CHƯƠNG 24
Trầm Thiên Ảnh ở nhà cô đơn phiền muộn chờ đợi cả một ngày, anh cũng có cảm giác bất an giống Lộ Tiểu Vũ, tuy nhiên, nỗi bất an của anh lại là sợ Lộ Tiểu Vũ không chịu để ý đến mình.
Đứa em trai dịu ngoan vẫn nấu cơm, tắm rửa cho anh, nhưng không chịu nói chuyện với anh, cũng không nhìn anh nữa. Trầm Thiên Ảnh biết tối qua mình thực sự có hơi quá.
Anh muốn làm Lộ Tiểu Vũ vui, thế là ngay khi nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài hành lang, anh ngậm điếu thuốc còn chưa châm lửa nằm sấp trước cửa chờ. Lúc nghe được tiếng vặn chìa khóa, Trầm Thiên Ảnh nghĩ thầm, thế này coi bộ chưa đủ độ, vậy là nâng cái mặt già hơi đỏ lên, nghiêng người, nằm trên mặt đất ngửa đầu nhìn về phía cửa.
Thư Minh Viễn cõng Lộ Tiểu Vũ lên lầu, thò tay vào túi cậu tìm chìa khóa, mở cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là cảnh con chó lông vàng kia miệng ngậm thuốc lá, nằm dưới đất ngửa cái mặt ngốc ngốc lên nhìn hắn.
Thư Minh Viễn hơi nhíu mày.
Trầm Thiên Ảnh bật mạnh người dậy, cảnh giác nhìn Thư Minh Viễn, rồi mới sực nhận ra, vội vàng nhổ thuốc trong miệng đi.
Lộ Tiểu Vũ cọ cọ má lên vai Thư Minh Viễn, đưa mắt nhìn Trầm Thiên Ảnh, tiếng “Anh” quanh quẩn bên miệng lại chẳng thể thốt ra.
Thư Minh Viễn đặt Lộ Tiểu Vũ xuống sofa, Trầm Thiên Ảnh vội vàng nhảy lên theo, tiến sát gửi hơi thở ngập mùi rượu của cậu.
Trầm Thiên Ảnh liếm liếm mũi. Thấy Thư Minh Viễn tiếp cận, anh vội vàng dùng chính thân mình che Lộ Tiểu Vũ đi.
Thư Minh Viễn cầm gối đệm cao đầu cho Lộ Tiểu Vũ, sau đó xoay người ra cửa, xuống lầu mang đồ lên.
Thấy hắn đi rồi, Trầm Thiên Ảnh mới nằm xuống bên cạnh cậu, ghé đầu gần trước mặt cậu, chóp mũi cảm nhận hô hấp cậu phả ra.
Lộ Tiểu Vũ trở người nằm ngửa, hai mắt vẫn nhắm chặt.
Trầm Thiên Ảnh thầm gọi “Tiểu Vũ” trong lòng, vô lực dùng móng nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mềm của Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ say không dậy nổi, kế hoạch ăn lẩu tối nay liền tan thành mây khói.
Thư Minh Viễn cất đồ ăn vào tủ lạnh, đang cất một nửa, hắn chợt để ý con cún bự chảng kia vẫn còn nằm sấp bên cạnh Lộ Tiểu Vũ, muốn canh giữ cho cậu, trông đáng thương biết bao.
Thư Minh Viễn dứt khoát đun một nồi nước, đổ gói gia vị lẩu vào, tiếp đến đổ linh tinh đủ các loại đồ ăn vào nồi nấu chung.
Đợi đồ ăn trong nồi đều chín, Thư Minh Viễn ăn thử một miếng thấy không có gì khác thường, liền múc một bát cho Trầm Thiên Ảnh.
Trầm Thiên Ảnh chẳng buồn nâng đầu lên.
Thư Minh Viễn cảm thán, “Quả nhiên là đến chó cũng chẳng thèm ăn.” Xong rồi hắn khuyên, “Chấp nhận đi, không ăn thì tối nay chỉ có nước đói chết thôi.”
Trầm Thiên Ảnh vẫn không nhúc nhích.
Thư Minh Viễn đặt bát xuống bàn, không để ý đến anh nữa, ngồi xổm xuống khẽ vỗ má Lộ Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ?”
Lộ Tiểu Vũ bị hắn vỗ tỉnh, mở mắt chớp chớp mấy cái lại nhắm vào.
Thư Minh Viễn nói, “Đi tắm rửa rồi quay về giường ngủ đi.”
Lộ Tiểu Vũ ngơ ngác một hồi, lắc đầu nói, “Không.”
Thư Minh Viễn không có cách nào, lấy điện thoại của Lộ Tiểu Vũ gọi cho Thương Tử Phàm, nhắc anh ta bao giờ về thì gọi Lộ Tiểu Vũ dậy, đừng để cậu ngủ ở sofa, sau đó mới rời đi.
Thư Minh Viễn đi rồi, Trầm Thiên Ảnh vẫn an tĩnh nằm bên cạnh Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ ngủ mơ mơ màng màng, nghiêng người nằm đối mặt với Trầm Thiên Ảnh, mở bừng mắt, “Anh.” Cậu khẽ gọi.
Chỉ là Trầm Thiên Ảnh không thể đáp lời cậu.
Lộ Tiểu Vũ đột nhiên nhích lại gần, dụi má vào đỉnh đầu Trầm Thiên Ảnh. Trầm Thiên Ảnh được tắm rửa sạch sẽ mỗi ngày, lớp lông vàng bông bông lúc nào cũng có mùi sữa tắm thơm tho.
Lộ Tiểu Vũ ngửi ngửi, nói, “Thơm quá.”
Trầm Thiên Ảnh cũng chôn mũi vào tóc Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ nở nụ cười, ôm cổ Trầm Thiên Ảnh, má cọ cọ cảm nhận lớp lông cổ mềm mượt của anh, khe khẽ nói, “Cứ mãi như vậy thì tốt biết bao.”
Trầm Thiên Ảnh nhất thời cứng đờ.
Lộ Tiểu Vũ hình như lại thiếp đi.
Trầm Thiên Ảnh cẩn thận gác đầu lên vai cậu, tâm trạng làm cách nào cũng không trở lại bình thường được. Lộ Tiểu Vũ chưa từng nói cho anh biết hi vọng của cậu là gì, anh vẫn cứ tưởng rằng cậu cũng giống anh, hi vọng anh có thể sớm thoát khỏi thân thể này, nhưng thì ra trong mắt cậu, anh như vậy mới là tốt nhất.
Trầm Thiên Ảnh có đôi chút tổn thương, tổn thương xong lại có chút buồn bực. Anh nghĩ đi nghĩ lại những ngày sống bên Lộ Tiểu Vũ, muốn tìm xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, rồi lại nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, có lẽ hành động của anh hôm qua khiến Lộ Tiểu Vũ khó có thể chấp nhận.
Lộ Tiểu Vũ ngủ bao lâu, Trầm Thiên Ảnh gác đầu lên vai cậu nằm sấp bấy lâu.
Mãi tới khi Thương Tử Phàm về, lay vai Lộ Tiểu Vũ, gọi cậu trở về giường ngủ mới thôi.