, đột nhiên nảy ra chủ ý: “… Chúng ta ngả ra đất ngủ đi!”

Tiếu Lăng Tiêu: “…”

Hắn nhìn đối phương lấy đệm trên giường trải xuống đất, còn lấy thêm mấy bộ quần áo trải bên cạnh đệm để tăng diện tích chỗ nằm, cuối cùng phủ drap giường lên đệm, sau khi cảm thấy đủ rộng liền mang nốt chăn đệm xuống.

“…”

“Ổn rồi Trung Khuyển,” Nữ diễn viên ôm Tiếu Lăng Tiêu, đặt hắn trên chăn đệm dưới đất, nhét hắn vào trong chăn: “Ngủ đi.”

Dứt lời, cô nàng đứng dậy tắt đèn, thay đồ ngủ rồi chui vào ổ chăn.

“… Ngao” Tiếu Lăng Tiêu vặn vẹo nhích ra rìa chăn.

Không biết có phải có bệnh sạch sẽ hay không, cô nàng không thực sự ôm Tiếu Lăng Tiêu, nhưng lại vươn tay khoát lên lưng Tiếu Lăng Tiếu, đều đặn vuốt lông.

“…” Tiếu Lăng Tiêu mở to mắt chó, cả người rơi vào trạng thái đề phòng, không dám thả lỏng thần kinh một chút nào.

Hắn cảm giác như lông mao trên người mình đều dựng đứng hết lên.

May mà hắn đã quen bị vuốt lông.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiếu Lăng Tiêu cảm giác phía sau truyền đến tiếng hô hấp đều đều.

“…” Hắn thở phào một tiếng.

Cuối cùng cũng tự do.

Tiếu Lăng Tiêu chui ra khỏi ổ chăn, dùng hai móng vuốt nhẹ nhàng nâng gối đầu, chân sau dựng thẳng, ném gối lên giương đơn.

Sau đó, Tiếu Lăng Tiêu dồn sức nhảy lên đệm lò xo mềm mại trên giường.

Hắn đặt gối lên đầu giường, nằm thẳng cẳng, duỗi hai chân sau ra thả lỏng.

Lạnh cả đêm, cuối cùng cũng được giải phóng.

Ngọa tào, thiệt thoải mái… Tiếu Lăng Tiêu ngả mình trên đệm lò xo, thầm nghĩ: cô ngả ra đất ngủ một mình đi.

Lão tử nằm trên giường là được rồi.

Quả nhiên không nên đến gần cô ta, làm một con chó gay, mùi thơm trên cơ thể con gái xộc vào mũi làm nó suýt chút nữa hôn mê.

***

— rạng sáng hôm sau, nữ diễn viên mở mắt ra, không nhìn thấy chó của Chu Cẩn Sơ đâu.

Cô vội vàng ngồi dậy, phát hiện nó không có trên mặt đất.

“…” Cô hoảng loạn nhìn xung quanh tìm nó, mười giây sau, cô nhìn thấy con chó kia đang ngủ ngon lành trên giường nhỏ, còn dùng cả gối đầu.

Cô nhìn đến ngơ ngác, rất lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được, gương mặt xinh đẹp như tiên nữ giờ khắc này đầy vẻ mờ mịt.

Con chó này, nó tự mình trèo lên giường ngủ?

Cô nằm trên đất cứng ngủ cả đêm, đến giờ cả người đều nhức mỏi, còn con chó lại ung dung nằm trên giường làm một giấc mộng đẹp?

Cô có chút không dám nhìn thẳng Trung Khuyển luôn.

Lúc Chu Cẩn Sơ hỏi cô Trung Khuyển có ngoan không, cô phải mất rất nhiều thời gian mới sắp xếp được ngôn ngữ của bản thân: “Trung Khuyển… thực sự rất thông minh, hơn những con chó khác nhiều. Vì giường quá nhỏ nên em ôm nó trải chăn đệm nằm dưới đất, kết quả đến nửa đêm, nó tự mình trèo lên giường nằm.”

Chu Cẩn Sơ đã quá quen thuộc Tiếu Lăng Tiêu, cũng không để tâm lắm: “Chắc nó biết nằm trên giường thoải mái hơn.”

“Nó trèo lên giường còn mang cả gối theo…”

“Vì nó biết nằm gối thoải mái hơn.”

“Aizz,” nữ diễn viên rất thích chó, bản thân cô ở nhà cũng nuôi chó, cũng không biết nên nói như thế nào. Cuối cùng cô nàng chỉ nhắc nhở: “Anh để ý chó nhà anh một chút đi, em vẫn cảm thấy nó có chút quái lạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.