Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí

Chương 53: Chương 53: Quay phim (13)






Edit: 笑顔Egao.

Sau khi rời đoàn làm phim, Tiếu Lăng Tiêu không thể gặp Chu Cẩn Sơ mỗi ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được dùng wechat tán gẫu với người kia. Ban ngày Chu Cẩn Sơ rất bận, không thể lập tức trả lời, Tiếu Lăng Tiêu cũng không sốt ruột một chút nào, ngoan ngoãn ngồi làm việc của mình chờ đối phương phản hồi.

Chuyện hắn làm vẫn không khác trước kia mấy, chủ yếu là lướt weibo, xem phim, coi anime, đọc tiểu thuyết; chỉ là trước đây hắn chỉ thích xem những tình tiết liên quan đến cốt truyện, những đoạn yêu đương của nhân vật chính hắn chỉ xem lướt qua, hiện tại lại thích đọc phần tình yêu, đôi khi đọc đến chi tiết đáng yêu còn có thể lăn lộn trên ghế sofa; hắn còn mua một quyển sổ nhỏ màu xanh nhạt, ghi chép lại từng lời tâm tình, động tác ám muội, những điểm hẹn hò nổi bật, chờ sau này sẽ đưa người mình thích đi thử từng cái từng cái một. Ngoài ra, hắn cũng sẽ xem phim, học tập kĩ xảo từ các ảnh đế qua màn hình —— sau khi nâng cao diễn xuất, hắn có thể nhìn nhận nhiều vấn đề hơn trước kia, giống như một người chơi cờ rất kém, có nhìn thế nào cũng không thấy được sự ảo diệu của thế trận, chỉ sau khi kỳ nghệ được nâng cao mới có thể nhìn ra được những điều trước kia mình không thấy. Tiếu Lăng Tiêu còn dành thời gian luyện tay nghề nấu nướng cũng với xử lý việc nhà, hắn nghĩ, bản thân là một thằng đàn ông, sống một mình còn có thể chấp nhận được, thế nhưng nếu chẳng may hắn lập gia đình sớm, những việc thế này không biết xử lý sẽ loạn cào cào. Hắn cũng chú ý rèn luyện sức khỏe, đặc biệt là eo và mông, mỗi ngày đều chạy bộ, nhảy ếch, giãn cơ, còn tập gập chân ra sau, quyết tâm rèn luyện eo chân thật mềm dẻo, đề phòng Chu Cẩn Sơ thú tính quá độ hắn vẫn còn chống đỡ được, trở thành một tiểu thụ chất lượng tốt ra được phòng khách vào được phòng bếp lên được giường lớn.

Chu Cẩn Sơ tuy bận bịu đóng phim, nhưng chưa bao giờ khiến Tiếu Lăng Tiêu phải chờ quá lâu. Thông thường, không quá hai tiếng đồng hồ Tiếu Lăng Tiêu có thể nhận được tin nhắn trả lời, buổi tối thậm chí còn nhanh hơn, đa số đều trả lời ngay lập tức. Còn Tiếu Lăng Tiêu, mỗi lần đều trả lời ngay sau một giây. Còn chuyện rõ ràng nhìn thấy tin nhắn nhưng không trả lời, hay đứng ngồi không yên chờ tin nhắn lại giả vờ như không có chuyện gì, Tiếu Lăng Tiêu không bao giờ làm. Hắn thích đem tình cảm của mình công khai cho người khác nhìn, vì bản thân hắn cảm thấy mình thích đối phương chẳng có gì mất mặt, cho dù đối phương có biết mình yêu thích người ta cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, vì Chu Cẩn Sơ xứng đáng để hắn yêu.

Về nội dung tán gẫu, kì thực chỉ là mấy chuyện vụn vặt —— ngày hôm nay hắn xem phim gì, đọc được tin gì trên báo, ra ngoài mau cái gì, bản thân hôm nay nấu món gì, đi trên đường gặp chuyện gì, hay thấy được cái gì náo nhiệt, hóng được chuyện gì đã xảy ra,… Có đôi khi hắn còn chụp một bức ảnh gửi đi, còn cợt nhả thêm một câu: “nếu bây giờ anh cũng ở đây là tốt rồi”, sau đó Chu Cẩn Sơ sẽ nhắn lại một câu: Anh cũng mình đang ở đó.

Ban đầu, Tiếu Lăng Tiêu sẽ chụp ảnh màn hình mấy thứ thú vị trên weibo gửi qua wechat cho Chu Cẩn Sơ, tỉ như vài mẩu chuyện ma, hay một ít hình động vật đáng yêu, có điều về sau hắn lại tái phát bệnh lười, bắt đầu tag Chu Cẩn Sơ ngay dưới bài đăng weibo, Chu Cẩn Sơ sau khi nhìn thấy cũng trực tiếp trả lời hắn ngay bên dưới, kết quả không quá một ngày đã bị cư dân mạng phát hiện, vô cùng ngạc nhiên hóa ra hai người lại thân nhau đến vậy, lại liên tưởng đến chuyện lần trước*, trong nháy mắt ship bọn họ thành một chiến hạm vững chắc. (*Vụ Tiếu Lăng Tiêu bị anti vì diễn xuất kém ấy.)

* * *

Lần đầu tiên Tiếu Lăng Tiêu đến thăm đoàn làm phim là ngay trước khi cả đoàn chuyển cảnh đến nơi khác. Ngày hôm ấy thời tiết rất lạnh, Tiếu Lăng Tiêu bất chấp tất cả xuất hiện đúng giờ tại phim trường, chỉ vì Chu Cẩn Sơ hôm đó không có nhiều cảnh quay.

“Tiếu Lăng Tiêu?” Đạo diễn Thi nhìn thấy hắn, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi…” Tiếu Lăng Tiêu lấy hết dũng khí trả lời: “Tôi đến thăm đoàn làm phim!”

“Đến xem ai?”

“Đến, đến xem Chu Cẩn Sơ.” Tiếu Lăng Tiêu nhớ rất rõ, ngày mình rời đoàn làm phim, Chu Cẩn Sơ nói hắn có thể đến thăm, còn nói “nếu có người hỏi em cứ nói là anh mời em tới”.

“Xem Chu Cẩn Sơ à…” Đạo diễn Thi sờ sờ cằm: “Hai người các cậu trước đây không phải không quen nhau sao?”

“Có biết nhau, nhưng không quen.” Từ lần hắn bị bôi đen trên mạng, hai người kì thực đã biết nhau, nhưng vẫn không quen nhau, nói cách khác, là Chu Cẩn Sơ không không quen Tiếu Lăng Tiêu, còn đối với kẻ đã từng làm chó là Tiếu Lăng Tiêu, hắn lại không cảm thấy Chu Cẩn Sơ xa lạ chút nào.

“Chà, mới quay cùng nhau có hai tuần đã thân thiết đến mức này rồi hả?”

“À,” Tiếu Lăng Tiêu: “Cũng có thể coi là bạn thân…”

“… Đừng sử dụng từ này.” Đạo diễn Thi nói: “Từ này không còn tồn tại nữa.”

“Hả?”

“Đạo diễn Nghiêu từng nói đạo diễn Chung là bạn thân của mình, kết quả trên thực tế hai người là người yêu, hiện tại toàn bộ giới giải trí mỗi khi nhắc đến từ này đều ngầm thừa nhận nó chỉ mối quan hệ không thuần khiết.”

Tiếu Lăng Tiêu: “…………..” Một lần nữa bị couple Chung Nghiêu nhét một đống thức ăn dành cho chó F.A, Tiếu Lăng Tiêu ở trong lòng lặng lẽ đạp một cước vào bát thức ăn chuyên dụng, dùng hành động tỏ vẻ hắn không muốn ăn thức ăn cho chó một lần nào nữa.

Lần đầu tiên đi thăm đoàn làm phim, tất cả đều rất thuận lợi. Tiếu Lăng Tiêu đem một đống bao lớn bao nhỏ hắn chuẩn bị cho Chu Cẩn Sơ đưa cho đối phương, Chu Cẩn Sơ mở ra xem, phát hiện bên trong cái gì cũng có.

Bao đầu tiên chất đầy thuốc, có thuốc hạ sốt, thuốc cảm cúm, thuốc dạ dày, thuốc kháng sinh, thuốc tiêu chảy, thuốc tẩy giun… Tiếu Lăng Tiêu nói: “Những thuốc này đều rất dễ dùng, em sợ phim trường đoàn làm phim sắp tới khó mua thuốc, tự mình chuẩn bị hết cho anh rồi.”

Bao thứ hai là đồ ăn, chủ yếu là các loại bánh quy. Tiếu Lăng Tiêu còn nói: “Trong phim trường bên kia không có siêu thị lớn, em sợ anh đói nên mua sẵn một ít, đồ ăn bên kia không ngon cũng không phải lo.”

Chu Cẩn Sơ rũ mi mắt nhìn một lát, lấy ra một thứ từ trong túi: “Đây là cái gì?”

Tiếu Lăng Tiêu đáp: “Ớt chưng dầu Laoganma*…” (tui đã định sub là tương ớt Chinsu cho dân dã, a men đà phật~)

“…Hả?”

“Em hỏi mấy đứa bạn đã từng đến đó, họ nói cơm hộp bên ấy rất nhạt, người phương Bắc ăn không quen, sẽ cảm thấy nhạt nhẽo…”

Chu Cẩn Sơ: “…….”

“Nên em xếp cho anh một lọ ớt chưng… à không, hai lọ, em sợ người khác cũng đòi ăn chung… Hay anh thích của hãng PTQ* hơn?” Ớt chưng dầu của Laoganma và PTQ đều ngon, Tiếu Lăng Tiêu không rõ vị nào ngon hơn, liền thử một lần tất cả các vị cư dân mạng khen ngon, cuối cùng mới quyết định chọn hai bình này cho Chu Cẩn Sơ mang đi. (PTQ: Phạn Tảo Quang, tên hãng gia vị, gõ tắt cho nó chuyên nghiệp =)))

“… Cái nào cũng được.”

Bao đồ thứ ba là vật dụng hàng ngày, Tiếu Lăng Tiêu rất cẩn thận, nào là miếng dán giữ nhiệt, khăn quàng cổ cỡ lớn… tất cả những gì cần dùng đều có bên trong. Chu Cẩn Sơ lật qua lật lại xem xét, lật ra được một túi quần lót loại dùng một lần: “………” (Có chút tò mò, sịp xài một lần của các anh có phải giống sịp giấy của các chị em không vậy?)

“À, cái này,” Tiếu Lăng Tiêu nói: “Em biết, anh khá lười, khẳng định không muốn giặt quần lót. Thế nên là, em mua cái này, mỗi ngày dùng một cái, thay ra chỉ việc vứt đi là xong.”

“… Dừng,” Chu Cẩn Sơ nói: “Không cần nói thêm nữa.”

Bao thứ tư là đồ dùng giải trí, Tiếu Lăng Tiêu chuẩn bị máy tính bảng, cài sẵn app đọc sách điện tử, còn xếp thêm hai quyển sách loại giấy siêu nhẹ, thậm chí có cả bày tây. (Thật sự tui không hiểu Chu ảnh đế đây là đi công tác hay đi du học nữa hahaha)

“Tiếu Lăng Tiêu…” Chu Cẩn Sơ nhìn chằm chằm Tiếu Lăng Tiêu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Dạ?”

“Không có chuyện gì,” Chu Cẩn Sơ cuối cùng vẫn thở dài một hơi: “Em ấy, sao lại ngu ngốc như vậy?”

“A?”

“May mà là anh, đổi thành người khác, em có khi đã bị người ta lừa đến không còn gì nữa rồi.”

“Sẽ không,” Tiếu Lăng Tiêu nghiêm túc nói: “Chu Cẩn Sơ, em cũng không ngu, con mắt nhìn người em rất chuẩn.” Tiếu Lăng Tiêu trong lòng thầm “hứ” một tiếng, bàn về tâm cơ anh thực sự không phải là đối thủ của em, em giả làm chó sống sờ sờ ngay bên cạnh anh suốt hai năm anh đều không phát hiện.

Cuối cùng, Tiếu Lăng Tiêu còn lấy ra một tấm ảnh, dứt khoát nhét vào túi, nói: “Cho anh một tấm ảnh hồi bé của em, lúc còn nhỏ em rất đáng yêu.”

Chu Cẩn Sơ: “Bây giờ cũng rất đáng yêu.”

“Anh cũng nghĩ như vậy? Quả nhiên, em cũng nghĩ thế…” Tiếu Lăng Tiêu thường xuyên cảm thán, xã hội này nếu chỉ coi trọng nhan sắc thì tốt rồi.

Đưa đồ xong, hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, cuối cùng Chu Cẩn Sơ xin về sớm, mời Tiếu Lăng Tiêu đi ăn.

Nhà hàng rất sa hoa, món ăn cũng sa hoa, thế nhưng Tiếu Lăng Tiêu chỉ nói luôn miệng, hai mắt nhìn chăm chú vào Chu Cẩn Sơ, về cơ bản không động đến đồ ăn. Đối phương cũng không ăn nhiều, chỉ động vài đũa, thức ăn nóng chẳng mấy chốc đều nguội. Cuối cùng, Chu Cẩn Sơ gọi nhân viên gói thức ăn lại, đưa hết cho Tiếu Lăng Tiêu mang về.

“Sau khi đoàn làm phim đến phim trường lớn bên kia, em cũng có thể đến thăm.” Lúc ra về, Chu Cẩn Sơ mở miệng.

“Em cũng đang có ý định đó…”

“Ừ, anh chờ.”

......

HÃnh ánh cà liÃn quan Ớt chưng dầu Laoganma

Kát quá hÃnh ánh cho é Ớt chưng PTQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.