Khuynh Ảnh

Chương 9: Chương 9: Cây Cát Cánh*




Đương nhiên là một đêm không ngủ của Inu Yasha, còn có tiểu cây trâm của Khuynh Ảnh nữa, (Viêm: Không biết còn ai nhớ ta không a~), Viêm cảm thấy được nguy cơ thập phần nguy hiểm, chủ nhân xinh đẹp của hắn thế nhưng đối với chuyện này lại không hề hay biết (Inu Yasha: a). Người cười a a a a a, một lần cũng chưa từng đối với việc đó mà cười oán niệm. Còn có cái xiên này (Inu Yasha) còn dùng ánh mắt mê đắm đó mà nhìn chủ nhân của hắn a. (Chỉ tình trạng hào khí) hắn nhất định thề sống thề chết bảo vệ sự trong sạch của chủ nhân a a a a a a a a a a a a a.

Bất quá Inu Yasha đâu có biết chuyện này, chính hắn còn đang ở trong tình trạng rối rắm đấy chứ.

——————-Lại một ngày phân cách tuyến—————————————————————

Khuynh Ảnh bị tiếng chim ríu ra ríu rít đánh thức, hắn nhìn thấy trên đỉnh đầu có hai con mắt gấu trúc, cảm thấy khó hiểu, liền hỏi “ Ngươi làm sao vậy ”

Inu Yasha chột dạ nha, chẳng lẽ phải nói vì tối qua nhìn ngươi cả đêm, kết quả là không ngủ, và dĩ nhiên đáp án là không-có-khả-năng. Vì thế hắn thuận miệng đáp “ Mất ngủ ”.

Khuynh Ảnh chưa nói cái gì, một bên thì suy nghĩ điều gì đó, còn một bên thì nhìn chằm chằm Inu Yasha làm cho Inu Yasha mồ hôi chảy ròng ròng, chẳng lẽ nói dối bị phát hiện. Đương nhiên không phải như vậy, Khuynh Ảnh chính là suy nghĩ, hắn rốt cuộc nên mang theo Inu Yasha hay là không đây. Nội tâm Khuynh Ảnh bị hai bên ác và thiện chửi lộn mãnh liệt, cuối cùng vẫn là quyết định mang theo Inu Yasha. Còn về phần dạy hắn nấu cơm hay làm những thứ linh tinh khác thì vẫn là chờ sau này hẳn dạy đi.

“ Vậy ngươi mau thu thập mọi thứ, chúng ta phải đi, nơi này không thích hợp để trú thân ”. Khuynh Ảnh tuy không có tính khiết phích (ưa sạch sẽ) nhưng bản thân hắn lại không ưa những thứ dơ bẩn. (vậy có gì khác nhau)

“ Nga, chúng ta có thể đi rồi ” Inu Yasha thu thập đồ đạc thì lại rất nhanh, lập tức gọn gàng đâu vào đấy. Khuynh Ảnh thấy Inu Yasha thu thập mau lẹ lại gọn gàng, ánh mắt chợt thâm lại, không biết Khuynh Ảnh có bị ảo giác không, hắn cảm thấy được âm thanh cái đuôi phía sau của Inu Yasha đong đưa qua lại, một bộ dáng giống như tự khích lệ bản thân. Khuynh Ảnh sờ sờ đầu của hắn, tỏ vẻ cổ vũ cho người nào đó.

“ Chúng ta đi thôi. ” Khuynh Ảnh lên tiếng. Vì thế Khuynh Ảnh cùng trung khuyển cẩu cẩu Inu Yasha lên đường.

Không biết đã đi bao lâu, rốt cuộc cũng đi tới trước một thôn trang, Khuynh Ảnh nhìn nhìn một chút, Inu Yasha lập tức dùng cái mũi cẩu cực thính của hắn ngửi ngửi (Cái này gọi là ăn ý a~), nói “ Trong thôn không có yêu khí, hẳn là thôn trang này được vu nữ bảo hộ ”.

“ Nga, chúng ta vào xem. ” Khuynh Ảnh đáp.

Bỗng nhiên, còn chưa đi vào thôn trang, một mũi tên liền bắn tới, Inu Yasha cùng Khuynh Ảnh động thân tránh thoát.

« Yêu nghiệt lớn mật, dám xâm nhập thôn Cây Cát Cánh! » (Không biết tên của thôn này gọi vậy đúng không nữa!), nghe thấy tiếng của người tới, quay lại thì thấy một vu nữ xinh đẹp như la li (hoa nhài), cả người vu nữ tản ra khí thế mạnh mẽ.

« Chúng ta đến để xin được tá túc, chứ không có ý xấu đâu. », lời nói đó đương nhiên không phải là Khuynh Ảnh mà của Inu Yasha.

Mà có nói như thế nào thì Cây Cát Cánh cũng là một đứa nhỏ 12 tuổi, rốt cuộc khí thế cứ hừng hực, vẫn là mũi tên cứ sưu một tiếng bắn lại đây.

Inu Yasha cũng không phải ngồi không, khó khăn tránh thoát Cây Cát Cánh bắn tên, còn không quên nhăn mặt, Cây Cát Cánh bị Inu Yasha tránh qua tránh lại làm cho hoa mắt liền tức giận đuổi theo, hai người đánh nhau suốt một ngày một đêm, trời đất đảo lộn (Khoa trương thực a~). Rốt cuộc đánh nhau cho đến khi mệt thì mới dừng lại (Ngươi nói Khuynh Ảnh a, hắn ở một bên cầm trái cây vừa ăn vừa xem trận đánh, cái tính phúc hắc cứ tăng vèo vèo theo cấp số nhân a).

« Chúng ta chính là muốn có chỗ để dừng chân. » Khuynh Ảnh vì bản thân tính toán nhỏ nhặt, hắn không muốn tối nay phải chịu cảnh màn trời chiếu đất a.

Cây Cát Cánh nghĩ thầm, một mình nàng không thể đánh lại hai người bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng không có ý xấu gì, nếu đánh bọn họ thì không chừng làm cho thôn trang gặp phải tai họa. Vì thế nàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Sau đó, Cây Cát Cánh mang theo hai người Khuynh Ảnh vào thôn, (Ngươi nói Inu Yasha có đồng ý không Khuynh Ảnh đã đáp ứng thì hắn còn dám không đáp ứng sao). Cây Cát Cánh mang theo hai người vào thôn, thôn dân liền lập tức hùng hổ vây quanh lại, hướng về phía Inu Yasha hô to « Yêu quái! Ngươi muốn gì » (Khuynh Ảnh không có hình dáng đặc thù của yêu quái, chỉ cần không nhận biết được hơi thở của hắn thì sẽ không nhận ra hắn là bán yêu).

« Mọi người im lặng đi! » Cây Cát Cánh rất có khí thế nói « Bọn họ không phải là người xấu, từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ ở nơi này, nếu bọn họ có làm điều gì ác thì ta nhất định sẽ diệt trừ bọn họ. »

« Đại nhân Cây Cát Cánh! » đám thôn dân đồng loạt hô lên.

« Không cần nói nhiều, ý ta đã quyết! » Cây Cát Cánh nói.

Có thể là ngại uy nghiêm của Cây Cát Cánh, đám thôn dân không dám nói thêm gì nữa, cũng không dám tới gần Inu Yasha.

*Cây Cát Cánh là tên của một vị thuốc Đông Y.

Trong truyện này lại là tên của Kikyou. Mình thấy tên Cây Cát Cánh này kì kì sao ấy.

Ps: Chữ in đậm nghiêng trong ngoặc là của tác giả. Còn chữ in xanh là của mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.