Khuyên Ngươi Cải Tà Quy Ta

Chương 13: Chương 13: Diều bay trên không






Edit: Cây Nấm Nhỏ

_______________________

Chương 13: Diều bay trên không

Trong nhận thức của Sở Yến, thần linh có thể thống trị vạn vật, con người khi sinh sống đều được thần linh sắp đặt tất cả, con người sống khổ cực, chỉ có thể thành kính với thần, kiếp sau có thể sẽ được vui sướng.

Hắn lại như con cưng của thần, không lo bận chuyện người thường, hắn không có khổ cực.

Nhân định thắng thiên ư? Đây không phải là khiêu chiến uy nghiêm của thần linh hay sao?

Sở Yến đối với những lời này của Liễu Tĩnh Thủy không đưa ra đánh giá gì, hai tỷ đệ vừa rồi không biết đi đâu mất bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người.

"Liễu đại ca, huynh xem, diều bay tới rồi." Cho dù Giang Phù Ngọc đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nén được hưng phấn nho nhỏ, cậu ta ngẩng đầu nhìn trời, ba người còn lại cũng vì thế nhìn theo.

Trên không trung có vài con chim khổng lồ làm từ gỗ chậm rãi giang cánh, chim gỗ bên trên bay lơ lửng như đèn Khổng Minh gì đó, toàn bộ đều bay giữa không trung, hai cơ quan bên cánh không ngừng vỗ vỗ, khống chế được phương hướng, chim khổng lồ vỗ cánh hai cái, trong cơ quan phát ra tiếng kêu 'cọt kẹt'.

Mấy con chim gỗ này lớn nhỏ không đồng đều, con chim khổng lồ còn có người ngồi bên trong, một đám người nhìn xuống dưới thăm dò.

Mấy con chim khổng lồ gom thành đàn, có tư thế sắp hạ cánh, nhìn từ xa thật sự giống như đàn chim trên không trung, chẳng qua có chút chậm chạm và cồng kềnh.

Sở Yến lần đầu tiên thấy thứ thần kỳ mới mẻ như thế, lập tức để đại thần Quang Minh sau đầu, sợ hãi kêu lên: "Cái này là gì thế?"

Liễu Tĩnh Thủy đáp: "Đây là diều bay do Huyền Cơ môn chế tạo, có thể chở người của mười hai đỉnh bay lên."

Giang Phù Nguyệt nhìn Sở Yến cười nói: "Tới thật đúng lúc, năm ngoái không thấy được, Huyền Cơ môn rất ít khi phóng diều bay, năm mới mới có thể xem nhiều một chút, hiện tại rất khó thấy."

Trong dãy núi mười hai đỉnh có một môn phái gọi là Huyền Cơ môn, nổi tiếng với thuật cơ quan, diều bay này chính là vật để bay lượn mà Huyền Cơ môn sáng tạo bằng cơ quan, giống như chim khổng lồ, có thể chở người bay lên trời.

Nhưng mà tốc độ của diều bay rất chậm, không thể khống chế trên mặt đất, chỉ có thể dựa theo lộ tuyến đã đặt ra, dùng để mua vui thì được.

Mỗi khi đến lễ tết gì nhiều người, Huyền Cơ môn sẽ cho thả mấy con diều bay ra, người dân gần đó chỉ cần tốn mấy đồng tiền là có thể lên ngồi, được bay lên sơn gian, quan sát toàn bộ cảnh vật của dãy núi mười hai đỉnh.

Những cái này chỉ trong dãy múi mười hai đỉnh mới có, bởi vì muốn thử cảm giác bay lượn trên bầu trời, một số người còn đặc biệt tới mười hai đỉnh để đi thử diều bay.

Giang Phù Ngọc nhìn bầu trời, thấy chim gỗ ngày càng gần, cậu ta bỗng nói: "Ể, có hai diều bay nhỏ không có người, đợi lát nữa chúng ta cũng đến đi."

Những con chim khổng lồ thật sự rất lớn, có thể chở ba bốn mươi người, đó là diều bay cỡ lớn. Còn lại đều là diều bay nhỏ, kích thước của diều bay nhỏ chỉ có thể chứa được bảy tám người, có cái chỉ ngồi được hai người.

So sánh với cùng đi diều bay lớn, diều bay nhỏ được bày trí tinh xảo, ngồi ít người, bình thường vài người bạn tốt hẹn nhau bao một con ngồi chung, không giống như diều bay lớn phải ngồi chung với một đám người không quen biết, đương nhiên giá sẽ đắt hơn một chút.

Đi tới chỗ diều bay nhỏ, mỗi cái đều được mô phỏng thành phượng hoàng, khổng tước linh tinh, cực kỳ xinh đẹp.

Nếu ngồi trên đó, có cảm giác như cưỡi tiên cầm ngao du tứ xứ. (*cầm trong gia cầm)

Giang Phù Ngọc cực kỳ yêu thích diều bay nhỏ, muốn mỗi một con ngồi thử một lần.

"Ngươi muốn lên chơi? Người đã bao lớn rồi." Trong lòng Liễu Tĩnh Thủy biết cậu ta hưng phấn, ngoài miệng cười cậu ta ngây thơ, nhưng nụ cười có vài phần cưng chiều "Vậy qua chơi đi, hôm nay không nhiều người, không phải chờ lâu. Diều bay này chỉ khi tết mới thả ra, thiếu cung chủ đến vừa lúc, không bằng lên xem thử."

Sở Yến làm sao có thể buông tha cơ hội như thế, đương nhiên gật đầu đồng ý.

Chỉ khổ cho Mục Ni, ở bên ngoài xe ngựa đợi bọn họ về, tưởng rằng chỉ đi vào miếu thắp chút hương, ai ngờ đợi mấy canh giờ cũng chẳng thấy trở về.

Mấy người bọn họ giờ này, ngồi trên tảng đá ở bãi đất trống sau miếu nhỏ, thấy có vài diều bây nhỏ dừng lại, đều là người trong miếu lên diều bay nhỏ chơi thử, cho nên tới sau miếu chờ.

Bời vì trước giao thừa, người trong nhà còn đang bận chuẩn bị lễ mừng năm mới, người không nhiều, những diều bay nhỏ nhìn có chút quý giá, rất ít người chịu chi tiền đi cho nên người càng ít.

Bọn họ không cần chờ, diều nhỏ vừa rơi xuống đất, chờ thêm nhiên liệu cho diều bay là có thể lên.

Nhưng mà chỉ còn hai diều bay nhỏ nhất, mỗi con có thể chở được hai người, bọn họ có bốn người, hai diều bay là vừa đủ nhưng lại không biết nên chia như nào.

Giang Phù Nguyệt không hề do dự, nhấc váy đi tới, trực tiếp ngồi xuống một con, sau đó nó: "Tiểu Ngọc, chúng ta ngồi tiên hạc đi, còn con khổng tước kia lát ngồi sau."

Giang Phù Ngọc giật mình một chút, nhìn tỷ tỷ lại nhìn Liễu Tĩnh Thủy, rối rắm một hồi, không biết có nên lên ngồi diều bay với tỷ tỷ hay không.

"Ngơ ngẩng cái gì, mau lên đi."

Giang Phù Nguyệt lên tiếng hối thúc, Giang Phù Ngọc mới cất bước đi lên diều bay kia.

Một con khác có hình giống khổng tước, đương nhiên để lại cho Sở Yến và Liễu Tĩnh Thủy.

Tuy diều bay này chỉ làm bằng gỗ, nhưng một người trưởng thành không cao bằng, đứng trên mặt đất không thể trực tiếp leo lên, cho nên bên cạnh có một cái cửa nhỏ, mở cơ quan là có cầu thang thả xuống.

"Thiếu cung chủ, mời." Liễu Tĩnh Thủy quen thuộc với diều bay hơn, bước lên mở cửa nhỏ thả cầu thang xuống.

Cầu thang chậm rãi rơi xuống đất, Sở Yến đặt chân bước lên, nhìn thấy bày trí bên trong bụng chim, không khỏi chậc chậc xuýt xoa.

Bên trong trải thảm Ba Tư đỏ, ở giữa có một bàn nhỏ, trên đó có rượu ngon, còn bày hoa tươi, hiện tại trời đông giá rét, vạn vật khó khăn, không biết tìm hoa từ đâu ra.

Nhưng vì có chút hoa này mà cả con chim điều có mùi thơm.

"Tỷ tỷ, sao ngươi không ngồi với Liễu đại ca?" Bên kia Giang Phù Ngọc mới ngồi xuống nghi ngờ hỏi "Các người không phải..."

"Không phải." Nụ cười tao nhã trên mặt Giang Phù Nguyệt thoáng chốc biến mất không thấy, đợi cậu ta nói xong, lập tức chen ngang "Đệ đừng nói lung tung."

Nàng từ bên này nhìn qua, thấy Sở Yến và Liễu Tĩnh Thủy cùng lên diều bay, không nghe thấy nàng nói chuyện, nàng mới sâu kín nói: "Là Liễu đại ca của ngươi cũng là Liễu đại ca của ta, ba người chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, ta coi hắn như huynh trưởng, thật sự không có ý nghĩ gì khác với huynh ấy... Huynh ấy cũng thế, ở trước mặt cha mẹ chúng ta chỉ là thỉnh thoảng góp vui thôi..."

Giang Phù Ngọc ngạc nhiên, đầu lưỡi xoắn lại với nhau: "Tỷ tỷ..."

Cánh của diều nhỏ bắt đầu vỗ, cơ quan bên trong chuyển động vang lên tiếng 'kẽo kẹt', cả người diều bay thong thả bay lên.

"Rõ ràng là huynh muội tốt, nếu bây giờ ở nhà ta sẽ trốn tránh huynh ấy..." Giang Phù Nguyệt cụp mắt, nhìn mặt đất ngày càng xa "Ta không muốn cưới huynh ấy, huynh ấy không lấy ta, trong nhà lại cứ cố tình... Ta muốn giống như huynh ấy, có thể từ Lam Khê trốn tới học viện, lẫn đi thật xa... Nhưng mà đáng tiếc, năm mới phải quay về..."

"Tỷ tỷ... Xin lỗi tỷ, đệ thật sự không biết..." Giang Phù Ngọc có chút tủi thân nói "Đệ... Đệ còn tưởng rằng... Đệ vẫn chờ Liễu đại ca làm tỷ phu."

"Không nói chuyện này nữa..." Giang Phù Nguyệt nhìn bộ dạng áy náy, mất mác của cậu ta, cố tình dịu giọng lấy lại bầu không khí, khẽ cười nói "Lát nữa chúng ta bay tới phụ cận Huyền Cơ môn, đi mua mấy con chim cơ quan nhỏ, mấy đứa con nít ở Hạnh Hoa Ổ sẽ thích lắm."

Giang Phù Ngọc lên tiếng, Giang Phù Nguyệt đứng dậy, nhìn diều bay hình khổng tước, hô: "Tĩnh Thủy, lát nữa chúng ta phải hạ cánh ở Huyền Cơ môn, không cần chờ chúng ta đâu."

Âm thanh của hai cánh chim hơi lớn, khoảng cách lại xa, giọng của Giang Phù Nguyệt có thể khiến người ta nghe không rõ lắm, nhưng đối với người học võ có nội lực, lỗ tai đương nhiên thính hơn nhiều so với người thường, Liễu Tĩnh Thủy nghe tiếng quay đầu nhìn bọn họ, sau đó gật đầu.

Sở Yến ngồi xuống chiếc thảm màu đỏ, hoa tươi bên trong, quần áo màu đỏ của hắn đáp xuống, cả người đầy trang sức vang lên tiếng kêu có hơi chói mắt.

Hai tay hắn nhẹ đặt trên đầu gối, chuỗi hạt nhẹ đung đưa lại phát ra tiếng kêu thanh thúy.

"Huyền Cơ môn?" Sở Yến đưa tay chống cằm, nhìn người nọ "Ta từng đi qua, muốn tới hạ chiến thứ. Đáng tiếc trận pháp cơ quan kia ta tối đa chỉ có thể phá được một cái."

Liễu Tĩnh Thủy nhìn vào chiếc bàn nhỏ, tự nhiên châm rượu ngon ra ly, cười nói: "Huyền Cơ môn nổi tiếng với thuật cơ quan, nội công tâm pháp cũng là sở trường của bọn họ, các cơ quan trận pháp này điều vô cùng kỳ diệu, cho dù mấy trăm người cùng xông vào cũng chưa chắc có thể phá trận được. Một mình ngươi có thể phá được một trận cũng đã kinh người."

Sở Yến chỉ bằng một người mà có thể phá được lớp đầu trong trận phòng thủ của Huyền Cơ môn, lúc ấy đã làm chấn động cả võ lâm một hồi, Liễu Tĩnh Thủy cũng nghe thấy, giờ hắn nhắc tới, không thể không khen vài câu.

Tuy rằng trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng nghe Liễu Tĩnh Thủy nói vậy, Sở Yến vẫn có thêm vài phần đắc ý, động tác nhận rượu cũng có chút nhanh, hắn ủ rượu trong tay, nhướng mày uống thử một ngụm: "Rượu của Trung Nguyên có chút cay..."

Rượu ở Tây Vực đa phần là rượu nho, hương vị của rượu cũng chỉ có chút xíu, mà chén rượu này của Liễu Tĩnh Thủy, hơi cay, Sở Yến uống không quen cũng là bình thường.

Liễu Tĩnh Thủy cúi đầu nở nụ cười: "Vậy cẩn thật một chút, đừng để say."

Nâng cốc xong lại thả xuống trên bàn, Sở Yến nhìn bên ngoài, thấy hai bên vẫn là núi non xanh biếc, trên trời cao, sương mù vây quanh núi xanh nước biếc, mây nhẹ thản nhiên bao phủ cả một vùng núi, mười hai đỉnh dường như không còn trời đông nữa mà đã vào tiết mưa bụi.

Từ đây nhìn xuống, có thể nhìn thấy xuyên qua tầng sương mù, sơn gian là con sông uốn lượn, cực kỳ giống như cung thao trên tay mỹ nhân, sóng nước dao động, trên chỗ rộng của con sông, mơ hồ có thể thấy chúng thuyền đang xuôi dòng.

(*Cung thao: một vật trang trí treo buộc quanh thắt lưng)



Sở Yến nhìn lại về phía đỉnh Phục Loan Ẩn Hộc, núi xa mây ngàn, đã không biết nằm ở đâu.

"Diều bay này, có thể bay tới học viện không?" Sở Yến nhìn đình đài lầu cát đã nhạt nhòa phương xa, uống một ngụm rượu nhỏ, hỏi người kia.

Liễu Tĩnh Thủy cũng nhìn ra bên ngoài, còn thật sự động não: "Nhiên liệu không đủ, diều bay nhiều nhất có thể liên tục bay trong khoảng bốn mươi dặm, sau đó phải dừng lại, châm thêm nhiên liệu. Mười hai đỉnh trùng điệp phải hơn ba trăm dặm, học viện ở phía Tây, nếu dùng diều bay tới thì không được, nơi này cách cũng phải năm mươi dặm."

Gió trên núi khẽ cuốn qua cánh chim, phất vào quần áo, tóc tai khiến chúng nhẹ bay.

Tuy là ban ngày, gió Bắc vẫn hơi lạnh, Liễu Tĩnh Thủy nói xong không khỏi kéo áo lông chồn trên người, sau đó không nghe có tiếng đáp lại, quay đầu đã thấy người mới đặt câu hỏi nằm nhoài trên bàn nhỏ, có vẻ đã bất tỉnh nhân sự.

Thật là... vừa mới nói đừng để say.

Còn nữa, uống một ly rượu nhỏ như thế, sao lại say nhỉ?

Liễu Tĩnh Thủy bỗng nhiên cảm thấy hơi đau đầu, không biết là do gió lạnh hay do người chọc giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.