Khuyển huynh

Chương 43: Chương 43




CHƯƠNG 45

Lộ Tiểu Vũ muốn đứng dậy, định kéo chăn theo lại thấy nửa chăn còn đắp trên người Trầm Thiên Ảnh, thế là cậu đành ngồi trên giường nhích dần dần, nào ngờ hai chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, suýt nữa trượt xuống.

Trầm Thiên Ảnh đứng dậy, từ phía sau bế cậu lên, “Muốn tắm rửa đúng không?”

Lộ Tiểu Vũ nhỏ giọng nói, “Thả em xuống đi.”

Trầm Thiên Ảnh, “Muốn tắm rửa thì im lặng, nếu không anh sẽ không cho em đi đâu.”

Lộ Tiểu Vũ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trầm Thiên Ảnh mở cửa phòng, thấy A Quyển nằm bò trước cửa, hai mắt nhìn Lộ Tiểu Vũ đầy ai oán. Tối qua nó chỉ uống một ít bia, Lộ Tiểu Vũ uống say lắc lư, quên mất cho nó ăn, sáng nay thì mãi Lộ Tiểu Vũ mới dậy.

A Quyến bám vào chân Trầm Thiên Ảnh muốn nhảy lên với Lộ Tiểu Vũ, nào ngờ lại bị anh đạp bay ra.

Nhìn cửa phòng tắm bị đóng lại, A Quyển đáng thương kêu “Ô ô”, vô lực cào cào cửa.

Trầm Thiên Ảnh không muốn đi làm, gọi điện báo cho trợ lý lại nghe có một phần việc đang chờ anh phê duyệt, anh không thể không đi.

Lộ Tiểu Vũ tắm xong, còn đang dùng khăn mặt lau tóc, Trầm Thiên Ảnh ôm cậu hôn cậu một cái, nói sẽ mau chóng trở về, sau đó thay quần áo ra ngoài.

Lộ Tiểu Vũ khoác áo ngủ ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy A Quyển hấp hối, cậu kêu thảm một tiếng “Nguy rồi!”, vội vã vào phòng bếp đun sữa cho nó.

A Quyển cúi đầu uống sữa, Lộ Tiểu Vũ ngồi bên cạnh nó, liên tục giải thích, “Xin lỗi mày xin lỗi mày!”

A Quyển không thèm để ý đến cậu, nhưng mà bị Lộ Tiểu Vũ xoa đầu nhiều quá, cứ uống sữa xong được mấy ngụm là lại phải ngẩng lên liếm liếm tay cậu một cái.

Lộ Tiểu Vũ hôn đỉnh đầu nó, đứng dậy lết cái thân mềm oặt về phòng. Trên giường hỗn độn, Lộ Tiểu Vũ thở dài, gỡ ga giường định đem đi giặt, làm được một nửa mới nhớ trong nhà đã giặt hết ga giường rồi, giờ không còn thừa bộ nào cả, thống khổ chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong.

A Quyển cuối cùng cũng ăn no, quay về giường nhỏ nằm úp bụng một lúc, nghỉ ngơi đủ rồi mới bắt đầu tiếp tục chạy vòng vòng quanh chân Lộ Tiểu Vũ.

Trầm Thiên Ảnh mau chóng trở về, thấy Lộ Tiểu Vũ đang phơi ga giường, ban công hết chỗ phơi, Lộ Tiểu Vũ tính dựng giá phơi tạm trong phòng khách.

Trầm Thiên Ảnh nhìn Lộ Tiểu Vũ đứng trên ghế dựng giá, hỏi, “Em làm gì thế?”

Lộ Tiểu Vũ nhất thời không biết trả lời thế nào.

Trầm Thiên Ảnh nhìn bên ngoài phơi đầy ắp đồ, nhịn không được hỏi, “Em muốn dọn nhà à? Tinh lực tốt vậy sao?”

Trầm Thiên Ảnh kéo Lộ Tiểu Vũ xuống, muốn dắt cậu ra ngoài ăn. Lộ Tiểu Vũ vẫn nghĩ đến ga giường trong máy giặt, “Sẽ nhăn mất.”

Trầm Thiên Ảnh không bận tâm, “Nhăn thì vứt.”

Lộ Tiểu Vũ, “A Quyển…”

Trầm Thiên Ảnh, “A Quyển không được đi!”

Lộ Tiểu Vũ, “Thay quần áo….”

Cuối cùng Trầm Thiên Ảnh vẫn phải thả tay ra, “Mau lên!”

Ăn xong, Lộ Tiểu Vũ muốn đi siêu thị mua thêm ga giường, Lộ Tiểu Vũ nói muốn mua hai bộ, Trầm Thiên Ảnh không vui hỏi, “Em đã giặt đến hết chỗ phơi rồi còn mua, muốn làm quản gia đến thế cơ à?”

Lộ Tiểu Vũ không nói lại được anh, đành thôi.

Trầm Thiên Ảnh lái xe về, dừng xe xong, anh nhìn Lộ Tiểu Vũ đang chống vào ghế, vươn tay muốn lấy túi xách để ở ghế sau, thế là đi mở cửa phó lái một tay ôm cậu ra ngoài. Tay Lộ Tiểu Vũ còn cầm túi, hơi tránh đi. Trầm Thiên Ảnh chìm đắm hôn cậu một cái.

Lộ Tiểu Vũ cả kinh, “Sẽ bị người ta thấy mất.”

Trầm Thiên Ảnh không bận tâm, “Không ai nhận ra đâu.”

Nói vậy nhưng Trầm Thiên Ảnh vẫn thả Lộ Tiểu Vũ ra, nắm tay dắt cậu lên lầu.

Qua tuần, Lộ Tiểu Vũ sửa xong luận văn, đến phòng thí nghiệm. Trong phòng nghỉ chỉ có mình Thư Minh Viễn, hình như hắn đang cố ý ngồi đây chờ cậu.

Lộ Tiểu Vũ tiến đến hỏi, “Sư huynh, anh đã xem bản chỉnh sửa của em chưa?”

Thư Minh Viễn ngẩng đầu nhìn cậu, gật đầu. Hắn lấy một tập tài liệu dưới đống sách lên, trên đó ghi đầy dấu bút đỏ chỉnh sửa.

Lộ Tiểu Vũ ngồi xuống xem, nhận thấy chỉ còn những lỗi nhỏ dễ xử lý, quay về sửa lại một chút là xong, cậu nói, “Em về sửa luôn, có lẽ tối sẽ gửi được bài cho anh.”

Thư Minh Viễn, “Ừ.”

Yên tĩnh ngồi một lúc, Thư Minh Viễn nói với cậu, “Không có việc gì thì em về đi.” Sau đó hắn cúi xuống nhìn máy tính, không nói gì với Lộ Tiểu Vũ nữa.

Lộ Tiểu Vũ nhìn đồng hồ, đang nghĩ có nên về hay không, đột nhiên, Đoạn Hà mở cửa bước vào, thấy Lộ Tiểu Vũ hình như hơi run lên, hắn lại gần xoa đầu cậu, ngồi xuống, “Gần đây chơi bời ghê nhỉ?”

Lộ Tiểu Vũ, “?”

Đoạn Hà tìm tìm, lấy ra một tờ báo đặt trước mặt Lộ Tiểu Vũ, “Nói cho đại sư huynh xem, đây có phải là em không?” Hắn chỉ một bức ảnh nhỏ trên trang báo.

Lộ Tiểu Vũ cúi đầu nhìn, phát hiện đó chính là ảnh chụp cậu và Trầm Thiên Ảnh tối hôm trước, khi anh ôm hôn cậu. Trầm Thiên Ảnh bị chụp chính diện, trong ảnh chỉ có bóng lưng Lộ Tiểu Vũ, thế nhưng những người quen biết Lộ Tiểu Vũ thì không khó nhận ra cậu, hơn nữa Thư Minh Viễn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra địa điểm là khu nhà của cậu.

Nháy mắt, Lộ Tiểu Vũ không biết phải làm sao.

Đoạn Hà thấy sắc mặt cậu thay đổi, cũng thu nụ cười, “Thật là em sao… Lúc mới đầu anh cứ đinh ninh là em, nhưng Minh Viễn lại bảo không phải.”

Lộ Tiểu Vũ, “Em…”

Đoạn Hà đặt tay lên vai cậu, “Không sao, đừng căng thẳng. Chỉ chụp được sau lưng, em không nhận sẽ không ai biết là em, không sao đâu.”

Ảnh chụp không rõ nét, tít bài cũng chỉ nói Chu công tử muốn đi cửa sau, người mới ấy vậy lại là đàn ông. Vậy nhưng Lộ Tiểu Vũ vẫn bị dọa, mặt trắng bệch.

Đoạn Hà thấy vậy liền an ủi cậu, “Thực sự không vấn đề gì đâu, không phải chuyện gì lớn hết.”

Lộ Tiểu Vũ thấp giọng nói, “Sắp phản biện bảo vệ khóa luận rồi…” Cả Trầm Thiên Ảnh nữa, tuy ai cũng nghĩ đó là Chu Minh Thiêm, nhưng người phải chịu rắc rối vẫn là anh ấy.

Thư Minh Viễn giật lấy tờ báo, gấp lại vứt qua một bên, “Không sao, sẽ không ai để ý đâu.”

Lộ Tiểu Vũ biết hai người đang an ủi cậu, mặc dù cậu không hề bớt bất an, song vẫn miễn cưỡng gật đầu, “Em biết rồi.”

Đoạn Hà một tay chống đầu nhìn Lộ Tiểu Vũ, “Em thực sự hẹn hò với tên họ Chu này?”

Lộ Tiểu Vũ không nói gì, lúc trước cậu có thể dứt khoát đáp đó là anh trai em, nhưng hiện tại, cậu không cách nào trả lời câu hỏi của Đoạn Hà.

Đoạn Hà vỗ vai cậu, “Không sao, đại sư huynh cũng không có góc nhìn khác thường gì, em đừng bận tâm. Chỉ là anh cảm thấy —-”

“Bộp!” Thư Minh Viễn đóng mạnh máy tính.

Đoạn Hà đứng bật dậy, tru lên, “Sao hả? Đập vỡ máy tính của anh nên không đau lòng chứ gì?”

Thư Minh Viễn nói với Lộ Tiểu Vũ, “Đi thôi.”

“Dạ?” Lộ Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn hắn.

Lộ Tiểu Vũ lấy áo khoác, “Anh đưa em về.”

Đoạn Hà thấy máy tính của mình không bị Thư Minh Viễn đập hư, cũng đứng dậy theo, “Xe của em đem đi bảo hành rồi mà? Để anh đưa em ấy về.”

Lộ Tiểu Vũ nói, “Không cần đâu, em ngồi xe bus về cũng được.”

Đoạn Hà đi đằng sau Lộ Tiểu Vũ, vừa mặc áo khoác vừa xoa đầu cậu, “Lại nói cái ngốc nghếch gì rồi.” Hắn lấy chìa khóa xe, đi lên trước ấn thang máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.