Chương 35
Cậu dẫn chó con đi tản bộ loanh quanh trong trường cả một buổi chiều, chó con quen hơi Lộ Tiểu Vũ, được đặt xuống đất mà vẫn chứ chạy theo mông cậu.
Buổi chiều Trầm Thiên Ảnh họp xong, quay về đón Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ bế chó con, đứng bên cạnh cửa xe, cùng nhau nhìn vào trong.
Trầm Thiên Ảnh mở cửa xe giúp cậu, “Em bảo phải trả chó về mà?”
Lộ Tiểu Vũ đặt chó con xuống trước rồi mới ngồi vào ghế, “Sư huynh còn chưa về, chắc phải một lúc lâu nữa.”
Trầm Thiên Ảnh nói, “Vậy mình đi ăn trước.”
Trầm Thiên Ảnh vốn định đưa Lộ Tiểu Vũ đi ăn đồ Tây cho có không khí, kết quả dắt theo chó, đành phải bỏ ý định ấy đi.
Lộ Tiểu Vũ đặt chó con lên đùi, nó tự mình trèo xuống, đi đến ghế lái, chen vào giữa hai chân Trầm Thiên Ảnh, nhấc hai chân trước bám vào bụng Trầm Thiên Ảnh, bắt đầu cọ cọ quấy nhiễu.
Trầm Thiên Ảnh túm nó đưa về cho Lộ Tiểu Vũ, “Anh tố cáo nó quấy rối ***!”
Lộ Tiểu Vũ cười ôm chó con vào lòng, thơm một cái lên đỉnh đầu nó.
Trầm Thiên Ảnh liếc nhìn một cái rồi mới quay đầu đi, mắt nhìn thẳng về phía trước lái xe.
Tùy ý ăn một bữa cơm chiều xong, Trầm Thiên Ảnh đỗ xe trước cổng trường Lộ Tiểu Vũ, cùng cậu xuống xe dắt chó con đi dạo.
Sau giờ cơm chiều có rất nhiều người tản bộ trong sân trường, Trầm Thiên Ảnh nhìn Lộ Tiểu Vũ bên cạnh, bỗng chốc cảm thấy thực thỏa mãn. Trước kia anh cũng đã từng vì tình cảm mà gắng sức nỗ lực để rồi lại thất vọng, cuối cùng vẫn chỉ mang hai bàn tay trắng, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được, thì ra có những khi hai người ở bên nhau, dù chỉ lặng im không nói cũng ngọt ngào tới vậy.
Lộ Tiểu Vũ cũng rất thỏa mãn, cậu giờ vừa có anh vừa có chó con bên cạnh, trước kia điều này đối với cậu mà nói chỉ là mộng ước xa vời.
Tới gần mười giờ tối Thư Minh Viễn mới về.
Trầm Thiên Ảnh mất kiên nhẫn, bảo Lộ Tiểu Vũ gọi điện cho Thư Minh Viễn báo ngày mai hắn đến nhận chó sau, nhưng Lộ Tiểu Vũ không chịu, sợ ảnh hưởng đến việc của Thư Minh Viễn, nói chờ một lúc cũng không vấn đề gì.
Kết quả lúc Thư Minh Viễn gọi cho Lộ Tiểu Vũ, cậu đang ngủ ở ghế sau, Trầm Thiên Ảnh nhận điện thay cậu.
Thư Minh Viễn sửng sốt, “Anh là ai vậy?”
Trầm Thiên Ảnh đáp, “Tôi là anh họ của cậu ấy, cậu đến bãi đỗ xe của trường đi, Tiểu Vũ đưa chó trả cho cậu.”
Trầm Thiên Ảnh nói chuyện điện thoại được một nửa, Lộ Tiểu Vũ giật mình thức giấc, dụi mắt ngồi dậy hỏi, “Ai vậy anh?”
Trầm Thiên Ảnh trả điện thoại cho cậu, bế chó con vẫn đang say giấc nồng trên bụng cậu lên, “Sư huynh của em về rồi.”
Đối với Trầm Thiên Ảnh mà nói thì Thư Minh Viễn chẳng phải ai xa lạ, nhưng đối với Thư Minh Viễn, Trầm Thiên Ảnh hiện tại lại là một người xa lạ.
Thư Minh Viễn xuống xe, từ xa nhìn thấy Trầm Thiên Ảnh đang tựa vào cửa xe, không chắc chắn hỏi, “Chu tiên sinh?”
Ký ức về vụ tai nạn giao thông kia vẫn còn vẹn nguyên trong đầu tất cả mọi người, Thư Minh Viễn không rõ, vị công tử nhà giàu này sao lại ở đây, đã vậy Lộ Tiểu Vũ còn mang hai mắt buồn ngủ mờ sương bước xuống khỏi xe của anh ta.
“Sư huynh!” Cuối cùng Lộ Tiểu Vũ cũng chờ được Thư Minh Viễn, cậu bế chó con trong lòng Trầm Thiên Ảnh tiến lại gần hắn, “Chó con đáng yêu lắm! Anh đã đặt tên cho nó chưa?”
Thư Minh Viễn không trả lời, cũng không nhận lấy chó con, mà hỏi, “Người họ Chu kia trở thành anh họ của em từ khi nào vậy?”
Lộ Tiểu Vũ “A?” một tiếng, quay đầu liếc Trầm Thiên Ảnh, nghĩ nghĩ nói, “Là anh họ xa của em, hồi xưa cũng không quen thân, em…”
Thư Minh Viễn cúi đầu nhìn cậu, “Anh qua ký túc xá của em, nghe nói em lại dọn đồ ra ngoài rồi?”
Lộ Tiểu Vũ nói, “Vâng…Bởi vì anh họ bảo em dọn ra ngoài sống cùng anh ấy, em thấy dù sao hết năm cũng phải tốt nghiệp, dọn ra ngoài ở mai sau tìm việc sẽ tiện hơn.”
Lộ Tiểu Vũ không muốn nói dối Thư Minh Viễn, nhưng cậu không có cách nào giải thích quan hệ của cậu với Trầm Thiên Ảnh và Chu Minh Thiêm, thực sự quá phức tạp.
Hai người yên lặng một lúc.
Trầm Thiên Ảnh đứng tại chỗ hút thuốc, không thúc giục bọn họ.
Thư Minh Viễn đột nhiên nói, “Nghe nói người họ Chu kia nam nữ đều ăn, danh tiếng bên ngoài đều như vậy, em thực sự muốn đi theo anh ta sao?”
Lộ Tiểu Vũ nghe một lúc sau mới hiểu hắn định nói gì, hai má cậu đỏ bừng lên, “Sư huynh anh hiểu lầm rồi! Anh ấy thực sự là anh trai em, em chuyển ra ngoài ở chỉ là để hai bên có thể chăm sóc lẫn nhau thôi, anh nghĩ đi đâu vậy!”
“Lộ Tiểu Vũ.” Thư Minh Viễn gọi cậu.
Lộ Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Sao ạ?”
Thư Minh Viễn lấy một quả quýt trong túi xách đưa cho cậu, “Ngọt lắm, anh mang về cho em.” Nói xong, hắn đặt quýt lên đỉnh đầu cậu, “Chó con là có người tìm cho anh, chưa có tên, chờ em đặt đấy.”
Lộ Tiểu Vũ không rõ tại sao đột nhiên Thư Minh Viễn lại nhắc đến việc này, chỉ là cậu cứ cảm thấy không khí có chút khó chịu, cậu giữ nguyên tư thế ngẩng đầu không dám nhúc nhích, sợ quýt rơi xuống, hỏi, “Gì vậy?”
Thư Minh Viễn nói, “Em đừng đi cùng anh ta.”
Lộ Tiểu Vũ nhìn Thư Minh Viễn, “Anh ấy thực sự là anh em mà.”
Quýt vẫn rơi xuống, Thư Minh Viễn bắt được, bỏ quýt vào túi của cậu, lại xoa đầu chó con, “Anh không muốn nuôi chó, em giờ có chỗ nuôi rồi thì nuôi nó đi, đặt cho nó một cái tên.”
Lộ Tiểu Vũ cúi đầu nhìn chó con đang rúc vào lòng mình ngủ, nói, “Vậy được rồi, em có thể mang nó đến cho anh chơi cùng mỗi ngày.”
Thư Minh Viễn, “Được.” Hắn vươn tay xoa đầu cậu, xoay người lên xe.
Lộ Tiểu Vũ đứng bên đừng nhìn Thư Minh Viễn lái xe rời đi, Trầm Thiên Ảnh ở phía sau gọi cậu, “Về thôi.”