CHƯƠNG 19
Trầm Thiên Ảnh ngồi trước máy tính, bên cạnh là Lộ Tiểu Vũ vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Nội dung Trầm Thiên Ảnh gõ ra có chút lộn xộn, “Giờ chúng ta phải đến bệnh viện.”
Lộ Tiểu Vũ hỏi, “Để làm gì?”
Trầm Thiên Ảnh, “Đi xem có linh hồn của ai rời khỏi cơ thể, nếu có em lập tức bóp chết anh!”
Lộ Tiểu Vũ, “!!! Em không dám!”
Trầm Thiên Ảnh, “Không sao, như vậy anh mới có thể trở lại cơ thể con người, anh không muốn cả đời cứ sống thế này!”
Lộ Tiểu Vũ, “Nhưng nếu không thành công thì sao?”
Trầm Thiên Ảnh, “Không thử sẽ vĩnh viễn không có cơ hội. Giờ chúng ta phải đi ngay.”
Gõ xong, Trầm Thiên Ảnh liền thúc giục Lộ Tiểu Vũ mau chóng tới bệnh viện.
Lộ Tiểu Vũ không có cách nào khác, đành dẫn Trầm Thiên Ảnh đi, chỉ tiếc, hai anh em vừa bước đến khuôn viên bệnh viện đã bị người ta đuổi ra.
Bệnh viện không cho phép dắt chó vào.
Trầm Thiên Ảnh chưa từ bỏ ý định, để Lộ Tiểu Vũ thu hút sự chú ý của y tá, còn mình thì lén lút đi vào đường thoát hiểm bên cạnh.
Hai anh em canh ở thang lầu bên ngoài ICU (Những người được đưa vào khoa này đều trong tình trạng nguy kịch).
Trầm Thiên Ảnh kích động đi tới đi lui.
Lộ Tiểu Vũ ngồi bệt xuống đất tựa vào tường, khuỷu tay chống đầu gối nhìn Trầm Thiên Ảnh đi qua đi lại.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Lộ Tiểu Vũ có chút mệt mỏi, nhưng cũng không thúc giục Trầm Thiên Ảnh.
Cuối cùng, Trầm Thiên Ảnh nghe thấy tiếng cửa phòng ICU mở ra, sau đó là tiếng y tá bác sĩ gọi người nhà bệnh nhân. Trầm Thiên Ảnh đi tới gần cửa nhòm xem, Lộ Tiểu Vũ cũng kê đầu lên đầu anh nhìn theo.
Trầm Thiên Ảnh thấy một người phụ nữ lớn tuổi mặc quần áo bệnh nhân, bà thong thả xuyên qua cửa lớn đóng chặt, như thể không ai cảm thấy có gì bất thường, lại thong thả xuyên qua mọi người đang vội vàng chạy tới, bước chân đi ra ngoài.
“Mẹ!” Một người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa gọi.
Dường như bà hơi ngừng một chút, song vẫn không quay đầu lại, đi xa dần.
Trầm Thiên Ảnh ngẩng đầu lên, thấy Lộ Tiểu Vũ vẫn đang nhìn mọi người ngoài cửa, vẻ mặt có chút tiếc thương, song không hề có vẻ kinh ngạc, anh biết cậu không nhìn thấy người phụ nữ kia.
Người qua đời là một người phụ nữ đã lớn tuổi, tất nhiên Trầm Thiên Ảnh không muốn nhập vào cơ thể đó, lại quay đầu tựa vào tường ngồi chờ.
Giờ ngồi lâu như vậy, cảm xúc mãnh liệt lúc mới đầu dần bị mài mòn, Trầm Thiên Ảnh bắt đầu nghiêm túc đánh giá khả năng thành công của việc này.
Lúc đầu anh nghĩ chỉ cần bọn họ kiên nhẫn chờ ở bệnh viện, ắt sẽ tìm được một cơ thể thích hợp, chỉ là lúc đó không biết Lộ Tiểu Vũ có thể bóp chết anh được hay không, dù anh có thật sự rời khỏi cơ thể này, nhưng liệu có thể thuận lợi tiến vào cơ thể người khác? Liệu anh có giống những người kia, cũng mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài, thậm chí ngay cả với tiếng kêu khóc của người thân cũng không bận tâm mà rời khỏi?
Trầm Thiên Ảnh từng nghĩ, nếu không thể quay trở về như trước, cả đời phải ở trong thân xác này, thì thà chết đi đầu thai lại còn hơn, chỉ là giờ bảo anh chết như thế, anh bỗng thấy không cam lòng.
Lộ Tiểu Vũ ngồi lại bên cạnh anh, ngáp một cái.
Trầm Thiên Ảnh kéo kéo tay áo cậu.
“Mình đi à?” Lộ Tiểu Vũ hỏi.
Trầm Thiên Ảnh gật đầu.
Lộ Tiểu Vũ hỏi tiếp, “Không đợi nữa sao?”
Trầm Thiên Ảnh lại gật.
Lộ Tiểu Vũ im lặng một lúc, đứng dậy, “Vậy đi thôi.”
Hai anh em lẳng lặng xuống lầu, Lộ Tiểu Vũ hỏi, “Anh, anh có tin âm phủ đã định sổ hết rồi không?”
Trầm Thiên Ảnh không đáp gì.
Lộ Tiểu Vũ nói tiếp, “Em tin rồi sẽ có cách, có lẽ mình không cần phải làm gì đâu.”
Hai anh em lén lút đi xuống, lại bị y tá bắt quả tang.
Lộ Tiểu Vũ cúi đầu xin lỗi, thế nhưng vẫn bị mắng cho một trận.
Trầm Thiên Ảnh đứng bên cạnh chờ cậu, ngáp liên tục mấy cái.
Y tá tiến về phía trước, xoa đầu Trầm Thiên Ảnh, nói, “Chó ngoan, sau này không được chạy vào bệnh viện nữa đâu nhé!” Sau đó để bảo vệ dẫn bọn họ ra cổng.